Lương Nguyện Tỉnh khoanh tay, nheo mắt đánh giá anh, thầm nghĩ người này ba mươi tuổi rồi mà tỏ tình vẫn còn ngây ngô quá. Nói xong câu đó, vành tai Đoàn Thanh Thâm lập tức đỏ lên. Tất nhiên, anh cũng có thể nói đó là do gió lạnh thổi nên mới đỏ.
Rồi, Lương Nguyện Tỉnh dịch lại một bước, cậu đứng bên cạnh anh, vai kề vai: "Sao anh không nói câu này lúc trên giường tối qua?"
"..." Tai Đoàn Thanh Thâm đỏ bừng nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, "Tại, tại vì nếu nói lúc đó thì... có vẻ như có mục đích quá."
"Hả?" Lúc đầu Lương Nguyện Tỉnh không hiểu.
Một lát sau, cậu ngộ ra.
"Trời đất." Lương Nguyện Tỉnh liếc anh bằng ánh mắt khác hẳn.
Thế là Đoàn Thanh Thâm chuyển sang thế chủ động, vừa chụp ảnh vừa xem hiệu ứng, vừa nói: "Ngẫm mà xem, Tỉnh Tỉnh. Nếu như tối qua anh nói câu này trên giường, thì liệu chúng ta sẽ chỉ dừng lại ở việc dùng tay thôi sao?"
Cậu thử tưởng tượng một chút, chắc chắn là không rồi. Dù sao Lương Nguyện Tỉnh cũng có kiến thức cơ bản, cậu biết trong điều kiện thiếu đạo cụ mà còn cố làm thì mức độ rủi ro sẽ rất cao. Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại, người chịu rủi ro có lẽ sẽ là cậu.
Vậy thì cũng thê thảm thật. Nếu tối qua anh thật sự tỏ tình trong tình cảnh đó, có lẽ cậu sẽ bất chấp tất cả, anh dũng hy sinh. Dù sao bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm rồi, không làm gì thì tiếc lắm. Ê không không, nghĩ đi đâu vậy. Lương Nguyện Tỉnh lùi sang một bước, cách xa anh một chút, quay mặt đi.
Đoàn Thanh Thâm chụp thêm một bức, lần này là đỉnh núi tuyết.
"Em trốn làm gì?" Đoàn Thanh Thâm nói, "Lùi một bước thì có ích gì hả?"
"Anh im miệng đi."
Đoàn Thanh Thâm chỉ mỉm cười: "Lại đây."
Cậu bước tới, tưởng rằng anh muốn cho mình xem ảnh trong máy nên bèn ghé mặt lại gần. Không ngờ người này lại dùng tay đỡ lấy má cậu, sau đó nghiêng người qua hôn lên môi cậu một cái.
Anh chỉ chạm nhẹ thoáng qua rồi rời ra, giống như kiểu hôn trộm. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: "Xin lỗi nhé, đáng lẽ anh nên nói sớm hơn."
"Dù có sớm thì anh cũng chẳng có gan đâu." Lương Nguyện Tỉnh quay sang nhìn màn hình máy ảnh, nói: "Phải mua thêm một cái chân máy nữa rồi."
Vốn dĩ mỗi người đã có một cái chân máy, nhưng cái của Lương Nguyện Tỉnh đã bị cậu đập hỏng khi đánh nhau.
Thời gian sau đó cứ mỗi khi ánh sáng thay đổi, họ lại chụp thêm vài bức. Vì phần lớn cảnh vật đều tĩnh lặng, chụp nhiều ảnh cùng một góc máy, khi xử lý hậu kỳ sẽ dễ dàng hơn.
Không có chân máy, Lương Nguyện Tỉnh bèn ôm máy ảnh đi chụp xung quanh.
