Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 21: Thành quả sau khi dũng cảm lựa chọn.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những năm tháng đó của cậu, quả thật giống như một giấc mộng dài.

Giống như NPC trong trò chơi với quỹ đạo hành động cố định, cậu ổn định tồn tại ở đó, làm những việc khiến mọi người đều hài lòng, trở thành nhân vật được người chơi yêu thích.

Không phải là cậu không thích.

Thật ra, trong những năm đầu, cậu đã rất tận hưởng điều đó. Nối nghiệp mẹ, sứ mệnh trong huyết quản này khiến cậu cảm thấy mình thật sự rất giỏi. Nhưng ngành nghệ thuật thực sự rất kén người, không phù hợp thì chính là không phù hợp. Điều này càng học sâu càng nhận ra rõ rệt.

Đặc biệt là với piano – một nhạc cụ dễ nhập môn nhưng càng học càng khó. Rất nhiều bạn học chuyên ngành piano của cậu đều bừng tỉnh ngộ ra khi học đại học —— hình như mười năm trước mình đã luyện kỹ thuật bốn đối ba* rồi, sao mười năm sau mình vẫn chỉ quanh quẩn ở bốn đối ba vậy? Kiểu luyện tập phân tách não trái phải này đến bao giờ mới kết thúc đây?

(*) Editor không có kiến thức về piano nên phần này có thể chưa chính xác.

Rất không may, Lương Nguyện Tỉnh không được thừa hưởng hoàn hảo gen di truyền tài năng của Lý Tri Tinh. Điều đau khổ nhất khi cậu học đến giai đoạn sau chính là —— cậu là con trai của Lý Tri Tinh. Vì vậy, cậu phải cố gắng hơn nữa.

Mỗi ngày cậu đều ngâm mình trong phòng tập đàn, gần như không có ngày nghỉ lễ. Những giao tiếp xã hội ít ỏi của cậu chỉ là vào lúc trước kỳ thi, các bạn học chơi nhạc cụ khác đến tìm cậu nhờ đệm đàn piano cho họ.

Cậu cần mẫn, tận tụy đóng vai một NPC trong giấc mộng truyền thừa bất tận này, chưa từng tỉnh giấc.

Cậu cũng chẳng đủ can đảm để nói với dì, bà ngoại, cậu hay những người bạn cũ của mẹ, thậm chí là thầy cô hiện tại của mình rằng: "Con/cháu/em thật sự không thể kiên trì được nữa."

Lần nhớ mẹ da diết nhất, Lương Nguyện Tỉnh chỉ muốn hỏi bà rằng, con có thể không chơi piano nữa được không mẹ, mẹ sẽ không giận con chứ...

Tiếng nhạc "Khúc ngẫu hứng số 3" trong loa đã đến hồi kết, mọi người ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị chui vào lều ngủ.

Không biết từ lúc nào, Đoàn Thanh Thâm đã nắm lấy tay cậu. Cậu không ngoan ngoãn giữ túi sưởi trong túi áo, mà trước đó, trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cậu đã nắm chặt lấy tay vịn của ghế xếp. Lúc này, tay trái của cậu được Đoàn Thanh Thâm bao bọc, cảm giác thật dễ chịu.

"Trước đây tôi cứ tưởng cậu không muốn ngủ, hóa ra là cậu không muốn tỉnh giấc." Đôi mắt Đoàn Thanh Thâm tràn đầy sự dịu dàng, "Đi thôi, đi ngủ nào."

Lương Nguyện Tỉnh gật đầu: "Ừm."

Sa mạc Badain Jaran là sa mạc cát dịch chuyển lớn thứ hai ở Trung Quốc, nơi đây có những đụn cát tĩnh cao nhất thế giới và khu vực cát hát rộng lớn nhất.

Ban ngày khi không có gió, sa mạc này tĩnh lặng như hình nền mặc định trên máy tính. Ban đêm, gió phương Bắc như thể đang thổi đến từ hai ngàn năm trước, tấu lên khúc nhạc của riêng chúng bằng hồ cầm, tỳ bà và sáo Khương*.

(*) Sáo Khương 羌笛: Nhạc cụ truyền thống của dân tộc Khương (dân tộc thiểu số ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc)

Đêm đó ngủ trong lều, không biết là do rượu uống lúc tối hay gì khác, Lương Nguyện Tỉnh ngủ rất say giữa tiếng gió rít gào như bão tuyết. Ngược lại, Đoàn Thanh Thâm buộc phải tự ép mình tĩnh tâm, ngừng suy nghĩ vẩn vơ thì mới ngủ được.

