Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 141: Hai thôn tranh chấp



Bên kia triều đình chịu chi ngân sách, còn bên này Tần Ngộ cũng ngày đêm tính sổ. Thời gian này hắn thăm thú khắp nơi và cảm thấy cơ sở hạ tầng nơi này quả thực quá tệ.

 

Phải xây đường, hệ thống thủy lợi và cái nào cũng phải làm tử tế, không thể qua loa vì còn liên quan tới hoa màu.

Phía dưới Tầm Dương phủ có vài huyện và hắn cũng cần phát tiền xuống cho họ thế nên tiền càng ít. Càng đừng nói tới việc Tần Ngộ còn muốn nâng cấp cơ sở của phủ thành.

Vào thời điểm rạng sáng, ánh nến nhảy lên, Tần Ngộ nhìn giấy nháp trên bàn thì thấy một chuỗi số dài.

“Không được, vẫn ít tiền quá.”

Bỗng nhiên Tần Ngộ ngây ra. Hắn là tri phủ nên phải quan tâm tới các huyện bên dưới, thế thì chả lẽ quận thủ lại mặc kệ hắn ư?

Lần trước hắn tới quận thành và thấy nơi ấy rất náo nhiệt, quả không uổng công hắn đi một chuyến.

“Tiểu Sơn.”

Tiểu Sơn đang gà gật ở bên cạnh lập tức đứng lên: “Đại nhân có gì cần dặn dò ư?”

Tần Ngộ cong môi: “Mài mực cho bản quan.” Hắn muốn đi đòi tiền.

Nhưng văn nhân vẫn phải bóng gió một phen thế nên đầu tiên Tần Ngộ cảm tạ triều đình đã gửi ngân sách xuống, câu từ ca ngợi đều rõ ràng.

Sau đó hắn chuyển đề tài và bắt đầu khen quận thủ đã giỏi giang thế nào mới khiến quận thành phồn hoa như vậy. Quận thành giàu có khác hẳn Tầm Dương phủ nghèo rớt mồng tơi, đường lớn cũng thủng lỗ chỗ.

Sợ ám chỉ không đủ rõ ràng nên cuối cùng Tần Ngộ còn nửa đùa nửa thật nói rất nhiều người dân thường đều muốn chạy tới quận thành để hưởng ngày lành.

Tạm thời không đề cập tới tâm tình của quận thủ khi nhận được tin này thế nào, chỉ nói tới Tần Ngộ. Ngày hôm sau hắn cho người đưa tiền cho mấy huyện trực thuộc, kèm theo là một lá thư tay, hoặc nói đúng hơn là một bản danh sách. Trong danh sách đó quy định nghiêm khắc số tiền được sử dụng cho mỗi công việc là bao nhiêu. Mấy huyện lệnh nhìn thấy thư đều cảm thấy hoảng hốt.

 

Chu huyện lệnh không nhịn được nói với huyện thừa: “Tần tri phủ đúng là giỏi toán, tài năng nổi tiếng thiên hạ đó.”

Huyện thừa:………

Tần Ngộ làm việc rất nhanh và lập tức phái người tuyển dân phu, mua vật liệu, yêu cầu thuộc hạ tính từng khoản rõ ràng. Lần đầu mà bọn họ làm không rõ ràng thì phạt tiền, lần sau vẫn phạt tiền, đến lần ba thì ngượng quá, hắn sẽ đánh người đồng thời giáng chức kẻ đó.

Tần Ngộ không hề che giấu việc mình rất giỏi toán, chỉ có như thế những người dưới mới kiềng nể và không dám lừa gạt hắn.

Toàn bộ Tầm Dương phủ đều bắt đầu vận hành. Tần Ngộ biết rõ một cây thì không thể nên non nên cổ vũ người dưới đưa ra ý kiến. Nếu ai đưa ra được ý kiến thực dụng sẽ được thưởng tiền, thậm chí thăng quan.

Thôn của đám A Ngưu gần Tầm Dương phủ nên đương nhiên cũng tham gia xây đường.

Xây đường là vì tốt cho thôn của họ, đã thế quan phủ còn cung cấp cơm trưa, còn trả tiền. Đi đâu tìm được việc tốt hơn thế? Thức ăn rồi canh cho công nhân đa phần được làm từ đậu các loại.

Đậu vừa làm ra đã có chỗ dùng, tuy lợi nhuận nhỏ nhưng cuối cùng tiền bạc cũng chậm rãi lưu thông.

