Đại công tử nhà họ Ngôn thành thân. Ngôn Thư mang thai nên bụng to và chỉ ló mặt ra là về phòng. Còn Tần Ngộ làm anh rể thì phải ở bên cạnh hỗ trợ lúc khách chuốc rượu tân lang thế nên hắn phải uống không ít. Đến cuối cùng hắn say khướt và được người ta dìu về phòng.
Ngôn Thư thương chồng nên dùng khăn nhúng nước ấm giúp hắn lau mặt và cổ.
A Châu ở bên cạnh nói: “Những người đó quá đáng thật. Ban đầu họ còn lấy đại công tử làm cớ, sau đó thì nói luôn là khó có lúc ngồi chung với Thám Hoa lang nên cứ chúc rượu mãi. Nô tỳ thấy bọn họ đang ghen tị thì có.”
“Được rồi.” Ngôn Thư thở dài: “Đi xem đã có canh giải rượu chưa.”
Bọn họ vẫn ở nhà họ Ngôn, ở nơi mà nàng đã từng ở trước khi lấy chồng nên A Châu quen cửa quen nẻo đi xuống bếp thúc giục.
Ngôn Thư xoa mặt chồng thì thấy vẫn nóng.
Ngày thường Tần Ngộ luôn bình tĩnh, thong dong, tóc tai chỉnh tề thế mà lúc này tóc hắn rời rạc, mấy sợi rũ xuống dán lên mặt nên thoạt nhìn có vẻ tùy ý hơn.
Hắn nhắm mắt nằm ở đó, vì uống rượu nên mặt đỏ hồng, vẻ ôn hòa hoàn toàn để lộ ra ngoài.
Ngôn Thư dùng ngón tay nhẹ nhàng choc chọc khóe môi hắn rồi nới lỏng cổ áo sau đó giúp hắn lau cổ.
Không bao lâu sau A Châu mang theo canh giải rượu trở về và cẩn thận đút cho hắn uống. Ngôn Thư cho người về báo với Trương thị rằng bọn họ sẽ ở lại nhà họ Ngôn một đêm.
Ngôn Thư mang thai đã gần sinh nên buổi tối phải ngủ nghiêng. Nàng kéo tay chồng đặt bên hông mình rồi tự an ủi bản thân là Tần Ngộ quá ưu tú mới khiến người ta chú ý. Bình thường những kẻ khác không có cơ hội, nay mới có thể danh chính ngôn thuận chuốc rượu hắn.
Trong kinh thành nhiều quan to quyền quý, chỉ nhặt đại một người cũng có thể là quan nọ, công tử kia. Nhưng tổ tiên của họ có thể tốt, còn con cháu lại hiếm có người có thể kéo dài vinh quang. Nếu không cũng đâu có cơ hội cho những người bình dân khác ngoi lên.
Rất nhiều cậu ấm cùng tuổi với Tần Ngộ còn chưa đâu vào đâu nên ai cũng hâm mộ và ghen tị với hắn, chẳng qua ngày thường phải giữ mặt mũi nên họ nhịn.
Cha Ngôn là quan tứ phẩm, con trai cả thành hôn chắc chắn ông sẽ muốn mời đồng nghiệp và bạn bè. Đa số họ đều tốt, nhà họ Ngôn cũng không phải cố ý bắt nạt con rể, chẳng qua vẫn có vài thành phần mang ý xấu.
Ngày tiếp theo Tần Ngộ ngủ đến trời sáng bảnh mới thức dậy. Hắn cảm thấy ngượng ngùng và vội rửa mặt sau đó mang Ngôn Thư tới chào hỏi cha mẹ vợ.
Cha Ngôn rất dễ chịu. Trong lòng ông cũng hơi áy náy với con rể nên đâu có chuyện làm khó.
Sau khi ăn cơm sáng, Tần Ngộ và Ngôn Thư trở về và mang theo một phần quà hậu hĩnh. Tần Ngộ tốt nên nhà họ Ngôn cũng không khắc nghiệt.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, Tần Ngộ có cảm giác mình mới tham gia đám cưới của Ngôn đại công tử và lúc ấy Ngôn Thư mới mang thai 7 tháng, còn 2 tháng nữa mới sinh thế mà nhoáng một cái nàng đã sinh con.