Trước lúc bình minh, chuông báo thức reo lên.

Đoàn Thanh Thâm tắt chuông ngay khi nó vừa kêu tiếng đầu tiên, rồi anh chui ra khỏi túi ngủ, mặc quần áo.

"Tôi thật sự rất bội phục anh..." Lương Nguyện Tỉnh cũng ngồi dậy theo, giọng nói yếu ớt, "Sao sáng nào anh cũng đều khởi động nhanh thế..."

"Vì tôi học y mà." Đoàn Thanh Thâm mở lều bước ra ngoài.

Một lát sau anh quay lại lều, thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh bèn ngồi xổm xuống, nói: "Há miệng ra, uống cái này đi."

Lương Nguyện Tỉnh chưa tỉnh táo hẳn, cậu không có sức phản kháng, chỉ đành để mặc Đoàn Thanh Thâm ngồi xổm bên cạnh đút cho mình mấy ngụm nước muối loãng.

Xong xuôi, Đoàn Thanh Thâm lại đi ra ngoài. Lương Nguyện Tỉnh vẫn ngồi đó, ánh mắt vô hồn. Cậu có thể thức trắng cả đêm để chụp bình minh, nhưng không thể dậy sớm để làm việc đó.

Tối qua uống rượu, trong sa mạc lại khô hanh, nên mấy ngụm nước muối loãng kia khiến cậu thấy dễ chịu hơn nhiều – Quả nhiên là người từng làm bác sĩ, Lương Nguyện Tỉnh nghĩ.

Năm phút sau, Lương Nguyện Tỉnh run rẩy ngồi xuống cạnh Đoàn Thanh Thâm.

Mao Mao và những người khác cũng đã thức dậy, mọi người cùng nhau chờ đợi bình minh. Lúc này trời vẫn còn tờ mờ tối.

Nhìn khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi rã rời, Lương Nguyện Tỉnh thấy yên tâm hơn.

Người duy nhất khác biệt ở đây là Đoàn Thanh Thâm. Anh nhanh nhẹn dựng xong chân máy, đặt máy ảnh lên, rồi chỉnh thông số. Đôi mắt anh sáng ngời và tỉnh táo. Trái lại... Lương Nguyện Tỉnh dùng màn hình điện thoại tối om soi mình, trông cậu như một con bù nhìn rơm. Không có sức sống, cũng chẳng có chút tinh thần nào.

"Sao thế?" Đoàn Thanh Thâm nghiêng đầu, cái đầu của ai đó cứ thế gục vào hõm cổ anh, như thể bị ngã vào vậy, "Vẫn còn buồn ngủ à?"

"Vẫn còn sống." Lương Nguyện Tỉnh trả lời.

"..."

Cũng được thôi, Đoàn Thanh Thâm nghĩ.

Nhiệt độ trước lúc bình minh xuống thấp đến mức ai nấy đều run cầm cập, Lương Nguyện Tỉnh thậm chí còn không mở nổi mắt.

Cho đến khi cảm nhận được Đoàn Thanh Thâm hơi nhích người về phía trước, Lương Nguyện Tỉnh cũng ngẩng đầu dậy— cậu nhìn thấy ánh sáng đang rơi xuống cồn cát.

Đó là một buổi bình minh mới.

Mọi người hân hoan chào đón mặt trời. Bên tai văng vẳng tiếng reo hò của Mao Mao và những người bạn. Cơn buồn ngủ dần tan biến theo ánh bình minh. Lương Nguyện Tỉnh luống cuống lục tìm chiếc máy ảnh của mình trong túi đựng máy đặt dưới đất.

Đoàn Thanh Thâm nhặt lên đưa cho cậu: "Tôi đã bật máy rồi, ánh sáng lúc mặt trời mọc luôn thay đổi, để chế độ ưu tiên khẩu độ đi."

"Được!" Lương Nguyện Tỉnh gần như khôi phục lại sự năng động ngay lập tức. Cậu nhận lấy máy ảnh, cũng chẳng màng tay mình có lạnh hay không, nhanh chóng điều chỉnh các thông số cài đặt trên máy.

