Mặt trời chói chang trên cao, thiếu niên đang tập võ ở Diễn Võ Trường. Mỗi động tác đều dứt khoát mang theo sức mạnh.
Thái Tử lẳng lặng nhìn, ánh mắt càng thêm u ám. Người hầu cẩn thận nói: “Điện hạ, nơi này khô nóng……”
“Hoàng trưởng tôn luyện bao lâu rồi?”
“Bẩm điện hạ, tính cả thời gian nghỉ ngơi thì hoàng trưởng tôn đã luyện hơn hai canh giờ.”
Cách đó không xa, áo của thiếu niên đã mướt mồ hôi, thỉnh thoảng còn có mồ hôi rơi xuống thế là Thái Tử chậm rãi đi tới.
“Sí Nhi.”
Thiếu niên thu tay và hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ thân.”
“Ừ.” Thái Tử cười nói: “Nghe người dưới nói con đã luyện thật lâu. Chăm chỉ cũng tốt nhưng cần chú ý tới sức khỏe.”
Hoàng trưởng tôn gật đầu đáp vâng.
“Con là hoàng trưởng tôn nên cũng cần phải dành nhiều thời gian với sách vở.” Thái Tử ngồi xuống một chỗ râm mát và kiểm tra hắn vài câu.
Hoàng trưởng tôn chậm rãi trả lời khiến ý cười trên mặt Thái Tử dần tan đi: “Sí Nhi đúng là văn võ song toàn, không hổ là con trai cô.”
Hoàng trưởng tôn cũng khen Thái Tử vài câu cho phải phép. Không khí mới lạ nhưng ai cũng cố tỏ vẻ quen thuộc khiến cho người xem xấu hổ. Nhưng hai nhân vật chính lại cố tình không phát hiện ra.
Có lẽ họ cũng cảm nhận được nhưng giả vờ không biết.
Sau đó Thái Tử tới chỗ Phùng lương đệ. Hai mẹ con dỗ Thái Tử vô cùng vui vẻ. Chờ Thái Tử đi rồi, Phùng lương đệ xoa đầu con trai và khen: “Hôm nay con làm tốt lắm. Dù con có không so được với anh mình về những mặt khác cũng không sao. Chỉ cần con được phụ thân yêu chiều thì có thể vượt xa những kẻ còn lại.”
Thiên Tử sắp không xong rồi, cùng lắm là 1-2 năm nữa Thái Tử sẽ đăng cơ. Con trai nàng lại được Thái Tử yêu thương nhất, và chẳng ai nói người kế vị nhất định phải là con trưởng.
Phùng lương đệ đắc ý cười cười, trong lòng tính toán đâu ra đó.
Ngày tiếp theo, lúc hoàng trưởng tôn tới thăm Thái Tử Phi thì bị mẹ mình gọi lại.
Thái Tử Phi vẫy tay cho những người khác ra ngoài nên trong phòng chỉ còn hai mẹ con họ.
“Mẫu phi có chuyện gì sao?”
Thái Tử Phi đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm qua phụ thân con tới Diễn Võ Trường tìm con đúng không?”
Hoàng trưởng tôn gật đầu.
Thái Tử Phi: “Hai người đã nói gì?”
Hoàng trưởng tôn: “Phụ thân kiểm tra bài vở của con.” Thái Tử Phi châm chọc: “Điện hạ thật có lòng.” Hoàng trưởng tôn rũ mi không nói gì.
Thái Tử Phi nhìn con mình một lát và thở dài: “Trước kia con còn chịu nói với mẫu phi vài lời.”
Hiện tại hắn càng trầm mặc và ít lời.
Hoàng trưởng tôn ngước mắt, hé miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thái Tử Phi lại quan tâm hỏi han con trai vài câu mới để hắn đi. Trẻ con lớn lên thật nhanh, nhoáng cái con nàng đã lớn.
Nàng nghĩ tới bộ dạng thẳng tắp của con trai thì càng ghét chồng hơn.
Hoàng trưởng tôn về khu nhà ở của mình và cầm sách sử đọc. Nhưng hắn đọc mãi vẫn không vào.
Anh em bất hoà, cha con phản bội…… “Tiểu điện hạ, Hoắc công tử tới.”
Ánh mắt hoàng trưởng tôn sáng rực lên: “Cho hắn vào.”
Một thiếu niên với khuôn mặt sắc bén đẩy cửa đi vào sau đó thái giám lập tức đóng cửa.
