Chương 153: Sở Tích Nguyệt - Chí Tôn Cảnh.
"Hừ, giải thích không rõ ràng, lão già lắm lời".
Hạo Thiên bực bội nhìn Phó Vạn Sinh, lão già này đi theo hắn ròng rã mười năm, lời nói lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái, làm cho hắn mệt mỏi cả người.
"Tiểu tử, ngươi tu luyện đến nay đã hơn ngàn năm, sao lại còn cái tính trẻ con như vậy!" Sở Tích Nguyệt liếc nhìn Hạo Thiên nhẹ giọng nói.
"Sư phụ ta một đường tu luyện đến nay, trải qua biết bao nhiêu khó khăn cực nhọc, ta luôn tìm kiếm tin tức của người, nhưng suốt hơn ngàn năm không tìm được điều gì!" Hạo Thiên ánh mắt ủ rũ nhìn Sở Tích Nguyệt, nói.
"Ngươi tu luyện hơn ngàn năm tu vi đã vào Đế Cảnh, đi theo ngươi lại còn có người hộ đạo, ngươi như vậy thì có gì là cực nhọc, nhớ lại ta năm đó khi vừa mới bước vào con đường tu luyện phải tự mình minh ngộ dưới trời tuyết trắng lạnh thấu xương, tự mình sáng tạo ra kiếm pháp, tự mình sáng tạo ra công pháp, mà ngươi khi vừa gặp ta, ta đã truyền dạy cho ngươi tất cả những thứ mà ta có, ngươi có cái gì khó khăn đây Hạo Thiên" Sở Tích Nguyệt lắc đầu nhìn tên đệ tử duy nhất của mình nói.
"Sư phụ người từng phải trải qua những khó khăn như vậy sao?" Hạo Thiên ánh mắt có chút u buồn, hắn chưa từng nghĩ sư phụ của mình phải trãi qua nhiều chuyện như vậy.
"Đạo của ngươi tu luyện là vì cái gì? Ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa? Tu vi cũng đã đến Chuẩn Đế đến lúc ngươi nên nghĩ đến Đạo mà ngươi tu hành rồi".
"Sư phụ ta không biết Đạo của mình là gì? Đạo của người là như thế nào sư phụ!" Hạo Thiên tu luyện một đường đến nay lấy thiên tư ngút trời mà đi, lấy kiếm pháp siêu việt hết thảy mà tới, chưa từng dừng bước tại bất cứ khó khăn nào, hắn làm tất cả những điều đó chỉ muốn gặp lại sư phụ, hắn làm những điều đó chỉ muốn cường đại hơn để bảo vệ người.
"Đạo của Sở Tích Nguyệt ta là nghịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này, đây không phải dối trời mà là để chạy trốn. Tuy không thuận lòng trời nhưng con đường chỉ có một!".
"Con đường tu hành chân chính là nghịch thiên mà đi. Ta không tin chỉ có vứt bỏ hết thảy bi thương mới có thể đạt đến cảnh giới Đỉnh Phong. Cảnh giới Đỉnh Phong không phải thiên định mà là tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế và quấy nhiễu ta được, thật sự ảnh hưởng đến ta chỉ có tâm của ta".
"Nếu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch thiên mà đi, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định trời cứ mở mắt mà xem sẽ có một ngày ta bước lên Đỉnh Phong, làm sao trời có thể cản trởi ta nghịch thiên mà tu hành!"
"Đó chính là đạo của ta, ngươi nghe có hiểu hay không?" Sở Tích Nguyệt ánh mắt chớp động, trên tay ly trà đã cạn lúc nào không hay.
