Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 79: Chương 79



 

Chương 79: Giang Tuần giống một cơn gió thổi qua vào buổi sáng trong lành, cô muốn làm người bắt lấy cơn gió đó.

Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Triệu Thương Thương, trời đã mưa.

Buổi sáng lúc ra cửa, những đám mây đen bao phủ đỉnh núi, sấm sét ầm ầm trên bầu trời. Không lâu sau khi xe buýt xuất phát, những giọt mưa bắt đầu rơi.

Lớp hơi nước phủ kín cửa xe, đồng ruộng núi non bên ngoài mờ ảo.

 

Triệu Thương Thương ngồi trên xe gửi lì xì cho Giang Tuần và Triệu Dập Thời.

Triệu Dập Thời nhận rất nhanh, giống như sợ cô đổi ý. Mười mấy phút sau Giang Tuần mới có động tĩnh, anh gửi một meme bắn tim. Kỳ lạ là bàn tay trong meme này lại chính là bàn tay của Giang Tuần.

Triệu Thương Thương quả quyết bấm lưu. Ngày hôm nay không có chuyện gì đặc biệt.

Triệu Thương Thương thân nhất với Thành Đóa trong nhóm nhưng cô ấy cũng không biết hôm nay là sinh nhật cô.

 

Triệu Thương Thương cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến nên không nói.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc khám bệnh từ thiện, những người già xếp hàng vẫn tụ tập lại trò chuyện chứ chưa về nhà ngay, có lẽ đang chờ mưa tạnh.

Văn phòng của thôn đầy ắp người, không khí ẩm ướt, oi bức, hòa lẫn với mùi thuốc lá cỏ cay độc.

Bí thư chi bộ thôn nói có một ông cụ họ Lưu muốn đến nhưng vì tuổi quá lớn, không thể đi đứng nên không đi xa được.

Giáo viên dẫn đội quyết định đến nhà ông cụ để xem thử.

 

Đường quê lầy lội, một số đoạn lên dốc khó đi, hai bên đường toàn là bụi gai cản đường, mưa không ngừng rơi, ống quần và vai Triệu Thương Thương đều ướt đẫm, ô cũng bị nhánh cây cào xước.

Nguy hiểm nhất là Thành Đóa bị trượt té, Triệu Thương Thương kéo cô ấy lại nhưng cô không đứng vững nên hai người cùng ngã xuống.

Cũng may ngoài quần áo bẩn dính bùn thì không bị thương chỗ nào.

Lúc bí thư chi bộ thôn dẫn mọi người đến, ông cụ đang ngồi ở ngưỡng cửa đan chổi, ngày mưa trong nhà tối đen như trời đã tối.

 

Trong nhà không thấy ai khác, bí thư chi bộ thôn nói ông cụ không vợ con, anh chị em cũng mất hết, bây giờ đang sống dựa vào trợ cấp quốc gia.

Sự xuất hiện của đoàn người đã phá vỡ bầu không khí im lặng và trì trệ.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, ông cụ vô cùng nhiệt tình, nấu nước pha trà, lấy đậu hà lan và hạt dưa trong một hộp bánh quy hình chữ nhật rỉ sét ra chiêu đãi mọi người.

Mọi người không từ chối được, ai cũng nhận một nắm nhỏ.

Triệu Thương Thương bóp nát hạt dưa trong tay, hạt dưa ẩm ướt, không biết đã để ở đó bao lâu.

 

Giáo viên bắt mạch cho ông cụ, kiểm tra vết thương ở chân, để lại cho ông ấy mấy hộp thuốc, còn kê đơn thuốc. Ông cụ không tiện đi mua thuốc, bí thư chi bộ thôn hứa hẹn nói sau này sẽ mua thuốc mang tới.

Các sinh viên giúp ông cụ quét dọn lại nhà cửa.

Ông cụ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, ông bám vào cây cột dưới mái hiên vươn cổ ra nhìn.

 

Triệu Thương Thương quay đầu nhìn lại, trên đường về cô vô cùng nhớ bà Trịnh và lão Triệu.

