Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 26: Anh nghỉ việc, không phải là vì bị tôi lừa đi đấy chứ?



Công việc tiếp theo, Giang Ý muốn họ tự do phát huy. Giang Ý là người có con mắt tinh tường, cô biết người nào thích hợp làm bài tập làm văn có đề bài, người nào thích hợp bị ném vào vùng đất không người để phát triển hoang dại.

Đặc biệt là khi cô biết Đoàn Thanh Thâm không đi một mình, vậy thì càng yên tâm hơn —— dù sao ném một thanh niên độc thân đến nơi không mạng không sóng, cô vẫn sẽ phải lo lắng. Nhưng nếu có hai người đồng hành thì tốt hơn nhiều.

"Burqin..." Trong phòng khách sạn, Lương Nguyện Tỉnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay cậu lướt trên bàn di chuột, "Wow... Burqin..."

"Lẩm bẩm cái gì đấy." Đoàn Thanh Thâm tắm xong bước ra. Anh nhét một viên sủi vitamin C vào chai nước khoáng, vừa lau tóc vừa đi đến bên bàn, đặt chai nước trước mặt cậu, "Uống nước đi."

Lương Nguyện Tỉnh cần phải bị ép uống nước. Cậu không thích uống nước lọc, nhưng cũng không thể cứ uống nước ngọt mãi. Vùng Tây Bắc khô hanh, uống viên sủi là rất phù hợp.

"Tôi đang xem Burqin đây." Lương Nguyện Tỉnh ngẩng đầu, "Nơi này đẹp quá."

"Đây này." Đoàn Thanh Thâm giơ điện thoại của mình ra trước mặt cậu, "Đài khí tượng bên Burqin đã phát cảnh báo đóng băng đường. Do tuyết rơi nên phần lớn mặt đường đã đóng băng, cho nên cậu phải để xe máy lại Đôn Hoàng, đoạn đường sau đi chung xe với tôi."

Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Được, tôi hiểu rồi, ngày mai tìm chỗ gửi xe dưới hầm đi. À, kiểm tra thử xem đơn hàng chuyển phát drone tới đâu rồi."

"Được." Đoàn Thanh Thâm lướt điện thoại, "Mai đến."

Chiếc drone đó là của Đoàn Thanh Thâm. Anh hầu như chưa dùng nó lần nào, sau đó bị mẹ anh cất đi. Mấy hôm trước mẹ anh gọi điện thoại tới, bà ấy về Sơn Đông rồi, nên gọi hỏi Đoàn Thanh Thâm xem ở căn nhà cũ có đồ gì anh cần không, nếu có thì bà sẽ gửi đến. Đoàn Thanh Thâm lúc này mới nhớ ra mình còn có một chiếc drone.

Nghe nói ngày mai nhận được, Lương Nguyện Tỉnh an tâm hơn nhiều. Thực ra cậu cũng sẵn lòng chờ thêm vài ngày ở Đôn Hoàng, dù sao một tuần lễ cũng sẽ qua rất nhanh, mà cậu cảm thấy vẫn còn nhiều nơi chưa chụp được.

"Uống nước đi." Đoàn Thanh Thâm lại giục thêm lần nữa.

Cậu cầm chai nước khoáng lên tu ừng ực, uống một cách sảng khoái. Đoàn Thanh Thâm tấm tắc khen: "Thiếu hiệp, tửu lượng tốt đấy."

Lương Nguyện Tỉnh dùng mu bàn tay lau khóe miệng: "Quá khen, quá khen."

Lúc đầu khi nghe tin con trai nghỉ việc đi chụp ảnh, Uông Khanh Hoa thật sự có cảm giác "ngày này cuối cùng cũng đến". Bao năm qua, bà cũng từng hối hận vì ngày trước đã cùng bố Đoàn Thanh Thâm khuyên con học y. Ban đầu bà thực sự không biết nghề y vất vả đến thế, chỉ nghe người nhà nói "Làm bác sĩ tốt lắm, ổn định, càng già càng được trọng vọng".

Thế nên, đến ngày hôm nay, thời đại thay đổi chóng mặt, con người cũng ngày càng nghĩ thoáng hơn. Bà chỉ nói với con trai một câu: "Con đừng hối hận là được, trên đời không có thuốc hối hận đâu".

