Chương 163: Sở Tích Nguyệt - Thiên Đình Tiêu Vong.
Sở Tích Nguyệt một kiếm chém ở trên người của Thiên Đế, nhất thời để hắn cả người máu me đầm đìa.
Có điều, Sở Tích Nguyệt rõ ràng đã bị khống chế, bằng không sau nhát chém này không phải chỉ là chảy máu, mà là toàn bộ cơ thể của Thiên Đế có thể đã bị chém làm đôi. Sở Tích Nguyệt bị sát khí khống chế mất đi lý trí điên cuồng tra tấn Thiên Đế.
"Ngươi không phải rất ngang tàng sao?".
Sở Tích Nguyệt lại chém tới một kiếm.
"Không phải ngươi rất bá đạo sao, đứng dậy cho ta!".
Nàng nói một câu liền chém một kiếm, cơ thể của Thiên Đế nhất thời trở nên bầm tím không thể tả, cả ngươi vết kiếm loang lỗ khắp nơi.
"Gia tộc ta có tội sao? sao ngươi lại giết tất cả?".
"Ngươi không phải rất mạnh sao?".
"Ngươi không phải rất cuồng sao?".
"Ngươi không phải cường giả đệ nhất Tiên Giới sao?".
"Rác rưởi, rác rưởi".
Sở Tích Nguyệt điên cuồng chém về phía Thiên Đế cho dù hắn đã không thể phản kháng, sát khí của nàng bốc lên tận trời, ánh mắt đỏ ngầu hung tợn đến đáng sợ.
Nàng không ngừng xuất kiếm, trên người Thiên Đế truyền ra âm thanh da thịt bị lóc ra từng mãnh, xương bị gãy vô số, bị Sở Tích Nguyệt chém đứt, thậm chí là tan nát.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Thiên Đế kêu la thảm thiết, ai quy định rằng cường giả Chí Tôn Cảnh bị hành hạ sẽ không la hét, sẽ không sợ hãi.
Những Thiên Binh, Thiên Tướng, cường giả của Thiên Đình đều giận dữ, dồn dập lấy ra vũ khí, nhắm ngay Sở Tích Nguyệt, bọn họ biết không phải đối thủ của nàng, nhưng nhìn cảnh tượng này, bọn họ không thể trốn được nữa, nữ nhân này ắt sẽ tìm từng người một giải quyết bọn họ.
"Thả bệ hạ ra!".
Bọn họ đều lạnh lùng nói, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Tuyệt Đỉnh Thần Đế Đỉnh Phong, nhiều Tuyệt Đỉnh Thần Đế như vậy, cho dù ở trên chiến trường thượng cổ cũng không thấy nhiều cường giả như vậy xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt một tay nắm cổ áo của Thiên Đế, một bên nhìn quét qua mọi người, máu tươi trên mặt nàng còn không có lau, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, để mỗi người đều thấy lạnh cả người, liên tiếp lui về phía sau.
Điều này làm cho những cường giả này đều nổi giận, bọn họ cho dù Chung Cực Thần Đế cũng dám xông lên đánh, mà từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã đi theo Thiên Đế chinh chiến, tạo nên Thiên Đình, mỗi một lần như vậy người chết trước mặt bọn họ như mưa?
Ngay cả những trận chiến đó còn không để bọn họ sợ hãi, nhưng ở dưới một cái ánh mắt của Sở Tích Nguyệt liền lùi về sau, để bọn họ làm sao chịu nổi.
"Xông lên, cứu bệ hạ!".
Bọn họ lần thứ hai cất bước, cùng nhau tiến lên, triển khai vây công Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cười gằng, lấy Thiên Đế thay cho Hồng Huyền Táng làm vũ khí, múa lên cuồng quét về phía mọi người.
Mọi người nhất thời sợ ném như chuột vỡ đồ, căn bản không dám phát động công kích ác liệt.
"Ngươi quá đê tiện!".
Những cường giả đều quát lên, từng cái từng cái nổi trận lôi đình, càng muốn kích tướng Sở Tích Nguyệt, để hắn thả Thiên Đế xuống quyết một trận tử chiến, nhưng lúc này Sở Tích Nguyệt đã bị sát khí thao túng, đã điên cuồng đến nỗi không nhận rõ được ai là địch ai là bạn, kẻ nào đến gần nàng liền giết sạch.