Phó Vạn Sinh hắn tu luyện đến nay đã mấy vạn năm, hắn luôn kẹt tại Chung Cực Thần Đế mấy vạn năm, bản tâm của hắn đã bị mài mòn từ lâu, hắn không hiểu tại sao mình không thể tiếng thêm bước nữa trở thành Chí Tôn, hắn không rõ tại sao những Đại Năng lại có thể bước vào Chí Tôn mà không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Tu sĩ tu hành chính là nghịch thiên mà đi, ban đầu hắn cũng không phải như vậy sao, từ một cái phàm nhân không một chút lực lượng, sau đó từ từ hắn chống lại thiên kiếp mà trời đưa ra thành công thành tiên, không phải nghịch thiên mà đi sao, làm sao hắn tu luyện suốt mấy vạn năm lại quên rồi.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm" Phó Vạn Sinh khom người hành lễ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao hắn không thể bước vào Chí Tôn, là hắn không dám đối mặt với trời, không dám đối mặt với thiên uy của Thiên Đạo.
"Lão già ngươi làm sao cả ngươi khí cơ toàn bộ đều lộ ra, muốn làm sư phụ ta bị thương sao?" Hạo Thiên tức giận, hắn sợ Phó Vạn Sinh nổi điên tấn công sư phụ của hắn, dù sao Phó Vạn Sinh lúc nào cũng muốn nhận hắn làm đệ tử, biết đâu tên này nổi điên giết người đoạt đệ tử thì sao.
"Là hắn muốn đột phá rồi!" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Đột phá?" Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Phó Vạn Sinh, sư phụ hắn chỉ nói mấy câu, lão già này liền đột phá.
"Ngân Tiêu Lôi Trì, ngươi có thể chống đỡ nổi sao?" Sở Tích Nguyệt liếc nhìn Phó Vạn Sinh.
"Tuy không biết Ngân Tiêu Lôi Trì là thứ gì, nhưng vãn bối đã trốn tránh quá lâu rồi, có những thứ cũng nên đối mặt!" Phó Vạn Sinh chắp hai tay, sau đó phi hành mà lên không trung.
Loan Âm Thành giờ phút này mây đen kéo tới, trên bầu trời sấm động, cuồng phong gào thét, cả Loan Âm Thành lần đầu tiên cảm nhận được thiên uy đáng sợ đến như vậy.
Đạo Vực.
"Kiếm Vực, chỉ vọn vẻn ba năm lại xuất hiện người thứ hai độ Ngân Tiêu Lôi Kiếp, khí tức này là Phó Vạn Sinh sao!" Lão giả ánh mắt mở ra, nhìn lên bầu trời xa xăm thở dài.
Thương Vực.
"Phó Vạn Sinh, muốn đột phá rồi" Thương Đế nhìn hư không nhẹ giọng nói.
Võ Vực.
"Lão Phó điên rồi sao, không biết nếu thất bại sẽ hình thần cầu diệt sao!" Võ Đế ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn hư không xa xăm than nhẹ.
Tây Vực.
"Phó Vạn Sinh huynh ấy..." Ánh mắt nữ tử trở nên lo lắng, nàng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Bắc Vực.
"Hừ, Phó Vạn Sinh không biết sống chết, ta cũng muốn xem xem ngươi lấy cái gì độ kiếp" Bắc Vũ Thần Đế ánh mắt sắt lạnh, nhìn lên bầu trời sau đó triệt để biến mất.
Đan Vực, Khí Vực, các bật cỗ lão cường giả cũng bắt đầu xuất hiện, ánh mắt bọ họ chỉ hướng về một phương hướng, bọn hắn có người lo lắng, có ngươi chờ mong.
Thiên Đình.
"Kiếm Vực lại xảy ra chuyện gì, lần này lại phát sinh điều gì biến hóa hay sao?" Thiên Đế có thể từ xa cảm nhận được khí tức của một người ngày càng tăng mạnh.
"Bệ hạ là Phó Vạn Sinh độ kiếp!"
"Ừm" Thiên Đế nhắm mắt lại không tiếp tục để ý, những cổ lão tồn tại này hắn không nên xen vào thì tốt hơn.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Tất cả cường giả đỉnh phong của Cửu Vực lúc này đều tụ tập tại Kiếm Vục, bọn họ muốn nhìn xem Phó Vạn Sinh lấy cái gì để chống đỡ lôi kiếp, bước vào Chí Tôn.