Vừa ăn trưa xong không bao lâu bà Trịnh đã gọi video chúc mừng sinh nhật cô.

 

Triệu Thương Thương vẫn còn ở ngoài, quần áo ướt đã khô tự nhiên, nhưng vết bùn đất không thể lau sạch hoàn toàn, bà Trịnh vừa nhìn đã thấy, "Có chuyện gì, sao quần áo lại bẩn thế này?"

Triệu Thương Thương cười hì hì, không quan tâm nói, "Trời mưa đường trơn nên cháu bị ngã."

"Không sao đâu ạ, cháu cũng không bị thương."

Bà Trịnh hỏi cô sống ở nông thôn có mệt không, cảm thấy thế nào, Triệu Thương Thương chỉ nói những chuyện tốt.

 

Nói một lúc, chủ đề của bà Trịnh lại chuyển qua chuyện sinh nhật, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: "Sinh nhật hai mươi tuổi không ở nhà, cũng không ăn bánh kem..."

Nói đến bánh kem, âm lượng giọng bà Trịnh tăng lên: "Dù sao Sam Nguyên cũng là một huyện, chắc chắn có tiệm bánh kem, cháu ngoan, đừng quên tự mua cho mình một cái..."

Triệu Thương Thương tra thử bản đồ, nhà khách này ở vị trí vắng vẻ, tiệm bánh kem gần nhất cũng cách đây 5,3 cây số.

 

Vì để bà Trịnh yên tâm, Triệu Thương Thương nói có thời gian cô sẽ đi mua, sau đó chuyển chủ để sang Triệu Dập Thời: "Không phải Dương đang ở nhà sao ạ, nó ăn bánh kem chưa ạ?"

"Ăn rồi, nó không ở nhà, không biết chạy đâu rồi." Bà Trịnh nói. Đội phải tập hợp, Triệu Thương Thương kết thúc cuộc gọi.

Giáo viên nói có một tin vui nhỏ.

Công việc khám bệnh miễn phí ở Bắc Hương đã kết thúc, từ ngày mai sẽ đến Tây Hương, chiều nay được nghỉ.

Về nhà khách, Triệu Thương Thương tắm xong rồi giặt quần áo, bên ngoài sau cơn mưa trời lại sáng, trên đỉnh núi xuất hiện hai cầu vòng.

 

Cô bấm vào khung chat với Giang Tuần, nhưng nghĩ thời gian này có lẽ anh đang ngủ trưa nên lại thoát ra, định tìm một tập anime để xem.

Thành Đóa trò chuyện trong nhóm chat, "Thương Thương, chiều cậu có muốn ra ngoài chơi không?"

 

"Đi đâu?"

"Không phải ở đây có rất nhiều nhà máy bỏ hoang sao, chúng ta đi thám hiểm."

Triệu Thương Thương bị Thành Đóa kéo ra ngoài, có khoảng mười mấy người đi cùng.

 

Thành Đóa làm quen được với một đàn anh năm ba trong đó, hai người bất giác đi cùng nhau, Triệu Thương Thương buồn cười nhìn bóng lưng Thành Đóa, cô không làm bóng đèn mà đi phía sau bọn họ.

Bước vào nhà máy, cảm giác như đang bước vào vùng đất không người.

Mỏ ở bên trong đã bị phong tỏa từ lâu, khu nhà cho gia đình nhân viên bị bỏ hoang, biến thành đống đổ nát, Cỏ dại mọc trước cửa đung đưa trong gió, toát ra cảm giác tiêu điều, hoang vu.

Đường còn chưa khô sau trận mưa lớn, khắp nơi đều là ổ gà, bên cạnh mương có bóng cây xanh râm mát.

 

Mặt trời lại ló dạng sau đám mây, ánh nắng chói chang, Triệu Thương Thương đè mũ lưỡi trai trên đầu xuống, tiện tay chụp vài tấm gửi cho Giang Tuần.

