Tần Ngộ nhìn kỹ và thấy hình như là trà xanh. Rồi hắn nghĩ tới khí hậu bản địa và nhanh chóng có suy đoán nhưng vì hiểu biết không nhiều nên hắn còn phải trở về tìm hiểu thêm.
A Nhĩ Mộc tìm Tần Ngộ không phải vì “nâng cao dân trí” mà để Tần Ngộ tới quan sát thực địa và cho họ một con đường làm giàu. Thế nên khi hắn giải thích giá trị của lá trà là A Nhĩ Mộc lập tức hộ tống hắn xuống núi.
Phủ thành không có nông dân hiểu biết về trồng trà nên Tần Ngộ phái người tới quận thành tìm kiếm. Tài liệu dạy học cũng chưa được biên soạn xong nên Ngôn Thư tiếp nhận việc đào tạo trồng trà thay Tần Ngộ.
A Nhĩ Mộc thúc giục nên Tần Ngộ đành phái Uông Đông hộ tống người tới đó. Trong bốn hộ vệ thì Uông Đông hoạt bát nhất chứ trên thực tế hắn cũng không biết gì về trồng trà. Mà Ngôn Thư là phụ nữ nên không tiện giao tiếp mà cần một người như hắn ra mặt giao lưu với những người khác.
Sau đó Uông Đông mang theo lão nông trồng chè và cùng A Nhĩ Mộc lên núi.
Tần Ngộ soạn xong tài liệu giảng dạy thì lập tức mời gọi những thư sinh có chữ viết đẹp tới để sao chép có trả thù lao. Đợi các thư sinh sao chép xong, hắn nhanh chóng phát xuống cho các huyện và trấn của Tầm Dương phủ.
Đợi làm xong những việc này thì Tần Ngộ cũng đuổi kịp đợt sơn trà cuối cùng. Vẫn là Liễu Liễu đút tận miệng cho hắn, thật đúng là áo bông nhỏ tri kỷ.
Sau khi làm xong những việc này vốn Tần Ngộ tưởng có thể nghỉ một chút nhưng lại có nha dịch vội vã chạy tới, “Đại nhân, việc lớn không xong rồi.”
Tần Ngộ:………
Nói ra cũng trùng hợp. Kẻ đang hốt hoảng báo tin cũng chính là người đã tới báo tin có giặc cướp.
Tần Ngộ thở dài: “Làm sao vậy? Nói từ từ thôi.” “Đại nhân, trâu sắp chết rồi.”
“Cái gì?!” Tần Ngộ bật dậy thế là nha dịch kia vội kể hết.
Bởi vì giữa hè nhiệt độ không khí cao nên có mấy con trâu bị bệnh, may mà chúng đã được chữa trị và chậm rãi khá hơn. Ai biết đột nhiên chúng
nó lại sùi bọt mép, nhìn như sắp chết. Đó chính là trâu!
Tần Ngộ gọi vài người và vội vàng lên núi. Hộ gia đình nuôi trâu vừa thấy hắn đã đỏ mắt: “Đại nhân, tiểu nhân không lười biếng, nhưng mà……”
Tần Ngộ trấn an hắn hai câu rồi đi xem trâu. Dù là người ngoài nghề nhưng chỉ nhìn hắn cũng biết con trâu này khó mà cứu được. Con trâu như có linh tính và nhìn hắn rồi ch.ảy nước mắt.
Tần Ngộ không đành lòng và giơ tay vuốt mắt cho nó sau đó nói vài lời thế là con trâu tắt thở.
Người nuôi trâu ngồi bệt dưới đất nghẹn ngào khóc. Tần Ngộ hạ lệnh: “Con trâu này bị bệnh chết thì……”
Tần Ngộ vốn muốn chôn tại chỗ nhưng hắn lo có người tới trộm vào buổi tối nên sửa miệng: “Chọn một chỗ rồi đốt đi.”
“Vâng, đại nhân.”
Tần Ngộ và thú y thương lượng cách đối phó. Hiện tại điều quan trọng nhất là chữa khỏi cho những con còn đang nhiễm bệnh nhẹ.
Cũng may người nuôi trâu nhanh nhẹn, vừa phát hiện con trâu kia bị bệnh đã tách những con còn lại ra chỗ khác. Ngày thường chúng ăn riêng, uống riêng nên lần này không tổn thất quá nhiều.