Nhưng rồi có người nói với con trai bà rằng, trên đời có thuốc hối hận.

Còn lấy ra cho anh xem, tận mắt chứng kiến.

Ngày hôm sau là ngày thứ tám họ ở Đôn Hoàng. Cuối cùng, họ cũng quyết định đến tham quan danh lam thắng cảnh núi Minh Sa.

Lý do họ chưa đi là vì xe không vào được. Nếu không có xe thì ống kính, chân máy, máy ảnh đều phải vác trên người, rồi còn phải leo núi cát nữa, thật sự quá mất sức. Mà khả năng cao người mất sức sẽ là Lương Nguyện Tỉnh. Cậu không giống Đoàn Thanh Thâm, trước khi đến đây cậu chỉ là một ca sĩ quán bar sinh hoạt đảo lộn ngày đêm, việc rời giường thôi cũng phải mất nửa tiếng.

May thay, từ lúc bắt đầu hành trình đến giờ, thể lực của Lương Nguyện Tỉnh đã được cải thiện đáng kể. Nhưng lần này thì vẫn...

"Đợi... đợi tôi một chút..." Lương Nguyện Tỉnh nắm lấy dây đeo máy ảnh, kéo túi đựng máy ảnh lên trước ngực, "Tôi muốn ngồi nghỉ một lát... Anh Thâm, anh Thâm... Sếp Đoàn, anh đừng đi nữa..."

"Tôi đâu có không đợi cậu." Đoàn Thanh Thâm dở khóc dở cười, nhìn Lương Nguyện Tỉnh vừa dịch từ trên bậc thang sang bên cạnh ngồi xuống, anh giải thích: "Tôi chỉ đang tìm lại góc chụp bức ảnh đó thôi."

"Ảnh nào... À! Bức đó à?" Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực lên, "Bức "Đi đến Tây Bắc" chụp ở đây sao?"

Đoàn Thanh Thâm gật đầu "Ừ" một tiếng, rồi lại đi lên trên vài bước, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn thấy không đúng lắm. Anh định gọi Lương Nguyện Tỉnh ngồi đây chờ anh một lát, anh muốn tiếp tục đi lên xem thử. Dù sao cũng nhiều năm rồi, anh thật sự không nhớ rõ góc chụp cụ thể ở đâu. Không ngờ Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên hứng thú, cậu đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt anh.

"Thật sự là ở đây sao?!" Vì quá bất ngờ, Lương Nguyện Tỉnh tiến lại gần, "Tôi còn tưởng sẽ là ở vùng sa mạc không người chứ."

Đoàn Thanh Thâm khẽ lùi nửa bước, lắc đầu: "Khi đó là cậu của tôi đưa tôi tới, chỉ là một chuyến du lịch bình thường thôi, chẳng nghĩ gì đến chuyện vào vùng không người cả. Lúc đó tôi bị trượt môn, bố tôi rất tức giận, tịch thu hết máy ảnh của tôi, cái thì bán, cái thì đem cho. Lúc đó mẹ tôi chưa về nước, bà ấy nhờ cậu tôi dẫn tôi ra ngoài giải sầu."

Lương Nguyện Tỉnh chăm chú lắng nghe: "Thảo nào, sau đó không còn tìm thấy gì về anh nữa."

"Sau đó cậu có tìm tôi sao?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

Lương Nguyện Tỉnh "ừm" một tiếng, ôm túi đựng máy ảnh ngồi xuống bãi cát. Đoàn Thanh Thâm cũng ngồi xuống theo cậu.

Cậu nói: "Tôi đã tìm rồi. Tạp chí điện tử "Khám phá - Địa lý" tôi đặt mua mấy kỳ liền, tháng nào cũng tìm tên anh trên đó. Trang web của họ chỉ có email nhận bài, không có mục tương tác gì cả. Tôi cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể xem lại những bức ảnh anh từng chụp trước đó."

Nói xong, Lương Nguyện Tỉnh lấy điện thoại trong túi ra, trước khi đến đây, cậu đã bọc điện thoại trong túi chống bụi. Cậu chạm vào màn hình, ảnh nền vẫn là bức "Đi đến Tây Bắc". Cậu nói tiếp: "Sau đó nữa, có một năm... ờ, hình như là số đặc biệt năm ngoái, tôi không nhớ rõ lắm. Cuối số đó có một bài phỏng vấn nhiếp ảnh gia phong cảnh, nhưng cũng chẳng thấy tên anh. Tôi cảm thấy hết hy vọng rồi, nên sau đó không tìm nữa."

