Chương 170: Câu Chuyện Thứ Ba Bắt Đầu.
Trường An cùng Tiểu Hắc nhìn mọi người giải tán, Đại Diễn Tông Tông Chủ nhìn thấy Huyền Linh Tiên Tử bị đánh bay trở lại Tiên Giới sợ giật cả mình liền mang toàn bộ đệ tử rời khỏi Hắc Hà Thành.
Nhìn đám đông giải tán hắn cũng lắc đầu ngao ngán, những người này không biết rõ Đại Diễn Tông đến đây làm gì, nhưng lại tùy ý để con cái của mình giao cho Đại Diễn Tông, không sợ Đại Diễn Tông giết chết con của mình hay sao.
Từ trước đến nay không có Tiên Môn nào từ Tiên Giới đến Nhân Gian thu nhận đệ tử có ý tốt cả, nếu không nhắm vào thể chất, thì cũng nhắm tư chất tu luyện của những người đến Nhân Gian này, nói ra thì cũng thật bất công cho người ở Nhân Gian luôn bị người của vi diện cao hơn ức hiếp.
Tu sĩ từ Nhân Gian thường bị Tiên Giới tu sĩ thôn phệ thần hồn, cướp hồn đoạt phách, còn có những lão quái vật thu nhận đệ tử dạy dỗ bọn chúng tu luyện đến trưởng thành rồi lại đoạt xá đi cơ thể của đệ tử.
Nhân Gian nói ra cũng giống như một vườn thuốc cho Tiên Giới gặt hái, những hạt giống tốt đều bị mang đi tất cả, để lại Nhân Gian một mãnh đất cằn cỗi mà heo quạnh, không có thiên tài nào xuất hiện, không có thể chất nào có thể tồn tại ở Nhân Gian quá lâu.
Nói về việc này cũng phải trách một vị cường giả xuất sinh ở Nhân Gian, người này thiên tư siêu việt, lấy sức một mình chống lại Lục Giới, ngăn cản hết thảy địch nhân, năm đó một mình hắn thủ hộ Nhân Gian mấy trăm vạn năm, nhưng không rõ lý do gì lại đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ.
Từ đó Nhân Gian một mãnh to lớn Đại Lục bị chia năm xẻ bảy, năm đó Nhân Gian so với Lục Giới còn lớn hơn mấy ngàn lần, sau khi vị cường giả đó biến mất, Nhân Gian cũng liền bị chia cắt ra làm mấy ngàn Đại Lục nhỏ bé.
Sau này Lục Giới thay nhau cai quản các Đại Lục ở dưới Nhân Gian nhằm không để vị nào cường giả lần nữa xuất hiện, cũng thay nhau cai trị ở Nhân Gian, từ đó Nhân Gian rất ít có người có thể phi thăng thành tiên.
Trường An cũng không quản được những việc này, năm đó hắn ẩn cư ở Ma Thiên Sơn không quan tâm thế sự thì việc này đã bắt đầu phát sinh. Nhân Gian chịu cảnh bị Tiên Giới ràng buộc không thể phát triển, bị đóng lại Tiên Lộ sau này hắn đến Nhân Gian vân du thiên hạ mới phát hiện ra.
Trường An không xen vào những việc này, nếu xen vào liền động đến nhân quả rất nhiều, nên hắn đành buôn tay đợi có người thay hắn mở ra xiền xích của Lục Giới bao phủ ở Nhân Gian.
Trường An cùng Tiểu Hắc trở lại Kỳ Liên Sơn, hôm nay đám học trò không đến, nên hắn cũng rảnh rỗi một chút, cùng Tiểu Hắc đánh một ván cờ, cùng Tiểu Hắc đi họa mấy bức tranh, cứ như thế mà đã trôi qua hết một ngày yên bình.
Sáng sớm, bình minh lại lên, hắn cùng Tiểu Hắc ăn xong bữa sáng, đám người Tiểu Hỏa Tử cũng đã đi lên đến đỉnh núi.
"Chào Tiên Sinh buổi sáng!" Nguyên một đám hài tử bắt đầu hành lễ buổi sáng với hắn.
"Chào các ngươi, hôm nay đến sớm như vậy".
"Tiên Sinh, Tiên Môn đúng là lừa gạt, bọn họ ngay cả Chí Tôn Cảnh cũng không biết mà dám nói mình đến từ Tiên Giới" Tiểu Hỏa Tử phụng phịu cái má nhỏ, ngày hôm qua hắn bị lừa một trận nên hôm nay rất ủy khuất.