Cậu muốn chụp vài bức ảnh khác với những gì trong máy ảnh của Đoàn Thanh Thâm, thế là cậu bèn vặn vòng chỉnh tiêu cự. Xa xa trên cồn cát có những con lạc đà, Lương Nguyện Tỉnh lập tức đeo máy ảnh lên cổ, nói với Đoàn Thanh Thâm: "Tôi đi tìm góc chụp đây!"

Đoàn Thanh Thâm hiểu ý ngay: "Cẩn thận đấy."

"Được!"

Cậu lao đến bên chiếc mô tô, đội mũ bảo hiểm lên. Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu oai phong ngồi lên xe, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra, vặn ga phóng thẳng về phía cồn cát.

Anh biết cậu đang tìm góc máy nào, cậu muốn chụp cảnh những con lạc đà đi ngang qua mặt trời.

Tính ra thì khoảng 10 phút nữa mặt trời sẽ hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời. Đoàn Thanh Thâm chần chừ một lúc, rồi anh di chuyển chân máy, hướng ống kính về phía chiếc mô tô đang lao vun vút trên cồn cát...

Anh từ bỏ cảnh bình minh đã chờ đợi từ sớm, lựa chọn chụp Lương Nguyện Tỉnh.

"Cũng may tối qua tôi học được cách khóa phơi sáng từ anh, anh xem này!" Lương Nguyện Tỉnh quay về, cậu đẩy kính bảo hộ lên trán rồi đưa máy ảnh cho anh.

Đoàn Thanh Thâm không xem ảnh ngay mà tiến lên một bước, tháo dây đeo máy ảnh trên cổ cậu xuống. Cậu vẫn ngồi trên xe, ánh mắt tràn đầy mong đợi phản ứng của Đoàn Thanh Thâm.

Đoàn Thanh Thâm nói: "Đi thôi, về chỉnh sửa ảnh nào."

"Hả?" Lương Nguyện Tỉnh vẫn không xuống xe, cậu nghiêng người về phía anh, "Anh còn chưa nói với tôi ảnh chụp thế nào mà."

"Rất hoàn hảo."

Đoàn Thanh Thâm tắt máy ảnh của cậu, tháo ống kính ra, quay lại chỗ ghế xếp, cất vào túi đựng máy ảnh.

"Hai người chuẩn bị đi à?" Mao Mao hỏi.

"Ừ." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, vừa nói vừa thu dọn chân máy, "Phải đi thôi, về còn phải xử lý ảnh nữa."

Lương Nguyện Tỉnh từ trên xe chạy xuống, cùng anh thu dọn đồ, hỏi dồn: "Hôm nay chúng ta đi đâu?"

Đôi mắt trong veo ấy nhìn anh, mang theo cả ánh bình minh phản chiếu vào trong đó.

"Đến Gia Dục Quan*." Đoàn Thanh Thâm đáp. "Đến nơi rồi thì tìm một khách sạn để chỉnh sửa ảnh, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Ngày kia đến Đôn Hoàng."

(*) Gia Dục Quan 嘉峪关: Là một cửa ải ở cực tây của Vạn Lý Trường Thành, gần trung tâm đô thị của thành phố Gia Dục Quan tại tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

"Ừm!" Lương Nguyện Tỉnh gật đầu. "Đưa tôi đến chỗ "Đi đến Tây Bắc" nhé."

Mao Mao nghe không hiểu, cười hỏi: "Cậu đang ở Tây Bắc rồi mà."

Lương Nguyện Tỉnh không giải thích nhiều, chỉ cười gật đầu nói "Ừ".

Sau khi tạm biệt nhóm Mao Mao, họ xuất phát từ sa mạc đi về hướng Tửu Tuyền. Tuy nhiên, không lâu sau khi lên quốc lộ, bắp chân của Lương Nguyện Tỉnh bị chuột rút, buộc phải dừng lại nghỉ ngơi gần đó.

Họ dừng lại ở trạm xăng gần ngã tư giao với hương lộ 372. Đoàn Thanh Thâm đỡ cậu - người đang đi khập khiễng đến bên chiếc Jeep, ngồi vào ghế phụ rồi thở dài.

"Đừng thở dài." Đoàn Thanh Thâm ngồi xổm ở cửa ghế phụ, giúp cậu xoa bóp chân.

"Xin lỗi anh..."

