Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 104: Về sau



Trông coi là một việc khô khan nhạt nhẽo, đã thế còn không được mắc sai lầm gì vì thế áp lực đặt trên vai Tần Ngộ là cực kỳ lớn.

Về phương diện khác, quyền lực của khâm sai cực lớn. Từ một vị quan nhỏ trong kinh thành, thấy ai cũng phải hành lễ lại đột nhiên xoay người thành một kẻ mà ngay cả quận thủ cũng phải kiềng nể thì phải nói là khác một trời một vực. Đối với lòng người thì đây cũng là dụ dỗ rất lớn, chỉ cần tâm tính không ngay thẳng ắt sẽ đi nhầm lối.

 

Tần Ngộ nói rõ với vợ về những thay đổi trong tâm lý của mình trong thư gửi về nhà.

Hắn tự thẹn nói: Ta biết rõ không nên nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ khi có quyền lực trong tay, quả thực hổ thẹn với lòng.

Thư trả lời của Ngôn Thư nhanh chóng được gửi tới, nội dung lại nằm ngoài dự đoán của Tần Ngộ nhưng vẫn hợp với tính tình của nàng.

Khái quát đơn giản thì nàng nói nếu không ai theo đuổi danh lợi thì trong thiên hạ chỉ có bá tánh bình dân và tới lúc xảy ra xung đột, ai sẽ là người đứng ra giải quyết? Nói tóm lại nàng ám chỉ việc Tần Ngộ muốn leo lên trên là đúng, không cần phải thấy xấu hổ.

Tần Ngộ đọc xong thư thì mỉm cười và cất thư thật kỹ.

Thật ra ý hắn không phải thế. Hắn cũng không cảm thấy việc leo lên trên có gì không ổn. Ý hắn là hiện tại hắn chỉ là một biên tu thất phẩm nhưng vì tình huống đặc thù nên trở thành khâm sai và nhảy quá nhanh nên tâm tình không kịp thích ứng đồng thời hơi mê mang.

Nhưng sự ủng hộ của vợ vẫn khiến Tần Ngộ hưởng thụ và vui vẻ.

Để vượt qua những ngày tháng khô khan thì cần tìm việc gì đó để làm. Lúc rảnh rỗi, Tần Ngộ sẽ nói chuyện phiếm với bốn hộ vệ mà Hoắc đại tướng quân đưa cho mình.

Bốn người này lần lượt tên là Uông Đông, Hàn Ngũ, Liễu Toàn, Ôn Hoành.

Đừng nhìn bốn người họ chỉ là hộ vệ nhưng tất cả đều là cao thủ trong quân đội. Lúc Hoắc đại tướng quân chọn người luôn chọn rất kỹ.

Lúc trước Tần Ngộ cũng đọc chút binh thư để dẫn dắt cho Hoắc Anh nhưng có vài thứ đọc sách không có tác dụng nhiều lắm. Thế nên mỗi khi rảnh hắn lại nói chuyện với bốn người kia về tình huống trên chiến trường. Trong đó Liễu Toàn còn là thám báo nên những chuyện hắn kể đều là trải nghiệm của bản thân. Đối phương không giỏi nói nhưng chỉ cần mấy câu đơn giản là đã đủ để người ta hiểu được sự nguy hiểm trong đó.

Liễu Toàn thấy sự kinh ngạc và nghe lời khen ngợi của Tần Ngộ thì hơi ngượng: “Tần đại nhân quá khen, thật ra ở trong hoàn cảnh ấy thì chúng

 

ta cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì chỉ cần không chết là sẽ sống.”

Đối phương đột nhiên nói mấy lời sến súa mang tính khôi hài nhưng Tần Ngộ lại không cười nổi. Có thể nói ra lời này chứng tỏ đối phương thực sự coi nhẹ sống chết.

Hắn không nhịn được nghĩ tới mặt trời đỏ ối từ từ biến mất ở đại mạc mênh mông. Ánh chiều tà màu vàng cam nhuộm đỏ chân trời. Rồi hắn lại nhớ tới trời mùa đông u ám đầy mây, gió khô lạnh thổi qua mang theo tiếng quạ kêu.