"Haha, đúng vậy, nếu sau này các ngươi muốn tu luyện ta liền dạy cho các ngươi tu luyện, không cần phải đi tìm Tiên Môn cái gì cả" Trường An mỉm cười nhìn đám hài tử ung dung nói.
"Tiên Sinh thật dạy chúng ta tu luyện sao?" Tiểu Hỏa Tử hai mắt sáng lên cười nói.
"Đùa với các ngươi một chút mà thôi, ta chỉ là một cái phàm nhân, làm sao có thể dạy các ngươi tu luyện".
"Tiên Sinh người đùng hòng lừa bọn ta, bọn ta biết ngài là Tiên Nhân, nhưng không nói mà thôi" Tiểu Hỏa Tử rất nhanh nhạy lên tiếng phản bác.
"Ngươi biết ta là Tiên Nhân?".
"Đúng vậy, nếu như người không phải Tiên Nhân làm sao có thể kể ra những câu chuyện chân thật như vậy, cho dù người có hiểu biết nhiều đến đâu cũng không thể kể ra được những câu chuyện hay như thế, chỉ có thể ngài là Tiên Nhân ẩn thế mà thôi" Tiểu Hỏa Tử liền lên tiếng giải thích.
"Haha, trên sách viết rất nhiều thứ, các ngươi chẵng lẽ không tin, ta chỉ là đọc trong sách những câu chuyện đó mà thôi" Trường An cười cười phản bác lại lời của Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh người đúng là gạt người, ta biết người thần bí ở bên trong câu chuyện của Vân Mộc Đại Đế chính là ngài cùng Tiểu Hắc, ta cũng biết sự phụ của Sở Tích Nguyệt tỷ tỷ cũng là ngài" Tiểu Hỏa Tử liền nêu ra những điều mà hắn nghi hoặc.
"Tiểu Hỏa Tử ngươi đúng là thông minh, những chi tiết nhỏ như vậy vẫn nhớ được" Trường An cười cười xoa đầu Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh nếu ngài đã là Tiên Nhân ta co thể hỏi ngài một chút được hay không?".
"Muốn hỏi thứ gì?" Hắn lúc này đã không thể phản bác lại được lời của Tiểu Hỏa Tử nữa rồi, hắn cũng tính hết hôm nay liền rời đi, nhưng lại không nỡ, nên hắn quyết định ở lại nơi này nhìn Tiểu Hỏa Tử cùng đám học trò trường thành.
"Ngày hôm qua ta kiểm tra ra Tiên Thiên Đạo Thể, rốt cuộc Tiên Thiên Đạo Thể là thứ gì?".
"Tiên Thiên Đạo Thể của ngươi rất hiếm có, nhưng lại chưa hoàn thiện, hôm nay ta giúp ngươi hoàn thiện một chút đi!".
Trường An nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó đi lại gần Tiểu Hỏa Tử, ngón tay điểm nhẹ nhàng lên trán của Tiểu Hỏa Tử một cái, sau đó Tiên Thiên Đạo Thể bắt đầu trưởng thành.
Kỳ Liên Sơn trên không một loại dằng dặc tiếng đàn vang vọng ra khắp nơi.
Giời phút này Kỳ Liên Sơn, trong phạm vi vạn dặm tử khí bắt đầu dồn dập mà đến, bên trong tử khí bắt đầu phát sáng như mặt trời mọc lên, chiếu sáng toàn bộ Kỳ Liên Sơn.
Mà lúc này cầm âm, mặt trờ xuất hiện trong nháy mắt Tinh Mang Đại Lục các người giả đều hướng mắt nhìn về phía Kỳ Liên Sơn.
"Tiên Đạo cầm âm, tử khí đông lai, húc nhật đông thăng, ba loại dị tượng vậy mà đồng loạt xuất hiện".
"Phía bắc rốt cuộc chuyện gì xảy ra".
Trường An nhìn thấy nhiều người bắt đầu dò xét như vậy, hắn bắt đầu tạo ra trận pháp ngăn cách với bên ngoài, không cho người khác thần thức tiến nhập vào Kỳ Liên Sơn, bảo hộ Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh xong rồi sao, ta chẳng cảm nhận được điều gì khác thường?" Tiểu Hỏa Tử không cảm nhận được thứ gì khác thường liền hỏi.
"Xong rồi, ngươi cũng đừng quá để ý, có thời gian ta liền dạy các ngươi tu luyện".
