Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 30: Hai chúng ta cũng ghê gớm thật đấy.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng cũng tìm thấy quán mì bò, họ đã nhờ được một người qua đường chỉ giúp.

Mặt tiền của quán không lớn, nếu không để ý kỹ thì thật sự không nhận ra đây là quán mì. Do chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài lớn nên tấm rèm nhựa cách nhiệt ở cửa ra vào bị bám đầy hơi nước. Vén rèm bước vào, không gian bên trong vừa thơm vừa ấm áp.

Đặc sản của quán là mì trộn. Khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Lương Nguyện Tỉnh nhìn đĩa mì trước mặt, ánh mắt cậu lập tức thay đổi.

Phần ăn của quán cực kỳ hào phóng, hai đĩa lớn gần như chiếm trọn chiều rộng của bàn. Lúc gọi món, họ còn gọi thêm một phần thịt bò, cả đĩa mì bò như một ngọn núi, đi kèm với một bát canh thịt.

"Ăn chậm thôi." Đoàn Thanh Thâm thấy cậu cầm đũa lên, bèn nhắc, "Nhai kỹ là một bước quan trọng trong quá trình tiêu hóa."

"...Được." Lương Nguyện Tỉnh đáp lại một cách máy móc,

"Anh Thâm, anh cứ yên tâm về cách tôi làm việc."

"?" Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu.

Mì bò được trộn đều với sốt ngay từ khi còn trong nồi. Các loại gia vị đã được xào qua trên chảo sắt cùng dầu nóng, dậy lên mùi thơm nức. Chủ quán múc một muỗng nước sốt bí truyền rồi nhanh tay xào. Bên cạnh, muôi thủng vớt mì đã trụng chín ra, để ráo nước. Máy hút mùi đã cũ, kêu ầm ầm. Cả quán mì tràn ngập mùi hương và âm thanh như vậy, trong một đêm ở Bắc Tân Cương sau tiết Lập Đông.

"Tách."

Lương Nguyện Tỉnh nghe thấy tiếng bèn ngẩng lên, trên đũa cậu còn đang gắp mì, cả dải mì lủng lẳng bên cạnh mặt cậu: "Anh chụp tôi đấy à?"

"Chụp cho em với mì bò một bức." Đoàn Thanh Thâm đặt điện thoại xuống, cười: "Ăn đi."

Sợi mì nào cũng thấm đều lớp nước sốt nâu bóng, độ sánh vừa phải. Thịt bò ngấm gia vị mềm nhừ, rau ăn kèm vừa chín tới. Lương Nguyện Tỉnh đã quên sạch lời tuyên bố hùng hồn sẽ thêm năm muỗng ớt. Lúc này, quán mì nhỏ có hơi chật chội ấy bỗng trở thành một nơi trú ẩn an toàn giữa trời đông giá rét như ngày tận thế. Ăn xong đĩa mì này, cậu chẳng cần bận tâm sống chết ra sao nữa.

"Sao tôi thấy em ăn mì thôi mà cảm động thế?" Ra khỏi quán, Đoàn Thanh Thâm khó hiểu nhìn cậu.

"Rõ ràng vậy sao?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi lại, "Tôi đã rất cố gắng giữ biểu cảm bình thường rồi mà."

"Luyện thêm đi." Đoàn Thanh Thâm nói, "Mua gì uống rồi về khách sạn nhé?"

"Được."

Về đến khách sạn, Đoàn Thanh Thâm không quên trả lời tin nhắn Giang Ý, báo rằng họ đã ăn được mì bò ở quán kia, cậu bạn Lương suýt chút nữa thì đòi ở lại đây luôn. Giang Ý đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc cười đau cả bụng.

Sáng hôm sau, Giang Ý gọi điện đến gần sát giờ làm việc. Cô vốn thuộc tuýp người "có thể gửi email thì đừng nhắn WeChat, có thể nhắn WeChat thì đừng gọi điện, có thể gọi điện thì đừng bắt tôi ra ngoài".

Vì vậy, ban đầu cô và Đoàn Thanh Thâm chỉ liên lạc qua email. Sau đó có việc gấp nên mới chuyển sang WeChat. Lần này, cô gọi điện đến luôn.