Sở Tích Nguyệt bị khống chế làm sao lưu ý, chỉ múa Thiên Đế lên tiến hành công kích. Mà sức chiến đấu của nàng cũng xác thực vượt xa những người khác, ngoại trừ mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế kia ra, có ai có thể chống đỡ được nàng một kích?
Oành oành oành, từng bóng người bay múa, không ai không bị Sở Tích Nguyệt đánh bay, đánh bay ra ngoài, lăn ngã đầy đất.
Cuối cùng, chỉ còn dư lại mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế kia, bị Sở Tích Nguyệt lấy sát khí ràng buộc, cả cơ thể đều bị sát khí trói chặt không thể chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Tích Nguyệt vung Thiên Đế đập tới, đùng, đám người nhất thời đều vỡ đầu chảy máu, mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế đều trở thành thịt nát.
Thiên Đế tuy bị nàng hành hạ một thời gian rất dài, nhưng cơ thể hắn rất rắn chắn, bản thân hắn vẫn còn một hơi thở, Thanh Đồng Tiên Thể đúng là đáng sợ, bị nàng chém liên tục mấy ngàn vạn nhát kiếm như vậy mà vẫn còn có thể sống sót.
Nửa ngày sau, Thiên Đế Cung xác chết la liệt, tiếng rên rỉ kêu van khắp mọi nơi, giờ khác này Sở Tích Nguyệt ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thiên Đế bất tỉnh, nàng muốn đợi hắn tỉnh dậy.
Thiên Đế cũng tỉnh lại, hắn một tiếng không kêu la, thỉnh thoảng sẽ thừa dịp Sở Tích Nguyệt không chú ý liếc một cái, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc, làm sao hắn vẫn còn có thể sống, bỗng lúc này một giọng nói vang lên.
"Hahaha, ngươi tỉnh rồi, tiếp tục, tiếp tục" Sở Tích Nguyệt điên cuồng đến nỗi, Thiên Đế vừa tỉnh nàng liền rút ra Hồng Huyền Táng chém liên tục lên người hắn.
Nửa ngày sau, Sở Tích Nguyệt cũng lấy lại lý trí, nàng nhìn khung cảnh tan hoang tan nát xung quanh, nàng cũng lặng cả người, tất cả những thứ này là nàng làm sao, nàng bị sát khí khống chế đến mức này sao, chuyện này thật đáng sợ.
Sở Tích Nguyệt liếc nhìn sang Thiên Đế, thân thể tràn đầy vết kiếm, có thể nhìn ra xương cốt của Thiên Đế bị vỡ nát không ít, cơ thể bầm dập, nhưng hắn vẫn còn một hơi thở.
Sở Tích Nguyệt bước lại gần, Hồng Huyền Táng trên tay không nói một lời, Chí Tôn Lực trong cơ thể bộc phát mà ra, một kiếm chém mạnh ngang đầu Thiên Đế.
Thiên Đế một đời cường giả vô địch Tiên Giới, cứ như vậy hôm nay liền chết tại Thiên Đình, hôm nay Thiên Đình liền biến mất.
Sở Tích Nguyệt vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, cũng như thôn phệ nhưng thi thể ở nơi này, dù sao ở nơi này có không ít Tuyệt Đỉnh Thần Đế, còn chưa kể thi thể của Thiên Đế còn là Chí Tôn Cảnh.
Những thi thể này hóa thành cát bụi không còn một vết tích, nhưng máu của bọn hắn lại loang lỗ khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả một tòa Vô Ưu Sơn.
Vô Ưu Sơn từ nơi tràn ngập Tiên Khí, Tiên Hạc lượn lờ, nhưng bây giờ khắp nơi toàn là Huyết Khí, ngay cả cỏ cây cũng không thể mọc nổi, Vô Ưu Sơn hôm nay máu chảy thành sông, nhuộm đỏ trời xanh.
Sở Tích Nguyệt quay đầu rời đi, nàng đi đến Dao Trì Tiên Cung thu lấy Bàn Đào Thụ, sau đó đi xuống bên dưới tụ họp cùng Phó Vạn Sinh.
"Tiền bối, Thiên Đế thật sự....." Phó Vạn Sinh không dám nhìn thẳng Sở Tích Nguyệt, cả người nàng toát ra sát khí quá đang sợ, cả người dính đầy máu tươi, cảnh này làm cho hắn có chút buồn nôn, là một cường giả Chí Tôn chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng khi cảm nhận được khí tức của Sở Tích Nguyệt, hắn khó mà kìm nén nôn ra.
"Chết rồi!".