Nhà họ tổng cộng nuôi 13 con trâu, ngày thường luôn cẩn thận chăm bẵm như con ngươi của mình. Lúc này chết mất một con khiến hắn mất nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Tần Ngộ chẳng rảnh quan tâm tới hắn mà thăm các con trâu còn lại sau đó phát hiện ra một con hình như bị nhiễm dịch tay chân miệng nên hắn nhanh chóng gọi người tới kéo sang bên cạnh.
Sau đó hắn cho người chuẩn bị muối và nước trong rồi pha theo tỉ lệ 1:10. Tiếp theo người ta dùng nước muối ấy tẩy rửa khoang miệng và phần móng bị thối của nó. Thế còn chưa đủ, hắn còn dặn người ra hiệu thuốc bốc thuốc về nấu lên.
Đừng nói những người khác, ngay cả thú y cũng choáng váng. Rốt cuộc hắn và tri phủ, ai mới là thú y thế?
Tần Ngộ chỉ bình thản nói: “Ta có xem trên sách.”
Hắn đi qua vỗ vai người nuôi trâu: “Đừng khổ sở, ngươi đã tin tưởng bản quan thì ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi.”
Người kia lại đỏ mắt và muốn quỳ xuống dập đầu với Tần Ngộ nhưng bị hắn ngăn lại.
Còn hai con trâu khác cũng bị bệnh thì thú y có ý tưởng thế là Tần Ngộ cho phép hắn mạo hiểm thử nghiệm. Có Tần Ngộ đảm bảo nên thú y lập tức thở nhẹ và to gan làm thử.
Tần Ngộ trực tiếp ở lại trên núi. Tới nửa đêm hắn bị đánh thức bởi có con trâu trở nặng. Cả đám lại tỉnh giấc và thắp đuốc lên làm việc. Thú y bận rộn hơn nửa canh giờ mới ngăn không cho bệnh tình của con trâu tiến triển. Lúc này mọi người thả lỏng và kinh ngạc phát hiện người mình toàn mồ hôi.
Mấy ngày sau, mọi người đều trải qua trong sợ hãi. Bọn họ thường xuyên phun nước sát trùng nấu từ thảo dược cho đám trâu.
Bởi vì trâu nhiễm bệnh nên Tần Ngộ còn cố ý cử người tới chỗ nuôi dê và gà kiểm tra xem sao. Dê còn đỡ, nhưng gà cũng xuất hiện mấy con bị bệnh, cũng may phát hiện sớm nên lập tức xử lý và không tạo ra tổn thất lớn.
Qua chừng 6-7 ngày thì đám trâu bị bệnh cũng khỏe lại. Lúc này Tần Ngộ mới yên tâm và để thú y lại chăm sóc sau đó dẫn người về phủ nha xử lý công việc.
Một tháng sau, tin tức đám trâu sinh bệnh đã hoàn toàn khỏi được truyền tới phủ nha.
Tần Ngộ rất vui và lập tức cho người ghi lại biện pháp xử lý để lấy đó làm kinh nghiệm dùng cho các hộ chăn nuôi sau này.
Lúc này, chỗ A Nhĩ Mộc cũng truyền tới tin tức tốt. Lão nông dạy bọn họ cách chế biến trà và cách trồng trà. Năm nay không kịp nên họ chỉ có thể ngắt trà mọc hoang rồi sang năm mới hái trà mình tự trồng.
Cuối cùng bọn họ còn hỏi Tần Ngộ là trà hoang có dễ bán không?
Tần Ngộ cười nói: “Cũng có thể bán được.”
A Nhĩ Mộc ngây ra, bán được là bán được, có thể bán là sao?
Tần Ngộ nói cho hắn về những tính toán của mình sau đó nói: “Nếu lúc sau có người muốn mua thì các ngươi đừng vội vàng bán mà tới đây báo một tiếng, bản quan sẽ cố gắng giúp các ngươi bán được giá tốt.”
Mắt A Nhĩ Mộc sáng lên sau đó hành lễ với Tần Ngộ rồi vui vẻ rời đi.
Buổi tối Tần Ngộ nói với vợ về việc này, “A Thư, nàng có thể làm một bài thơ về chủ đề này không?”
Ngôn Thư ngước đôi mắt sáng ngời và trêu ghẹo: “Phu quân không thể làm thơ à?”
