Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 44: Ngôi nhà nơi vùng đất không người



Bắt được một con cừu, rồi kéo nó về chuồng. Phía bên nhà, A Y Đạt Na và con gái đang gia cố hàng rào gần chỗ bị hỏng.

Động vật nào cũng giống nhau, không thể nói là loài nào hoàn toàn hiền lành hay hung dữ. Cừu cũng vậy. Những con cừu ranh mãnh kia khi ở trước mặt A Y Đạt Na thì ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, nhưng cô nhóc Bố Lạp Na Y thì lại nhỏ con, lũ cừu cũng biết bắt nạt kẻ yếu nên cứ chen lấn xô đẩy em.

Cô bé tức giận vô cùng, nhưng em còn chưa cao bằng con cừu, kéo thế nào cũng không lay chuyển được chúng.

Mặt trời đã lên được một nửa, tầm nhìn trên thảo nguyên sáng rõ hơn nhiều. Ba người ra ngoài bắt cừu lần lượt dắt cừu về rồi lại ra ngoài bắt tiếp. Đi đi lại lại hai ba lượt, cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời, hai người quay trở lại căn lều như đã hẹn.

Thảo nguyên quá rộng lớn, họ chỉ có thể đuổi theo những con cừu trong tầm mắt. Vì không quen địa hình và cũng không phải người địa phương, họ không thể liều lĩnh chạy xa tìm cừu. Ở đây gần như không có sóng điện thoại, nếu đi quá xa thì sẽ khó mà tự bảo vệ mình.

Lương Nguyện Tỉnh dắt dây cương, ngựa thong thả bước về. Cưỡi ngựa là một môn thể thao có cường độ cao, hơn nữa cậu lại còn đang trong tình trạng bụng đói vào buổi sáng sớm, Lương Nguyện Tỉnh thở ra từng luồng hơi trắng xóa, hỏi: "Ông anh A Hợp Lực vẫn chưa về sao?"

Bố Lạp Na Y lắc đầu: "Vẫn chưa ạ, chắc bố em phải đi xa hơn để tìm."

Đoàn Thanh Thâm đang giúp A Y Đạt Na buộc lại hàng rào, họ dùng dây thừng buộc chặt những tấm ván gỗ lung lay. Lương Nguyện Tỉnh xuống ngựa, cậu dắt ngựa về phía cọc buộc lại, sau đó đi đến chỗ hàng rào: "Thế nào rồi?"

"Hiện tại chỉ có thể buộc tạm thế này." Đoàn Thanh Thâm vừa nói vừa dùng sức, kéo chặt dây thừng rồi buộc lại. Anh xắn tay áo len lên tận khuỷu tay, khi dùng lực thì cơ bắp trên cánh tay căng cứng, giọng nói cũng theo đó mà nhấn mạnh, "Em cưỡi ngựa lâu như vậy, chắc là toát mồ hôi rồi. Vào trong nghỉ một lát đi."

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh nghe thì nghe vậy, nhưng chưa kịp hiểu, sau đó cậu mới "Ồ ồ, được."

Quả thật sau khi ngồi vào trong lều, cậu lập tức cảm nhận được làn da đang dần ấm lên, nhất là đôi bàn tay. Trong thời tiết này, khi cưỡi ngựa tốt nhất là nên đeo găng tay. Ngồi xuống, cậu nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, các khớp ngón tay không ngừng run lên.

"Trông em y như mấy nhân vật chính trong phim truyền hình ngày xưa ấy, kiểu không khống chế được sức mạnh tà ác." Đoàn Thanh Thâm vén rèm cửa bước vào, vừa cười vừa nói.

Lương Nguyện Tỉnh đang nhìn đôi tay run rẩy của mình: "..."

Đoàn Thanh Thâm tiến lại gần, ở trong lều tất cả đều ngồi trực tiếp trên thảm nỉ. Anh khoanh chân ngồi đối diện Lương Nguyện Tỉnh, sau đó một tay nắm lấy hai cổ tay cậu, tay kia vén áo len lên, áp tay cậu vào bụng mình.

Anh vừa bận rộn bên ngoài, cơ thể nóng hầm hập. Với Lương Nguyện Tỉnh, nhiệt độ đó giống như lửa. Hơn nữa đôi tay cậu lạnh buốt, khi áp vào bụng của Đoàn Thanh Thâm, cậu thậm chí có thể cảm nhận được cơ bụng của anh hơi siết lại.

Lúc này Lương Nguyện Tỉnh không biết nên nói gì cho phải. Nói "Lạnh lắm đúng không?" thì có vẻ thừa thãi, nói "Anh vất vả rồi" thì anh sẽ lại bảo ba mươi tuổi là độ tuổi phải chịu khổ.