"Vâng Tiên Sinh" Một đám hài tử đồng loạt lên tiếng vui mừng.
"Được rồi, đến giờ rồi vào học thôi!" Trường An cũng không quên hôm nay còn phải dạy học.
Dưới núi lúc này Thiên Ảnh cũng đã đi đến Kỳ Liên Sơn, mỗi ngày đến nơi này nàng đều vận dụng hết toàn bộ khí lực mới có thể đến nơi, nàng hôm nay không hiểu tại sao đường đi ngày càng nặng thêm, làm cho nàng mất thêm một chút sức lực mới có thể đến nơi an toàn.
"Thiên Ảnh cô nương hôm nay cũng đến!".
"Chào Tiên Sinh".
"Chào Thiên Ảnh tỷ tỷ".
"Tiên Sinh vừa nãy ta cảm nhận được nơi này rất khác thường, có chuyện gì xảy ra sao?" Thiên Ảnh lúc lên núi cũng cảm nhận được tử khí nổi lên, ánh mặt trời đột nhiên sáng đến lạ thường, sau đó chẵng hiểu điều gì đột nhiên biến mất trở lại như bình thường.
"Không có gì, ngươi cũng đừng quá để ý, nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ kể chuyện cho đám hài tử, nếu muốn nghe thì ở lại đến trưa là được".
"Vâng Tiên Sinh".
Trường An dứt lời, bước vào bên trong nhà tranh, bắt đầu công việc của mình, dạy đám hài tử đọc sách viết chữ như những ngày bình thường.
Chớp mắt trời cũng đã đến trưa, thời gian trôi qua đúng là rất nhanh, chưa dạy được bao nhiêu thì đã đến giờ cơm trưa, hắn cũng không ép đám hài tử học hành quá nhiều, như vậy liền phản tác dụng.
"Các ngươi tự chơi đi, ta đi nấu cơm!".
Trường An đi vào trong nhà bếp, lấy ra mấy cân thịt bò còn sót lại hôm đó Thiên Ảnh đem đến, cũng may có thịt bò của Thiên Ảnh, nếu không hôm nay cũng không đủ thức ăn cho đám hài tử.
Hắn cùng Tiểu Hắc nổi lửa nấu cơm, mùi thơm từ thịt bò tỏa ra, mùi thơm thì linh mễ truyền ra làm cả Kỳ Liên Sơn ngào ngạt mùi hương của bữa cơm trưa đạm bạc.
Trường An bưng ra mấy lát thịt bò, cùng nồi cơm nấu bằng linh mễ vừa nấu xong, liền gọi đám hài tử.
"Cơm chính rồi, lại ăn cơm thôi!".
"Thiên Ảnh ngươi cũng đến ăn cùng!".
Thiên Ảnh cũng không khách khí, đi lại cùng đám Tiểu Hỏa Tử ăn cơm một cách ngon lành, không câu nệ bất cứ điều gì.
Đám hài tử vừa ăn vừa đùa giỡn khắp ngọn núi, tiếng cười nói cực kỳ ấm áp truyền khắp cả Kỳ Liên Sơn, nhìn thấy cảnh này hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, cực kỳ hạnh phúc, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được điều này.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh ăn cơm xong rồi, cơm hôm nay rất ngon!" Tiểu Hỏa Tử ăn liền hai bát lớn, hắn không rõ lý do tại sao khi Trường An kích phát Tiên Thiên Đạo Thể cho hắn liền ăn mãi không no, lượng cơm tăng lên gấp đôi trước kia.
"Ăn no rồi thì đi chơi đi, ta cùng Tiểu Hắc ăn một chút nữa" Trường An xoa đầu Tiểu Hỏa Tử đuổi hắn đi chỗ khác.
Hắn cùng Tiểu Hắc ăn cơm đúng là rất chậm chạp, lúc nào cũng phải cảm nhận được hương thơm của linh mễ, cảm nhận được mùi vị thơm ngon của thức ăn.
Một lát sau hắn cũng ăn xong cơm, dọn dẹp một chút liền đi lại chơi cùng đám hài tử.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh, hôm nay người có kể chuyện cho bọn ta nghe hay không? Rất lâu rồi không nghe kể chuyện!" Nữ hài tử lên tiếng nĩ non nói.
"Được rồi, được rồi để ta nghĩ một chút nên kể cho các ngươi nghe câu chuyện nào" Trường An suy nghĩ một chút liền tiếp tục lên tiếng.
"Hôm nay ta liền kể cho các ngươi nghe về người này hắn gọi Quỷ Đế Lang Nha".