Nghe cậu nói vậy, từ tận đáy lòng Đoàn Thanh Thâm bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, khó diễn tả thành lời. Khoảnh khắc này, anh bỗng dưng hiểu được nội dung quảng cáo mấy tiểu thuyết mà anh thường thấy trên mạng, kiểu như: "Tôi sống lại rồi, sống lại về một ngày nào đó, lần này tôi nhất định sẽ làm thế này thế kia".

Trước đây anh chẳng bao giờ cảm thấy loại quảng cáo truyện hoặc video ngắn này có gì hấp dẫn, chỉ là những câu chuyện vô nghĩa về việc quay ngược thời gian với ký ức cũ mà thôi.

Thế nhưng giờ đây, ngay lúc này, anh lập tức nảy ra ý nghĩ "Cho tôi quay lại ba năm trước". Để tìm chàng trai ngồi trước máy tính gõ đi gõ lại cái tên "Đoàn Thanh Thâm" kia, nói với cậu ấy đừng tìm nữa, tôi chính là Đoàn Thanh Thâm, em muốn đi đâu, chúng ta cùng đi.

Lương Nguyện Tỉnh đang nói bỗng nhận ra điều gì đó, bèn đưa tay gãi gãi đầu: "Ha, haha, tôi chắc chắn không phải loại người thích theo dõi người khác đâu, anh đừng hiểu lầm. Tôi không phải kẻ bi.ến th.ái, anh đừng sợ nhé."

"Hả?" Đoàn Thanh Thâm hơi không hiểu.

"Ý là!" Lương Nguyện Tỉnh ngồi thẳng dậy, "Ý là... tôi chỉ ngưỡng mộ anh thôi, chứ không phải muốn xâm phạm đời tư của anh... Hôm đó, hôm đó ở homestay, cũng chỉ vì muộn quá rồi, anh không có chỗ nào để đi nên tôi mới..."

Đến chữ "mới" thì Lương Nguyện Tỉnh nghẹn lời.

Phải nói sao đây? Chẳng lẽ cậu phải nói: mới dụ anh vào phòng mình rồi bảo anh ngủ trên giường tôi sao?

Trời ơi, đáng sợ quá.

Gió lạnh đầu đông ào ào thổi qua, cuốn theo một trận cát bụi. Hai người chìm trong im lặng.

Không nên như thế này, lẽ ra hai người nên vui vẻ trò chuyện, nói về thông số khi chụp bức ảnh kia, bàn xem ở núi Minh Sa có đông người không, tối hôm đó có bắn pháo hoa hay không.

Chứ không phải ở đây từng câu từng chữ biến mình thành kẻ b.iến th.ái.

May thay, Đoàn Thanh Thâm cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Lúc này Lương Nguyện Tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm: "Đờ mờ, anh cười sớm lên có được không hả."

"Xin lỗi..." Đoàn Thanh Thâm cười đến mức nghẹn gió, ho khan hai tiếng, "Ơ kìa, tôi không cố ý. Thật ra là hơi bất ngờ, không ngờ em lại..."

"Lại bi.ến th.ái vậy chứ gì?" Lương Nguyện Tỉnh lạnh lùng hỏi.

Đoàn Thanh Thâm vốn đang nhìn cát trước mặt, anh quay sang nhìn cậu: "Lại thích bức ảnh đó đến thế."

"...Ừm." Lương Nguyện Tỉnh cụp mắt xuống, nắm một nắm cát nhỏ trên mặt đất, "Số đặc biệt về Tây Bắc đó hồi trước được bày ở thư viện trường tôi. Cả dãy nhạc phổ ở đó đều là bìa màu xám đen, chỉ có nó là màu vàng kim."

Thật ra còn nhiều lý do hơn nữa, nhưng nói ra thì ngại quá. Cậu vội phủi phủi tay, định đứng dậy chuyển chủ đề rồi đi tiếp lên trên, bảo rằng: "Chúng ta tìm góc chụp tiếp đi, anh nhớ lại xem nào", thì Đoàn Thanh Thâm cất lời.