Còn quận thủ đại nhân nhận được công văn Tần Ngộ gửi tới thì tức ngã ngửa.

“Chuột kia đê tiện còn da, lễ nghi không có sao ra con người?!” (Tướng thử 1 – Khổng Tử – thivien.net)

“Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn!”

Quận thủ đập nát mọi thứ trên bàn. Quản gia ở ngoài cửa thấy thế thì nói: “Đại nhân, đại nhân bớt giận.”

“Tiến vào.”

Quản gia tiến vào và đóng cửa lại sau đó cẩn thận tránh đống đổ nát trên mặt đất.

“Sao đại nhân lại tức giận thế?”

 

Quận thủ ném công văn cho ông ta, “Ngươi tự xem đi.”

Quản gia là cánh tay phải của quận thủ nên ông ta chẳng cần lừa gạt làm gì. Quản gia đọc nhanh như gió, con ngươi động đậy.

“Đại nhân, Tần tri phủ hắn… hắn…”

Quận thủ cười lạnh: “Mặt dày! Đời này bản quan ít gặp kẻ nào mặt dày được tới cỡ này!”

Quản gia trầm mặc rồi mới nói, “Đại nhân định làm thế nào?”

Quận thủ không muốn quản. Tài chính địa phương liên quan tới chiến tích vì thế ông ta không muốn lấy tiền chi viện cho Tần Ngộ.

Ông ta và Tần Ngộ có quan hệ gì đâu.

Quản gia đã nhận ra suy nghĩ của quận thủ và không nhịn được khuyên nhủ: “Đại nhân, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính đâu.”

Triều đình đã chi ngân sách, Tần Ngộ lại chủ động viết công văn xin quận thủ giúp đỡ. Nếu quận thành rách nát thì cũng thôi đi nhưng người sáng suốt đều nhìn ra quận thành giàu có vì thế nếu quận thủ cự tuyệt thì Tần Ngộ sẽ mách với triều đình và ông ta sẽ bị liên lụy.

Quận thủ cảm thấy nghẹn cục tức trong lòng, “Ngươi nói xem cho bao nhiêu thì thích hợp?”

Cho nhiều thì ông ta đau lòng lắm.

Quản gia thử nói: “Không bằng chúng ta cũng dựa theo con số ngân sách triều đình gửi xuống và đưa tầm 3-4/10 phần?”

Mặt quận thủ xanh mét nhưng cũng biết đây là cách xử lý tốt nhất.

Quận thủ đồng ý cho tiền nên tạm thời giúp Tần Ngộ giải quyết khó khăn. Hắn lập tức trả tiền đã vay đám nhà giàu lúc trước sau đó lại phát hết xuống và viết một cuốn sổ con khoe thành tích giúp quận thủ.

Chỉ cần không phải vấn đề thuộc về nguyên tắc thì Tần Ngộ vẫn rất biết điều. Hắn còn muốn sống qua ngày ở đây nên không thể đắc tội với quận thủ được.

Sau khi gửi sổ con lên hắn lập tức dẫn người xuống nông thôn. Một hạng mục quan trọng trong việc xây dựng đường là xử lý mương máng. Nếu

 

không làm tốt sẽ dễ gây ra tranh chấp.

Tần Ngộ không nghĩ tới sẽ có một ngày mình dùng cách này để áp dụng những kiến thức hiện đại vào cuộc sống hàng ngày.

Triều đình bên kia lại nhận được sổ con của Tần Ngộ, lần này yêu cầu giảm thuế mùa thu. Mọi người đều thấy chết lặng. Hôm kia hắn mới xin tiền nên ai cũng biết Tầm Dương phủ nghèo vì thế Thiên Tử vung tay lên và miễn luôn thuế cho Tầm Dương phủ trong năm nay.

Tần Ngộ được tin chính xác thì vui vẻ và vội vàng truyền tin tức tốt này xuống cho mọi người để bọn họ yên tâm.

Các huyện lệnh phía dưới cũng nhẹ nhàng thở ra bởi bọn họ không muốn phái người đi thu thuế và bức bá tánh vào đường cùng.

Việc xây đường đã đi vào quỹ đạo nên Tần Ngộ giao cho những người khác, bản thân hắn khống chế đại cục là được. Hiện tại cần cân nhắc tới việc cải thiện đất đai địa phương và nâng cao sản lượng.

Hắn triệu tập không ít người già có kinh nghiệm để thương lượng, ngoài phân bón còn có cách trồng cây nông nghiệp.