Thập Nhị Thần Tướng nghe thấy hai chữ này, cả người lạnh ngắc không thốt nên lời, Thiên Đế của bọn hắn vậy mà chết rồi, chuyện này làm sao có thể xảy ra, nữ nhân này rốt cuộc là ai.
"Xằng bậy, Thiên Đế ngài ấy làm sao có thể chết?" Một tên không nén được cảm xúc lên tiếng.
"Bọn hắn là ai?".
"Bọn họ là Thập Nhị Thần Tướng của Thiên Đình, vãn bối không dám ra tay, mong tiền bối thông cảm" Phó Vạn Sinh thật sự không dám giết đám người này, hắn đã giết bốn tên Thiên Vương, hắn làm sao biết được Sở Tích Nguyệt có thể thắng Thiên Đế hay không, nên chừa lại cho mình một con đường lui.
Sở Tích Nguyệt cũng không nói gì, phất tay một cái Thập Thị Thần Tướng hóa thành thịt nát, chết ngay tức khắc, một cái phất tay nhẹ nhàng liền tiễn 12 tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế lên đường.
"Đi về thôi, Hạo Thiên vẫn đang chờ!"
Sở Tích Nguyệt lên tiếng, nàng không phi hành mà xuống, nàng cứ thế đi bộ mà xuống núi, nàng khựng lại một chút ở Quảng Hàn Cung sau đó lên tiếng.
"Đợi ta một lát!"
Sở Tích Nguyệt đi vào Quảng Hàn Cung, bước vào nơi bên trong, khung cảnh không khác gì lúc trước nàng đến, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào bên trong nơi mà Hằng Nga sinh sống.
"Hằng Nga Tiên Tử, ta lại đến thăm!".
"Đạo hữu, lần này đến là có chuyện gì?".
"Thiên Đế chết rồi, Hằng Nga Đạo Hữu có thể trở về Tu Di Sơn rồi!"
"Đạo hữu có thể giúp ta trở lại Tu Di Sơn sao?".
"Đúng vậy, vài ngày nữa ta sẽ đi một chuyến trở lại Tu Di Sơn, lúc đó ta sẽ mang đạo hữu đi theo".
"Đa tạ đạo hữu, đạo hữu có thể ra bên ngoài một chút hay không? Ta có chuyện cần làm".
Sở Tích Nguyệt cũng không hỏi lý do vì sao? Sau đó đi ra ngoài tụ họp với Phó Vạn Sinh.
Quảng Hàn Cung từ từ biến mất, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không còn một vết tích, từ Quảng Hàn Cung đi ra một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, trên tay cầm một hộp ngọc đưa cho Sở Tích Nguyệt.
"Đạo hữu, cầm lấy khi đến Tu Di Sơn thả ra liền được" Hằng Nga lên tiếng sau đó cũng biến mất, bay vào hộp ngọc.
Thì ra Quảng Hàn Cung là một tòa Tiên Thiên Linh Bảo, có thể biến to biến nhỏ tùy ý, có thể dung nạp người sống một cách thần kỳ.
Sở Tích Nguyệt mang theo hộp ngọc cùng Phó Vạn Sinh một đường xuống núi, bên dưới núi người đã tụ tập khắp nơi, đông đến nỗi không thể tượng tưởng nổi, bọn họ đều là người đến xem trận chiến của Sở Tích Nguyệt cùng Thiên Đế, đều nhìn thấy bóng dáng của hai người đánh đến trời đất sụp đổ.
Hai người Sở Tích Nguyệt cùng Phó Vạn sinh ra ngoài cũng không để ý đến những người này cứ như thế mà đi thẳng về Linh Văn Khách Sạn.
Lúc này đám đông đồng loạt cúi đầu, đồng loạt lên tiếng.
"Bái kiến tiền bối!".
Sở Tích Nguyệt mỉm cười không nói gì, nàng cuối cùng cũng đã thành công báo thù rửa hận, trả được mối thù diệt tộc, trả được mối thù giết cha, mẹ.
Một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt có chút lấm lem, trên khuôn mặt nhìn ra được có mấy phần bi thương, thiếu niên này cũng là người bị Thiên Đế hãm hại, cả Gia Tộc đều bị tàn sát chỉ còn lại một mình hắn.
"Tiền bối người gọi là gì?" Thiếu niên ngây thơ lên tiếng hỏi.
"Sở Tích Nguyệt".
"Đa tạ tiền bối đã thay ta báo thù rửa hận".