"Ngân Tiêu Lôi Kiếp , Hỏa Vân Lôi Kiếp , Thanh Mộc Lôi Kiếp, Kim Phong Lôi Kiếp." Nhìn lấy bóng người Phó Vạn Sinh trên bầu trời, Sở Tích Nguyệt trong lòng suy đoán tứ trọng lôi kiếp mà Phó Vạn Sinh phải trải qua.
Bầu trời tối tăm đột nhiên sáng lên, trong màn đêm ánh sáng không ngừng nổi lên từng đoá từng đoá ngân sắc lôi kiếp.
"Bắt đầu!"
"Đây là. . . ."
"Ngân Tiêu Lôi Kiếp!"
Cửu Vực cường giả trong nháy mắt khẽ giật mình, tại tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi ầm ỉ trên bầu trời, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy lôi kiếp đáng sợ như vậy.
Tại đoạn kiếp vân, đột nhiên không hiểu xuất hiện một cỗ dị dạng nguyên khí ba động.
Ngân sắc kiếp vân bên trong Lôi Cương mới vừa vặn hội tụ ra Ngân Sắc Lôi Trì, Lôi Trì phía dưới thì bỗng nhiên xuất hiện một đoàn màu tím lôi quang, trên bầu trời tất cả đều là lỗ thủng màu tím liền từ giữa rơi xuống.
Oanh!
Ngân Tiêu Lôi Kiếp. Lôi Trì vẫn như cũ ngưng tụ mà thành, lần này Lôi Kiếp Lôi Trì bất quá mấy trăm trượng hình thể, uy thế cũng không tính kinh người, nhưng Ngân Tiêu Lôi Kiếp kiếp vân phía trên lại là quay cuồng một hồi, lại lộ ra màu tím.
Phó Vạn Sinh nhìn lên bầu trời, hắn khiếp sợ không thôi.
Ngân Tiêu Lôi Kiếp giáng xuống, mang theo một đạo tử sắc lôi kiếp trùng kích mà theo, nhưng lúc này Ngân Tiêu kiếp lôi rơi xuống, ngân quang ở trong thiên địa khắp nơi rủ xuống trong tích tắc, cái này từ sắc lôi kiếp đột nhiên ở trong ánh chớp động giống như biến mất không nhìn thấy bóng dáng, nhưng trong nháy mắt thì xuất hiện tại bên cạnh Phó Vạn Sinh.
Phó Vạn Sinh một tiếng kinh hô kêu lên, lúc này xuất hiện hai tên tu sĩ tựa hồ đã sớm làm tốt tinh vi tính kế, một tên tu sĩ kích phát một kiện hàn băng pháp bảo, trắng xoá hàn khí phun trào, đem Phó Vạn Sinh làm đến toàn thân có chút tê liệt, một tên khác tu sĩ trong tay hai màu trắng đen quang hoa lóe lên, lại là có một kiện Âm Dương dây thừng, đem Phó Vạn Sinh cũng kéo vào Ngân Tiêu Lôi Kiếp mạt sát Phó Vạn Sinh.
Phó Vạn Sinh vừa rơi vào trong tay bọn họ, hai tên tu sĩ bỗng nhiên lúc này tinh thần buông lỏng, bên trong một người lập tức lên tiếng nói: "Chúng ta ngộ nhập đạo hữu Thiên kiếp, nhưng đã cùng một chỗ Thiên kiếp, tự nhiên muốn đồng tâm hiệp lực, cùng đạo hữu độ Thiên kiếp!
Hai người này là muốn lợi dụng Ngân Tiêu Lôi Trì của Phó Vạn Sinh đột phá, hai người hiểu rõ Ngân Tiêu Lôi Kiếp chỉ đánh vào người Phó Vạn Sinh, Phó Vạn Sinh tiêu vong, bọn hắn liền thánh công chân chính bước vào Chí Tôn.
