Tần Ngộ cũng ngây người. Không bao lâu sau người của phủ tướng quân tới. Đây là tâm phúc của Hoắc đại tướng quân nên Tần Ngộ lập tức đón vào thư phòng. Qua sự giải thích, Tần Ngộ mới hiểu chuyện là thế nào.
Hóa ra hắn đã thành cái bia ngắm của kẻ nào đó và bọn họ muốn dọn dẹp hắn.
Tâm phúc trấn an: “Tần đại nhân, họa phúc đi kèm nhau, chưa tới một khắc cuối thì chưa ai biết được đây là tốt hay xấu.”
Tâm phúc có điều ám chỉ nhưng Tần Ngộ vừa định hỏi kỹ hắn đã cáo từ và vội vàng rời đi.
Tần Ngộ giấu đi một chút mặt tối của triều đình và cố gắng miêu tả việc này như một sự kiện bình thường. Chẳng biết Trương thị có tin hay không nhưng cuối cùng bà cũng không nói gì nữa.
Ngôn Thư yên lặng giúp chồng sửa sang lại hành lý và nói: “Lần này chàng phải trải qua đường xá xa xôi, bên người lại không có ai thân cận nên ta không yên tâm. Chàng mang Tú Sinh ca cùng đi nhé!”
Tần Ngộ: “Được.”
“Lúc ở bên ngoài chàng nhớ phải chăm sóc bản thân, trời mưa đừng để ướt, đừng để bệnh. Làm việc gì chàng cũng phải nhớ tới mẹ và cả ta nữa.”
Tần Ngộ: “Được.”
“Chàng không cần lo lắng trong nhà, ta sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.” Tần Ngộ: “Được.”
“Chàng, phải nhớ ta nhé……” Ngôn Thư bỗng nhiên nghẹn ngào.
Tần Ngộ ôm lấy nàng, “A Thư, ta sẽ viết thư cho nàng, cũng sẽ nhớ nàng. Ta sẽ dốc sức sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ và trở về.”
Ngôn Thư thấy mũi chua xót, nước mắt rơi xuống càng nhiều. Lời này nói thì dễ, nhưng làm lại quá khó. Ai cũng biết một công trình lớn như thế sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nghĩ tới vài năm không được gặp chồng là lòng Ngôn Thư đã như bị kim đâm, cực kỳ đau đớn. Lúc này nàng mới nghĩ Tần Ngộ đã đúng khi chưa muốn có con vội. Đối mặt với chia ly thì tới người lớn còn khổ sở huống chi con trẻ.
Thời gian gấp gáp nên Tần Ngộ an ủi người nhà một lát rồi dặn dò bạn bè vài câu là đi.
Trước khi đi hắn mượn mấy cuốn sách về xây dựng từ chỗ Công Bộ sau đó mang theo đoàn người xuất phát.
Hoắc tướng quân cũng trộm điều bốn cao thủ cho Tần Ngộ để hắn sử dụng, miễn cho tới lúc đến nơi đất phong hắn bị bắt nạt. Thật ra Hoắc đại tướng quân còn muốn nhét thêm người cho hắn nhưng sợ lộ liễu quá.
Từ kinh thành đến đất phong của Trần Nam Vương mất hơn một tháng. Tần Ngộ là khâm sai đại thần nên vốn dĩ có thể ngồi xe ngựa hoặc kiệu. Nhưng hắn không làm thế mà chọn cưỡi ngựa. Thuật cưỡi ngựa của hắn không tệ, tuy đã lâu không cưỡi ngựa nhưng qua vài lần là bắt đầu quen.
Lúc nghỉ ngơi trên đường, Tần Ngộ thường sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vắt bên trên. Hắn còn nhớ rõ lúc rời nhà, mẹ hắn đỏ mắt, vợ thì luyến tiếc, còn Anh ca nhi cũng chạy từ phủ tướng quân tới ôm chân hắn mà khóc. Tiếng khóc của đứa nhỏ hơi sắc nhọn đâm thẳng vào lòng nhưng Tần Ngộ chẳng thể làm gì, chỉ có thể dứt khoát rời đi.
Hắn hít sâu một hơi và chỉ cảm thấy có một cục đá nặng trĩu đè trong lòng.
Thôi thì đi sớm, về sớm. Hắn chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Tần Ngộ làm gương tốt đi đầu nên những người khác cũng dốc sức đuổi theo, tất nhiên là dưới tình huống không ảnh hưởng tới thân thể. Quãng đường hơn một tháng lúc này ngắn được 1/3.