Hoắc Anh vào phòng và hành lễ qua loa sau đó tự ngồi xuống ghế.
“Điểm tâm chỗ ngài nguội ngắt, ăn chả ra gì.” Hoắc Anh không hề khách sáo mà chê.
Hoàng trưởng tôn cười: “A Anh có báo là sẽ tới đâu.”
Hiện tại Thái Tử thiếu sư không còn dạy nhiều nữa, một tuần chỉ dạy 2-3 lần, nội dung cũng toàn mấy thứ vô thưởng vô phạt. Ông ta trực tiếp lược bỏ những sách lược được đề cập trong sách sử khiến Hoắc Anh cực kỳ khinh thường. Ông ta thậm chí còn lười không thèm giả vờ là khinh hoàng trưởng tôn ngốc à?
Hai người chụm đầu thì thầm thảo luận và trò chuyện, từ sách sử tới binh pháp, thậm chí còn trộm diễn tập.
Tưởng Danh quá cẩn thận lại kém võ nên chậm rãi bị bỏ rơi.
Hoắc Anh vẫn gửi thư cho Tần Ngộ. Có đôi khi hắn sẽ hỏi những vấn đề không hiểu, có đôi khi chỉ để thổ lộ nỗi lòng, hoặc kể việc vặt trong nhà. Tần Ngộ luôn kiên nhẫn đáp lại.
Hôm nay, Tần Ngộ lại nhận được thư của Hoắc Anh nhưng không phải chữ mà là một bức tranh. Hắn vẽ rất nhiều cây, nhưng cây lớn nhất trong đó có vấn đề. Nhìn bề ngoài nó có vẻ vẫn ổn, nhưng bên trong rỗng tuếch.
Bên cạnh có hai cây, một cao một thấp, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cái cây nhỏ hơn lại thẳng và xanh tốt hơn.
Tần Ngộ đốt lá thư đi và xoa giữa mày sau đó cầm bút phúc đáp.
Không lâu sau Hoắc Anh nhận được thư và kích động mở ra sau đó trợn mắt. Thư vẽ một đứa nhỏ bị đánh lòng bàn tay và đang khóc hu hu.
Hoắc Anh bĩu môi: “Cành cây bé thế kia thì đánh đau làm sao được.”
Khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên sau đó hắn cất thư đi. Lúc này hắn an phận hơn và chỉ tập trung làm việc của mình.
Tình huống của Tần Ngộ không lý tưởng lắm. Hắn bị quan trên chèn ép, phía dưới lại có một đống quan nhỏ. Nếu phải so sánh thì hắn thấy mình giống “đồng tri” của phủ nha.
Lúc đầu vây cánh của Thái Tử muốn đẩy Tần Ngộ vào vị trí đồng tri và gạt hắn ra ngoài. Ai ngờ Thiên Tử lại ra chiêu giải vây cho hắn.
Nhưng Tần Ngộ không ngờ mình tránh được một kiếp lúc trước lại vẫn không thoát được số phận bị kìm kẹp. Quả nhiên cái gì nên tới cũng sẽ tới.
Hiện tại hắn có hai con đường, một là thông đồng làm bậy, hoặc chờ đợi bị chèn ép và gạt ra ngoài. Nhưng hắn không muốn chọn con đường nào. Làm gì có ai quy định không có cách thứ ba. Vì thế hắn bắt đầu đấu tranh với đám quan lại khác.
Tần Ngộ không biết tình huống của mình đều được mô tả kỹ cho Thiên Tử biết. Vương Khoan cười nói: “Ánh mắt của Hoàng Thượng thật tốt, Tần đại nhân đúng là có tài.”
Mà điều đáng quý nhất chính là Tần Ngộ đang ngồi ở vị trí có rất nhiều cám dỗ nhưng hắn lại không mảy may có ý định tham ô.
Khó có lúc Thiên Tử nở nụ cười sau đó ông ấy lệnh cho Vương Khoan đốt những ghi chép này: “Ngươi tự làm đi, đừng giao cho kẻ khác.”
“Vâng.”
Chờ Vương Khoan trở về lại phát hiện Thiên Tử đang ho khan và trên long án có vết máu li ti.
Vương Khoan hoảng hốt: “Hoàng Thượng!”
“Không sao. Ngươi đi lấy thuốc viên tới.” Thiên Tử vẫn giữ được bình tĩnh để ra lệnh.