Cậu nghĩ một lúc, rồi liếc mắt nhìn về phía rèm cửa. Sau đó cậu nghiêng đầu, nghe thấy tiếng A Y Đạt Na và Bố Lạp Na Y đang nói chuyện bên ngoài, xác định rằng họ sẽ không vào ngay lập tức... Cậu bèn nhích người tới gần, nhanh chóng hôn lên môi Đoàn Thanh Thâm một cái.

Cuối cùng cậu mỉm cười nhìn anh.

Chỗ vừa được làm ấm đã nguội đi, Đoàn Thanh Thâm lại kéo tay cậu lên phía trên.

"Tiếc thật đấy, hôm nay không quay được cảnh bắt cừu nào cả." Lương Nguyện Tỉnh rút tay về, nắm chặt tay một lần nữa, "Thôi được rồi, không cần ủ nữa. Đừng để Bố Lạp Na Y vào lại thấy hai thằng mình "lồ lộ" thế này."

"Không sao, anh em tốt đều như vậy cả mà." Đoàn Thanh Thâm đáp.

"Em cũng đừng tiếc, những thước phim mãi mãi chỉ ghi lại được một phần rất nhỏ của cuộc sống mà thôi."

Lương Nguyện Tỉnh gật đầu. Anh nói đúng. Thứ nhất, họ không thể đeo máy ảnh bên mình 24/7, thứ hai, những cảnh quay hiếm gặp như vậy không quay được cũng là chuyện bình thường. Cậu mỉm cười, rồi lại hơi lo lắng cho A Hợp Lực, nói: "Ông anh tự mình đi tìm cừu, cũng chưa ăn sáng gì cả, không biết có xảy ra chuyện gì không?"

"Chắc là... chắc là không sao đâu, người ta là dân du mục bản địa mà, chắc chắn không phải lần đầu đi tìm cừu." Đoàn Thanh Thâm trấn an.

"Không sao đâu!" Bố Lạp Na Y bước vào, nói: "Nhà chúng em có mấy con cừu ngốc nghếch lắm, lúc chăn thả hay đi lạc. Lạc đà cũng từng bị lạc rồi, nhưng lần nào bố em cũng an toàn tìm về được hết."

Theo sau cô bé là A Y Đạt Na và một cặp vợ chồng mặc đồ dày ít nhất cũng phải 5kg quần áo. Đó là cậu và mợ của Bố Lạp Na Y. Sau lưng họ còn có một bé gái trông nhỏ hơn Bố Lạp Na Y một chút, cô bé vừa tò mò vừa e dè ló nửa đầu ra từ sau chân mẹ để nhìn nhóm người lạ.

A Y Đạt Na không có nhiều thời gian để giới thiệu mọi người, họ chỉ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi. Cô xách ấm trà sữa tới, sau đó lấy bát đĩa ra, rồi đặt lên đĩa vài chiếc bánh bao chiên vừa hâm nóng bên ngoài, cùng mấy món ăn vặt chiên giòn mà Lương Nguyện Tỉnh không biết tên.

Mọi người vây quanh bàn tròn ăn sáng. A Y Đạt Na thúc giục Bố Lạp Na Y vài câu, cô bé lập tức nhai nhanh hơn, hai tay em ôm lấy bát, tu ừng ực. Sau đó em đặt bát xuống, đi đến bên bàn học của mình để chuẩn bị sách vở. Mợ cũng ăn rất nhanh, sau khi đặt bát xuống cô lập tức xách con gái mình lên rồi dắt Bố Lạp Na Y ra ngoài. Cả nhà rời đi vội vã.

"Cô ấy đưa bọn trẻ đến trường học trong làng." A Y Đạt Na giải thích, "Ngày nào cũng vậy, phải đi từ rất sớm."

Em trai của A Y Đạt Na tên là Ba Hợp Đề Hãn. Hai vợ chồng họ mỗi người đi một chiếc xe máy tới đây, một chiếc để mợ A Y Cổ Lệ đưa bọn trẻ đi học, chiếc xe máy còn lại chở gỗ.

Lúc này, Lương Nguyện Tỉnh đã buồn ngủ díp cả mắt. Một mặt cậu cảm thấy ở nhà người ta ăn cơm ngủ nghỉ mà không phụ giúp gì thì thật không phải phép, mặt khác... cậu quá buồn ngủ. Một bát trà sữa với đồ chiên rán, cộng thêm bầu không khí ấm áp thế này, cậu chỉ đang cố gắng gượng bằng ý chí.

Cậu thậm chí đã quên mất cảm giác mất ngủ là gì. Con người sao lại không thích ngủ được cơ chứ, cậu nghĩ. Ngủ là một việc tuyệt vời biết bao.