Lúc này, Tần Ngộ thực sự nhớ đống phân lân của hiện đại. Đáng tiếc hắn không biết gì về mấy thứ đó nên chỉ có thể để người ta thí nghiệm.

“Tần đại nhân lại tới thăm đồng ruộng à?” Có người nông dân đang bận việc ngoài ruộng thấy Tần Ngộ tới thì chủ động chào hỏi.

Từ khi Tần Ngộ nhậm chức tới giờ cứ thi thoảng hắn lại xuống nông thôn. Bà con chung quanh biết tính cách hắn ôn hòa nên nhìn thấy là sẽ chủ động chào hỏi.

Tần Ngộ bước trên bờ ruộng, quan phục hoàn toàn không phù hợp với quang cảnh nơi đây.

“Lão nông, ngài đang trồng rau xanh à?”

“Đúng vậy.” Ông lão cười đáp: “Tiểu dân nghĩ trước khi mùa đông bắt đầu có thể thu được một lứa rau.”

Khí hậu nơi này lạnh nhưng mùa đông ít tuyết. Chẳng qua thời tiết lạnh nên cây hoa màu mọc không tốt lắm. Rất nhiều người đều chọn vào thành trấn làm công vào mùa đông nhưng nhu cầu nơi đó ít nên giá cả

 

đưa ra rất thấp. Rất nhiều người vất vả một trận cũng chỉ miễn cưỡng sống tạm.

Lão nông nhìn Tần Ngộ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đều là ý cười: “Tần đại nhân, việc xây đường hẳn phải kéo dài tới năm sau đúng không?”

Tần Ngộ gật đầu, trong lòng biết lão nông muốn nói gì.

Quả nhiên, lão nông nói: “Thế thì tốt quá, mùa đông năm nay cũng không cần lo nữa.” Lao động chính tham gia xây đường được nhà nước bao cơm, ngoài ra còn có tiền mang về nhà.

Lòng Tần Ngộ thấy chua xót.

Tần Ngộ không ở lại lâu mà tiếp tục đi tuần tra những chỗ khác. Hắn nhìn nhìn và đột nhiên hỏi nha dịch phía sau: “Bọn họ mà có guồng nước thì sẽ càng tốt hơn phải không?”

Nha dịch do dự không biết nói gì cho phải còn Tần Ngộ thì đáp: “Bản quan chỉ thuận tiện nói thế thôi.”

Hiện tại cơ sở còn không vững thì lấy đâu ra thời gian mà làm guồng nước. Để sang năm rồi nói sau.

Ngày tháng trước mắt bình thản nhàn nhã trôi qua. Nhưng Tần Ngộ mới an tâm được 2 ngày thì một huyện lệnh phía dưới gửi công văn lên nói có hai thôn đánh nhau vì tranh chấp trong việc tu sửa đường. Bọn họ không cẩn thận đánh chết người nên thôn Giáp thì nháo nhào đòi công bằng, còn thôn Ất thì bao che phạm nhân. Kẻ làm huyện lệnh như ông ta không biết phải làm sao nên đành phải báo cho Tần Ngộ.

Tần Ngộ nhíu chặt mày bởi việc này thực sự khó giải quyết. Một khi không xử lý tốt thì không chỉ mất một mạng người là xong đâu.

Tần Ngộ nói với người dưới một tiếng sau đó giao mọi việc cho Vương đông tri còn bản thân mình mang theo người tới huyện Hoa An.

Huyện lệnh Hoa An nhận được tin tức thì sớm đứng chờ bên ngoài. Vừa thấy Tần Ngộ ông ta đã như thấy cứu tinh: “Tri phủ đại nhân đã tới.”

Tần Ngộ: “Hiện tại thế nào rồi?”

 

Một đám người đi tới huyện nha.   Trong lúc ấy huyện lệnh kể lại tỉ mỉ. Thôn Ất bên kia giấu người và không chịu khai ra khiến quan phủ không bắt được phạm nhân.

Thôn Giáp cũng vì thế mà cực kỳ cáu giận.

Huyện lệnh đại nhân chửi thầm trong lòng. Lúc tri phủ đời trước còn tại chức thì những kẻ này đâu có to gan như thế. Hiện tại tri phủ mới dễ tính nên kẻ nào cũng nhảy lên đòi cái nọ cái kia.

Tần Ngộ tìm hiểu đại khái tình hình sau đó trầm mặt và lập tức hạ tử lệnh để tăng số người đến thôn Ất truy lùng nghi phạm. Hắn còn ra lệnh truy nã diện rộng.