"Các ngươi!" Thân thể Phó Vạn Sinh bị dính hai đạo Ngân Tiêu Lôi Kiếp, Tử Sắc Lôi Kiếp, thân thể lúc này đã hoàn toàn suy kiệt, không thể làm gì hai người trước mặt.
Lúc này bên dưới khách sạn, Sở Tích Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không muốn ra tay cứu Phó Vạn Sinh, nhưng nghĩ lại người này đã hộ đạo cho Hạo Thiên suốt mười năm, hôm nay nàng liền trả lại ân tình cho hắn.
"Ngươi hộ đạo Hạo Thiên mười năm, hôm nay ta trả lại ân tình cho ngươi" Sở Tích Nguyệt lời nói vừa dứt, ánh mắt thay đổi, bầu không khí trở nên băng lạnh đến đáng sợ xuất hiện giữa hư không.
Sở Tích Nguyệt không rườm rà chiêu thức, cầm Hồng Huyền Táng vung mạnh một cái, một kiếm chém ra kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, hai tên tu sĩ cản trở Phó Vạn Sinh vì vậy mà cũng hình thần cầu diệt.
Phó Vạn Sinh kinh ngạc nhìn Sở Tích Nguyệt, đây là lực lượng của cường giả Chí Tôn bễ nghễ thiên hạ sao, một kiếm chỉ vọn vẹn một kiếm, chém rụng hai cái Chung Cực Thần Đế, bầu trời đêm tối bị một kiếm này vạc ra một khoảng không gian to lớn.
"Đa tạ tiền bối!".
"Ừm!"
Sở Tích Nguyệt liếc nhìn đám cường giả xung quanh, nàng nhẹ nhàng lên tiếng nói.
"Các ngươi ngăn cản hắn độ kiếp, kết cục sẽ giống như bầu trời kia tách ra làm hai".
Đám cường giả Cửu Vực sợ hết cả hồn, bọn họ nào dám làm điều điên khùng như hai tên điên vừa nãy, một kiếm liền trảm hai cái Chung Cực Thần Đế, bọn hắn đều biết người trước mắt bọn hắn tu vi cảnh giới là gì.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
"Hừ, giải thích không rõ ràng, lão già lắm lời".
Hạo Thiên bực bội nhìn Phó Vạn Sinh, lão già này đi theo hắn ròng rã mười năm, lời nói lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái, làm cho hắn mệt mỏi cả người.
"Tiểu tử, ngươi tu luyện đến nay đã hơn ngàn năm, sao lại còn cái tính trẻ con như vậy!" Sở Tích Nguyệt liếc nhìn Hạo Thiên nhẹ giọng nói.
"Sư phụ ta một đường tu luyện đến nay, trải qua biết bao nhiêu khó khăn cực nhọc, ta luôn tìm kiếm tin tức của người, nhưng suốt hơn ngàn năm không tìm được điều gì!" Hạo Thiên ánh mắt ủ rũ nhìn Sở Tích Nguyệt, nói.
"Ngươi tu luyện hơn ngàn năm tu vi đã vào Đế Cảnh, đi theo ngươi lại còn có người hộ đạo, ngươi như vậy thì có gì là cực nhọc, nhớ lại ta năm đó khi vừa mới bước vào con đường tu luyện phải tự mình minh ngộ dưới trời tuyết trắng lạnh thấu xương, tự mình sáng tạo ra kiếm pháp, tự mình sáng tạo ra công pháp, mà ngươi khi vừa gặp ta, ta đã truyền dạy cho ngươi tất cả những thứ mà ta có, ngươi có cái gì khó khăn đây Hạo Thiên" Sở Tích Nguyệt lắc đầu nhìn tên đệ tử duy nhất của mình nói.
"Sư phụ người từng phải trải qua những khó khăn như vậy sao?" Hạo Thiên ánh mắt có chút u buồn, hắn chưa từng nghĩ sư phụ của mình phải trãi qua nhiều chuyện như vậy.
"Đạo của ngươi tu luyện là vì cái gì? Ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa? Tu vi cũng đã đến Chuẩn Đế đến lúc ngươi nên nghĩ đến Đạo mà ngươi tu hành rồi".