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Sở Tích Nguyệt một kiếm chém ở trên người của Thiên Đế, nhất thời để hắn cả người máu me đầm đìa.
Có điều, Sở Tích Nguyệt rõ ràng đã bị khống chế, bằng không sau nhát chém này không phải chỉ là chảy máu, mà là toàn bộ cơ thể của Thiên Đế có thể đã bị chém làm đôi. Sở Tích Nguyệt bị sát khí khống chế mất đi lý trí điên cuồng tra tấn Thiên Đế.
"Ngươi không phải rất ngang tàng sao?".
Sở Tích Nguyệt lại chém tới một kiếm.
"Không phải ngươi rất bá đạo sao, đứng dậy cho ta!".
Nàng nói một câu liền chém một kiếm, cơ thể của Thiên Đế nhất thời trở nên bầm tím không thể tả, cả ngươi vết kiếm loang lỗ khắp nơi.
"Gia tộc ta có tội sao? sao ngươi lại giết tất cả?".
"Ngươi không phải rất mạnh sao?".
"Ngươi không phải rất cuồng sao?".
"Ngươi không phải cường giả đệ nhất Tiên Giới sao?".
"Rác rưởi, rác rưởi".
Sở Tích Nguyệt điên cuồng chém về phía Thiên Đế cho dù hắn đã không thể phản kháng, sát khí của nàng bốc lên tận trời, ánh mắt đỏ ngầu hung tợn đến đáng sợ.
Nàng không ngừng xuất kiếm, trên người Thiên Đế truyền ra âm thanh da thịt bị lóc ra từng mãnh, xương bị gãy vô số, bị Sở Tích Nguyệt chém đứt, thậm chí là tan nát.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Thiên Đế kêu la thảm thiết, ai quy định rằng cường giả Chí Tôn Cảnh bị hành hạ sẽ không la hét, sẽ không sợ hãi.
Những Thiên Binh, Thiên Tướng, cường giả của Thiên Đình đều giận dữ, dồn dập lấy ra vũ khí, nhắm ngay Sở Tích Nguyệt, bọn họ biết không phải đối thủ của nàng, nhưng nhìn cảnh tượng này, bọn họ không thể trốn được nữa, nữ nhân này ắt sẽ tìm từng người một giải quyết bọn họ.
"Thả bệ hạ ra!".
Bọn họ đều lạnh lùng nói, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Tuyệt Đỉnh Thần Đế Đỉnh Phong, nhiều Tuyệt Đỉnh Thần Đế như vậy, cho dù ở trên chiến trường thượng cổ cũng không thấy nhiều cường giả như vậy xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt một tay nắm cổ áo của Thiên Đế, một bên nhìn quét qua mọi người, máu tươi trên mặt nàng còn không có lau, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, để mỗi người đều thấy lạnh cả người, liên tiếp lui về phía sau.
Điều này làm cho những cường giả này đều nổi giận, bọn họ cho dù Chung Cực Thần Đế cũng dám xông lên đánh, mà từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã đi theo Thiên Đế chinh chiến, tạo nên Thiên Đình, mỗi một lần như vậy người chết trước mặt bọn họ như mưa?
Ngay cả những trận chiến đó còn không để bọn họ sợ hãi, nhưng ở dưới một cái ánh mắt của Sở Tích Nguyệt liền lùi về sau, để bọn họ làm sao chịu nổi.
"Xông lên, cứu bệ hạ!".
Bọn họ lần thứ hai cất bước, cùng nhau tiến lên, triển khai vây công Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cười gằng, lấy Thiên Đế thay cho Hồng Huyền Táng làm vũ khí, múa lên cuồng quét về phía mọi người.
Mọi người nhất thời sợ ném như chuột vỡ đồ, căn bản không dám phát động công kích ác liệt.
"Ngươi quá đê tiện!".
Những cường giả đều quát lên, từng cái từng cái nổi trận lôi đình, càng muốn kích tướng Sở Tích Nguyệt, để hắn thả Thiên Đế xuống quyết một trận tử chiến, nhưng lúc này Sở Tích Nguyệt đã bị sát khí thao túng, đã điên cuồng đến nỗi không nhận rõ được ai là địch ai là bạn, kẻ nào đến gần nàng liền giết sạch.
Sở Tích Nguyệt bị khống chế làm sao lưu ý, chỉ múa Thiên Đế lên tiến hành công kích. Mà sức chiến đấu của nàng cũng xác thực vượt xa những người khác, ngoại trừ mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế kia ra, có ai có thể chống đỡ được nàng một kích?