Tần Ngộ lẩm bẩm nói: “Biên quan là nơi thế nào?”

Bốn người trầm mặc đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Xa xa là tiếng dân phu đang thét to.

Thật lâu sau Uông Đông mới thấp giọng nói: “Đó là nơi tràn ngập giết chóc nhưng cũng là nơi có cảm giác an toàn nhất.”

Mỗi tấc đất biên quan đều dính máu tươi, lúc gió thổi qua người ta còn ngửi được mùi máu tanh trong gió.

Bình an của cả Đại Thành triều là dùng máu và thịt xây nên. Là binh sĩ dùng thân mình xây tường đắp lũy ngăn quân địch hung tàn. Xương của họ hóa thành mũi tên đâm vào trái tim kẻ thù.

Đề tài đột nhiên trầm trọng khiến Tần Ngộ thở một hơi thật dài sau đó vội chuyển sang chuyện khác: “Bên kia hình như có chuyện gì đó, để bản quan tới xem.”

Hắn bước một cách vội vàng dồn dập.

***

Mặt trời mọc rồi lặn, lá cây xanh biếc biến thành màu vàng và rụng xuống.

Ngôn Thư xuống xe ngựa thì thấy quản sự đã chờ ở cửa. Vừa thấy nàng, ông ấy đã cung kính hỏi thăm: “Đại cô nương có khỏe mạnh không?

Nghe nói đại cô nương sẽ về trong hôm nay nên phu nhân và nhị cô nương đều đang chờ ở sân sau.”

Ngôn Thư đáp lời và theo quản sự đi qua cửa hông vào nhà họ Ngôn.

 

Bọn họ đi dọc theo hành lang rồi rẽ vài lần, xuyên qua cửa khắc hoa tới hoa viên. Tiếp theo họ lại đi dọc hành lang, xuyên qua một cánh cửa khắc hoa nữa mới tới sân sau của nhà họ Ngôn.

Trong hoa viên vẫn còn những đóa hoa tươi thắm. Chúng cố gắng nở rộ khoe sắc trước khi đông tới vì thế bông nào cũng đẹp.

Có vú già đón nàng và hành lễ: “Mời đại cô nương đi theo lão nô.”

Ngôn Thư đi tới cửa thì nghe thấy tiếng oán trách mềm mại của một người phụ nữ và tiếng cười lảnh lót của cô nương.

Nhưng nàng vừa tiến vào thì những âm thanh ấy chợt im bặt.

Nàng và vú già vòng qua bình phong vào trong phòng. Ngôn phu nhân ngồi nghiêm trang trên ghế chủ vị, còn Ngôn nhị cô nương thì ngồi một bên.

Ngôn phu nhân vẫn đoan trang như ngày thường còn Ngôn nhị cô nương thì trang điểm tinh tế hơn mọi hôm. Cái váy gấm màu tôm làm nàng ấy càng thêm xinh đẹp.

Nàng còn chưa cập kê nên trên đầu không cài trâm mà chỉ có vài dải lụa màu buộc trên hai búi tóc mang tới vẻ đẹp giao thoa giữa thiếu nữ và cô nương trưởng thành.

Ngôn Thư tiến lên hành lễ: “Mẫu thân.” “Đứng lên và ngồi đi.”

Ngôn Thư đứng lên và gật đầu với nhị cô nương, miệng gọi “Nhị muội muội”.

Lúc này nhị cô nương mới gọi “Đại tỷ tỷ”. “Gần đây A Thư thế nào?”

“Con sống rất tốt, không biết mẫu thân và phụ thân có khỏe không?”

Ngôn phu nhân nói chuyện nhà với nàng còn nhị cô nương chán quá nên đã ra ngoài ngắm hoa. Tới buổi chiều Ngôn đại nhân tan làm về thế là hai cha con vào thư phòng nói chuyện.

Cha Ngôn nhìn con mình và hé miệng muốn nói lại thôi.

 

“Phụ thân muốn nói cái gì à?”

Ông ấy nghẹn một lúc mới quay mặt đi và nói: “Tùy Chi có khỏe không?”