"Đi thám hiểm nhà máy bỏ hoang gần nhà khách với bạn." Đã gần ba giờ chiều, có lẽ Giang Tuần ngủ trưa dậy rồi.

Chắc anh đang bận chuyện gì đó nên không xem điện thoại, không trả lời tin nhắn ngay.

Triệu Thương Thương đi theo mọi người lên phía trước, đi ngang qua vài căn nhà thấp bé, có lẽ là nhà tắm, trên trụ xi măng trước cửa viết "Tắm rửa 1,5 tệ/ lần" bằng sơn.

 

Triệu Thương Thương lại chụp rồi gửi cho Giang Tuần, giống như một phóng viên đang tường thuật trực tiếp.

Mấy người Thành Đóa đã vào trong, bên trong rất tối, có hai con đường bên trái và bên phải, bên trái viết "Nam", bên phải viết "Nữ".

Vài tiếng chó sủa đột nhiên vang lên, Triệu Thương Thương vẫn còn đứng ở cửa giật mình run tay.

Vậy mà lại có một số người dân sống gần đó nuôi chó ở đây, còn là hai con chó săn lớn, trông rất hung dữ, may là trên cổ chúng có buộc dây.

Bạn học đi trước bị dọa không nhẹ.

Thành Đóa chạy ra ngoài nắm lấy tay đàn anh kia, tiến triển thần tốc.

 

Triệu Thương Thương mập mờ nháy mắt với Thành Đóa, nhưng Thành Đóa giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của cô, vẫn tiếp tục trốn bên cạnh đàn anh với vẻ mặt như bị chó dọa, nói chuyện với anh ta.

Nhờ có tiếng chó sủa đáng sợ này mà cảm giác thực sự giống như một cuộc thám hiểm.

Đi qua nhà tắm là nhà ăn, bếp lò lớn trong bếp được bảo quản rất tốt, trong nồi sắt có mấy cái nồi hấp phủ đầy mạng nhện.

Triệu Thương Thương đi vào phòng ăn, mùi bụi rất nồng, cô vội vàng đi ra ngoài, nhìn qua cửa sổ tìm góc thích hợp để chụp ảnh những chiếc bàn ghế cũ bên trong.

 

Những cành cây hồng xòe rộng trên cao giúp cô che ánh nắng, tiếng ve sầu ồn ào khiến nơi này càng thêm yên tĩnh.

Phía sau có người tới gần, bóng đen trùm xuống.

Triệu Thương Thương không khỏi hoảng sợ, giật mình quay đầu. Người vốn phải cách xa ngàn dặm đột nhiên xuất hiện trước mặt với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Triệu Thương Thương ngơ ngác một lúc rồi mới bổ nhào qua, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh.

 

Họ hôn nhau một lúc lâu dưới bóng râm. Triệu Thương Thương căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, liên tục liếc mắt về phía trước, lo lắng có người quay lại nhìn thấy cảnh này. Cũng may bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước, không ai phát hiện Triệu Thương Thương đã biến mất khỏi nhóm.

Giang Tuần mang theo hơi ấm hừng hực và nhiệt độ bỏng rát, như một vầng mặt trời rực rỡ, giam cầm Triệu Thương Thương trong mùa hè rực lửa có anh.

Hôn xong còn muốn ôm, không chịu buông ra, đứng yên tại chỗ.

 

"Sao anh lại tới đây?" Triệu Thương Thương hỏi.

Giang Tuần vùi vào vai cô, "Không muốn ăn sinh nhật một mình." "Đáng thương quá." Cô trêu anh.

Anh nói: "Không muốn em ăn sinh nhật một mình."

Tiếng nói chuyện rôm rả từ xa vọng lại, mọi người đang quay lại. Triệu Thương Thương vỗ tay Giang Tuần ý bảo anh buông ra, Giang Tuần chỉ nắm chặt cổ tay cô không làm gì khác.

Về phần người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh Triệu Thương Thương, mọi người không khỏi nhìn thêm vài lần, vừa công khai vừa ngầm hỏi thăm.