Đoàn Thanh Thâm ngẩng đầu lên: "Cậu xin lỗi làm gì?"

Anh dùng ngữ điệu trần thuật, không phải đang hỏi mà là đang phản bác, thậm chí có hơi hung dữ.

Lương Nguyện Tỉnh mím môi im lặng. Hiển nhiên, Đoàn Thanh Thâm không muốn cậu cảm thấy việc bị chuột rút là "lỗi lầm" làm chậm trễ hành trình.

Đi xe máy bị chuột rút là chuyện khá thường gặp. Đoàn Thanh Thâm dùng lòng bàn tay xoa bóp cho cậu một lúc, cậu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Hai người ghé vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng mua chút đồ ăn. Lúc này trời còn sớm, trên quốc lộ xe cộ qua lại nườm nượp cuốn theo bụi đất khiến không khí ven đường mù mịt.

Đoàn Thanh Thâm mượn túi chườm nóng của một nhân viên trạm xăng rồi dùng nó chườm nóng cho cả hai bắp chân của Lương Nguyện Tỉnh một lúc. Sau đó, WeChat của anh có thông báo, người liên lạc là Trì Song Hải. Đối phương gửi một đường link, là trang web chính thức của cửa hàng bọn họ, những bức ảnh chụp ở Bắc Kinh đã được đăng lên.

"Ảnh chụp cho ông chủ Trì đăng rồi này." Đoàn Thanh Thâm nói.

"Thật sao!" Lương Nguyện Tỉnh nhảy xuống xe, "Cho tôi xem nào."

"Tôi chuyển tiếp cho cậu." Đoàn Thanh Thâm mở khung chat của cậu, gửi link qua, "Cậu xem trước đi, tôi đi trả túi chườm nóng."

Bộ ảnh của Trì Song Hải đã được hậu kỳ bởi đội ngũ của họ, ảnh sau khi được xử lý mang đậm phong cách tạp chí. Lương Nguyện Tỉnh chậm rãi lật xem từng tấm một, phía dưới mỗi bức ảnh đều có một dòng chữ nhỏ - Chụp ảnh: Studio nhiếp ảnh Thanh Sơn Tỉnh.

Thực ra trước khi quyết tâm đến Tây Bắc, Lương Nguyện Tỉnh đã chùn bước rất nhiều lần.

Cậu thậm chí còn chưa từng ra khỏi tỉnh, Tây Bắc quá xa xôi, quá lạ lẫm. Hay là thôi vậy, hơn ba nghìn cây số, nếu không thì đi máy bay cũng được, cũng đâu nhất thiết phải tự lái xe.

Nhưng sau khi suy đi tính lại, cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cậu vẫn quyết định đẩy xe máy ra khỏi gara.

Người ta thường nói phải chuyển hóa sự hao tổn tinh thần thành sự tiêu hao nhiên liệu của xe cộ. Cuối cùng cũng đã đến lúc cậu tự đưa ra lựa chọn cho bản thân. Ví dụ như cái tên "Studio nhiếp ảnh Thanh Sơn Tỉnh" chỉ chiếm một chút xíu diện tích trên trang web trước mắt này, chính là thành quả sau khi cậu dũng cảm lựa chọn.

Đoàn Thanh Thâm vừa đi vừa nói: "Tôi tìm được một khách sạn có dịch vụ giặt đồ, nhưng tối nay họ chỉ còn phòng giường đôi thôi. Cậu có ngại không..."

"Anh Thâm." Lương Nguyện Tỉnh hoàn toàn không nghe thấy, cậu cắt ngang lời anh, nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi muốn ôm anh một cái."

Đoàn Thanh Thâm rất bất ngờ, anh dừng bước, đứng chôn chân tại chỗ.

Khoảnh khắc này, Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên rất rất muốn ôm Đoàn Thanh Thâm. Mặc dù chỉ là vì nhìn thấy bộ ảnh mới chụp cho Trì Song Hải, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu thực sự thay đổi và đưa ra một quyết định trong đời mình.

Một lát sau, Đoàn Thanh Thâm bước thêm vài bước đến gần cậu. Anh không đáp lời, chỉ nắm lấy cánh tay cậu kéo về phía mình. Giữa cơn gió bụi nho nhỏ do một chiếc xe tải lớn chạy qua cuốn lên, anh ôm chầm lấy cậu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.