8 giờ 32 phút sáng, Đoàn Thanh Thâm đặt túi máy ảnh lên chiếc ghế trống trong quán ăn. Lương Nguyện Tỉnh ngồi đối diện anh, gắp một cái bánh bao với lớp vỏ ngoài thấm đẫm dầu ớt, nói: "Lâu lắm rồi tôi không được ăn loại bánh bao nào mà nhân nhiều dầu như thế này."

Đoàn Thanh Thâm vừa mỉm cười định nói mình cũng vậy thì điện thoại reo. Trên màn hình hiện lên một số lạ, anh do dự một lúc rồi nghe máy: "A lô?... À, biên tập viên Giang, có chuyện gì vậy?"

Lương Nguyện Tỉnh cắn một miếng bánh bao, bị bỏng, cậu ngồi đó xuýt xoa vài cái rồi kiên cường nuốt xuống. Đoàn Thanh Thâm nhíu mày, anh gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cậu đừng ăn đồ còn nóng quá.

Sau đó, anh lại nói với Giang Ý trong điện thoại: "Bây giờ chúng tôi đang ở Hami, hôm nay sẽ đi Burqin. Nhưng mà, sao cô lại cần bộ ảnh gấp như vậy?... Hả? Trùng hợp vậy sao? Được rồi, bộ ảnh cần bao nhiêu tấm? ...12 tấm thì hơi khó, nhưng không sao, Tỉnh Tỉnh sẽ chụp cùng với tôi. Được, biên tập viên Giang, tạm biệt."

"Có chuyện gì mà trùng hợp vậy?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Là thế này. À, cảm ơn." Đoàn Thanh Thâm đưa tay ra, nhận lấy hai bát trà sữa nhỏ mà nhân viên phục vụ mang tới. Anh đặt một bát sang chỗ Lương Nguyện Tỉnh, rồi nói tiếp: "Cô ấy cần gấp một bộ ảnh phong cảnh trước cuối tháng này, 12 tấm. Một bộ nghĩa là các tấm ảnh phải đồng nhất về phong cách, màu sắc, bố cục và chủ đề."

"Ồ." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, điều này cậu hiểu. Nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, "Trước cuối tháng này? Tháng này chỉ còn nửa tháng nữa thôi mà. Gì mà gấp vậy, chẳng lẽ những ảnh mà cô ấy nhận trước đó bị loại hết rồi sao?"

"Giang Ý có hai nhiếp ảnh gia hợp tác lâu dài, họ cũng làm việc theo cặp như chúng ta. Hai người đó đang ở Tây Tạng." Đoàn Thanh Thâm nói, "Nhưng mà, chiếc drone của họ bị một con đại bàng sải cánh ba mét mổ hỏng, rơi thẳng xuống... núi tuyết Tây Tạng, tìm mãi không ra."

Lương Nguyện Tỉnh há hốc mồm: "Vậy là thẻ nhớ của họ cũng..."

"Cùng chung số phận."

"Đừng nói với tôi là thẻ nhớ đó..."

"Đúng vậy. Giang Ý bảo, tất cả ảnh họ chụp trong khoảng thời gian đó đều nằm trong thẻ nhớ của chiếc drone ấy, chỉ kịp gửi về được đúng một tấm chụp cận cảnh con đại bàng cuối cùng."

"Shhh...."

"Ừm."

Lương Nguyện Tỉnh càng nghe càng thấy đau lòng, cậu vội uống một ngụm trà sữa cho đỡ sợ.

Đoàn Thanh Thâm dùng chiếc thìa nhỏ hớt lớp váng sữa đóng trên bề mặt cốc trà sữa của mình, đưa cả thìa sang: "Nếm thử cái này đi."

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh ngớ người.

Phải nói rằng Đoàn Thanh Thâm rất biết chừng mực, anh không đưa thẳng chiếc thìa vào sát miệng cậu. Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy chiếc thìa, nhìn lớp váng sữa rồi ăn. Vị mặn mặn, béo béo, đối với cậu đây là một trải nghiệm hương vị và cảm giác hoàn toàn mới lạ. Vậy nên biểu cảm của cậu thoáng ngơ ngác, như thể hệ thần kinh đang cố gắng cảm nhận và phân tích hương vị sau lần đầu nếm thử vậy.

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, anh nâng cốc trà sữa lên uống, thầm nghĩ "Sao lại đáng yêu thế này".