Đó là một ngày mùa thu mang theo hơi lạnh thổi lá vàng xào xạc. Tần Ngộ đang đi làm thì thấy một tiểu lại chạy tới báo: “Tần chủ sự, ngài mau về nhà đi, nghe nói phu nhân của ngài bị ngã và sắp sinh rồi.”
Tần Ngộ thấy tim đập như sấm. Hắn bật dậy và nhờ người báo với viên ngoại lang một tiếng sau đó vội vã đi.
Quan văn như bọn họ chỉ cần không ở vị trí quan trọng thì đều có thể nhờ người xin nghỉ hộ khi nhà có việc. Tuy không có quy định rõ ràng nhưng ai cũng hiểu.
Nhà họ Ngôn và nhà họ Hoắc đồng thời cử bà đỡ và đại phu tới. Tần Ngộ thương lượng với vợ và cảm thấy cự tuyệt bên nào cũng dở nên giữ lại hết.
Lúc Tần Ngộ vội vàng chạy về nhà thì đã thấy mấy người đứng trong sân. Đây đều là mấy người hầu lớn tuổi mà nhà họ Ngôn đưa tới nên rất lạ mặt.
“Đại cô gia chớ hoảng sợ, đại cô nương không sao đâu. Hiện tại lão phu nhân đang ở bên trong, bà đỡ cũng ở đó.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì A Châu bưng một chậu máu loãng ra khỏi phòng.
Tần Ngộ chỉ nhìn lướt qua đã thấy đầu như nổ tung. Hắn mở miệng hỏi mà không biết đang hỏi ai: “Sáng nay lúc ta đi làm A Thư vẫn ổn mà, sao
lại ngã?”
Một người hầu giải thích: “Nghe A Châu nói đại cô nương cũng cảm thấy mình sắp sinh nên chậm rãi đi lại trong phòng. Nhưng đột nhiên chân bị trẹo nên cô nương mới nghiêng người. May mà chỗ đó ngay gần giường nên cô nương mới vịn vào để tránh bị ngã.”
“A Châu đi rót nước nghe thấy thế thì vội ném cả cốc để chạy vào đỡ mới không xảy ra chuyện.”
“Nhưng đại cô nương cũng vì thế mà bị dọa, chỉ một lát đã đau bụng.”
Bà mụ cũng dự đoán Ngôn Thư sẽ sinh trong mấy ngày này nên ở lại nhà họ Tần luôn. A Châu vừa gọi là các bà lập tức xông tới.
Tần Ngộ đi tới bên ngoài phòng sinh và gọi với vào bên trong qua một lớp cửa: “A Thư, A Thư, là ta.”
Ngôn Thư nằm ở trong phòng đau đến độ mồ hôi lạnh tuôn ra, tinh thần mơ hồ nhưng vừa nghe thấy giọng chồng là ánh mắt nàng bỗng có chút tỉnh táo.
Trương thị nắm chặt tay nàng: “A Thư, A Thư, con có nghe thấy không? Ngộ Nhi đã về rồi, nó đang ở ngoài cửa ngóng trông hai mẹ con đó. Con đừng ngủ nhé.”
Ngôn Thư thở hổn hển và nỗ lực cười cười đáp “Vâng”.
Hai bà đỡ liếc nhau rồi nói với Trương thị: “Lão phu nhân nói chuyện với phu nhân nhiều một chút.”
Trương thị liên tục gật đầu.
Đàn ông không thể vào phòng sinh nên Tần Ngộ chỉ có thể chờ ở ngoài. Hắn nghe thấy tiếng gào khóc bên trong thì lo lắng đến điên lên.
Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An vội khuyên: “Ngộ ca đừng lo lắng, chị dâu sẽ không sao đâu.”
“Đúng vậy Ngộ ca, lúc chị dâu mang thai đã được huynh và bác chăm sóc rất tốt nên chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.”
