Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 156: Cha là quan chủ khảo



Ở khách điếm, anh em nhà họ Triệu đang ngồi ăn cơm thì bỗng Triệu Cẩm Đường chạy tới mở cửa và nhìn nhìn quanh sau đó xác định không có ai mới đóng cửa lại rồi quay về bàn. Hắn lôi em trai vào phòng trong rồi nhỏ giọng hỏi: “Cẩm Châu, đệ, lúc ở trường thi đệ có thấy……”

Triệu Cẩm Châu mỉm cười và gật đầu: “Đệ có thấy.”

Triệu Cẩm Đường hơi kích động và vô cùng vui vẻ. Một lát sau hắn lại cảm thán: “Hắn thật ghê gớm. Thời gian chúng ta cùng nhau đi học mới như ngày hôm qua. Từ nhỏ tính tình hắn đã tốt, lại thông minh và chịu được khổ.”

Triệu Cẩm Châu vỗ vỗ vai anh trai và an ủi: “Huynh ấy là người thế nào chúng ta đều biết, chẳng qua hiện tại hơi mẫn cảm nên chúng ta không thể tới cửa thăm hỏi.”

Một người là quan chủ khảo, một người là thí sinh thi hội. Lúc này mà gặp nhau thì chẳng phải có cái cớ cho người ta làm to chuyện ư?

 

Triệu Cẩm Đường nghĩ nghĩ và thấy cũng đúng nên hắn nói: “Đáng tiếc là lần trước A Minh chỉ đỗ phó bảng, nếu không lần này hắn cũng có thể tới đây với chúng ta.”

Triệu Cẩm Châu gật gật đầu.

“Còn cả Tú Sinh nữa.” Triệu Cẩm Đường lập tức chuyển đề tài: “Huynh ấy bắt đầu chậm hơn mọi người.”

Triệu Cẩm Châu đồng tình: “Ngộ…… Vị đại nhân kia quả thực dạy rất tốt.”

Triệu Cẩm Đường chế nhạo liếc em trai nhưng vẫn đồng ý là em mình nói đúng.

Học trò thông minh thì không thiếu, nhưng thầy giáo giỏi lại khó mà cầu được.

Nghĩ tới thời gian buổi thi tiếp theo nên Triệu Cẩm Đường vội giục em trai đi nghỉ ngơi và nhẹ nhàng đi ra gian ngoài.

Tuy nói mấy năm nay nhà họ Triệu ăn nên làm ra và kiếm được chút tiền nhưng giá cả ở kinh thành trong kỳ thi hội vẫn thực sự khiến người ta trợn mắt. Chẳng qua tiền này tiêu cho em trai nên Triệu Cẩm Đường mới không đau lòng đến thối ruột.

Ở quê nhà, hai anh em nhà họ Triệu có tiếng là tình cảm. Những gia đình giống như họ cũng không ít, đa phần đều là anh trai kế thừa sản nghiệp còn em trai nỗ lực học tập. Nhưng vì hai anh em đi theo hai con đường khác nhau nên một khi không gắn bó, tình cảm sẽ phai nhạt. Hoặc cũng có thể em trai thi đậu công danh và khinh thường người anh “toàn mùi tiền” của mình.

Lúc Triệu Cẩm Châu mới 2-3 tuổi đã để lộ trí thông minh vượt xa bạn cùng lứa. Người nhà cũng yêu thương và ký thác hy vọng khoa cử lên người hắn. Cũng may Triệu Cẩm Đường là người phóng khoáng, hoàn toàn không so đo ghen tị mà vẫn yêu thương em.

Triệu Cẩm Châu biết mình thông minh và đứa trẻ thông minh thường kiêu ngạo. Khi còn nhỏ hắn càng không biết che giấu và luôn khinh thường người anh ruột ngốc nghếch lười biếng. Trong lòng Triệu Cẩm Châu càng thích người thông minh lại ôn hòa và chịu khắc khổ như Tần Ngộ.

 

Mãi tới lần họ tới chùa Thù An chơi thì nhận thức của hắn mới thay đổi. Lúc ấy anh trai bế hắn leo cầu thang của ngôi chùa và mệt thở hồng hộc nên có trêu đùa nói hắn quá nặng. Triệu Cẩm Châu nghe thế thì lập tức mỉa mai anh mình.

