Tần Ngộ hỏi: “Mấy đứa phát hiện ra hồ đào ở đâu?”
Đứa nhỏ dại ra và sợ hãi nhìn thôn trưởng còn ông ấy thì xấu hổ cười nói: “Tần đại nhân……”
Tần Ngộ biết ông ấy hiểu lầm nên vội giải thích: “Bản quan biết xử lý hồ đào thế nào cho ngon nên muốn nhìn xem chỗ này có bao nhiêu hồ đào.”
Thôn trưởng cũng không phải ngốc, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển sau đó ông ấy không cần hỏi đám nhỏ mà lập tức dẫn đường: “Đại nhân, thảo dân biết, để thảo dân tự dẫn ngài tới đó.”
Cả đám cầm sọt và vội vã lên núi. Hàn Ngũ không hiểu: “Đại nhân, ngài đâu cần tự mình đi.”
Sai người mang hồ đào về là được.
Tần Ngộ lại đáp: “Bản quan nghĩ sai rồi, người xưa nói rất đúng, dựa núi ăn núi.”
Hàn Ngũ mờ mịt và nhìn quanh: Là hắn mù rồi à? Mấy ngọn núi rách này thì có cái gì tốt?
Bọn nha dịch cầm gậy gộc ra sức gõ bụi cỏ để đuổi rắn và côn trùng.
Đột nhiên Hàn Ngũ thấy hoa mắt còn những người khác thì hoảng hốt hét lên cẩn thận.
Hàn Ngũ vung tay túm lấy và quăng vài vòng sau đó ném cái thứ trong tay vào thân cây.
Thôn trưởng hít một hơi: “Hóa ra là rắn độc.” Con rắn có đầu hình tam giác cực kỳ bắt mắt.
Thôn trưởng nghĩ đến việc bọn nhỏ thường xuyên lên núi thì nghĩ mà sợ sau đó vái Tần Ngộ một cái.
Tần Ngộ xua xua tay và hỏi Hàn Ngũ: “Không sao chứ?”
Hàn Ngũ duỗi tay cho hắn xem, “Không có miệng vết thương.”
Tần Ngộ thấy thế thì yên tâm và bảo thôn trưởng phái một người trong thôn mang con rắn kia về cho người già cầm đi ngâm rượu, có thể trị phong thấp.
Bọn họ tiếp tục đi vào trong núi, không bao lâu sau thì thấy một cây hồ đào. Lá cây màu xanh lục thấp thoáng những quả cây màu xanh, to bằng quả trứng gà.
Tần Ngộ cười nói: “Đập chỗ quả kia xuống.” “Vâng.”
Lần này thôn trưởng gọi bảy tám thanh niên trong thôn cùng tới đây. Bọn họ đều nhanh nhẹn đã vậy cây hồ đào này cũng không lớn nên sau khi đập hết quả xuống họ thu được chừng 9-10 cân hồ đào.
Có cây thứ nhất, bọn họ lại nhanh chóng phát hiện ra cây thứ hai và bắt đầu thu hoạch hồ đào.
Tần Ngộ mang theo hai ba người đi lại quanh đó xem có thể tìm được ‘kho báu’ nào khác hay không. Cuối cùng hắn chỉ phát hiện một cây táo chua. Lúc gần như đã thất vọng thì hắn lại phát hiện cây lê dại. Đây đúng là lúc lê chín.
Bọn họ mang theo đồ trở về còn thôn trưởng thì muốn nói lại thôi. Tần Ngộ khó hiểu: “Thôn trưởng làm sao vậy?”
“Tần đại nhân, cái thứ quả đầy gai này vừa chua lại đắng, gai cũng nhọn.”
Tần Ngộ: “Bản quan biết nhưng ta có mục đích của mình.”
Thấy Tần Ngộ như thế nên thôn trưởng cũng không tiện nói gì nữa. Mấy thanh niên trong thôn vác sọt đựng hồ đào và cùng Tần Ngộ xuống núi, về nhà thôn trưởng. Sau đó hắn yêu cầu mọi người cùng lột bỏ vỏ hồ đào.