 

Chỉ có Thành Đóa chú ý tới Triệu Thương Thương, "Sao môi cậu đỏ thế, còn hơi sưng nữa?"

"..."

Triệu Thương Thương cảm thấy không thể trốn được ánh mắt sắc bén của cô ấy nên dứt khoát giữ yên lặng.

Thành Đóa lặng lẽ liếc trộm Giang Tuần có vẻ lạnh lùng xa cách một chút, cảm giác trên người cậu sức hấp dẫn rất mâu thuẫn, "Nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng cậu ấy dính cậu thật, hai người cách xa nửa tháng cũng không chịu được."

Triệu Thương Thương không tiện trả lời, trốn về bên cạnh Giang Tuần.

 

Từ nhà máy ra ngoài, Triệu Thương Thương mới nhỏ giọng hỏi Giang Tuần: "Lúc nãy sao anh tìm được em?"

"Em gửi nhiều ảnh như vậy, còn nói gần nhà khách nên rất dễ tìm."

"Hóa ra anh nhìn thấy tin nhắn của em à." Cuối cùng cũng bắt thóp được anh, Triệu Thương Thương lên án, "Nhưng sao không trả lời em."

"Vội đến gặp em, muốn cho em niềm vui bất ngờ."

Được thôi, đúng là đủ bất ngờ, Triệu Thương Thương nghĩ thầm. "Vậy em không so đo với anh nữa."

 

Triệu Thương Thương đã tới được vài ngày, cô quen thuộc nơi này hơn Giang Tuần, dẫn anh đến một quán cơm khá ngon ăn tối.

Sau khi trời tối, Triệu Thương Thương về mở họp, sau khi tan họp lại lén lút chạy đi.

Nhà khách Giang Tuần đặt nằm trên cùng một con đường với nơi Triệu Thương Thương ở, điều kiện không khác lắm. Lúc đầu anh muốn đặt cùng chỗ với cô nhưng bên đó không còn phòng, đã bị thầy trò Đại học Y học cổ truyền chiếm cứ.

Những giờ cuối cùng của sinh nhật tuổi hai mươi, Triệu Thương Thương và Giang Tuần cùng nhau trải qua trong một nhà khách nhỏ ở một nơi xa lạ.

 

Ánh nến lay động nhẹ nhàng trong phòng.

Bánh sinh nhật, vương miện, hộp quà thắt nơ bướm Triệu Thương Thương nên có đều không thiếu thứ gì, tất cả đã đến cùng Giang Tuần.

Lúc Triệu Thương Thương ngồi trong lòng Giang Tuần thổi nến, cô cảm nhận được mình được bao bọc bởi rất nhiều tình yêu. Cô ước một điều chẳng hề mới

 

mẻ—muốn cùng Giang Tuần đi hết cuộc đời, đến khi đầu bạc răng long. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ ngủ rất muộn.

 

Triệu Thương Thương hơi mệt, trước khi ngủ cô nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm tập hợp đến Tây Hương, cô thò tay ra khỏi chăn, cố gắng tìm điện thoại. Giang Tuần cúi người hôn cô một cái, nói ngày mai anh gọi em, Triệu Thương Thương lập tức tiến vào mộng đẹp.

Giang Tuần ôm cô từ phía sau, kéo cô vào lòng.

Sau khi tắt đèn, anh mò mẫm trong bóng tối, chơi đùa với những ngón tay cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ làn da cô đến khi cơn buồn ngủ dần kéo đến.

 

Sáng hôm sau Triệu Thương Thương được đánh thức, cô nhìn gương rửa mặt, phát hiện trên xương quai xanh và cổ có vài vết đỏ sậm, sau đó cô mới nhận ra đó là dấu hôn.

Dấu hôn đỏ nằm ở mép cổ áo, thỉnh thoảng sẽ lộ ra, dấu trên cổ còn rõ ràng hơn, chỉ có thể dùng phấn che lại.

Triệu Thương Thương vừa ăn bữa sáng Giang Tuần mua về, vừa cảnh cáo anh: "Lần sau không được như vậy, xương quai xanh cũng quá rõ ràng rồi."