Bình thường lúc nào Tần Ngộ cũng ôn hòa như gió xuân nhưng lần đó hắn lại trách cứ Triệu Cẩm Châu. Thật ra thì cũng không phải trách cứ mà Tần Ngộ vẫn dùng giọng ôn hòa để nói cho hắn hiểu như thế là không tốt.

Sau này càng học nhiều, Triệu Cẩm Châu càng hiểu đạo lý trong đó và luôn thấy hổ thẹn. Vì thế hắn càng thêm cung kính và nhường nhịn anh trai.

Triệu Cẩm Đường là người mà ai đối xử tốt với mình một thì hắn sẽ đối xử tốt gấp 10. Đã thế Triệu Cẩm Châu lại là em ruột hắn, thằng bé lại tuấn tú, nhanh nhẹn nên hắn cực kỳ thương em.

Ngay cả khi nhớ lại lúc trước vì thằng nhãi Cẩm Châu mách cha mẹ nên hắn mới bị tịch thu tiền tiêu vặt thì Triệu Cẩm Đường cũng không hề so đo vì cảm thấy mình là anh nên phải rộng lượng.

Tới tối Triệu Cẩm Đường lại cùng em trai tới trường thi đợi, thi thoảng còn dặn dò.

Triệu Cẩm Châu thấy mặt hắn tái đi vì lạnh thì khuyên nhủ: “Đại ca về trước đi.”

“Không được.” Triệu Cẩm Đường lập tức nói không.

Hắn ghé sát và nhỏ giọng nói với em trai: “Lỡ trong lúc chờ đệ muốn đi tiểu thì ta phải đứng chiếm chỗ cho đệ chứ.”

Thí sinh phải chờ rõ lâu, trời lại lạnh nên chắc chắn sẽ dễ buồn đi tiểu, hắn kinh nghiệm lắm.

Triệu Cẩm Châu: “…… Cũng phải.”

Triệu Cẩm Đường đoán như thần. Trong lúc đợi, sắc mặt Triệu Cẩm Châu khẽ thay đổi và vội rời đi, sau đó nhanh chóng trở về.

Một lát sau tới lượt Triệu Cẩm Châu tới kiểm tra. Triệu Cẩm Đường thấy sắc mặt em trai tái đi khi đứng trong gió lạnh cởi áo để binh lính kiểm

 

tra thì muốn nói lại phải thôi. Mãi tới khi Triệu Cẩm Châu khuất sau cánh cửa trường thi hắn mới xoay người rời đi.

“Lão gia, chúng ta có đi dạo không?” Gã sai vặt cẩn thận hỏi.

Triệu Cẩm Đường bực bội mắng: “Không đi dạo, có chuyện gì chờ Cẩm Châu thi hội xong lại nói.”

Triệu Cẩm Châu ở trường thi còn Triệu Cẩm Đường thì đi khắp các chùa miếu trong kinh để cầu cho em thi đậu.

Trong trường thi, Tần Ngộ khoanh tay dạo bước qua các gian lều, phía sau là đám phó chủ khảo.

Giải Nguyên của các quận được sắp xếp phía trước, cách giám khảo gần nhất. Trong những người này thì người trẻ nhất mới 18 tuổi, người lớn nhất cũng mới 28 tuổi. Dù đặt ở đâu thì bọn họ cũng đều xứng với một câu tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Tần Ngộ dừng chân trước mặt người trẻ tuổi nhất đạt Giải Nguyên. Bàn tay đang cầm bút của đối phương hơi khựng lại sau đó lại tiếp tục viết bài.

Không tồi, tâm lý vững vàng đó!

Đối phương đang làm một đề luật pháp. Tần Ngộ lướt qua và lập tức hiểu đề yêu cầu cái gì.

Đề này không khó nhưng phải xem thí sinh giải quyết thế nào, nghiêng về tình hay lý.

Vị Giải Nguyên này hơi suy nghĩ sau đó bắt đầu giải bài.

Khoa cử quy định thể chữ Khải tinh tế. Chữ của Tần Ngộ là kết quả rèn luyện quanh năm suốt tháng nên vừa mạnh mẽ có lực vừa cô đọng và bình thản. Nhưng vị Giải Nguyên này lại không giống hắn. Chữ Khải vốn quy củ vậy mà qua tay hắn lại tạo ra vẻ kỳ ảo linh hoạt. Linh khí kia như bay ra từ trang giấy trắng.