Nhìn từ đây sang phía cánh đồng tuyết bên kia đường ray, nơi đó vào mùa hè sẽ là một vùng đất rộng lớn màu mỡ, là thảo nguyên trải dài đến tận chân trời. Gần đó có nhà dân, đều là nhà một tầng, mái nhà phủ đầy tuyết. Một số gia đình sơn tường ngoài bằng màu sắc như kẹo ngọt.
Hai bên đường cái, cây cối đã trụi lá từ lâu, chỉ còn những cành cây khẳng khiu. Lương Nguyện Tỉnh tìm được một góc chụp có tiền cảnh đẹp, nơi hai cành cây khô cong xuống tạo thành một khung hình tự nhiên.
Cậu men theo đường cái đi về hướng trạm xe buýt một lúc, tuyết trên đường đã được dọn sang hai bên, đùn lại thành đống. Trong đống tuyết lẫn cả cành cây và bùn đất. Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe chạy qua. Quay đầu nhìn lại, khung cảnh mở rộng không bị che chắn, có thể nhìn thẳng tới núi tuyết, những vách núi đá màu xám không bị tuyết bao phủ. Phía xa xa, trên tuyết có một chấm đen nhỏ xíu, không rõ là lừa hay dê. Cậu kéo khóa áo phao lên tận cổ, không khí hít vào phổi lạnh quá. Giữa nơi hoang vu này, cậu bắt đầu nghe rõ tiếng thở của chính mình.
Con vật đang gặm cỏ khô dưới tuyết kia, không biết là dê hay lừa, cũng quay đầu nhìn về phía cậu. Giống như Lương Nguyện Tỉnh không phân biệt được loài của nó, chắc nó cũng không biết Lương Nguyện Tỉnh mặc áo phao đen rốt cuộc là thứ gì.
Cậu ngây người đứng bên đường một lúc, rồi điện thoại reo. Cậu bắt máy: "Anh Thâm."
"Em chạy đi đâu rồi?"
"Không xa lắm đâu." Lương Nguyện Tỉnh đáp, "Em đang..."
Cậu nói được một nửa thì ngưng lại. Đoàn Thanh Thâm cũng không hỏi thêm. Hai người im lặng trong cuộc gọi.
Thực ra chỉ có mình Lương Nguyện Tỉnh im lặng, Đoàn Thanh Thâm đang chờ cậu.
"Em đang... bên lề đường." Lương Nguyện Tỉnh đeo máy ảnh trên cổ, tay cầm điện thoại, nhìn về cánh đồng tuyết, "Nơi này rộng lớn quá."
"Ừ." Đoàn Thanh Thâm đáp.
"Được rồi, em quay lại chỗ anh ngay đây." Lương Nguyện Tỉnh cười nói, "Chờ em một lát nhé."
"Được."
Cuộc gọi kết thúc, Lương Nguyện Tỉnh tháo máy ảnh khỏi cổ, quấn dây đeo quanh cánh tay, siết chặt, rồi bắt đầu quay phim——
Cậu quay người, bắt đầu chạy. Vừa chạy vừa cầm máy ảnh, tiếng gió và tiếng thở d.ốc hòa lẫn vào nhau. Dù máy ảnh có chế độ chống rung thì nó cũng không chịu nổi kiểu chạy như thế này của Lương Nguyện Tỉnh. Nếu bên trong cảm biến CMOS của chiếc Leica này có một người tí hon, chắc chắn nó sẽ bị nôn hết cả cơm tối ra ngoài.
Hình ảnh được ghi lại là những thân cây, lớp tuyết, cột điện bị rung lắc đến mức mờ nhòe, những ngôi nhà trong làng, hàng rào sắt, và gia súc đang ăn cỏ khô trong sân.
Lương Nguyện Tỉnh vẫn đang chạy, không khí lạnh giá tràn vào phổi cậu, hơi thở phả ra thành những làn khói trắng.