Ngôn Thư gật đầu: “Đa tạ phụ thân quan tâm, chàng rất tốt.” Cha Ngôn thở dài, “Lúc trước, triều đình……”

Ông ấy dừng một chút, cuối cùng vẫn nhìn con mình và nói: “Lúc trước ở trên triều, đám Lâm thượng thư ép quá đáng, thời gian lại gấp gáp nên ta có muốn giúp Tùy Chi cũng không kịp.”

Ngôn Thư gật đầu: “Con hiểu.”

Ban đầu nàng cũng có chút oán trách. Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ cẩn thận và hiểu cha nàng tuy là quan tứ phẩm ở kinh thành, là Thái Bộc Tự Thiếu Khanh nhưng cũng chẳng là gì ở cái đất ngọa hổ tàng long này.   Tùy tiện tóm một kẻ ngoài đường cũng có thể là vương tôn quý tộc vì thế quan tứ phẩm cũng đâu có to lắm.

Ngay cả Hàn thượng thư cũng không giữ được Tần Ngộ đấy thôi.

Oán giận cha mình vì một việc đã rồi là chuyện ngu xuẩn. Chẳng bằng nàng lui một bước khiến ông ấy áy náy thì sau này có khi lại có chỗ để dùng. Cũng có thể là do nàng nghĩ nhiều nhưng tóm lại nàng vẫn phải duy trì tình cảm ngoài mặt.

Ngôn Thư rộng lượng khiến cha Ngôn hổ thẹn. Bọn họ trò chuyện trong chốc lát sau đó ông ấy mở miệng giữ con gái lại ăn tối.

Ngôn Thư uyển chuyển từ chối: “Mẹ chồng con ở nhà một mình, nếu con không quay về thì bà ấy sẽ cô đơn lắm.”

Cha Ngôn nghe thế thì không nói nhiều nữa mà để nàng đợi một lát, còn mình thì đi vào trong nhà và mang một cái hộp nhỏ bằng gỗ sơn đỏ ra đưa cho nàng.

Ánh mắt Ngôn Thư lập lòe, trong lòng đã biết đại khái cái này là gì.

Cha Ngôn nhét cái hộp vào tay nàng và nói, “Từ nhỏ con đã có chính kiến, vừa hiểu lý lẽ lại biết trước sau nên ta chưa từng phải lo lắng gì về con. So với các em thì ta không quan tâm nhiều tới con nhưng thế không

 

có nghĩa là trong lòng ta không có con. A Thư, dù thế nào đi nữa thì con cũng là đứa con đầu tiên của ta nên với ta thì con có vị trí đặc biệt. Tùy Chi ra ngoài làm việc, một mình con ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng nên cần phải có chút bạc phòng thân.”

Ngôn Thư cảm nhận trọng lượng trong tay, mắt rũ xuống và nói lời cảm ơn.

Lúc trở về, A Châu cười nói: “Trong lòng lão gia vẫn có đại cô nương.”

Ngôn Thư tiện tay nhét cái hộp vào ngăn bí mật của xe ngựa và không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Nàng là đứa con đầu tiên của cha nàng nhưng em trai mà mẹ kế sinh ra mới là người thừa kế của ông ấy. Vì thế nàng còn chưa tự đại tới mức cho rằng mình thật sự có được vị trí to lớn trong lòng ông ấy.

Đợi tới khi xe ngựa chạy đến nhà họ Tần, Ngôn Thư xuống xe và thấy Trương thị.

Bà thấy con dâu về là lập tức vui vẻ tiến lên khoác tay nàng và đi vào trong: “Ta còn tưởng tối nay con sẽ ăn cơm ở nhà mẹ đẻ.”

“Một mình ngài ở nhà khiến con không yên tâm.”

“Ấy, có gì mà không yên tâm. Một người trưởng thành như ta đâu thể để bản thân đói được.” Trương thị nói thế nhưng nửa buổi chiều bà đã ra ngoài cửa ngóng vài lần.

Bà và con dâu có mối quan hệ khá tốt, hiện tại Tần Ngộ không có ở nhà nên về mặt tâm lý bà vẫn khó tránh khỏi việc dựa dẫm vào con dâu.