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Trường An cùng Tiểu Hắc nhìn mọi người giải tán, Đại Diễn Tông Tông Chủ nhìn thấy Huyền Linh Tiên Tử bị đánh bay trở lại Tiên Giới sợ giật cả mình liền mang toàn bộ đệ tử rời khỏi Hắc Hà Thành.
Nhìn đám đông giải tán hắn cũng lắc đầu ngao ngán, những người này không biết rõ Đại Diễn Tông đến đây làm gì, nhưng lại tùy ý để con cái của mình giao cho Đại Diễn Tông, không sợ Đại Diễn Tông giết chết con của mình hay sao.
Từ trước đến nay không có Tiên Môn nào từ Tiên Giới đến Nhân Gian thu nhận đệ tử có ý tốt cả, nếu không nhắm vào thể chất, thì cũng nhắm tư chất tu luyện của những người đến Nhân Gian này, nói ra thì cũng thật bất công cho người ở Nhân Gian luôn bị người của vi diện cao hơn ức hiếp.
Tu sĩ từ Nhân Gian thường bị Tiên Giới tu sĩ thôn phệ thần hồn, cướp hồn đoạt phách, còn có những lão quái vật thu nhận đệ tử dạy dỗ bọn chúng tu luyện đến trưởng thành rồi lại đoạt xá đi cơ thể của đệ tử.
Nhân Gian nói ra cũng giống như một vườn thuốc cho Tiên Giới gặt hái, những hạt giống tốt đều bị mang đi tất cả, để lại Nhân Gian một mãnh đất cằn cỗi mà heo quạnh, không có thiên tài nào xuất hiện, không có thể chất nào có thể tồn tại ở Nhân Gian quá lâu.
Nói về việc này cũng phải trách một vị cường giả xuất sinh ở Nhân Gian, người này thiên tư siêu việt, lấy sức một mình chống lại Lục Giới, ngăn cản hết thảy địch nhân, năm đó một mình hắn thủ hộ Nhân Gian mấy trăm vạn năm, nhưng không rõ lý do gì lại đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ.
Từ đó Nhân Gian một mãnh to lớn Đại Lục bị chia năm xẻ bảy, năm đó Nhân Gian so với Lục Giới còn lớn hơn mấy ngàn lần, sau khi vị cường giả đó biến mất, Nhân Gian cũng liền bị chia cắt ra làm mấy ngàn Đại Lục nhỏ bé.
Sau này Lục Giới thay nhau cai quản các Đại Lục ở dưới Nhân Gian nhằm không để vị nào cường giả lần nữa xuất hiện, cũng thay nhau cai trị ở Nhân Gian, từ đó Nhân Gian rất ít có người có thể phi thăng thành tiên.
Trường An cũng không quản được những việc này, năm đó hắn ẩn cư ở Ma Thiên Sơn không quan tâm thế sự thì việc này đã bắt đầu phát sinh. Nhân Gian chịu cảnh bị Tiên Giới ràng buộc không thể phát triển, bị đóng lại Tiên Lộ sau này hắn đến Nhân Gian vân du thiên hạ mới phát hiện ra.
Trường An không xen vào những việc này, nếu xen vào liền động đến nhân quả rất nhiều, nên hắn đành buôn tay đợi có người thay hắn mở ra xiền xích của Lục Giới bao phủ ở Nhân Gian.
Trường An cùng Tiểu Hắc trở lại Kỳ Liên Sơn, hôm nay đám học trò không đến, nên hắn cũng rảnh rỗi một chút, cùng Tiểu Hắc đánh một ván cờ, cùng Tiểu Hắc đi họa mấy bức tranh, cứ như thế mà đã trôi qua hết một ngày yên bình.
Sáng sớm, bình minh lại lên, hắn cùng Tiểu Hắc ăn xong bữa sáng, đám người Tiểu Hỏa Tử cũng đã đi lên đến đỉnh núi.
"Chào Tiên Sinh buổi sáng!" Nguyên một đám hài tử bắt đầu hành lễ buổi sáng với hắn.
"Chào các ngươi, hôm nay đến sớm như vậy".
"Tiên Sinh, Tiên Môn đúng là lừa gạt, bọn họ ngay cả Chí Tôn Cảnh cũng không biết mà dám nói mình đến từ Tiên Giới" Tiểu Hỏa Tử phụng phịu cái má nhỏ, ngày hôm qua hắn bị lừa một trận nên hôm nay rất ủy khuất.