Khác với cảnh quay ổn định khi ngồi trong xe, video quay từ góc nhìn đang chạy mang một sức sống mãnh liệt, gần như điên cuồng. Lạnh quá, không khí hít vào lạnh quá, nhưng không hiểu sao lại thấy rất vui.
"Em..." Đoàn Thanh Thâm ngạc nhiên, "Em chạy làm gì vậy? Đâu có vội gì đâu."
Lương Nguyện Tỉnh chống tay lên đầu gối, máy ảnh đeo chéo trên vai, cậu cúi đầu: "Em, em quay... Ơ?"
Đoàn Thanh Thâm bước tới, giữ vai cậu, ép cậu đứng thẳng người: "Sau khi vận động mạnh không được để đầu thấp hơn ngực."
"Ồ..." Lương Nguyện Tỉnh thở hổn hển nhìn anh, "Em vừa quay một đoạn video, kiểu chạy trong lúc quay ấy... "
Cậu khoa tay múa chân, nhưng lại không biết diễn tả thế nào, thế là cậu đành vung tay trong không trung vài cái, rồi bật cười.
"Tối nay cho anh xem." Đoàn Thanh Thâm nói.
"Được!"
Lúc 5 giờ 30 chiều, một đoàn tàu xanh đậm mang ký hiệu K chạy tới. Đây là bức ảnh thứ năm, "Chuyến tàu xuyên qua cánh đồng tuyết".
Sau đó họ đi xe buýt trở về khách sạn. Buổi tối, cuối cùng họ cũng nhận được cuộc gọi từ tiệm sửa xe. Đoàn Thanh Thâm đưa chai nước khoáng cho Lương Nguyện Tỉnh vừa tắm xong, anh nói: "Ngày mai đi lấy xe."
"Sửa xong rồi à?"
"Ừ."
"Em hỏi cái ảnh, ảnh sửa xong rồi à?" Lương Nguyện Tỉnh vừa uống nước vừa chỉ vào màn hình.
"Gần xong rồi." Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại nhìn cậu, "Em thấy sao?"
Lương Nguyện Tỉnh tiến lại gần, cúi người xuống, cầm chai nước nhìn chăm chú một lúc: "Để em xem biểu đồ histogram."
Đoàn Thanh Thâm chuyển màn hình về chế độ biểu đồ và mở lên.
"Có cần tăng vùng tối lên một chút không, em cảm thấy hơi thiếu chi tiết?" Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày, "Hay là anh không thích làm vùng tối bị xám?"
"... Không thích lắm."
"Ồ." Lương Nguyện Tỉnh ngạc nhiên, "Không lẽ trước đây anh chụp ảnh còn để cả ảnh raw luôn à?"
"Có đấy."
Đoàn Thanh Thâm đi tắm, nhường máy tính lại cho Lương Nguyện Tỉnh dùng. Cậu copy đoạn video kia vào... Thật sự rất rung, tự mình xem mà cũng thấy chóng mặt. Lông mày cậu nhíu lại.
Kệ đi, cứ đăng thôi. Lương Nguyện Tỉnh kiên cường bắt đầu chỉnh sửa. Tổng cộng cậu đã chạy sáu phút, nhưng phải cắt bớt những đoạn quá rung lắc. Cậu không thể biến thành một chủ kênh vô lương tâm đúng nghĩa được, chiều thì làm người ta thèm nhỏ dãi, tối thì lại làm người ta nôn thốc nôn tháo.
Cậu chọn nhạc nền là bản "Vũ khúc Hungary".
Thế nên, khi Đoàn Thanh Thâm tắm xong đi ra, anh đã hỏi một cách chân thành: "Em đang xem Tom và Jerry à?"
Lương Nguyện Tỉnh quay đầu lại nhìn anh, không nói nên lời, "Em đang chỉnh video."
"À..." Đoàn Thanh Thâm gật gù, "Nghe bài này là nghĩ ngay tới lúc con chuột chạy mà đôi chân ngắn của nó biến thành bánh xe lửa ấy."