Rốt cuộc bọn họ cũng tới được đất phong của Trần Nam Vương vào một buổi sáng. Quận thủ và quan viên đã đón sẵn.
“Chào đón khâm sai đại nhân!”
Tần Ngộ được đón tới phủ của quận thủ và gặp Trần Nam Vương phi. Hắn vội hành lễ nhưng đối phương nghiêng người tránh đi.
“Đại nhân là khâm sai, không cần đa lễ.”
Trần Nam Vương phi lộ mặt để cảm ơn Tần Ngộ cũng như sự ưu ái của Thiên Tử sau đó lau lau nước mắt và rời đi luôn. Chỉ còn quan viên địa phương ở lại. Quận thủ ngồi bên cạnh Tần Ngộ, trên bàn bày đồ ăn nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại được làm kỳ công.
Quận thủ vừa cười vừa kính trà Tần Ngộ: “Tần đại nhân bôn ba mỏi mệt mà tới nên bản quan thay mặt bá tánh nơi này cảm tạ công vất vả của đại nhân. Ta xin lấy trà thay rượu kính đại nhân một ly.”
Tần Ngộ từ chối khéo: “Tại hạ tới vì Trần Nam Vương, hơn nữa Thiên Tử còn đang bi thương vì mất con nên hạ quan chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ.”
Quận thủ ngượng ngùng, trong lòng lại mắng một câu cổ hủ.
“Aizzz, Tần đại nhân nói chí phải, là ta già nên hồ đồ rồi.” Quận thủ liên tục nhận lỗi thế là Tần Ngộ khuyên hai câu ông ấy mới xuống thang và việc này được cho qua.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Tần Ngộ trở lại phòng nghỉ tạm. Hắn còn không biết quận thủ và các quan viên khác đang mắng mình.
“Đúng là cái thứ đầu gỗ không có mắt.”
Đám quan lại bên dưới cũng cùng nhau hùa vào mắng Tần Ngộ rồi quay sáng an ủi: “Đại nhân, thật ra nếu nói từ phương diện khác thì đầu gỗ cũng không có gì xấu.”
Quận thủ không nói gì thế là tên kia lại tiếp tục: “Đại nhân nghĩ xem, phàm là những kẻ đầu gỗ thường không biết uyển chuyển và rất cố chấp. Chỉ cần chỉ một hướng vớ vẩn nào đó là bọn họ sẽ tự chui đầu vào đó không ngoái lại. Bọn họ cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.”
Quận thủ nghĩ nghĩ gì đó còn tên quan kia nói tới đây là dừng, ánh mắt nhìn đồng nghiệp.
Việc xây lăng mộ cho Trần Nam Vương là công trình lớn. Một là vì Trần Nam Vương được Thiên Tử yêu thương, hai là vì sau khi phân đất phong, Trần Nam Vương vẫn luôn thành thật làm theo bổn phận nên tình cảm cha con rất tốt.
Mà lúc này Trần Nam Vương đột nhiên qua đời khiến cho hình tượng của hắn ở trong mắt Thiên Tử vĩnh viễn tốt đẹp. Chỉ nhìn tiêu chuẩn xây lăng mộ đã thấy vượt xa Vương gia bình thường, có thể nói là xa hoa cực kỳ.
Mà công trình càng lớn thì thời gian càng lâu. Lần này Tần Ngộ là người chịu trách nhiệm chính nên dù có muốn tham cũng không thể tham. Nếu không một khi có chuyện thì đầu Tần Ngộ sẽ phải chuyển nhà, thậm chí còn bị tru di tam tộc.
Nhưng bọn họ lại khác. Bọn họ chỉ là quan nhỏ, nếu làm cẩn thận một chút thì chẳng ai tra được. Nghĩ tới đống tiền có thể tham ô là cả đám đã cực kỳ vui vẻ.
Tần Ngộ nghỉ tạm một đêm sau đó bắt đầu làm việc. Hắn lệnh cho người dưới tuyển dân phu. Tất cả những thông tin như tuyển bao nhiêu, tiền công thế nào, trả ra sao rồi mỗi ngày cơm canh có gì đều được hắn viết rõ ràng. Sau đó hắn lại tìm người xác định vị trí lăng mộ để báo cáo. Để đảm bảo suôn sẻ nên hắn chọn vài địa điểm, chỗ nào phong thủy cũng tốt và cùng nhau báo lên triều đình.