A Châu vào bếp nấu cơm lại phát hiện mọi thứ đã tinh tươm. Trương thị nói: “Tay nghề của ta vụng về, con ăn tạm một bữa nhé.”

Trương thị nấu khoai sọ kho gà để ăn chung với cơm. Thịt gà mềm, vừa cắn đã tan, thêm chút nước sốt lên cơm là ngon cực kỳ.

“Trước kia lúc Ngộ Nhi ở nhà rất thích món này.” Ánh mắt Trương thị không nhịn được thương cảm.

Con trai đã có tên tự nhưng bà ngại tên ấy xa lạ nên không chịu sửa miệng.

 

Ngôn Thư bình thản nói: “Vậy con phải học để nấu món này mới được.”

“Ấy, có gì khó đâu, ngày mai ta lại xuống bếp, con đứng bên cạnh nhìn là được.”

Trương thị bị dụ dỗ sang chuyện khác thì không còn thương cảm nữa.

Tới tối, Ngôn Thư khuyên mẹ chồng đi ngủ còn mình nàng đi lại trong phòng. Trong phòng chỉ có một cái đèn, tuy sáng ngời nhưng cũng không thể bằng ban ngày.

Một mình nàng ngồi ở đầu giường, ngón tay v.uố.t ve cái gối của

chồng. Từ lúc bọn họ thành hôn tới giờ luôn là nàng ngủ bên trong, Tần Ngộ ngủ bên ngoài. Cái này khiến nàng có cảm giác được bảo vệ và thấy rất an toàn.

Nàng chậm rãi nằm xuống, chóp mũi ngửi được mùi bồ kết nhàn nhạt.

***

Khi mùa đông tới, Tần Ngộ nhận được thư và đồ gửi từ kinh thành.

Lăng mộ đã hiện ra hình dáng ban đầu và hắn cũng kể tỉ mỉ về tiến triển trong thư hồi âm. Bởi hắn biết sự chờ đợi không có cuối sẽ khiến người ta mòn mỏi héo hon.

Hắn muốn gửi cho vợ một chút hy vọng trong lúc mong ngóng hắn trở về.

Tấm lòng ấy đến tay Ngôn Thư và nàng vừa đọc thư vừa đỏ mắt.

Lúc ăn tết, nhà họ Tần chỉ có hai người phụ nữ nên miễn hết qua lại thăm hỏi, chỉ chuẩn bị quà đưa tới các nơi.

Vốn Tần Nhất An muốn về quê ăn tết nhưng ai biết Ngộ ca lại bị phái ra ngoài làm việc, trong kinh chỉ có chị dâu và thím. Thân là anh em cùng tộc nên bọn họ mà rời đi thì cũng quá không lương tâm.

Tần Nhất An gửi thư cho người nhà kể lại tình hình rồi nhờ người quen chỗ Tần Hoài Nhân gửi một số tiền về cho người nhà.

Tần Tiểu Sơn cũng làm như thế.

Tối 30 tết, hai người ngồi ở cửa hàng uống rượu. Đó là rượu gạo, độ cồn thấp nên hai người cũng có thể uống.

 

Tần Nhất An uống như uống nước. Xong một vò là mặt hắn đã đỏ bừng.

“Tiểu Sơn, ngươi có nghĩ về tương lai sau này không?” Hắn có vẻ say, ánh mắt mơ màng nhưng giọng lại rõ ràng.

Tần Tiểu Sơn mờ mịt một lúc mới nói: “Ta đi theo Ngộ ca.” Tần Nhất An cười nói: “Về sau ngươi thành hôn thì sao?” Tần Tiểu Sơn quật cường nói: “Ta đi theo Ngộ ca.”

“Sao ngươi lại như đứa nhóc chưa cai sữa thế?” Tần Nhất An cười hắn.

Tần Tiểu Sơn hơi cáu nhưng vẫn nhấn mạnh: “Dù sao ta vẫn đi theo Ngộ ca.”

Tần Nhất An ngẩn người và bật cười: “Tên ngốc, đúng là tên ngốc có phúc.”

 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.