Trừ phi đối phương vĩnh viễn không lộ mặt nếu không hắn sẽ không thể thoát được.

Mọi mệnh lệnh của Tần Ngộ vừa nhanh vừa tàn nhẫn khiến mọi người đều ngây ra. Huyện lệnh trộm liếc mắt một cái thì thấy sắc mặt Tần Ngộ lạnh như sương thế là trong lòng hoảng sợ.

Ai nói Tần đại nhân là cục bột? Một khi hắn tức giận thì đám thuộc hạ bọn họ không ai chống đỡ nổi đâu.

Không phải Tần Ngộ không muốn lập uy mà vì hắn vừa nhậm chức, bá tánh lại như chim sợ cành cong nên tự nhiên phải dụ dỗ. Nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ để mặc cho bọn họ khiêu khích pháp luật. Pháp luật là ván cờ giữa quan phủ, thậm chí hoàng quyền và tông tộc.

Buổi tối tại thôn Ất.

Một kẻ vóc dáng không cao lắm đang lén lút vào nhà thôn trưởng.

Người nhà ông ta giật nảy mình: “Sơn Tử, ngươi tới làm gì? Ngươi không biết hiện tại bên ngoài đang lùng bắt ngươi ư?”

Sơn Tử là một kẻ có vẻ ngoài tầm thường, hơn 20 tuổi và trên mặt có một vết sẹo mới. Đây là kết quả của cuộc xung đột với thôn khác.

Hắn nhìn thấy thôn trưởng là lập tức quỳ xuống, “Ông trẻ cứu cháu đi, ngài cầu xin quan phủ tha cho cháu đi! Cháu không muốn chết! Ông trẻ, ông trẻ……”

Sắc mặt thôn trưởng rất khó coi: “Ồn ào cái gì?”

 

Sơn Tử nước mắt nước mũi giàn giụa: “Ông trẻ, cháu cũng vì trong thôn, nếu ngài không bảo vệ được cháu thì chẳng phải sẽ khiến những người khác thất vọng và buồn lòng ư?”

Thôn trưởng quát: “Ngươi đang uy hiếp ta hả?”

Sơn Tử liên tục lắc đầu: “Không có, không có, ông trẻ, cầu xin ngài cứu cháu đi. Trong nhà chỉ có mình cháu là con trai, nếu cháu mà chết thì cha mẹ cháu phải làm sao đây? Ai chăm sóc họ lúc về già? Ai chôn cất họ đây?”

Đây cũng là lý do vì sao trong thôn lại bao che cho Sơn Tử. Tội hắn phạm phải là vì mọi người nên bọn họ không thể vô lương tâm đẩy hắn ra ngoài.

Nói tới đây Sơn Tử lại oán hận: “Cái tên Tần tri phủ này cũng chỉ nói cho dễ nghe, cái gì mà vì phúc của nhân dân. Hắn chẳng qua cũng là kẻ không phân biệt phải trái.”

“Câm miệng!” Thôn trưởng không nghe nổi nữa.

Ông ta nhìn Sơn Tử và thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Sơn Tử, hay ngươi tự thú đi.”

Sơn Tử không dám tin tưởng mà nhìn thôn trưởng sau đó đứng bật dậy và gầm nhẹ: “Thôn trưởng điên rồi hả? Giờ mà ta đi tự thú thì chỉ có con đường chết.”

Hắn quá tức giận nên quên luôn cả xưng hô kính trọng với thôn trưởng.

Trong mắt hắn lóe lên oán độc: “Vì cái gì mà ta lại rơi vào kết cục hôm nay? Ta vì trong thôn mà!”

Mỗi lời hắn nói đều mang theo máu và tràn ngập không cam lòng.

Thôn trưởng đuối lý nên trấn an: “Sơn Tử, ngươi nghe ta nói và đi tự thú đi. Tới lúc đó cả thôn sẽ giúp ngươi cầu xin và góp tiền bồi thường cho người của thôn bên để ngươi được xử khoan hồng.”

“Khoan hồng thì thế nào? Có cả lệnh truy nã rồi kìa.” Sơn Tử đỏ mắt như con thú rơi vào đường cùng: “Nửa đời sau của ta sẽ phải sống trong tù, hoặc đi sung quân. Vậy cha mẹ ta phải làm sao đây?!”

 

Cha hắn què chân, mẹ thì nửa mù, hai người chị gái đều đã gả cho người ta nên cả nhà chỉ trông chờ vào hắn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.