"Sư phụ ta không biết Đạo của mình là gì? Đạo của người là như thế nào sư phụ!" Hạo Thiên tu luyện một đường đến nay lấy thiên tư ngút trời mà đi, lấy kiếm pháp siêu việt hết thảy mà tới, chưa từng dừng bước tại bất cứ khó khăn nào, hắn làm tất cả những điều đó chỉ muốn gặp lại sư phụ, hắn làm những điều đó chỉ muốn cường đại hơn để bảo vệ người.
"Đạo của Sở Tích Nguyệt ta là nghịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này, đây không phải dối trời mà là để chạy trốn. Tuy không thuận lòng trời nhưng con đường chỉ có một!".
"Con đường tu hành chân chính là nghịch thiên mà đi. Ta không tin chỉ có vứt bỏ hết thảy bi thương mới có thể đạt đến cảnh giới Đỉnh Phong. Cảnh giới Đỉnh Phong không phải thiên định mà là tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế và quấy nhiễu ta được, thật sự ảnh hưởng đến ta chỉ có tâm của ta".
"Nếu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch thiên mà đi, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định trời cứ mở mắt mà xem sẽ có một ngày ta bước lên Đỉnh Phong, làm sao trời có thể cản trởi ta nghịch thiên mà tu hành!"
"Đó chính là đạo của ta, ngươi nghe có hiểu hay không?" Sở Tích Nguyệt ánh mắt chớp động, trên tay ly trà đã cạn lúc nào không hay.
Phó Vạn Sinh hắn tu luyện đến nay đã mấy vạn năm, hắn luôn kẹt tại Chung Cực Thần Đế mấy vạn năm, bản tâm của hắn đã bị mài mòn từ lâu, hắn không hiểu tại sao mình không thể tiếng thêm bước nữa trở thành Chí Tôn, hắn không rõ tại sao những Đại Năng lại có thể bước vào Chí Tôn mà không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Tu sĩ tu hành chính là nghịch thiên mà đi, ban đầu hắn cũng không phải như vậy sao, từ một cái phàm nhân không một chút lực lượng, sau đó từ từ hắn chống lại thiên kiếp mà trời đưa ra thành công thành tiên, không phải nghịch thiên mà đi sao, làm sao hắn tu luyện suốt mấy vạn năm lại quên rồi.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm" Phó Vạn Sinh khom người hành lễ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao hắn không thể bước vào Chí Tôn, là hắn không dám đối mặt với trời, không dám đối mặt với thiên uy của Thiên Đạo.
"Lão già ngươi làm sao cả ngươi khí cơ toàn bộ đều lộ ra, muốn làm sư phụ ta bị thương sao?" Hạo Thiên tức giận, hắn sợ Phó Vạn Sinh nổi điên tấn công sư phụ của hắn, dù sao Phó Vạn Sinh lúc nào cũng muốn nhận hắn làm đệ tử, biết đâu tên này nổi điên giết người đoạt đệ tử thì sao.
"Là hắn muốn đột phá rồi!" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Đột phá?" Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Phó Vạn Sinh, sư phụ hắn chỉ nói mấy câu, lão già này liền đột phá.
"Ngân Tiêu Lôi Trì, ngươi có thể chống đỡ nổi sao?" Sở Tích Nguyệt liếc nhìn Phó Vạn Sinh.
"Tuy không biết Ngân Tiêu Lôi Trì là thứ gì, nhưng vãn bối đã trốn tránh quá lâu rồi, có những thứ cũng nên đối mặt!" Phó Vạn Sinh chắp hai tay, sau đó phi hành mà lên không trung.
Loan Âm Thành giờ phút này mây đen kéo tới, trên bầu trời sấm động, cuồng phong gào thét, cả Loan Âm Thành lần đầu tiên cảm nhận được thiên uy đáng sợ đến như vậy.
Đạo Vực.