A Y Đạt Na và em trai ăn xong đứng dậy. Lương Nguyện Tỉnh cũng định đứng lên theo nhưng lại bị A Y Đạt Na mỉm cười ngăn lại, cô nói: "Cậu ngủ bù đi, cả hai cậu đều ngủ bù đi."

Nói xong, cô quay sang nói với em trai bằng tiếng Kazakh về chuyện họ giúp bắt cừu. Ba Hợp Đề Hãn "Ồ!" một tiếng, bước tới bắt tay họ, dùng tiếng phổ thông để cảm ơn.

"Ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm mà." A Y Đạt Na nói, "Chúng tôi đi cho ngựa ăn, rồi lùa bò cừu ra ngoài. Hôm nay chắc A Hợp Lực sẽ về muộn. Các cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đi."

Tiếng phổ thông của Ba Hợp Đề Hãn không trôi chảy bằng người chị, anh ta chỉ lặp lại nửa câu cuối của chị gái: "Nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đi!"

Giọng nói của dân du mục trên thảo nguyên đầy mạnh mẽ. Hai người gật đầu nói cảm ơn. A Y Đạt Na mỉm cười lắc đầu: "Cũng phải cảm ơn các cậu."

Ở thảo nguyên, mất cừu là chuyện thường tình, nhưng mất thì phải tìm về. Gia súc là tài sản vô cùng quan trọng của người dân du mục, trừ phi thực sự không tìm thấy, tìm ba bốn ngày rồi mà vẫn không thấy, thì họ mới đành bỏ cuộc.

Hai người dựa vào nhau ngủ thiếp đi trong lều.

Dạo này, giờ giấc sinh hoạt của họ rất lành mạnh, gần như là mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Nhưng vì việc bắt cừu sáng nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên giờ họ mới ngủ một lúc. Đoàn Thanh Thâm thì vẫn ổn, anh là người lái xe máy. Người cưỡi ngựa mới là người mệt nhất.

Đoàn Thanh Thâm ngủ hơn một tiếng đồng hồ thì đồng hồ sinh học được kích hoạt, tự mình tỉnh dậy. Lương Nguyện Tỉnh vẫn còn đang ngủ. Ngoài kia, A Y Đạt Na và Ba Hợp Đề Hãn đang sửa hàng rào. Anh vội vàng đi dời xe của mình trước, sau đó quay lại giúp hai chị em.

Người cưỡi ngựa sau khi tỉnh dậy thì mặc áo khoác ra ngoài. Cậu không nhìn đồng hồ, cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Ngước lên nhìn bầu trời... được rồi, cậu không biết cách xác định thời gian bằng bóng mặt trời.

Cậu đứng trước căn lều, đồng cỏ trống không, tuyết đọng trên mặt đất vẫn chưa tan, cơn mưa lớn đêm qua tuy đến dữ dội nhưng không kéo dài. Lương Nguyện Tỉnh bước về phía trước vài bước, đất trời rộng lớn này khiến cậu cảm thấy thời gian như ngừng lại.

Không có sinh vật nào hoạt động, chuồng bò và chuồng cừu đều trống không, cọc buộc ngựa cũng chẳng thấy ngựa đâu. Cậu đi đến chỗ xe, lục tìm máy ảnh và ống kính bên trong, lấy ra chiếc Hasselblad và ống kính 135mm cố định của Đoàn Thanh Thâm, lắp vào, rồi khởi động máy.

Cậu không hề hoảng sợ vì Đoàn Thanh Thâm không ở bên cạnh, có lẽ anh đã đi chăn gia súc cùng với chị em A Y Đạt Na rồi. Hơn nữa, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, việc cậu ở yên tại chỗ không chạy lung tung mới là điều đúng đắn.

Nghĩ một lúc, Lương Nguyện Tỉnh quyết định không lấy chân máy. Cậu đội mũ áo phao lên trước, cài khuy ở phía trước mặt, rồi quấn thêm khăn quàng cổ.

Cậu cầm máy ảnh, quay lưng về phía lều vải, đi về phía trước. Chàng trai trẻ đơn độc in một hàng dấu chân trên đồng cỏ phủ đầy tuyết, dấu chân của cậu lẫn vào trong những dấu chân của động vật móng guốc.

Mảnh đất này thật dày, Lương Nguyện Tỉnh có thể cảm nhận được mỗi bước đi của mình đều thật sự chạm vào đất đai, chứ không phải nền bê tông, nhựa đường hay gạch đá lát sẵn. Đi đủ xa, cậu dừng lại, nhìn về phía trước. Thế giới tĩnh lặng không hề đáp lại ánh mắt của cậu.