"Haha, đúng vậy, nếu sau này các ngươi muốn tu luyện ta liền dạy cho các ngươi tu luyện, không cần phải đi tìm Tiên Môn cái gì cả" Trường An mỉm cười nhìn đám hài tử ung dung nói.
"Tiên Sinh thật dạy chúng ta tu luyện sao?" Tiểu Hỏa Tử hai mắt sáng lên cười nói.
"Đùa với các ngươi một chút mà thôi, ta chỉ là một cái phàm nhân, làm sao có thể dạy các ngươi tu luyện".
"Tiên Sinh người đùng hòng lừa bọn ta, bọn ta biết ngài là Tiên Nhân, nhưng không nói mà thôi" Tiểu Hỏa Tử rất nhanh nhạy lên tiếng phản bác.
"Ngươi biết ta là Tiên Nhân?".
"Đúng vậy, nếu như người không phải Tiên Nhân làm sao có thể kể ra những câu chuyện chân thật như vậy, cho dù người có hiểu biết nhiều đến đâu cũng không thể kể ra được những câu chuyện hay như thế, chỉ có thể ngài là Tiên Nhân ẩn thế mà thôi" Tiểu Hỏa Tử liền lên tiếng giải thích.
"Haha, trên sách viết rất nhiều thứ, các ngươi chẵng lẽ không tin, ta chỉ là đọc trong sách những câu chuyện đó mà thôi" Trường An cười cười phản bác lại lời của Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh người đúng là gạt người, ta biết người thần bí ở bên trong câu chuyện của Vân Mộc Đại Đế chính là ngài cùng Tiểu Hắc, ta cũng biết sự phụ của Sở Tích Nguyệt tỷ tỷ cũng là ngài" Tiểu Hỏa Tử liền nêu ra những điều mà hắn nghi hoặc.
"Tiểu Hỏa Tử ngươi đúng là thông minh, những chi tiết nhỏ như vậy vẫn nhớ được" Trường An cười cười xoa đầu Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh nếu ngài đã là Tiên Nhân ta co thể hỏi ngài một chút được hay không?".
"Muốn hỏi thứ gì?" Hắn lúc này đã không thể phản bác lại được lời của Tiểu Hỏa Tử nữa rồi, hắn cũng tính hết hôm nay liền rời đi, nhưng lại không nỡ, nên hắn quyết định ở lại nơi này nhìn Tiểu Hỏa Tử cùng đám học trò trường thành.
"Ngày hôm qua ta kiểm tra ra Tiên Thiên Đạo Thể, rốt cuộc Tiên Thiên Đạo Thể là thứ gì?".
"Tiên Thiên Đạo Thể của ngươi rất hiếm có, nhưng lại chưa hoàn thiện, hôm nay ta giúp ngươi hoàn thiện một chút đi!".
Trường An nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó đi lại gần Tiểu Hỏa Tử, ngón tay điểm nhẹ nhàng lên trán của Tiểu Hỏa Tử một cái, sau đó Tiên Thiên Đạo Thể bắt đầu trưởng thành.
Kỳ Liên Sơn trên không một loại dằng dặc tiếng đàn vang vọng ra khắp nơi.
Giời phút này Kỳ Liên Sơn, trong phạm vi vạn dặm tử khí bắt đầu dồn dập mà đến, bên trong tử khí bắt đầu phát sáng như mặt trời mọc lên, chiếu sáng toàn bộ Kỳ Liên Sơn.
Mà lúc này cầm âm, mặt trờ xuất hiện trong nháy mắt Tinh Mang Đại Lục các người giả đều hướng mắt nhìn về phía Kỳ Liên Sơn.
"Tiên Đạo cầm âm, tử khí đông lai, húc nhật đông thăng, ba loại dị tượng vậy mà đồng loạt xuất hiện".
"Phía bắc rốt cuộc chuyện gì xảy ra".
Trường An nhìn thấy nhiều người bắt đầu dò xét như vậy, hắn bắt đầu tạo ra trận pháp ngăn cách với bên ngoài, không cho người khác thần thức tiến nhập vào Kỳ Liên Sơn, bảo hộ Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh xong rồi sao, ta chẳng cảm nhận được điều gì khác thường?" Tiểu Hỏa Tử không cảm nhận được thứ gì khác thường liền hỏi.
"Xong rồi, ngươi cũng đừng quá để ý, có thời gian ta liền dạy các ngươi tu luyện".
"Vâng Tiên Sinh" Một đám hài tử đồng loạt lên tiếng vui mừng.