"Kiếm Vực, chỉ vọn vẻn ba năm lại xuất hiện người thứ hai độ Ngân Tiêu Lôi Kiếp, khí tức này là Phó Vạn Sinh sao!" Lão giả ánh mắt mở ra, nhìn lên bầu trời xa xăm thở dài.
Thương Vực.
"Phó Vạn Sinh, muốn đột phá rồi" Thương Đế nhìn hư không nhẹ giọng nói.
Võ Vực.
"Lão Phó điên rồi sao, không biết nếu thất bại sẽ hình thần cầu diệt sao!" Võ Đế ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn hư không xa xăm than nhẹ.
Tây Vực.
"Phó Vạn Sinh huynh ấy..." Ánh mắt nữ tử trở nên lo lắng, nàng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Bắc Vực.
"Hừ, Phó Vạn Sinh không biết sống chết, ta cũng muốn xem xem ngươi lấy cái gì độ kiếp" Bắc Vũ Thần Đế ánh mắt sắt lạnh, nhìn lên bầu trời sau đó triệt để biến mất.
Đan Vực, Khí Vực, các bật cỗ lão cường giả cũng bắt đầu xuất hiện, ánh mắt bọ họ chỉ hướng về một phương hướng, bọn hắn có người lo lắng, có ngươi chờ mong.
Thiên Đình.
"Kiếm Vực lại xảy ra chuyện gì, lần này lại phát sinh điều gì biến hóa hay sao?" Thiên Đế có thể từ xa cảm nhận được khí tức của một người ngày càng tăng mạnh.
"Bệ hạ là Phó Vạn Sinh độ kiếp!"
"Ừm" Thiên Đế nhắm mắt lại không tiếp tục để ý, những cổ lão tồn tại này hắn không nên xen vào thì tốt hơn.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Tất cả cường giả đỉnh phong của Cửu Vực lúc này đều tụ tập tại Kiếm Vục, bọn họ muốn nhìn xem Phó Vạn Sinh lấy cái gì để chống đỡ lôi kiếp, bước vào Chí Tôn.
"Ngân Tiêu Lôi Kiếp , Hỏa Vân Lôi Kiếp , Thanh Mộc Lôi Kiếp, Kim Phong Lôi Kiếp." Nhìn lấy bóng người Phó Vạn Sinh trên bầu trời, Sở Tích Nguyệt trong lòng suy đoán tứ trọng lôi kiếp mà Phó Vạn Sinh phải trải qua.
Bầu trời tối tăm đột nhiên sáng lên, trong màn đêm ánh sáng không ngừng nổi lên từng đoá từng đoá ngân sắc lôi kiếp.
"Bắt đầu!"
"Đây là. . . ."
"Ngân Tiêu Lôi Kiếp!"
Cửu Vực cường giả trong nháy mắt khẽ giật mình, tại tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi ầm ỉ trên bầu trời, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy lôi kiếp đáng sợ như vậy.
Tại đoạn kiếp vân, đột nhiên không hiểu xuất hiện một cỗ dị dạng nguyên khí ba động.
Ngân sắc kiếp vân bên trong Lôi Cương mới vừa vặn hội tụ ra Ngân Sắc Lôi Trì, Lôi Trì phía dưới thì bỗng nhiên xuất hiện một đoàn màu tím lôi quang, trên bầu trời tất cả đều là lỗ thủng màu tím liền từ giữa rơi xuống.
Oanh!
Ngân Tiêu Lôi Kiếp. Lôi Trì vẫn như cũ ngưng tụ mà thành, lần này Lôi Kiếp Lôi Trì bất quá mấy trăm trượng hình thể, uy thế cũng không tính kinh người, nhưng Ngân Tiêu Lôi Kiếp kiếp vân phía trên lại là quay cuồng một hồi, lại lộ ra màu tím.
Phó Vạn Sinh nhìn lên bầu trời, hắn khiếp sợ không thôi.