"Vị lạ thật đấy." Lương Nguyện Tỉnh tò mò, "Sao trên trà sữa của tôi không có?"

"Vì tôi ngồi chỗ này là nơi đón gió, lớp trên cùng của trà sữa nguội nhanh hơn."

"Ồ~"

Ăn sáng xong, họ tiếp tục lên đường, chạy một mạch đến Burqin. Quãng đường hơn 1000km, định vị dự tính mất khoảng 13 tiếng. Hai người thay phiên nhau lái xe, mỗi người lái một nửa chặng đường. Nếu mọi việc thuận lợi, họ sẽ đến nơi trước 10 giờ tối nay.

Trước khi lên xe, họ tung đồng xu để quyết định xem ai sẽ lái nửa chặng đầu. Lương Nguyện Tỉnh đoán trúng, cậu ngồi vào ghế lái. Việc đầu tiên cần làm là thiết lập danh sách bài hát, tiếp theo là cài đặt định vị, rồi mới đến điều chỉnh ghế ngồi và độ cao của vô lăng. Đoàn Thanh Thâm bật điều hòa, chuẩn bị sẵn cà phê và nước lọc, đặt vào giá để cốc. Rồi anh giúp cậu kéo dây sạc ra, cắm sạc điện thoại cho cậu.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Lương Nguyện Tỉnh nhìn gương chiếu hậu, sau đó đánh lái xuất phát.

Có lẽ vì mấy hôm trước Hami vừa mưa xong nên không khí vô cùng trong lành, tầm nhìn thoáng đãng. Khi họ chuẩn bị rẽ vào đường Táo Hương, cả hai đã nhìn thấy Thiên Sơn*.

(*) Thiên Sơn (天山) còn được gọi là Tengri Tagh, có nghĩa là núi Thiên hoặc núi trời. Đây là một hệ thống các dãy núi nằm ở khu vực Trung Á, về phía bắc và phía tây của sa mạc Taklamakan trong khu vực biên giới của Kazakhstan, Kyrgyzstan và khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương ở phía tây bắc Trung Quốc.

Rặng Thiên Sơn phủ đầy tuyết trắng. Trong bầu không khí tinh khiết, dưới những tia nắng buổi sớm, các mảng sáng tối phân chia rõ ràng, nói đây là kiệt tác điêu khắc hoàn hảo nhất thế giới cũng không ngoa.

Đèn đỏ đi thẳng, đèn đỏ rẽ trái, tổng cộng 90 giây. Lương Nguyện Tỉnh có hơi không biết phải diễn tả thế nào, cậu như người câm không nói nên lời, chỉ biết vỗ vào đùi Đoàn Thanh Thâm, nói:

"Nhanh, nhanh chụp lại đi, dùng điện thoại chụp ấy."

Cậu đã rút kinh nghiệm rồi, trong tình huống này hình ảnh là quan trọng hơn cả, mà điện thoại là cách nhanh nhất.

Nhưng cậu không nhận ra, khi cậu còn đang choáng ngợp trước cảnh tượng núi tuyết đến mức không nói nên lời, thì Đoàn Thanh Thâm đã rất ăn ý nhanh chóng lắp ống kính 135mm cho chiếc Nikon. Sau đó anh bật máy, vững vàng giơ lên, đáp: "Bật máy rồi, không cần dùng điện thoại đâu."

Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc nhìn anh, đúng thật là đã bật máy. Tay Đoàn Thanh Thâm rất vững, hơn nữa hiện tại đang đợi đèn đỏ nên xe đang đứng yên, cho dù không có chân máy thì cậu vẫn tin rằng anh có thể chụp ra một bức ảnh đẹp.

Vì vậy, Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu chỉ đạo: "Anh đưa cái ống khói bên kia, với cái đèn giao thông bên này vào khung hình, bố cục theo tỉ lệ một phần ba. Đợi chiếc xe rẽ phải kia đi khỏi... Đúng rồi, chính là lúc này."

Cậu dựa sát vào, vì muốn góc nhìn của mình giống với Đoàn Thanh Thâm nhất có thể. Trong nhịp thở, Đoàn Thanh Thâm có thể ngửi thấy mùi dầu gội còn vương trên tóc cậu sau khi tắm buổi sáng. Họ dùng chung một loại dầu gội, là hương gỗ trái cây.

"Đi thôi." Đoàn Thanh Thâm nhắc cậu.