Tần Ngộ sờ sờ cái mũi: “Ứng phó với người ở bản địa thì còn tạm chứ ở chỗ khác thì thơ của ta hơi kém.”
Thứ gì không luyện sẽ không làm tốt. Mấy năm nay Tần Ngộ bận rộn công việc nên đâu có thời gian làm thơ phú.
Ngôn Thư nhìn hắn sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại. Ban đầu Tần Ngộ còn không hiểu gì, sau đó hắn như bừng tình và cúi đầu thử hôn lên trán nàng.
Ngôn Thư vẫn nhắm mắt.
Cổ họng Tần Ngộ khẽ động đậy sau đó hắn xoay người và tiện tay buông màn giường.
Lúc sau Tần Ngộ ra lệnh cho các thương đội của Tầm Dương phủ ra ngoài thì nhân tiện lan truyền những bài thơ khen trà dại của Tầm Dương phủ lên trời.
Đây chính là nghệ thuật bán hàng đó, khụ khụ.
Dần dần có người giàu tự mình tới mua. Đám người giàu kia nhìn thấy đường phố của Tầm Dương phủ sạch sẽ, tường thành rực rỡ thì kinh ngạc.
Từ khi nào Tầm Dương phủ đã thay đổi đẹp thế này? Nó hoàn toàn không nghèo như họ tưởng tượng. Với tâm lý tò mò và hoài nghi, những người đó đi dạo trên phố và nhìn cái gì cũng thích.
Người giàu có tiền nên không nhịn được vung tay lên tiêu. Có một cậu ấm nhìn em gái đang vui vẻ ăn kẹo đường hồ lô hình con chuồn chuồn ở bên cạnh thì không nén nổi kinh ngạc.
Người ở đây thật sáng tạo. Chỉ mỗi món đường hồ lô đơn giản mà họ cũng làm được thành nhiều hình dạng, có hoa, động vật nhỏ. Trên mỗi cây đường hô lô còn có vài loại trái cây.
Trong lúc hắn đang ngây người thì lại có người tới mua.
Vỏ bọc đường giống như mời gọi người ta khiến cậu ấm kia phải tự nhủ mình không phải trẻ con, mình không ăn cái này.
Một lát sau hai anh em cầm hai chuỗi đường hồ lô và ăn vui vẻ. “Táo đê, táo vừa to vừa ngọt đê ~”
“Công tử, mua một quả nếm thử đi, không ngọt không lấy tiền.”
Cậu ấm nhìn thấy quả táo đỏ hồng căng mọng thì mắt trợn tròn: “Táo của ngươi khác những chỗ ta đã đi qua.”
Quê nhà của hắn không có quả táo to thế này. Đáng giận, hắn thật muốn mua.
Em gái hắn dứt khoát hơn nhiều. Con bé hỏi giá sau đó lập tức mua. Cuối cùng khi hai đứa về khách điếm thì trong tay là gói lớn gói nhỏ.
Bọn họ còn đang nghĩ xem phải giải thích với cha thế nào thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, rồi cha hai đứa và gã sai vặt đi vào, ai cũng xách khệ nệ.
Được rồi, mọi người đều giống nhau.
Người cha thở dài: “Người của Tầm Dương phủ đúng là khôn quá.” Những người khác lặng lẽ đồng tình. Tiền của bọn họ đó!
Buổi tối người một nhà lại vui vẻ hớn hở dắt nhau đi ăn lẩu, thơm quá!
Nhờ sự tuyên truyền của thương đội nên tiếng tăm của Tầm Dương phủ chậm rãi lan ra các khu vực chung quanh. Đến cả quận thủ cũng nghe thấy và phái người đi hỏi thăm. Sau khi nghe báo cáo ông ấy đờ ra thật lâu không thể lấy lại bình tĩnh, trong lòng là rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Có lẽ sự tồn tại của người nào đó chính là đả kích lớn nhất cho người khác.
Năm nay Tầm Dương phủ nộp đầy đủ thuế vụ thu và thành công bịt kín miệng những kẻ trong triều.
Rõ ràng lúc trước có kẻ khó chịu muốn đẩy người khác đi nhưng ai biết người ta lại thừa cơ cất cánh, thế tới ào ạt không thể ngăn được.