"Tỉnh Tỉnh." Đoàn Thanh Thâm dường như lấy hết can đảm: "Tôi không cảm thấy bị em mạo phạm đâu, đừng căng thẳng thế."

"Ồ..." Được rồi, thật ra cậu cũng chẳng muốn đứng lên. Chỉ đi từ bảng "Lời nhắc nhở thân thiện" ở lối vào khu du lịch đến chân đồi cát đã khiến cậu muốn rẽ theo mũi tên chỉ "Lối ra khu du lịch" rồi. Tạm thời cậu vẫn chưa muốn leo tiếp.

Đoàn Thanh Thâm nói: "Ngược lại, tôi rất... thôi hơi sến chút, nhưng tôi thực sự rất cảm kích em. Nếu không có em, có lẽ tôi đã ở lại công ty dịch vụ cưới ở Sơn Đông rồi. Không phải là không thể ở lại, có lẽ ở lại đó cũng tốt, có bạn bè có công việc, nhưng... nhưng tôi sẽ không xuất hiện ở đây."

Anh nói có hơi lắp bắp, cũng không còn cách nào khác. Sống ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Đoàn Thanh Thâm nói những lời như vậy.

Lương Nguyện Tỉnh cũng rất bất ngờ, cậu thậm chí còn nhích lại gần Đoàn Thanh Thâm, dùng ánh mắt tò mò đánh giá anh. Bởi vì anh đang cúi đầu nhìn cát, Lương Nguyện Tỉnh bèn nghiêng đầu ngước nhìn anh, nói: "Không dám tin những lời này là do anh nói ra."

"... " Đoàn Thanh Thâm im lặng nhìn cậu một cái, "Phải không? Cái miệng của sếp Đoàn này vậy mà cũng có thể nói ra những lời tử tế đấy."

Lương Nguyện Tỉnh cười một lúc, rồi cậu mở chai nước uống hai ngụm, điều chỉnh lại hơi thở. Thật ra cậu cũng hơi lo lắng, giống như tháng trước ở homestay, cậu không muốn chủ homestay đi dò hỏi về Đoàn Thanh Thâm. Cậu rất sợ mạo phạm đến người khác.

Hôm nay, mãi đến hơn ba giờ chiều bọn họ mới xuất phát đến đây, bởi vì hơn ba giờ chiều thì đồ chuyển phát nhanh mới được giao đến khách sạn. Cho nên nếu chiều nay không đến thì có lẽ chuyến đi này sẽ không đến núi Minh Sa nữa.

Hôm nay hoàng hôn lúc 6 giờ 24 phút, nhưng 6 giờ 21 phút trăng đã lên rồi.

Trời chưa kịp tối, gió bắt đầu thổi. Cách đó không xa có người đang chụp ảnh, nếu hôm nay may mắn, trong điều kiện ánh sáng trời vẫn còn tốt, có thể chụp được ảnh trăng vừa mới mọc.

"Này." Lương Nguyện Tỉnh nheo mắt nhìn anh giữa cơn gió cát, "Anh nghỉ việc, không phải là vì bị tôi lừa đi đấy chứ?"

Đoàn Thanh Thâm thản nhiên nhìn cậu, lắc đầu, nói: "Nghỉ việc không phải vì em, nhưng đến đây, thì đúng là bị em lừa thật."

Trong khoảnh khắc này Lương Nguyện Tỉnh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cậu đã lừa được nhiếp ảnh gia mình yêu thích nhất đến nơi mà cậu hằng mong ước, giấc mơ đã thành hiện thực.

Thế là cơ thể cậu hành động trước cả suy nghĩ, cậu vội dời chiếc máy ảnh trong lòng ra sau lưng, dang rộng vòng tay nhào về phía Đoàn Thanh Thâm: "Sếp ơi!!"

Sếp Đoàn không kịp đề phòng, bị cậu nhào tới ôm chặt trên nền cát.

"Sếp ơi! Anh thật sự đã đi cùng tôi đến đây rồi!"

Đoàn Thanh Thâm nằm trên cát, đầu Lương Nguyện Tỉnh vùi vào vai anh, trước mắt anh là ánh trăng non lơ lửng trên cồn cát hôm nay.

Anh vỗ vỗ vào lưng Lương Nguyện Tỉnh, nói: "Ừ, đúng vậy, mau dậy đi, coi chừng ăn đầy miệng cát bây giờ."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.