Đồng thời hắn để người ta chuẩn bị lu nước sạch thật to để bỏ hồ đào đã lột vỏ vào đó.
“Quả nào nổi là hỏng, phải bỏ đi.” Tần Ngộ vừa chỉ huy vừa giải thích lý cho cho mọi người hiểu.
Sau đó bọn họ lại vớt hồ đào lên phơi khô và bỏ vào nước nấu 15 phút mới vớt ra và để ráo. Bước tiếp theo là tách vỏ, cố gắng tách được nhân hoàn chỉnh.
Những người khác nghe thế thì kinh ngạc còn hắn thì ôn tồn giải thích: “Hồ đào này nửa sống nửa chín nên dễ lột vỏ.”
Thao tác sau đó thì dễ dàng hơn nhiều. Tần Ngộ định làm hai loại: xào mật ong và xào muối tiêu.
Nguyên liệu đã được chuẩn bị trước và pha theo tỉ lệ muối và nước là 1:5 sau đó bỏ một phần nhân hồ đào vào xào cho chín. Tiếp theo hồ đào sẽ được vớt ra để ráo và xào với muối thô bằng lửa lớn. Xào một lúc thì chuyển sang lửa nhỏ.
Làm mật ong thì cần luộc nhân hồ đào trong 30 phút để giảm vị chua chát sau đó bỏ mật ong pha nước vào xào đến khô là được.
Để làm mấy thứ này nên đám Tần Ngộ ở lại thôn vài ngày. Hắn còn mang một ít lê dại về làm mứt và cũng không giấu ai hết. Thôn dân tới xem hắn làm lê dại, còn bản thân hắn thì vừa làm vừa giải thích.
Hắn nói tiếng phổ thông rõ ràng, lại cố tình nói chậm để bảo đảm ai cũng nghe rõ.
Sau khi Tần Ngộ tới đây đã cố ý học tiếng địa phương để dễ quản lý. Tuy hiện tại hắn nói chưa tốt nhưng vẫn nghe hiểu. Có điều hắn vẫn chọn nói tiếng phổ thông.
Người địa phương ở đây có giọng khá nặng, lại không sõi tiếng phổ thông, người ở nông thôn thì càng nói đặc sệt giọng địa phương. Cũng may triều đình đã thi hành chính sách phổ cập tiếng phổ thông trong vài chục năm và đã tạo được chút hiệu quả. Người dân nơi này cũng nghe hiểu, chỉ có phần nói là hơi khó. Dù vậy thì cũng đã bớt được nhiều việc cho Tần Ngộ, nếu không hắn còn phải đi tìm phiên dịch.
Tần Ngộ không giả vờ giả vịt mà mục đích hắn dùng tiếng phổ thông là để những người khác cũng cố gắng học cho tốt.
Có lẽ cả đời những người này sẽ không ra khỏi Tầm Dương phủ nhưng nếu có người có thể ra ngoài thì sao? Việc nói được tiếng phổ thông sẽ giúp ích rất nhiều cho họ.
Hiện tại hai loại hồ đào đã được làm xong và bỏ trong giấy dầu nên Tần Ngộ nếm thử. Tiếp theo hắn ra hiệu cho mọi người khác cũng nếm.
Thôn trưởng đã có tuổi, răng không tốt lắm nhưng hồ đào này vừa vào miệng cắn một cái đã nát. Vị mật ong nhè nhẹ xen với mùi đặc trưng của hồ đào tạo thành mỹ vị nhân gian.
Thôn trưởng luyến tiếc không muốn nuốt. Môi răng đều là mùi thơm. Lúc này Tần Ngộ lại đưa cho ông ấy một nhân hồ đào xào với muối.
Thôn trưởng: ông ấy không cự tuyệt được.
Khác với vị mật ong, hồ đào và muối quả thực thơm lừng. Thôn trưởng không được học hành nên chỉ có thể nói lời từ đáy lòng: “Đây là nhân hạch đào ngon nhất mà thảo dân từng được nếm thử trong cuộc đời này.”