"À." Lương Nguyện Tỉnh theo đèn xanh rẽ trái.

"Nikon thế nào?" Cậu hỏi.

"Màu sắc cực kỳ đẹp, nhất là khi không chụp chân dung..." Đoàn Thanh Thâm lật lại một bức ảnh trong máy, lật đến bức cậu chụp cho anh lúc dừng xe ở trạm dịch vụ, rồi nhận xét: "Em chụp tôi trông cứ như nhân chứng được bảo vệ trong chương trình pháp luật, kiểu cần phải làm mờ mặt mới được phát sóng ấy."

"Đờ mờ." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, "Đó là lỗi của tôi à? Tôi chụp cho anh bao nhiêu tấm đẹp trai sao anh không nói."

"Thật lòng cảm ơn nhiều nha."

Lương Nguyện Tỉnh khẽ "hừ" một tiếng, liếc anh một cái rồi tiếp tục lái xe. Hôm nay tâm trạng Lương Nguyện Tỉnh rất tốt, điều mà nhiếp ảnh gia phong cảnh lang bạt khắp nơi như cậu yêu thích nhất chính là có việc để làm. Giang Ý không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần nhận được một bộ ảnh gồm 12 tấm từ họ trước cuối tháng Mười Một.

Đương nhiên, Giang Ý chắc hẳn đã có một kế hoạch dự phòng, có lẽ từ kho ảnh của mình cô ấy vẫn có thể miễn cưỡng chọn ra được vài bức tạm ổn. Nhưng cô vội vàng gọi điện thoại đến từ sáng sớm như vậy, có thể hiểu là cô vẫn muốn nhận ảnh từ họ hơn.

Vì vậy, Lương Nguyện Tỉnh lái xe rất vui vẻ, cậu hỏi: "Đúng rồi, anh có ý tưởng gì chưa? Tôi nhớ bộ ảnh kiểu này phải mang... cảm giác thống nhất đúng không?"

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm ngồi thẳng dậy, đáp: "Thông thường sẽ có một chủ đề lớn. Ví dụ gần đây Hasselblad, World Press Photo và National Geographic rất ưa chuộng những bộ ảnh có tính kể chuyện. Nikon vẫn thiên về phong cảnh hơn. Còn các cuộc thi nhiếp ảnh phương Tây thường nghiêng về nhân văn, bảo vệ môi trường, con người và động vật gì đó."

"À, tôi nhớ ra một chuyện." Lương Nguyện Tỉnh bật cười.

Đoàn Thanh Thâm quay sang nhìn cậu.

Lương Nguyện Tỉnh nói: "Hình như có một năm, giải quán quân của Nikon lại là ảnh chụp bằng Hasselblad, mà giải quán quân của Hasselblad lại là ảnh chụp bằng Canon nhỉ?"

"Ừ, gần giống thế." Đoàn Thanh Thâm nghe xong cũng cười theo, "Còn có Sony nữa. Có năm, ảnh đoạt giải của Sony lại là ảnh chụp bằng iPhone X."

"À, tôi nhớ ra rồi." Lương Nguyện Tỉnh càng nói càng hăng, "Lúc đó có người đăng bài trên mạng hỏi là, ngân sách dưới mười nghìn tệ thì nên mua máy ảnh gì, ở dưới có người trả lời là: Mua iPhone X."

Hai người vui vẻ trò chuyện một hồi lâu, rồi Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên hỏi: "Vậy mình chọn chủ đề gì đây?"

"..." Đoàn Thanh Thâm trầm ngâm.

Một lát sau, anh thành thật nói: "Tôi không biết, tôi chưa từng chụp ảnh theo chủ đề bao giờ."

"..." Lương Nguyện Tỉnh cũng im lặng.

Một lát sau, lúc đi ngang qua khu vực dừng xe bắt buộc trên đường cao tốc G575, Lương Nguyện Tỉnh lái xe vào đó. Cậu dừng xe tắt máy, nói: "Hai chúng ta cũng ghê gớm thật đấy."

"... Đúng vậy." Đoàn Thanh Thâm bình tĩnh lại, li.ếm môi, "Trên đường cứ nghĩ xem sao."

"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh rất lạc quan, "Còn một nghìn cây số nữa mà, đến lúc đó chắc sẽ nghĩ ra thôi."  


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.