"Người ta tên là Jerry." Lương Nguyện Tỉnh điềm tĩnh nhìn anh, "Lại đây, giúp em nghĩ một dòng mô tả."
Đoàn Thanh Thâm đặt khăn xuống, bước đến, cúi người. Lương Nguyện Tỉnh chiếu lại video cho anh xem một lần nữa.
Đoàn Thanh Thâm nhận xét: "Đây là khóa học online rèn luyện khả năng giữ thăng bằng do Thanh Sơn Tỉnh sản xuất à?"
"..." Lương Nguyện Tỉnh mở miệng hai lần mà không biết phản bác thế nào, cậu nghẹn một cục tức ở ngực, "Em có nhờ anh nhận xét đâu?"
Không nhờ. Nhưng anh đã nhận xét rồi.
Đoàn Thanh Thâm hậm hực gãi đầu, anh tay đặt lên lưng ghế, hỏi: "Tuổi trẻ tự do bay nhảy?"
"Anh còn quê hơn được nữa không?"
"Sự cứu rỗi của Arkham*?"
(*) Arkham là một thành phố hư cấu nằm ở Massachusetts, Hoa Kỳ. Là một phần không thể thiếu trong bối cảnh Lovecraft Country do H. P. Lovecraft tạo ra, Arkham xuất hiện trong nhiều câu chuyện của ông và của các nhà văn Cthulhu Mythos khác.
"Anh đi sấy tóc đi."
"Được thôi."
Thực lòng mà nói, Lương Nguyện Tỉnh rất thích đoạn video chạy bộ này. Giữa trời đông giá rét, trên con đường lớn chỉ có một mình cậu. Video này, xét cho cùng, chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó không có tính thẩm mỹ mà một tác phẩm nhiếp ảnh nên có, cũng không thể hiện bất kỳ kỹ thuật quay phim nào, thậm chí chẳng truyền tải một chút cảm xúc cá nhân nào cả. Chỉ đơn giản là tùy hứng mà thôi.
Cuối cùng cậu viết một câu trong phần mô tả như sau: "Ngục Azkaban* không giữ kẻ nhàn rỗi. Tỉnh Tỉnh is free!"
(*) Ngục Azkaban là một nhà ngục hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nhà văn J. K. Rowling. Azkaban nằm trên một hòn đảo giữa Biển Bắc, dùng để giam giữ những phù thủy bị kết án vì một tội ác nào đó.
Đăng xong.
Trước khi ngủ, hai người cùng nhau bàn bạc về những bức ảnh hiện có. Bức đầu tiên là đường quốc lộ phủ tuyết. Bức thứ hai là khung cảnh khu bảo tồn Kalamaili nhìn qua cửa sổ xe với hàng rào lưới thép do Lương Nguyện Tỉnh chụp. Bức thứ ba là lốp xe bỏ hoang trên nền tuyết. Bức thứ tư là con đường do xe dọn tuyết của trạm bảo vệ mở ra. Bức thứ năm là chuyến tàu xuyên qua cánh đồng tuyết.
Hiện tại, nhìn chung tất cả đều có chủ đề thống nhất. Chụp đường không phải là một việc dễ dàng, dù là đường nhựa, đường đất hay đường sắt. Góc nhìn hoặc là sát mặt đất, hoặc là từ trên cao, chẳng có gì mới lạ. Viễn cảnh hay cận cảnh không có gì để chọn, bố cục cũng bị hạn chế.
Nhưng những con đường lại mang cảm giác thực sự của việc "bước ra ngoài".
Gần đây Lương Nguyện Tỉnh ngủ rất ngon. Buổi trưa hôm sau, dì cậu cố ý gọi điện thoại vào lúc 12 giờ trưa để hỏi thăm tình hình của cậu.