Ngân Tiêu Lôi Kiếp giáng xuống, mang theo một đạo tử sắc lôi kiếp trùng kích mà theo, nhưng lúc này Ngân Tiêu kiếp lôi rơi xuống, ngân quang ở trong thiên địa khắp nơi rủ xuống trong tích tắc, cái này từ sắc lôi kiếp đột nhiên ở trong ánh chớp động giống như biến mất không nhìn thấy bóng dáng, nhưng trong nháy mắt thì xuất hiện tại bên cạnh Phó Vạn Sinh.
Phó Vạn Sinh một tiếng kinh hô kêu lên, lúc này xuất hiện hai tên tu sĩ tựa hồ đã sớm làm tốt tinh vi tính kế, một tên tu sĩ kích phát một kiện hàn băng pháp bảo, trắng xoá hàn khí phun trào, đem Phó Vạn Sinh làm đến toàn thân có chút tê liệt, một tên khác tu sĩ trong tay hai màu trắng đen quang hoa lóe lên, lại là có một kiện Âm Dương dây thừng, đem Phó Vạn Sinh cũng kéo vào Ngân Tiêu Lôi Kiếp mạt sát Phó Vạn Sinh.
Phó Vạn Sinh vừa rơi vào trong tay bọn họ, hai tên tu sĩ bỗng nhiên lúc này tinh thần buông lỏng, bên trong một người lập tức lên tiếng nói: "Chúng ta ngộ nhập đạo hữu Thiên kiếp, nhưng đã cùng một chỗ Thiên kiếp, tự nhiên muốn đồng tâm hiệp lực, cùng đạo hữu độ Thiên kiếp!
Hai người này là muốn lợi dụng Ngân Tiêu Lôi Trì của Phó Vạn Sinh đột phá, hai người hiểu rõ Ngân Tiêu Lôi Kiếp chỉ đánh vào người Phó Vạn Sinh, Phó Vạn Sinh tiêu vong, bọn hắn liền thánh công chân chính bước vào Chí Tôn.
"Các ngươi!" Thân thể Phó Vạn Sinh bị dính hai đạo Ngân Tiêu Lôi Kiếp, Tử Sắc Lôi Kiếp, thân thể lúc này đã hoàn toàn suy kiệt, không thể làm gì hai người trước mặt.
Lúc này bên dưới khách sạn, Sở Tích Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không muốn ra tay cứu Phó Vạn Sinh, nhưng nghĩ lại người này đã hộ đạo cho Hạo Thiên suốt mười năm, hôm nay nàng liền trả lại ân tình cho hắn.
"Ngươi hộ đạo Hạo Thiên mười năm, hôm nay ta trả lại ân tình cho ngươi" Sở Tích Nguyệt lời nói vừa dứt, ánh mắt thay đổi, bầu không khí trở nên băng lạnh đến đáng sợ xuất hiện giữa hư không.
Sở Tích Nguyệt không rườm rà chiêu thức, cầm Hồng Huyền Táng vung mạnh một cái, một kiếm chém ra kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, hai tên tu sĩ cản trở Phó Vạn Sinh vì vậy mà cũng hình thần cầu diệt.
Phó Vạn Sinh kinh ngạc nhìn Sở Tích Nguyệt, đây là lực lượng của cường giả Chí Tôn bễ nghễ thiên hạ sao, một kiếm chỉ vọn vẹn một kiếm, chém rụng hai cái Chung Cực Thần Đế, bầu trời đêm tối bị một kiếm này vạc ra một khoảng không gian to lớn.
"Đa tạ tiền bối!".
"Ừm!"
Sở Tích Nguyệt liếc nhìn đám cường giả xung quanh, nàng nhẹ nhàng lên tiếng nói.
"Các ngươi ngăn cản hắn độ kiếp, kết cục sẽ giống như bầu trời kia tách ra làm hai".
Đám cường giả Cửu Vực sợ hết cả hồn, bọn họ nào dám làm điều điên khùng như hai tên điên vừa nãy, một kiếm liền trảm hai cái Chung Cực Thần Đế, bọn hắn đều biết người trước mắt bọn hắn tu vi cảnh giới là gì.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?