Trong lúc chờ hồi âm, hắn đọc đống tư liệu mượn của Công Bộ và viết kế hoạch. Tổng cộng hắn chọn ba chỗ, diện tích không khác nhau mấy vì thế hắn có thể tính được đại khái số giờ công và chi phí.
Nửa tháng sau Tần Ngộ nhận được hồi âm của Thiên Tử và chọn được địa điểm. Nó nằm bên cạnh một thôn trang mà Trần Nam Vương từng thích nhất. Đương nhiên đến lúc khởi công bọn họ sẽ phải phá hủy thôn trang kia.
Tần Ngộ ngẫm lại và gọi người cùng nhau tới địa điểm kia để đo đạc lại. “Đại nhân, ngài muốn làm gì?”
Tần Ngộ nhìn về phía người hỏi và thấy đối phương không phải quan viên, chỉ là tiểu lại nên nói :”Lát nữa ngươi đi với ta, chúng ta cùng nhau đo đạc phạm vi, cố gắng chính xác một chút, như thế bản quan mới tính được chính xác.”
Tiểu lại kia chừng 40 tuổi, vừa nghe thế đã trợn mắt như không thể tin được người như Tần Ngộ lại tự mình làm công việc thế này.
Tần Ngộ thúc giục: “Mau lên, đừng chậm trễ thời gian.”
“À, vâng.” Lão lại lập tức lấy dụng cụ đo đạc và đo từng chỗ một, còn Tần Ngộ dùng bút ghi lại.
Mặt trời treo cao và cực nóng. Nó tàn nhẫn trút lên người bọn họ, chỉ một lát mặt Tần Ngộ đã có từng hạt mồ hôi to như hạt đậu. Lão lại có vẻ đã quen với loại việc này, làn da cũng ánh lên màu đồng cổ dưới tia nắng.
Mồ hôi tí tách rơi trên mặt đất, chỉ một lát sau nó đã biến mất. Ông ấy đứng dậy thở hổn hển một hơi và đấm đấm eo sau đó nhìn bóng dáng Tần Ngộ đang làm việc cách đó không xa.
Bọn họ đương nhiên biết lai lịch của vị khâm sai đại thần này. Vị quan kinh thành trẻ tuổi này chưa tới tuổi búi tóc đã là Thám Hoa lang, sau đó vào Hàn Lâm Viện, không bao lâu sau lại tới lục bộ xem chính. Hắn quả thực tài hoa hơn người, lại có tiền đồ rộng mở.
Hiện giờ đối phương bị phái tới xây lăng mộ cho Trần Nam Vương nên trong lòng họ và đám quan viên ở đây có chung một ý tưởng. Ông ấy cảm thấy Trần Nam Vương được Thiên Tử yêu thích thế nên người được Thánh Thượng phái tới xây lăng mộ này hẳn phải là người ông ấy tin tưởng.
Một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn như thế thì theo lý phải cao ngạo và chắc chắn sẽ không bao giờ tự mình làm mấy việc nặng nhọc này mà để người dưới làm.
“Lão Mã, chỗ ông đo tới đâu rồi?” Tần Ngộ bỗng nhiên đi tới dọa lão lại hoảng sợ.
“Tạm, tạm ổn.” Lão lại vội nói.
Chờ đến nửa buổi chiều, Tần Ngộ xác định xong những chỗ cần đo đạc và mang theo lão lại trở về.
Hắn vẫn cưỡi ngựa, và hiện tại đã rất thuần thục, động tác xoay người lên ngựa cực kỳ đẹp mắt.
Lão lại nghĩ: Có giống văn nhân chỗ nào đâu, thoạt nhìn thật sự giống một vị nho tướng. Rồi lão mới nhận ra mình đang nghĩ gì nên vội lắc đầu ném ý nghĩ này đi.
Lúc trở lại nơi ở tạm, Tần Ngộ mang tính toán phía trước tới để đối chiếu, sau đó điều chỉnh.
Hắn cứ thế bận tới tối.
Ngày tiếp theo Tần Ngộ đơn độc gọi đám thương nhân địa phương tới. Trong năm người thì bốn kẻ có diện mạo phúc hậu, thịt mỡ núc ních, đôi mắt thon dài đảo nhanh lộ vẻ khôn khéo của con buôn. Bọn họ đều đánh giá vị khâm sai trẻ tuổi này với ý đồ lột một tầng lợi ích từ trên người hắn.
“Tiểu dân bái kiến Tần đại nhân.” “Các vị ngồi xuống đi.”