Cậu nhận cuộc gọi trước cửa tiệm sửa xe. Đoàn Thanh Thâm đang ở trong xem hóa đơn và thanh toán, trò chuyện với thợ sửa xe. Đèn hậu bị vỡ nát hoàn toàn, không tìm được phụ tùng chính hãng, nên họ thay bằng loại đèn mà tiệm kiếm được. Phần cốp xe các thứ cũng đã cố gắng sửa chữa hết mức có thể.
"Dạo này con ngủ có ngon không?" Dì hỏi.
"... Ngủ ạ?" Lương Nguyện Tỉnh suýt thì quên mất chuyện này, dường như chứng mất ngủ đối với cậu đã là chuyện của kiếp trước rồi.
"Hả?" Dì nghe thấy cậu ậm ừ, "Không sao đâu, dì đã hỏi bác sĩ bên này rồi. Nếu thực sự không ổn thì Tết dì sẽ mua vé máy bay cho con sang bên này khám. Chạy chữa mà, khám nhiều vẫn tốt hơn."
"Dì ơi." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Bây giờ con ngủ rất ngon rồi ạ."
"Thật không? Con đừng có gạt dì đấy." Dì bán tín bán nghi, "Tỉnh Tỉnh, giấc ngủ là cách phục hồi tốt nhất của con người, chuyện này con không thể lừa dì được đâu."
Phần lớn thời gian dì út đều rất tin tưởng cậu, bởi vì từ nhỏ cậu chưa từng nói dối bao giờ. Lương Nguyện Tỉnh cười thở dài: "Ôi dì nghĩ nhiều rồi. Bây giờ con đang bận việc, chụp ảnh phong cảnh cho tạp chí, ngày nào cũng chạy long nhong, tối về là lăn ra ngủ."
Chuyện đi cùng Đoàn Thanh Thâm, cậu cũng đã kể với dì. Hiện tại cậu đang làm nhiếp ảnh gia, dì cũng biết từ lâu. Chiếc máy ảnh này là món quà sinh nhật mà dì mua tặng cậu.
"Thôi được rồi." Dì nói, "Tết này con chắc chắn không muốn sang đây à?"
Vấn đề này cậu và dì đã nói chuyện trên WeChat rồi, Lương Nguyện Tỉnh thật sự không muốn đi New Zealand. Cậu lười xuất ngoại, cũng không thích đồ ăn nước ngoài.
"Con không đi đâu, không muốn đi, lười lắm." Lương Nguyện Tỉnh tung ra ba câu liên hoàn.
"Con còn bảo là lười, lười mà lại chạy đến tận Tân Cương à!" Dì phản bác.
Lương Nguyện Tỉnh cười hì hì một lúc, rồi lại nói: "Thật sự không đi đâu, xa quá. Năm nay con về nhà ông bà nội là được rồi."
Bên kia, Đoàn Thanh Thâm đã lái xe ra. Cậu cũng kết thúc cuộc gọi, đi đến ghế phụ lên xe.
Điểm đến được định vị là Burqin ở cách ba trăm cây số. Lương Nguyện Tỉnh cởi áo phao ném ra ghế sau, kéo dây an toàn xuống: "Đi thôi."
Hai ngày nay cậu cứ liên tục lướt thấy video về tuyết rơi ở Đôn Hoàng, cồn cát trắng xóa và cửa ải Dương Quan tuyết bay mịt mù, người ta chỉ chú thích một câu "Tây xuất Dương Quan vô cố nhân" (Qua khỏi ải Dương Quan về phía Tây, không còn bạn bè thân thích). Ngồi trên ghế phụ xem điện thoại, cậu thở dài nói: "Bình luận dưới bài đăng của em toàn hỏi... Sư phụ kéo xe ở phố nào vậy."
"Phụt!" Đoàn Thanh Thâm đưa một tay ra vỗ vỗ cậu, "Hướng đi của tài khoản chúng ta ngày càng kỳ diệu."