Sau khi uống thuốc, khuôn mặt Thiên Tử khôi phục chút hồng hào. Ông ấy thở hổn hển mấy hơi mới hỏi: “Chỗ Sí Nhi thế nào rồi?”
“Gần đây hoàng trưởng tôn rất tốt. Nghe nói võ công của điện hạ tiến bộ nhiều.”
Đôi mắt của Thiên Tử mang theo ý cười rồi lại hỏi: “Thái Tử thì sao?” Vương Khoan mang vẻ mặt khó xử.
Thiên Tử đột nhiên trầm mặt: “Hỏi ngươi thì ngươi mau nói, đừng có lằng nhằng.”
“Vâng.” Vương Khoan không dám giấu giếm mà có gì nói hết.
Từ việc quan viên thường xuyên lén gặp Thái Tử tới tình huống khi Thái Tử gặp gỡ vài vị hoàng thái tôn.
Thiên Tử thấy ngứa cổ và lại ho khan vài tiếng, “Hắn thật sự…… Khụ khụ…… không chờ nổi nữa.”
“Hoàng Thượng.” Vương Khoan bị dọa quỳ xuống đất. “Ngươi sợ cái gì, đứng lên đi.”
“…… Vâng.”
Mấy ngày sau Thiên Tử lại gọi hoàng trưởng tôn vào cung kiểm tra học vấn, võ nghệ. Ông ấy còn giữ hắn ngủ lại trong cung thế nên sáng sớm hôm sau Thái Tử vội vàng tới.
“…… Nhi thần lo lắng cho sức khỏe của phụ hoàng…” Thái Tử mang theo thần sắc thành khẩn, lời trong lời ngoài đều quan tâm tới sức khỏe của Thiên Tử khiến ai nhìn cũng thấy hắn thực sự hiếu thảo.
Cuối cùng Thái Tử uyển chuyển đổi đề tài, “Phụ hoàng, Sí Nhi đang ở tuổi nghịch phá nên không biết cân nhắc nặng nhẹ. Nếu giữ nó bên cạnh sợ sẽ quấy rầy ngài.”
Thiên Tử không tỏ ý gì thế là Thái Tử hơi xấu hổ và đành phải chuyển sang đề tài khác.
Chờ Thái Tử và hoàng trưởng tôn đều đi rồi, Thiên Tử mệt mỏi dựa vào long ỷ và nhìn trần nhà rồi ngây ra.
Chút hy vọng trong lòng ông ấy dần lạnh đi theo bông tuyết mùa đông rơi xuống.
Qua năm mới, kinh thành vốn đang bình thản bỗng ầm ĩ lên bởi Thiên Tử hạ lệnh chính thức sắc phong hoàng trưởng tôn là hoàng thái tôn.
Hoàng trưởng tôn, hoàng thái tôn, chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa lại cách xa nhau vạn dặm.
Hoàng trưởng tôn để chỉ đứa cháu đầu tiên của Thiên Tử nhưng Hoàng thái tôn lại là người thừa kế ngai vàng sau này. Vấn đề là Thái Tử vẫn sờ sờ đó nên tự nhiên có hai người kế vị và ai cũng danh chính ngôn thuận, thật sự khiến người ta khó xử.
Quan viên trong kinh thành chỉ muốn gào lên: Hoàng Thượng, ngài chơi cái trò gì thế?!
Thái Tử tái mặt nhưng vẫn phải nhịn xuống và cảm tạ thay con mình. Một năm ấy hoàng thái tôn 15 tuổi.
Cuối thu năm ấy bệnh tình của Thiên Tử càng nặng hơn. Thái Tử dẫn quân bức vua thoái vị. Ánh lửa bùng cháy đốt sáng đêm đen.
Thái Tử mặc áo giáp và bước ra từ bóng đêm. Hơn 30 năm làm người ôn hòa, lần đầu tiên hắn lộ vẻ tàn nhẫn lại là thời khắc bức cha mình thoái vị.
Thiên Tử nằm trên long sàng, bên cạnh là các thái giám đang quỳ. Chỉ có Vương Khoan vẫn kiên trì đút thuốc cho ông ấy.
Thái Tử giơ tay thế là thị vệ túm lấy Vương Khoan kéo qua một bên.