Tần Ngộ nén kinh ngạc cảm thán trong lòng và đọc nội dung lời giải của thí sinh. Một lát sau mặt mày hắn giãn ra. Quả nhiên người có thể viết ra chữ viết uyển chuyển như vậy thì không phải kẻ cổ hủ.

Tần Ngộ thu lại cảm xúc sau đó tiếp tục đi qua các lều khác.

 

Lúc hắn thấy Triệu Cẩm Châu thì hơi dừng bước. Đầu tiên hắn nhìn chữ và ngạc nhiên khi thấy chữ của thằng bé khá giống chữ hắn.

Ánh mắt Tần Ngộ hơi lóe lên sau đó đọc nhanh nội dung. Đây là một đề sách luận, tuy đáp án còn non nớt nhưng ý tưởng thì không tồi, cũng bám sát thực tế.

Sau đó Tần Ngộ cất bước rời đi. Đợi tới khi không nghe được tiếng bước chân nữa Triệu Cẩm Châu mới thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Hắn cảm thấy hơi căng thẳng.

Tới ngày thi hội thứ 6 thì nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Cũng may các thí sinh đã làm được kha khá nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng tới đêm hôm ấy bầu trời có mưa nhỏ mang theo cái lạnh như cắt qua da thịt.

Với những kỳ thi kéo dài mấy ngày như thế này thì việc thời tiết thay đổi là hết sức bình thường.

Triệu Cẩm Đường cầm ô che cho em trai. Cả hai anh em đều mặc áo mưa, Triệu Cẩm Châu khuyên hắn trở về vài lần mà hắn không nghe.

Tần Ngộ thương lượng với các giám khảo khác và xin chỉ thị từ Thiên Tử xem có thể cho trường thi ít than sưởi ấm hay không.

Tuy thể chất tốt cũng là một yêu cầu nhưng người ta đã đi tới bước này mà lại vì sức khỏe không đảm bảo và phải dừng bước thì quá đáng tiếc.

Đương nhiên khi ở trước mặt Thiên Tử thì không thể nói thế. Tần Ngộ đổi cách tiếp cận khác và nói Thiên Tử mới lên ngôi, đây lại là kỳ thi hội đầu tiên nên cũng muốn chút may mắn. Hơn nữa thông qua việc này có thể cho thiên hạ thấy ân đức của hoàng đế, và các thí sinh được ban ơn sẽ cảm động, sau khi vào triều ắt sẽ dốc hết sức.

Tuy tiên đế đã giúp cháu mình dọn đường nhưng tai họa ngầm vẫn còn đó.

Nào là phiên vương, các lão thần, các thế lực bên ngoài……

Lúc trước hoàng hậu qua đời nhưng tiên đế mạnh mẽ cấm không cho các vị vương gia về kinh chịu tang cũng chỉ vì ông ấy lo lắng bọn họ sẽ nổi lòng tham.

 

Ngai vàng quả thực quá hấp dẫn.

Tuy đám lão thần trong triều đã bị tiên đế xử lý một loạt, nhưng vẫn còn người trụ vững. Nếu người mà hoàng đế hiện tại có thể sử dụng quá ít thì bộ máy vận hành cả một quốc gia rộng lớn sẽ bị ảnh hưởng, từ đó gây ra họa lớn.

Hiện tại hoàng đế cực kỳ cần những thần tử trung thành với mình, cũng cần thanh danh tốt và chút điềm may.

Tần Ngộ nói ra ba điểm này và cái nào cũng đúng ý hoàng đế nên hắn lập tức chấp nhận.

Khi các thí sinh biết được tin tức tốt này thì đồng loạt hướng về phía hoàng cung vái một cái thật sâu.

Lượt thứ ba thi sách luận, luật pháp và kinh nghĩa với tỉ lệ 6.5: 2: 1.5.

Bởi vì có than sưởi nên Tần Ngộ dặn quan binh đi tuần phải đề cao cảnh giác, kịp thời phát hiện và xử lý khi có cháy.

Hắn đoán như thần, tới tối quả nhiên có thí sinh tham ấm và đốt nhiều than quá rồi ngủ quên mất. Vạt áo của hắn bắt lửa và cháy lên cánh tay mới khiến hắn đau quá tỉnh lại. Cũng may binh lính đi tuần ngửi được mùi khét và kịp thời chạy tới dập lửa.

Thí sinh kia liên tục chắp tay cảm tạ và sau đó không dám bất cẩn nữa.