Hạ nhân mang bánh trái lên và lui ra ngoài đóng cửa, chỉ có Tần Tú Sinh lặng lẽ đứng phía sau Tần Ngộ.
Một vị thương nhân họ Đinh liếc những người khác sau đó chắp tay với Tần Ngộ và nói: “Không biết đại nhân gọi chúng ta tới là vì chuyện gì?”
“Đương nhiên là về việc xây dựng lăng mộ của Trần Nam Vương. Ta phải nhờ các vị hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu sử dụng cho công trình.”
“Đây là việc tất nhiên. Chia sẻ lo lắng với đại nhân là vinh hạnh của chúng ta. Nhưng,” họ Đinh lập tức chuyển câu chuyện và để lộ mục đích: “Đại nhân cũng biết hiện đời sống của người dân tốt hơn, có không ít vật liệu đã tăng giá.”
Tần Ngộ gật đầu.
Họ Đinh vui vẻ và cảm thấy kẻ này dễ lừa gạt thế nên ông ta chuẩn bị bán thảm và thuyết phục hắn đồng ý mua hàng giá cao.
“Tần đại nhân xem, đầu tiên là đá cẩm thạch trắng, nó—”
Tần Ngộ nhẹ gõ mặt bàn thế là Tần Tú Sinh lập tức phát tài liệu hắn đã chuẩn bị cho từng người.
Họ Đinh và những người còn lại thấy choáng váng. Cái này là cái gì?
Nhưng chờ bọn họ xem xong những thứ ghi trên đó thì mặt tối sầm lại, sau đó chuyển thành đỏ, rồi biến thành trắng, và sau một lát run rẩy thì mặt cả đám lại đỏ bừng.
“Tần đại nhân, ngài làm thế này……”
Tần Ngộ cười cười và có vẻ ngượng ngùng nói: “Không dối gạt các vị, tại hạ không giỏi thi phú, nhưng lại khá có tài về khoản tính toán. Tuy cái tài này không phải ta muốn nhưng ông trời đã cho thì ta cũng không thể vứt đi uổng phí. Đây cũng là lần đầu tiên bản quan tiếp xúc với công trình lớn thế này nên không dám chậm trễ mà thắp đèn tính toán suốt đêm về số lượng vật liệu cũng như chi phí.”
Trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh có những con chữ tinh tế bao gồm số lượng vật liệu từ vôi, đá cẩm thạch tới cát đá linh tinh, ngoài ra còn có đơn giá và tổng giá trị. Thậm chí với những vật liệu có giá biến động, Tần Ngộ còn tính theo các phương án thay đổi ấy để ra con số cuối cùng.
Thế còn chưa hết, Tần Ngộ còn liệt kê xem một ngày, một người có thể làm được lượng công việc nhiều nhất và ít nhất là bao nhiêu. Ngoài ra nếu thời tiết ảnh hưởng thì kỳ hạn công trình sẽ bị kéo dài thêm bao lâu, chi phí phát sinh là thế nào cũng được hắn liệt kê rõ ràng. Cái danh sách này rõ từ đầu tới đuôi, ngay cả trẻ con 7-8 tuổi xem cũng có thể hiểu được.
Nhưng lúc này đám thương nhân nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Ngộ thì chỉ muốn cắn người.
Hắn con mẹ nó làm rõ ràng thế này thì bọn họ làm sao ăn bớt ăn xén được nữa?
Chả phải người ta nói ai cũng có điểm mạnh hả? Ngươi là biên tu của Hàn Lâm Viện thì ngươi nhắm vào quan trường ấy, để một con đường sống cho người khác có được không?
Tần Ngộ nhìn quanh rồi nhấp một ngụm trà và hỏi: “Các vị có còn dị nghị gì không?”
Năm gã thương nhân đều nghẹn đến xanh mặt, nhưng cuối cùng cũng đành phải cúi đầu nhận: “Không có.”
Họ Đinh thật sự tức quá nên lúc lui ra còn ngẩng đầu nói: “Tần đại nhân thật đúng là liêm khiết, hai bàn tay trắng trơn.”
Tần Ngộ mỉm cười: “Ngài quá khen, đây đều là bổn phận của ta. Bản quan ở vị trí này thì phải làm việc này thôi.”
Đám thương nhân tức đến ngã ngửa.
Trong trận giao tranh đầu tiên từ khi tới đất phong của Trần Nam Vương, Tần Ngộ thắng!