Sắc mặt Thiên Tử hồng hào hiếm thấy. Ông ấy nhìn con mình và cảm thấy hơi vui mừng: “Hiện tại ngươi đã có chút phong thái của người đứng đầu một nước rồi đó.”
Sát phạt, tàn nhẫn, ít nói cười và dứt khoát.
Nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối. Thái Tử nghe thế thì mắt đỏ lên vì tức giận: “Phụ hoàng, bao nhiêu năm qua nhi thần chưa từng làm trái lời ngài. Vì sao ngài……”
“Vì sao lại lập Thái Tôn hả?” Thiên Tử bình tĩnh tiếp lời hắn.
Thái Tử không nói mà chỉ im lặng không phản đối.
Thiên Tử bình tĩnh nhìn hắn một cái và bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi có tài nhưng ghen ghét tài năng của người khác thì cũng thôi đi. Nhưng ngươi chẳng có tài cán gì lại không thể bao dung người dưới.”
Sắc mặt Thái Tử lập tức vặn vẹo. Bất kỳ ai bị cha ruột phủ định cũng sẽ không thể chịu nổi, huống chi hắn lại là Thái Tử.
Không đợi Thái Tử phản bác, Thiên Tử lại nói: “Tham ô quân lương, ngươi có nhận không?”
Thái Tử nghẹn lại nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của cha mình, hắn chỉ đáp: “Nhi thần không đụng tới quân lương.”
“Nhận thay chiến công, ngươi có biết không?”
Thái Tử vẫn cố cãi: “…… Mọi người đều nỗ lực, không cần tính toán quá chi li.”
Lời đã tới bên miệng lại bị Thiên Tử nuốt vào lòng. Người ta dùng mạng để đổi chiến công mà vào miệng hắn lại thành “Tính toán chi li”.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện. Thất vọng trong lòng ông không phải do một chuyện gây ra.
Thiên Tử thở dài: “Ngươi có biết vì sao trẫm phải phái Tần Tùy Chi làm tri phủ Tầm Dương không?”
Nhắc tới Tần Ngộ thế là ánh mắt Thái Tử lộ vẻ chán ghét.
Thiên Tử nhếch khóe miệng nhưng chẳng thể cười nổi: “Chỉ có hắn là người thích hợp nhất để thu dọn đống rác mà ngươi bày ra. Tần Tùy Chi không có gia thế nên sẽ không dám liên lụy quá nhiều mà chỉ biết vùi đầu làm việc mình nên làm.”
Thiên Tử quét mắt nhìn Thái Tử và trong lòng bỗng dâng trào bi thương: “Trẫm biết tài cán của ngươi ở mức nào nên cũng chẳng trông mong ngươi có thể mở rộng bờ cõi mà chỉ mong ngươi có thể giữ vững thứ có sẵn.”
Mỗi ba năm Thiên Tử đều sẽ lựa chọn những người tài hoa trong số tân khoa tiến sĩ. Ông ấy chú ý tới tính tình, gia thế của từng người để chọn.
Ông biết con mình hẹp hòi nên lúc lựa chọn luôn để ý tới tính cách của các vị tài tử trẻ tuổi. Người quá ngông cuồng hoặc tình tình hẹp hòi ông sẽ loại ngay.
Điểm hình nhất là một giáp của Lý Phi, Trương Hòa và Tần Ngộ.
Lý Phi có gia thế, có tài hoa, lại là người chín chắn, tức là hắn có thể nhường nhịn.
Trương Hòa xuất thân thư hương nhưng không mang vẻ thanh cao của văn nhân mà hào phóng dứt khoát.
Tần Ngộ thì chẳng phải nói nữa, tính tình tốt, chịu làm, chịu khổ lại lương thiện.
Có thể nói ba người này đều là phụ tá tốt nhất mà Thiên Tử chọn cho Thái Tử. Ba bọn họ xuất thân khác biệt, một người từ thế gia đại tộc, một người từ dòng dõi thư hương, một người xuất thân áo vải. Số phận đã định sẵn họ sẽ không bao giờ có thể thông đồng với nhau nên cũng chẳng cần lo ba người hợp tác dối trên gạt dưới.
Thiên Tử nâng đỡ người mới, chèn ép người cũ rồi đứng ngoài khống chế thiên hạ, mặc kệ các bên đấu đá.
Ông ấy đã lên kế hoạch và đã sắp xếp tốt nhưng chẳng thể đoán được Thái Tử lại một tay xốc bàn hất đổ những gì ông dày công xây dựng.