Đáng thương cho hai thanh niên Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An còn chưa cưới vợ đã phải nghĩ đủ cách để an ủi Tần Ngộ. Có trời biết, lúc họ nhìn
thấy chậu máu kia thì sợ tới độ chân mềm nhũn. Sinh con sao lại, sao lại đáng sợ thế này?
Tần Ngộ bị gọi về nhà lúc gần trưa. Hắn đứng ngoài cửa tới khi mặt trời ngả về tây, tiếng hét trong phòng cũng yếu dần. Hắn đập cửa hỏi nhiều lần và bên trong luôn nói không sao.
Trong đầu hắn hiện lên cốt chuyện máu chó thế là hắn nghĩ tới cái gì đó và lập tức lại lao tới cửa đập như điên, miệng hét toáng lên: “Ta chọn vợ, mặc kệ tình huống thế nào ta cũng chọn vợ.”
“Mấy người có nghe không? Ta bảo ta chọn vợ ta!!”
Hành động đột ngột của hắn khiến mọi người hoảng sợ. Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An tiến lên kéo hắn và nhỏ giọng khuyên nhưng Tần Ngộ vẫn không ngừng hét “chọn vợ”.
Người ở bên ngoài và bên trong đều bị dọa. Cả người Ngôn Thư toàn mồ hôi nhưng vừa nghe thấy lời này thế là mắt nàng híp lại, và lấy sức lực ở nơi nào không rõ để hét to một tiếng. Trong phòng truyền đến giọng nói vui mừng của bà đỡ, “Ra rồi, ra rồi!”
Không bao lâu sau có tiếng trẻ con khóc váng lên. Nhưng mọi người còn chưa kịp vui mừng đã có bà đỡ hốt hoảng nói: “Từ từ, hình như còn một đứa.”
Tim Trương vọt lên tận cổ, tay bưng canh sâm vội đút cho con dâu, miệng liên tục hô to: “A Thư, đừng ngủ, trong bụng con còn một đứa nữa, A Thư, A Thư.”
Tần Ngộ vẫn dựng tai chú ý động tĩnh bên trong và nghe thấy lời bà đỡ thì đầu óc choáng váng.
Còn một đứa nữa ư? Mang thai đôi ư?
Lúc này hắn không biết mình sợ hãi hay kinh ngạc nhiều hơn.
Mặt trời lặn dần và biến mất ở chân trời, chỉ còn lại chút ánh chiều tà không cam lòng biến mất. Lúc trời đất sắp rơi vào tối tăm thì một tiếng trẻ con khóc lại truyền tới.
Lòng Tần Ngộ thả lỏng, cả người ngã trên mặt đất. “Ngộ ca, Ngộ ca!” Tần Tiểu Sơn vội chạy tới dìu hắn.
Một lát sau bà đỡ đi ra nói: “Tần đại nhân, Tần phu nhân, đại cô nương và tiểu công tử đều bình an. Ngài có muốn xem đứa nhỏ không?”
Tần Ngộ vội nói: “Ta muốn thăm A thư trước.”
“Cái này…” Bà đỡ do dự: “Tần đại nhân, phòng sinh toàn mùi máu, ngài đừng vào thì hơn.”
“Để Ngộ Nhi vào đi.” Trương thị cất giọng.
Bà đỡ cũng không nói gì nữa mà nhường đường. Trong phòng có mùi máu tanh chưa tan nhưng Tần Ngộ vẫn vòng qua bình phong và thấy Ngôn Thư đang mê man nằm trên giường.
Môi nàng có vết máu và dấu răng, mặt tái nhợt không còn vẻ ửng hồng. Mồ hôi mướt mát khiến tóc nàng dán lên mặt, nhìn cực kỳ yếu ớt.
Tần Ngộ tới gần thế là Trương thị nói: “A Thư không sao đâu, chỉ mệt mỏi quá thôi.”
Tần Ngộ cúi người và đau lòng xoa khuôn mặt của Ngôn Thư. Sau khi xác nhận vợ không sao hắn mới có tâm tình đi nhìn hai đứa nhỏ.