"Được rồi, đến giờ rồi vào học thôi!" Trường An cũng không quên hôm nay còn phải dạy học.
Dưới núi lúc này Thiên Ảnh cũng đã đi đến Kỳ Liên Sơn, mỗi ngày đến nơi này nàng đều vận dụng hết toàn bộ khí lực mới có thể đến nơi, nàng hôm nay không hiểu tại sao đường đi ngày càng nặng thêm, làm cho nàng mất thêm một chút sức lực mới có thể đến nơi an toàn.
"Thiên Ảnh cô nương hôm nay cũng đến!".
"Chào Tiên Sinh".
"Chào Thiên Ảnh tỷ tỷ".
"Tiên Sinh vừa nãy ta cảm nhận được nơi này rất khác thường, có chuyện gì xảy ra sao?" Thiên Ảnh lúc lên núi cũng cảm nhận được tử khí nổi lên, ánh mặt trời đột nhiên sáng đến lạ thường, sau đó chẵng hiểu điều gì đột nhiên biến mất trở lại như bình thường.
"Không có gì, ngươi cũng đừng quá để ý, nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ kể chuyện cho đám hài tử, nếu muốn nghe thì ở lại đến trưa là được".
"Vâng Tiên Sinh".
Trường An dứt lời, bước vào bên trong nhà tranh, bắt đầu công việc của mình, dạy đám hài tử đọc sách viết chữ như những ngày bình thường.
Chớp mắt trời cũng đã đến trưa, thời gian trôi qua đúng là rất nhanh, chưa dạy được bao nhiêu thì đã đến giờ cơm trưa, hắn cũng không ép đám hài tử học hành quá nhiều, như vậy liền phản tác dụng.
"Các ngươi tự chơi đi, ta đi nấu cơm!".
Trường An đi vào trong nhà bếp, lấy ra mấy cân thịt bò còn sót lại hôm đó Thiên Ảnh đem đến, cũng may có thịt bò của Thiên Ảnh, nếu không hôm nay cũng không đủ thức ăn cho đám hài tử.
Hắn cùng Tiểu Hắc nổi lửa nấu cơm, mùi thơm từ thịt bò tỏa ra, mùi thơm thì linh mễ truyền ra làm cả Kỳ Liên Sơn ngào ngạt mùi hương của bữa cơm trưa đạm bạc.
Trường An bưng ra mấy lát thịt bò, cùng nồi cơm nấu bằng linh mễ vừa nấu xong, liền gọi đám hài tử.
"Cơm chính rồi, lại ăn cơm thôi!".
"Thiên Ảnh ngươi cũng đến ăn cùng!".
Thiên Ảnh cũng không khách khí, đi lại cùng đám Tiểu Hỏa Tử ăn cơm một cách ngon lành, không câu nệ bất cứ điều gì.
Đám hài tử vừa ăn vừa đùa giỡn khắp ngọn núi, tiếng cười nói cực kỳ ấm áp truyền khắp cả Kỳ Liên Sơn, nhìn thấy cảnh này hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, cực kỳ hạnh phúc, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được điều này.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh ăn cơm xong rồi, cơm hôm nay rất ngon!" Tiểu Hỏa Tử ăn liền hai bát lớn, hắn không rõ lý do tại sao khi Trường An kích phát Tiên Thiên Đạo Thể cho hắn liền ăn mãi không no, lượng cơm tăng lên gấp đôi trước kia.
"Ăn no rồi thì đi chơi đi, ta cùng Tiểu Hắc ăn một chút nữa" Trường An xoa đầu Tiểu Hỏa Tử đuổi hắn đi chỗ khác.
Hắn cùng Tiểu Hắc ăn cơm đúng là rất chậm chạp, lúc nào cũng phải cảm nhận được hương thơm của linh mễ, cảm nhận được mùi vị thơm ngon của thức ăn.
Một lát sau hắn cũng ăn xong cơm, dọn dẹp một chút liền đi lại chơi cùng đám hài tử.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh, hôm nay người có kể chuyện cho bọn ta nghe hay không? Rất lâu rồi không nghe kể chuyện!" Nữ hài tử lên tiếng nĩ non nói.
"Được rồi, được rồi để ta nghĩ một chút nên kể cho các ngươi nghe câu chuyện nào" Trường An suy nghĩ một chút liền tiếp tục lên tiếng.
"Hôm nay ta liền kể cho các ngươi nghe về người này hắn gọi Quỷ Đế Lang Nha".
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?