Đám thanh niên trong thôn hỗ trợ làm nhân hồ đào mấy ngày nay cũng đi qua nếm thử và li.ếm ngón tay thòm thèm. Thật sự quá thơm.
Tần Ngộ để họ mang hồ đào thành phẩm chia cho người dân nếm thử.
Tần Ngộ lại đưa mứt lê cho thôn trưởng, “Đây là thứ tốt, thôn trưởng nếm thử.”
Lê này cực kỳ nhiều vitamin c nhưng nếu hắn giải thích như thế thì chẳng có ai hiểu thế nên hắn nói: “Mứt này dùng để pha nước uống có thể trị bệnh nhiệt từ bên trong hay nhiệt miệng.”
Thôn trưởng thấy lòng mình rung lên và quý trọng uống nước lê. Cái thứ này ngâm với mật ong tạo ra vị ngọt thoang thoảng cộng với mùi thơm làm người ta thích thú.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thôn trưởng sẽ không tin cái thứ mứt ngon lành này lại làm từ quả lê có gai mà mọi người ghét bỏ. Ngay cả trẻ con cũng chẳng thèm hái cái thứ này ăn vặt, mùi vị không ngon thì chớ lại còn nhiều gai.
Thôn trưởng nhìn khuôn mặt trẻ trung và tuấn tú của Tần Ngộ thì môi run lên sau đó ông ấy đứng dậy vái một cái thật sâu.
Tần Ngộ đỡ ông dậy và nói: “Thôn trưởng đừng khách sáo.”
“Không khách sáo chút nào.” Thôn trưởng đỏ mắt và nức nở: “Tần đại nhân đã tìm một con đường sáng cho chúng ta có cuộc sống tốt hơn.”
Hóa rách nát thành thần kỳ quả thực khiến người ta phải bội phục, kinh ngạc và cảm thán.
Tần Ngộ đỡ thôn trưởng ngồi xuống và nói: “Thôn trưởng, biện pháp kiếm tiền này bản quan sẽ chỉ dạy cho các thôn khác chứ không chỉ có mỗi thôn này.”
Mọi người vốn đang vui cười lập tức trầm mặc.
Tần Ngộ đoán được bọn họ nghĩ gì nên cao giọng nói: “Các ngươi chớ sợ. Hôm nay có hồ đào, mứt lê dại thì ngày nào đó sẽ có bánh táo chua, rồi ta cũng sẽ dạy các ngươi cách làm kẹo mạch nha, đậu phụ, gieo trồng hoa màu và cây ăn quả cho năng suất cao.”
Tần Ngộ đứng dậy và đi về phía mọi người: “Đợi Tầm Dương phủ có nhiều sản vật hơn thì mọi người chẳng cần phải sợ không bán được.
Thiên hạ này to lớn, Đại Thành triều rộng lớn, bên ngoài Tầm Dương phủ còn có biết bao nhiêu huyện thành, và cả quận phủ người người đông đúc. Chỉ nói tới hồ đào này, một khi được bọc trong giấy dầu là đủ bảo quản 1-2 tháng cũng không thành vấn đề. Thương nhân đã biết chỗ tốt của nó thì tất nhiên sẽ muốn mang tới nơi khác bán.”
“Nếu sợ thời gian bảo quan ngắn thì chúng ta sẽ cân nhắc để nguyên vỏ, chỉ gõ cho nó nứt ra. Như thế cũng đỡ việc, có đúng không?”
Tần Ngộ nói chậm rãi và mọi người đều hiểu. Nghe tới đây bọn họ lại nở nụ cười vui vẻ.
Tần Ngộ cũng cười và nói: “Mọi người đều là con dân của Tầm Dương phủ và nếu bản quan đã ngồi ở vị trí này thì tất nhiên sẽ tính toán thay các ngươi để mọi người có tương lai tốt đẹp hơn.”
Hắn vừa dứt lời thì thôn trưởng đã dẫn đầu và cùng mọi người quỳ xuống dập đầu. Đám nha dịch thấy thế cũng quỳ xuống, còn thôn trưởng thì run giọng nói: “Tần đại nhân có ơn tái tạo với mà chúng thảo dân lại chẳng có gì để báo đáp.”