Đứa bé đầu tiên là con gái, đứa nhỏ sinh lúc trời sắp tối là con trai. Chị gái đã ngủ nhưng em trai vẫn thi thoảng rầm rì.
Đứa nhỏ mới sinh còn đỏ hỏn, nhăn nhúm nên trông hơi xấu. Nhưng Tần Ngộ nghĩ đây là đứa nhỏ A Thư liều mạng sinh ra, trên người chúng chảy dòng máu của hai vợ chồng họ thì trái tim mềm nhũn.
Hắn cẩn thận ôm con và chỉ thấy mềm mại vì thế hắn cũng không dám mạnh tay.
Sau khi ôm một lát hắn mới đưa con cho mẹ mình chăm sóc bởi ngoài kia còn một đống việc đang chờ hắn giải quyết.
Trong lúc xử lý việc vặt hắn mới phát hiện Hoắc Anh đã tới từ lúc nào. Không chỉ có thằng bé mà vợ Trương Hòa, tiểu công tử và nhị cô nương nhà họ Ngôn cũng tới.
Tần Ngộ tò mò hỏi: “Mọi người tới từ bao giờ thế?” Hoắc Anh giận dỗi: “Mọi người tới lâu rồi.”
Hạ thị nói: “Tần đại nhân lo lắng cho vợ nên chúng ta cũng hiểu. Hiện giờ Tần phu nhân và đứa nhỏ đều đã bình an nên chúng ta cũng không ở lại quấy rầy nữa.”
Nàng ấy hành lễ rồi mang theo hai người hầu rời đi. Hôm nay cũng coi như không uổng công tới. Ngôn muội muội cũng coi như tìm được người chồng tốt.
Lúc buổi chiều khi Tần Ngộ đập cửa phòng sinh hét một câu “Ta chọn vợ, mặc kệ thế nào ta cũng chọn vợ”, lòng nàng đã nghĩ Ngôn muội muội có chịu tội cũng không phải vô ích.
Hạ thị vừa đi thì những người khác cũng lục tục rời đi. Nhà họ Tần quá ít người nên họ mới tới xem có giúp được gì không.
Lúc trở về Ngôn tiểu công tử và Ngôn nhị cô nương ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong xe rất yên tĩnh, bởi việc chứng kiến chị gái sinh con khiến hai người đã đính hôn nhưng chưa thành thân như họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ngôn tiểu công tử đột nhiên nói với em gái: “Nếu về sau em rể dám có lỗi với muội thì ta sẽ liều mạng với hắn.”
Sinh con chẳng khác nào đánh bạc một mạng.
Ngôn nhị cô nương thấy mũi chua xót, mắt cũng đỏ lên, “Cảm ơn nhị ca.”
Nàng hít sâu một hơi và rầu rĩ nói: “Giờ muội mới biết mẹ sinh chúng ta khó thế nào, thế mà muội còn chọc giận bà.”
Lòng nàng sinh ra áy náy, rồi cảm giác ấy lớn dần và bao phủ lấy cả người nàng.
Ngôn tiểu công tử gãi gãi đầu và ngượng ngùng nói: “Về sau ta sẽ nghe lời, không bao giờ chọc giận mẹ nữa.”
Nói xong hắn phát hiện ra mình nói thế thì khó quá nên nên lại bổ sung thêm: “Ta, ta sẽ cố gắng làm thế.”
Ngôn nhị cô nương chỉ thấy ối giời ơi, nhưng phải thừa nhận rằng anh nàng nói đúng. Có đôi khi cơn tức xông lên đầu nàng sẽ khó khống chế cảm xúc. Nàng, nàng cũng sẽ cố gắng không chọc giận mẹ nữa.
Còn Hoắc Anh trở về nhà và nằm mơ thấy Hoắc nhị phu nhân. Cậu nhóc ngày thường mang chí hướng muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất và sẽ không bao giờ khóc lúc này cũng trộm lau nước mắt.