"Không được, em phải kéo nó về đúng hướng." Lương Nguyện Tỉnh nắm chặt điện thoại, tức tối nói.
Lúc đầu khi lập tài khoản này, hai người đều không nghĩ đến việc định hình nó theo phong cách nào. Nhưng đến giờ, số lượng người theo dõi đã lên đến hơn một nghìn, lượt bình luận và lượt thích đều rất khả quan, khiến Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu lo lắng.
"Thế cũng được mà..." Đoàn Thanh Thâm rẽ vào quốc lộ, "Không cần phải cố ý chạy trên đường đua nào cả. Em muốn phóng thế nào thì phóng, chúng ta đâu có kiếm cơm bằng cái này."
Lương Nguyện Tỉnh nghĩ ngợi một lúc, đúng là vậy thật, nên cậu cũng không để ý nữa.
Trên đường đi, họ lại nhận được tin nhắn thông báo giao thông bị kiểm soát. Do bão tuyết, toàn tuyến đường từ Hòa Mộc đi về hướng Kanas tạm thời bị cấm thông hành, không cho vào cũng không cho ra. Vừa đúng lúc, hiện tại chỉ có thể đến Burqin.
Đoạn đường 300km, chỉ vì mặt đường đóng băng mà hai người phải mất đến bốn tiếng lái xe chậm rãi. Khi đến huyện, họ vừa hay tìm được một nhà hàng để ăn tối. Lúc này, Giang Ý, biên tập viên tạp chí địa lý kia lại online, cô giới thiệu cho họ đến một quán ăn để thử món gà xào ớt. Cô nói món này khác với gà xào ớt thông thường, quán còn cho thêm mì sợi to bản, rất đậm vị.
Hơn nữa Giang Ý còn nhấn mạnh rằng, ăn xong nhất định phải báo lại cho cô.
Lương Nguyện Tỉnh không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ tưởng rằng Giang Ý bảo họ đừng lãng phí đồ ăn, phải ăn hết. Vậy nên sau bữa ăn, cậu bèn chụp lại chiếc đĩa trống trơn gửi qua.
Kết quả, Giang Ý nhắn trên WeChat: Được rồi, bây giờ hai người rời khỏi quán ăn, ra ngoài rẽ phải, đi 300 mét, sẽ thấy có một hiệu sách. Vào đó tìm tạp chí số này của chúng tôi nhé.
Đến đây, Lương Nguyện Tỉnh đã có một linh cảm rất mạnh mẽ.
Cậu kéo Đoàn Thanh Thâm bước nhanh tới đó. Cả hai thở ra làn khói trắng, bước lên bậc thềm rồi đẩy cánh cửa kính của hiệu sách.
Trong tiệm rất ấm áp, thoang thoảng mùi hương đặc trưng của sách giấy. Lương Nguyện Tỉnh nhanh chóng liếc mắt nhìn quanh, trên giá sách dựa vào tường ở khu vực đọc có bày đủ loại tạp chí.
"Kia kìa." Cậu nắm lấy tay Đoàn Thanh Thâm, kéo khăn quàng cổ của mình xuống thấp một chút.
Vừa lẩm bẩm "Khám phá - Địa lý", cậu vừa lia mắt lướt qua từng hàng...
"Cuốn này." Đoàn Thanh Thâm chỉ tay vào một cuốn.
Bìa tạp chí là bức ảnh chụp cảnh đêm mà họ đã chụp cùng nhau khi đến gần Đôn Hoàng, góc chụp từ dưới lên, cây hồ dương và sao Mộc ngay phía trên ngọn cây.
Lương Nguyện Tỉnh ngây người nhìn mấy giây. Cậu dụi mắt, rồi lại nhìn tiếp, sau đó cầm cuốn tạp chí lên.
Khoảnh khắc ấy, cậu như quay trở lại ba năm trước. Điểm khác biệt là lần này, Đoàn Thanh Thâm thật sự đang ở bên cạnh cậu.