Tần Ngộ xoay người đỡ thôn trưởng dậy: “Mọi người sống thật tốt là đủ báo đáp cho ta rồi.”
Lời này lại khiến thôn trưởng khóc tèm lem và quay mặt đi chỗ khác lấy tay áo lau mặt.
Tới buổi chiều Tần Ngộ ngồi ở nhà thôn trưởng viết mười mấy lá thư, tất cả đều là phương pháp làm hồ đào và mứt lê dại. Sau đó hắn phái người gửi cho các huyện lệnh và lí chính.
Dựa vào một mình hắn thì vĩnh viễn không thể làm được việc lớn. Mọi người cần cùng nhau nỗ lực mới có thể phá tan tình thế hiện tại và khiến Tầm Dương phủ thay đổi tốt hơn.
Bên cạnh hắn lúc này chỉ còn Hàn Ngũ và Uông Đông còn các nha dịch khác đều được phái ra ngoài đưa tin.
Chờ hắn bận việc xong đã là hoàng hôn thế là Tần Ngộ nhìn mặt trời lặn và thở dài.
Hàn Ngũ thử hỏi: “Sao đại nhân lại thở dài?”
Tần Ngộ khoanh tay đứng và nói: “Biện pháp này quá phí mật ong, và một khi cung nhỏ hơn cầu sẽ khiến giá mật ong tăng lên.”
Hàn Ngũ và Uông Đông liếc nhau, “Đại nhân đã làm tốt lắm rồi, nếu……”
Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Quả nhiên vẫn phải nghĩ biện pháp để nuôi ong mật. Sơn trà nơi này cũng ngon, vậy có thể làm mật sơn trà hoặc dùng loại đường khác thay thế mật ong. Nhưng nói đến sơn trà ta mới nhớ ra quả đào. Trên núi có đào lông nhưng không ăn được, vậy lấy chút nhựa đào cũng tốt.”
Hàn Ngũ và Uông Đông:……… Phục, bọn họ thật sự phục.
Tần đại nhân chẳng khác gì thần. Bọn họ không nhịn được và nghĩ trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó Tần đại nhân ư?
À, có lẽ là đánh giặc chăng?
Hê hê, thế là võ tướng bọn họ vẫn còn đất dụng võ.
Hàn Ngũ và Uông Đông ăn ý xoa xoa cái trán đầy mồ hôi. Đi theo một vị quan giỏi nên áp lực của họ cũng lớn lắm đó!
Nhưng mà lạ thật! Lúc bọn họ đi theo Hoắc đại tướng quân có cảm thấy áp lực thế này đâu nhỉ?
Tần Ngộ nghĩ tới các bước tiếp theo cần làm để cải thiện tình hình của Tầm Dương phủ. Hiện tại nơi này rất nghèo, nhưng tiền không thể giải quyết được mọi vấn đề.
Tầm Dương phủ có nhiều người như thế nên phải trấn an họ và Tần Ngộ nghĩ tới công việc nào đó có thể kiếm tiền nhưng mất nhiều sức. Như thế lao động chính sẽ bận rộn và không sinh loạn.
Hơn nữa mọi người đều đói đến sợ nên tốt nhất nghề kia phải liên quan tới thức ăn. Cơ mà chỗ này nhiều núi, ruộng nương không màu mỡ nên chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền từ trên núi.
Tần Ngộ biết làm cách nào để ép đậu nành được nhiều dầu hơn nhưng hiện tại so ra thì rõ ràng làm đậu phụ vẫn thực dụng hơn.
Tần Ngộ lại thở dài.
Hàn Ngũ và Uông Đông nghe thấy hắn thở dài thì lập tức lo lắng và vội tìm đề tài khác: “Đại nhân, sao ngài biết dê nhà Chu Trường Phúc đã chết?”