Thế là cậu quay người lại, giơ máy ảnh lên, dùng ống kính 135mm chụp lại căn nhà lều của gia đình Bố Lạp Na Y cùng những ngọn núi tuyết ở xa.

Bức ảnh thứ mười trong bộ ảnh chủ đề "Con đường": Ngôi nhà nơi vùng đất không người.

Không lâu sau, tiếng động cơ xe máy từ phía sau dần tiến lại gần. Cậu ngoảnh lại, thấy Đoàn Thanh Thâm đang lái chiếc xe máy của A Hợp Lực trở về. Cậu mỉm cười về phía đó: "Anh cũng đi thả gia súc à?"

"Không, anh đi theo một đoạn đường, dùng drone quay cảnh đàn bò cừu." Đoàn Thanh Thâm dừng xe bên cạnh cậu, "Anh có để lại lời nhắn cho em, không thấy à?"

"Không, anh để ở đâu vậy?"

"Ngay bên cạnh đầu em." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Không thấy." Lương Nguyện Tỉnh cười, "Không sao, không tìm thấy anh thì em cũng không lo, anh đâu có bỏ em ở đây."

Đoàn Thanh Thâm xoa đầu cậu, khen: "Ngoan thật, biết đeo khăn quàng cổ rồi đấy. Lên xe đi."

Lương Nguyện Tỉnh ngồi lên yên sau, ôm lấy eo Đoàn Thanh Thâm: "Anh quay được bao lâu? Có đủ ghép thành video không?"

"Không dài lắm, chắc chỉ là những cảnh giống nhiều vlog du lịch trên mạng, nhưng những thước phim này vẫn phải tự mình quay mới được." Đoàn Thanh Thâm nói.

Về gần đến nhà, quá trình xuống xe có hơi khó khăn vì chân run rẩy.

Đoàn Thanh Thâm thoáng bối rối, rồi nhận ra: "Do cưỡi ngựa bị xóc đúng không? Cơ đùi trong bị đau à?"

"Hả...?" Lương Nguyện Tỉnh ngơ ngác, "Chắc vậy, nhưng không đau, chỉ là cảm giác không có lực."

Đoàn Thanh Thâm nhìn chân cậu: "Chưa đến lúc đau nhức đâu."

Đoàn Thanh Thâm khóa xe máy lại, để chìa khóa lên bàn nhỏ trong nhà, anh nói: "Đi thôi, vừa nãy anh đã nói với A Y Đạt Na rồi, chúng ta nghỉ ngơi xong thì sẽ rời đi."

"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, cậu nhìn quanh: "Chúng ta chụp vài bức đi."

Hai người dựng chân máy, Đoàn Thanh Thâm lấy chiếc Nikon trong xe ra, lắp ống kính vào. Lương Nguyện Tỉnh vẫn tiếc rẻ chuyện sáng nay, cậu không chụp được cảnh bình minh hay bắt cừu gì cả. Cậu vịn vào chân máy thở dài.

Bên cạnh, Đoàn Thanh Thâm tìm thấy một luồng sáng rất đẹp, ánh nắng chiếu vào một vũng nước nhỏ trong vũng bùn tuyết. Anh chỉnh máy ảnh để chụp phơi sáng lâu, đếm ngược trong đầu, trước một giây cuối cùng, anh xoay nhẹ vòng chỉnh tiêu cự.

Hướng ống kính đang hướng xuống chặn ánh nắng, khiến vũng nước ấy trở nên lấp lánh. Chụp xong, anh nói: "Không sao, sáng nay lúc em cưỡi ngựa làm anh ngây người ra đấy."

"Thật không?" Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh.

"Yên tâm đi, anh đã khắc sâu vào đầu rồi. Đợi khi nào công nghệ phát triển, em cắm dây vào đầu anh, chắc chắn sẽ đọc được hết."

"Wow, vậy anh định nhớ hình ảnh này bao nhiêu năm?"

Đoàn Thanh Thâm đặt máy ảnh xuống, nhìn cậu: "Nếu anh nói "nhớ cả đời" thì có sến quá không?"

"Cũng được mà."

"Nhưng anh nghĩ là anh làm được." Đoàn Thanh Thâm nghiêm túc nói.

"Được." Lương Nguyện Tỉnh cười đến nỗi đuôi tóc cũng khẽ bật lên, "Đến lúc đó em sẽ đọc bộ não của anh."

Đoàn Thanh Thâm nhìn vào mắt cậu: "Ừ, nhưng em chỉ được lén xem một mình thôi đấy, trong đó sẽ có rất nhiều nội dung không lành mạnh về em."

"Trời ạ."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.