Oành oành oành, từng bóng người bay múa, không ai không bị Sở Tích Nguyệt đánh bay, đánh bay ra ngoài, lăn ngã đầy đất.
Cuối cùng, chỉ còn dư lại mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế kia, bị Sở Tích Nguyệt lấy sát khí ràng buộc, cả cơ thể đều bị sát khí trói chặt không thể chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Tích Nguyệt vung Thiên Đế đập tới, đùng, đám người nhất thời đều vỡ đầu chảy máu, mấy tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế đều trở thành thịt nát.
Thiên Đế tuy bị nàng hành hạ một thời gian rất dài, nhưng cơ thể hắn rất rắn chắn, bản thân hắn vẫn còn một hơi thở, Thanh Đồng Tiên Thể đúng là đáng sợ, bị nàng chém liên tục mấy ngàn vạn nhát kiếm như vậy mà vẫn còn có thể sống sót.
Nửa ngày sau, Thiên Đế Cung xác chết la liệt, tiếng rên rỉ kêu van khắp mọi nơi, giờ khác này Sở Tích Nguyệt ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thiên Đế bất tỉnh, nàng muốn đợi hắn tỉnh dậy.
Thiên Đế cũng tỉnh lại, hắn một tiếng không kêu la, thỉnh thoảng sẽ thừa dịp Sở Tích Nguyệt không chú ý liếc một cái, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc, làm sao hắn vẫn còn có thể sống, bỗng lúc này một giọng nói vang lên.
"Hahaha, ngươi tỉnh rồi, tiếp tục, tiếp tục" Sở Tích Nguyệt điên cuồng đến nỗi, Thiên Đế vừa tỉnh nàng liền rút ra Hồng Huyền Táng chém liên tục lên người hắn.
Nửa ngày sau, Sở Tích Nguyệt cũng lấy lại lý trí, nàng nhìn khung cảnh tan hoang tan nát xung quanh, nàng cũng lặng cả người, tất cả những thứ này là nàng làm sao, nàng bị sát khí khống chế đến mức này sao, chuyện này thật đáng sợ.
Sở Tích Nguyệt liếc nhìn sang Thiên Đế, thân thể tràn đầy vết kiếm, có thể nhìn ra xương cốt của Thiên Đế bị vỡ nát không ít, cơ thể bầm dập, nhưng hắn vẫn còn một hơi thở.
Sở Tích Nguyệt bước lại gần, Hồng Huyền Táng trên tay không nói một lời, Chí Tôn Lực trong cơ thể bộc phát mà ra, một kiếm chém mạnh ngang đầu Thiên Đế.
Thiên Đế một đời cường giả vô địch Tiên Giới, cứ như vậy hôm nay liền chết tại Thiên Đình, hôm nay Thiên Đình liền biến mất.
Sở Tích Nguyệt vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, cũng như thôn phệ nhưng thi thể ở nơi này, dù sao ở nơi này có không ít Tuyệt Đỉnh Thần Đế, còn chưa kể thi thể của Thiên Đế còn là Chí Tôn Cảnh.
Những thi thể này hóa thành cát bụi không còn một vết tích, nhưng máu của bọn hắn lại loang lỗ khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả một tòa Vô Ưu Sơn.
Vô Ưu Sơn từ nơi tràn ngập Tiên Khí, Tiên Hạc lượn lờ, nhưng bây giờ khắp nơi toàn là Huyết Khí, ngay cả cỏ cây cũng không thể mọc nổi, Vô Ưu Sơn hôm nay máu chảy thành sông, nhuộm đỏ trời xanh.
Sở Tích Nguyệt quay đầu rời đi, nàng đi đến Dao Trì Tiên Cung thu lấy Bàn Đào Thụ, sau đó đi xuống bên dưới tụ họp cùng Phó Vạn Sinh.
"Tiền bối, Thiên Đế thật sự....." Phó Vạn Sinh không dám nhìn thẳng Sở Tích Nguyệt, cả người nàng toát ra sát khí quá đang sợ, cả người dính đầy máu tươi, cảnh này làm cho hắn có chút buồn nôn, là một cường giả Chí Tôn chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng khi cảm nhận được khí tức của Sở Tích Nguyệt, hắn khó mà kìm nén nôn ra.
"Chết rồi!".