Tần Ngộ ôn tồn nói: “Bọn họ ở trong một thôn, một con dê còn sống cũng khó mà giấu. Lúc trước Lâm Bình An đã lục soát nhưng không thấy nên bản quan đoán hẳn con dê kia đã chết. Như thế mới giải thích được chuyện đang êm đẹp vì sao Chu Trường Phúc lại phải mạo hiểm trộm dê.”
Dứt lời Tần Ngộ nhìn chằm chằm Hàn Ngũ còn tên kia bị nhìn thì ngượng ngùng, “Đại nhân, làm sao vậy?”
Tần Ngộ mỉm cười: “Bản quan tưởng lúc ấy ngươi đã hiểu rồi.”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười sau đó Uông Đông vội xoay người: Ai bảo ngươi nói cái gì không nói lại hỏi cái này.
Tần Ngộ trêu ghẹo hai câu sau đó bỏ qua. Đúng lúc ấy hắn thấy mấy cái đầu nhỏ đang thập thò ngoài cửa nên vẫy tay. Mấy đứa nhỏ ngẩn người sau đó ngượng ngùng đi tới.
“Tần… Đại nhân…” Bọn họ dùng tiếng phổ thông sứt sẹo để gọi hắn.
Tần Ngộ nhận ra đứa nhỏ đi đầu là người không cẩn thận đụng phải hắn ngày hôm trước.
Tần Ngộ vẫy mấy đứa tới gần rồi dùng khăn xoa vết bùn và cọng vỏ dính trên mặt tụi nó. Sau khi nghĩ nghĩ, hắn dùng giọng địa phương sứt sẹo của mình để nói: “Đi đâu chơi thế?”
Mấy đứa nhỏ lập tức trợn mắt và không dám tin tưởng mà nhìn hắn. Tần Ngộ lại nói: “Mới vừa học, không tốt lắm.”
Bọn trẻ lập tức khen: “Tốt, tốt, Tần đại nhân rất tốt.”
Đứa nhỏ đứng gần Tần Ngộ nhất liếc hắn một cái sau đó ôm chặt lấy đùi Tần Ngộ và ngửa đầu cười.
Tần Ngộ chọc chọc cái trán nhỏ của thằng bé. Mấy đứa còn lại thấy hắn không tức giận thì cũng ôm lấy hắn.
Tần Ngộ không có đồ ăn vặt nên hỏi Hàn Ngũ và Uông Đông. Lúc này cái tên Uông Đông kia đau lòng móc một bọc giấy dầu nhỏ đưa cho hắn.
Tần Ngộ khôi phục tiếng phổ thông và cười nói: “Sau khi về phủ thành ta sẽ để ngươi ăn đủ.”
Uông Đông lập tức vui vẻ nhưng vẫn giả vờ: “Đại nhân, tiểu nhân đâu phải kẻ tham ăn đâu.”
Hàn Ngũ không hề nể mặt mà lườm hắn một cái.
Tần Ngộ chia hồ đào cho bọn nhỏ nhưng không đứa nào ăn mà cẩn thận cất đi rồi mới hỏi: “Tần đại nhân ở lại thêm hai ngày được không?”
Bọn họ chưa từng gặp người nào đẹp như Tần đại nhân, cũng chưa từng gặp vị quan nào tốt như hắn. Người nhà họ mỗi khi nhắc tới quan lại đều chửi lũ người có lòng tham không đáy. Chính lũ tham quan ấy hại bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Chịu ảnh hưởng của người nhà nên bọn họ cũng ghét quan lại. Vừa ghét vừa sợ.
Rồi Tần đại nhân tới khiến nhận thức của họ bị đảo điên. Người này thật là tốt.
Tần Ngộ xoa gương mặt bọn nhỏ và dùng ngôn ngữ địa phương nói: “Về sau ăn no phải đọc sách, biết không?”
Đứa nhỏ không hiểu hết nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Tần Ngộ lại nói: “Ta, đọc sách.”
Bọn nhỏ ngây ra nhìn hắn.
Cùng lúc đó, ở sân sau của phủ nha, Không Không và Liễu Liễu khóc rách họng và gào lên muốn tìm cha. Ai khuyên thế nào tụi nó cũng không nghe.