Ngày tiếp theo có người bị sốt. Kẻ kia cũng quả quyết, lập tức bỏ thi và chọn chữa bệnh. Thật ra lúc đầu hắn cũng do dự, bởi dù sao cũng đã thi tới lượt thứ ba, nhưng trong đầu hắn bỗng vang lên một câu của quan chủ khảo.

“Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!”

Quan chủ khảo không nói nhiều nhưng mấy câu hắn nói đều suy nghĩ ở góc độ của thí sinh.

Kẻ kia vốn muốn tranh thủ một phen xem có thể bái quan chủ khảo làm thầy hay không nhưng hiện tại chẳng còn cơ hội nào.

Thi hội vẫn tiếp tục. Thời tiết lạnh lẽo hai ngày, tới ngày cuối của kỳ thi thì bầu trời lại trong xanh.

 

Trạng thái của đa số thí sinh cũng tạm, có mấy người bị bệnh linh tinh nhưng cũng được chữa trị kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng, có người đã hơi khỏe lại. Lần thi hội này không có ai qua đời. Bởi vậy bên ngoài trường thi cũng không có tiếng khóc khổ sở hoảng loạn nữa. Có lẽ sẽ có chút tiếc nuối nhưng cuộc đời vốn là thế, đâu thể có chuyện thuận lợi mọi bề.

Sau khi kết thúc thi hội, bài thi được đưa tới Lễ Bộ và được chuyên gia sao chép sau đó Lễ Bộ và các vị quan chủ khảo cùng chấm.

Để đề phòng gian lận nên những người này đều bị “canh giữ” cho tới khi chấm xong bài thi mới có thể ra ngoài.

Liễu Liễu và Không Không đang chơi trong sân nhưng chơi được một lúc bỗng Không Không òa khóc.

Trương thị vội buông dây đeo đang đan và chạy tới dỗ, “Ối, sao cục vàng của bà lại khóc?”

Không Không mếu máo: “Sao phụ thân còn chưa về?”

Từ khi thi hội tới khi kết thúc có rất nhiều việc phải làm và chuẩn bị nên Tần Ngộ luôn đi sớm về trễ khiến hai đứa nhỏ rất có ý kiến.

Hiện tại thì tốt rồi, cha không thèm về nhà luôn!

Người lớn có giải thích với hai đứa nhưng hiểu là một chuyện, nhớ lại là chuyện khác.

Liễu Liễu còn rụt rè và ngượng không dám nói chứ thằng nhãi Không Không thì huỵch toẹt luôn.

Thôi được rồi, cũng vì người nhà chiều quá. Chẳng phải Không Không vừa khóc là bà nội đã chạy tới dỗ ngay đấy à!

Trương thị xoa mặt cháu: “Sắp rồi, phụ thân sắp về rồi!”

Đúng lúc này Ngôn Thư mang điểm tâm ra và dỗ hai đứa nhỏ vào phòng ăn chút gì rồi luyện chữ và đọc sách. Cũng nhờ thế mà sự chú ý của hai đứa nhỏ nhanh chóng bị dời sang chuyện khác.

Ngôn Thư thở dài và nói với A Châu: “Quả nhiên không thể để hai đứa nó nhàn rỗi được.”

 

A Châu cũng cười: “Nhưng cũng không thể học cả ngày.” Ngôn Thư:………

Ngôn Thư xoa mày: Thôi dỗ được lúc nào hay lúc ấy.

Sau khi kết thúc thi hội, các thí sinh chiếm hết các trà lâu và ngày ngày thảo luận náo nhiệt.

Ngôn Thư mang theo người nhà ra ngoài đi dạo. Nàng cũng muốn xem lứa thí sinh năm nay thế nào vì thế cho người đặt trước một phòng ở tầng hai của trà lâu và dắt theo hai đứa nhỏ đi tới ngồi bên cửa sổ.

Không Không và Liễu Liễu tò mò nhìn dưới lầu. Ban đầu hai đứa nghe không hiểu lắm, nhưng dần dần chúng phát hiện hình như mọi người đang nói tới cha mình.

Không Không quay đầu lại và thì thầm hỏi: “Mẫu thân, phụ thân là quan chủ khảo à?”

“Chứ gì nữa.” Liễu Liễu đáp: “Mỗi ngày đệ đều gào lên nhớ mà lại không biết phụ thân đang làm gì à?”

“Đệ biết.” Không Không phản bác: “Đệ chỉ muốn xác nhận lại thôi.”

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.