Thập Nhị Thần Tướng nghe thấy hai chữ này, cả người lạnh ngắc không thốt nên lời, Thiên Đế của bọn hắn vậy mà chết rồi, chuyện này làm sao có thể xảy ra, nữ nhân này rốt cuộc là ai.
"Xằng bậy, Thiên Đế ngài ấy làm sao có thể chết?" Một tên không nén được cảm xúc lên tiếng.
"Bọn hắn là ai?".
"Bọn họ là Thập Nhị Thần Tướng của Thiên Đình, vãn bối không dám ra tay, mong tiền bối thông cảm" Phó Vạn Sinh thật sự không dám giết đám người này, hắn đã giết bốn tên Thiên Vương, hắn làm sao biết được Sở Tích Nguyệt có thể thắng Thiên Đế hay không, nên chừa lại cho mình một con đường lui.
Sở Tích Nguyệt cũng không nói gì, phất tay một cái Thập Thị Thần Tướng hóa thành thịt nát, chết ngay tức khắc, một cái phất tay nhẹ nhàng liền tiễn 12 tên Tuyệt Đỉnh Thần Đế lên đường.
"Đi về thôi, Hạo Thiên vẫn đang chờ!"
Sở Tích Nguyệt lên tiếng, nàng không phi hành mà xuống, nàng cứ thế đi bộ mà xuống núi, nàng khựng lại một chút ở Quảng Hàn Cung sau đó lên tiếng.
"Đợi ta một lát!"
Sở Tích Nguyệt đi vào Quảng Hàn Cung, bước vào nơi bên trong, khung cảnh không khác gì lúc trước nàng đến, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào bên trong nơi mà Hằng Nga sinh sống.
"Hằng Nga Tiên Tử, ta lại đến thăm!".
"Đạo hữu, lần này đến là có chuyện gì?".
"Thiên Đế chết rồi, Hằng Nga Đạo Hữu có thể trở về Tu Di Sơn rồi!"
"Đạo hữu có thể giúp ta trở lại Tu Di Sơn sao?".
"Đúng vậy, vài ngày nữa ta sẽ đi một chuyến trở lại Tu Di Sơn, lúc đó ta sẽ mang đạo hữu đi theo".
"Đa tạ đạo hữu, đạo hữu có thể ra bên ngoài một chút hay không? Ta có chuyện cần làm".
Sở Tích Nguyệt cũng không hỏi lý do vì sao? Sau đó đi ra ngoài tụ họp với Phó Vạn Sinh.
Quảng Hàn Cung từ từ biến mất, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không còn một vết tích, từ Quảng Hàn Cung đi ra một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, trên tay cầm một hộp ngọc đưa cho Sở Tích Nguyệt.
"Đạo hữu, cầm lấy khi đến Tu Di Sơn thả ra liền được" Hằng Nga lên tiếng sau đó cũng biến mất, bay vào hộp ngọc.
Thì ra Quảng Hàn Cung là một tòa Tiên Thiên Linh Bảo, có thể biến to biến nhỏ tùy ý, có thể dung nạp người sống một cách thần kỳ.
Sở Tích Nguyệt mang theo hộp ngọc cùng Phó Vạn Sinh một đường xuống núi, bên dưới núi người đã tụ tập khắp nơi, đông đến nỗi không thể tượng tưởng nổi, bọn họ đều là người đến xem trận chiến của Sở Tích Nguyệt cùng Thiên Đế, đều nhìn thấy bóng dáng của hai người đánh đến trời đất sụp đổ.
Hai người Sở Tích Nguyệt cùng Phó Vạn sinh ra ngoài cũng không để ý đến những người này cứ như thế mà đi thẳng về Linh Văn Khách Sạn.
Lúc này đám đông đồng loạt cúi đầu, đồng loạt lên tiếng.
"Bái kiến tiền bối!".
Sở Tích Nguyệt mỉm cười không nói gì, nàng cuối cùng cũng đã thành công báo thù rửa hận, trả được mối thù diệt tộc, trả được mối thù giết cha, mẹ.
Một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt có chút lấm lem, trên khuôn mặt nhìn ra được có mấy phần bi thương, thiếu niên này cũng là người bị Thiên Đế hãm hại, cả Gia Tộc đều bị tàn sát chỉ còn lại một mình hắn.
"Tiền bối người gọi là gì?" Thiếu niên ngây thơ lên tiếng hỏi.
"Sở Tích Nguyệt".
"Đa tạ tiền bối đã thay ta báo thù rửa hận".
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?