Lúc Hoắc đại tướng quân nói với người nhà về việc này cũng ngạc nhiên và cảm thán: “Ta đã sớm biết Tùy Chi không phải người thường nhưng cũng không dự đoán được……”
Hoắc Anh cực kỳ mỹ mãn nhưng ngoài mặt vẫn rụt rè: “Tiên sinh là cá ra biển lớn.”
Hoắc đại tướng quân buồn cười: “Thế còn cháu?”
Hoắc Anh không hề nghĩ ngợi đã nói: “Cháu đương nhiên là hùng ưng trong lồng.”
Hoắc đại tướng quân phì cười: “Cháu cũng tự tin quá đó. Nhưng sao đã là hùng ưng lại bị nhốt trong lồng?”
Hoắc Anh ngước mắt: “Thời cơ chưa tới.”
Hoắc đại tướng quân còn muốn hỏi nhưng Hoắc Anh đã xoay người đi tới Diễn Võ Trường và chọn một cây thương gỗ múa vù vù.
Cậu không còn vẻ ngây thơ bướng bỉnh của ngày bé nữa mà trên mặt là sự sắc bén.
Bề ngoài kinh thành vẫn bình yên nhưng bên trong là thế nào thì khó ai biết.
Tần Ngộ tìm hiểu được chút tình hình từ bạn bè nhưng cũng không để tâm nhiều. Hắn và kinh thành hiện tại đang cách nhau ngàn dặm, vì thế chuyện xảy ra ở đó chẳng liên quan gì tới hắn.
Sau khi thu tới, lá cây ngả vàng khiến trời đất cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tần Ngộ ôm con đứng dưới một gốc bạch quả và nhìn tán cây. Không Không và Liễu Liễu bị quả cây hấp dẫn còn Tần Ngộ lại nhìn lá cây ngả vàng.
Hắn đã tới Tầm Dương phủ được hai năm rồi đó. “Thời gian trôi nhanh quá!”
Liễu Liễu chọc chọc mặt cha và hỏi: “Phụ thân nói cái gì thế?”
Tần Ngộ cười đáp: “Ta nói là hai đứa lớn rồi, nên tự đi, không được bắt phụ thân bế nữa kẻo người ta cười cho thối mũi.”
Liễu Liễu nghẹn lời và thầm hận bản thân lắm mồm. Con bé cúi đầu nghịch ngón tay còn Không Không thì hoàn toàn tự nhiên coi như không nghe thấy gì.
Lúc trở về Tần Ngộ thả hai đứa xuống. Da mặt Liễu Liễu mỏng nên tuy luyến tiếc nhưng con bé vẫn ngoan ngoãn đứng vững. Còn Không Không thì ôm chặt cổ Tần Ngộ, chân nhỏ co lên.
Tần Ngộ dứt khoát ngồi xổm xuống và thả thằng nhãi con đứng một mình khiến nó tức muốn khóc. Nhưng Tần Ngộ không dỗ mà cầm tay Liễu Liễu giả bộ muốn đi. Trước khi đi hắn nghiêng đầu hỏi Không Không có muốn hắn cầm tay dắt đi hay không.
Không Không cắn răng, mếu máo nhưng cuối cùng vẫn bực mình nói: “…… Muốn.”
Lúc bọn họ trở về, Trương thị nhìn cha rồi lại nhìn con sau đó bật cười: “Làm sao vậy?”
Không Không lập tức mách.
Tần Ngộ dắt tay con gái tới ngồi xuống ghế. Hắn bế con bé lên ngồi và Liễu Liễu ngoan ngoãn ngồi yên. Trước đây con bé sẽ lắc chân nhưng được Tần Ngộ nhắc nhở nên nó không làm thế nữa.
Chỉ có thằng nhãi Không Không là nói mãi không chịu sửa.
Về mặt nào đó thì Không Không quả thực mặt dày hơn Liễu Liễu. “Phụ thân, con muốn ăn bạch quả.”
Tần Ngộ: “Được, nhưng thứ ấy có độc nên ăn ít thôi.” “Có độc không ăn.” Liễu Liễu xua tay nhỏ.
Tần Ngộ xoa đầu con và trêu ghẹo: “Nếu không nói số lượng thì chính là lưu manh.” (Khi nói thứ gì đó là độc mà không đề cập rõ liều lượng thì đó là chơi xấu).
Liễu Liễu không hiểu: “A?”
Tần Ngộ nhân cơ hội giải thích cho con mình.