Giang Tuần ngồi bên giường, xoa bụng cô cách lớp áo thun mỏng, dùng ánh mắt vô cùng trong sáng nhìn cô rồi hỏi: "Vậy trong này được chứ?"

 

Bàn tay từ từ dời lên, "Nơi này thì sao?"

"Quần áo có thể che được thì sẽ không rõ ràng đúng không?"

Triệu Thương Thương bị anh chọc mặt đỏ tới mang tai, gặm bánh bao cách xa anh ra, bị chặn ở góc cửa.

Giang Tuần ôm cô lại cọ cọ, "Không quậy nữa, thu dọn đồ đi, em sắp đi tập hợp rồi."

Ban ngày Triệu Thương Thương ra ngoài khám bệnh từ thiện với đội, Giang Tuần ở trong phòng vẽ tranh.

Anh mang theo một bộ dụng cụ vẽ tranh đầy đủ, định ở đây nghỉ ngơi một tuần rồi cùng về với Triệu Thương Thương.

 

Ngoài cửa sổ là những dãy nhà cũ thấp bé và quần áo phơi trên dây điện, không có cảnh sắc dư thừa. Anh ngồi trước chiếc bàn cũ sơn đã bong tróc trong phòng, tỉ mỉ vẽ tranh sơn thủy, thường quên mất thời gian, từ buổi sáng đến hoàng hôn.

Đôi khi chỉ cần kéo rèm lại, trong phòng sẽ luôn là buổi tối.

 

Đến khoảng thời gian cố định, Triệu Thương Thương về, tiếng bước chân cô phá vỡ sự yên tĩnh. Cô sẽ kéo anh ra ngoài đi dạo, ăn gì đó, đưa anh trở lại thế giới náo nhiệt đầy hơi thở cuộc sống.

"Cả ngày anh làm gì thế?"

 

"Vẽ tranh sơn thủy." "Cả ngày luôn?" "Ừm."

Triệu Thương Thương hỏi anh có mệt không, có chán không, có cảm thấy cô đơn không.

"Trước kia anh đều sống như thế."

Đó là cuộc sống Giang Tuần đã quen thuộc từ sớm.

"Nếu anh vẽ mệt thì nghỉ ngơi một lúc, chán thì xuống lầu đi dạo đây đó, thấy cô đơn thì gọi cho em." Triệu Thương Thương nói.

Giang Tuần nắm tay cô gật đầu.

 

Con đường cũ kỹ được ánh đèn đường phủ lên một lớp sáng lấp lánh, tựa như mặt hồ đen gợn sóng. Bóng hai người kéo dài trên mặt đất, như hai gốc cây in bóng trên mặt hồ, tựa vào nhau không rời.

Giang Tuần nghe Triệu Thương Thương kể những chuyện nhỏ xảy ra trong đội khám bệnh từ thiện hôm nay, vào quán ăn bát cháo, còn xem ảnh lúc nhỏ của Triệu Thương Thương trong điện thoại cô.

Triệu Thương Thương trong ảnh còn rất nhỏ, trên đầu có hai búi tóc đối xứng, cô đang quỳ lạy trên mặt đất, được Diệp Xuân Lâm chụp lại.

 

"Tại sao phải cúi lạy?" Giang Tuần hỏi.

"Sợ mặt trăng cắt tai em nên em đang xin lỗi."

Triệu Thương Thương nói, "Lão Triệu nói con nít không thể chỉ tay vào mặt trăng, nếu không sẽ bị trăng cắt tai. Khi đó em tò mò lắm, không kìm được mà giơ tay chỉ một cái. Nhưng ngay lập tức lại thấy sợ vô cùng, vội vàng quỳ xuống xin lỗi mặt trăng, mong nó tha thứ cho mình."

Giang Tuần nghe xong liền bật cười, Triệu Thương Thương nói gì anh cũng đều chăm chú lắng nghe, tất cả cảm xúc cô đơn đều tan biến theo những lời nói vụn vặt nhưng đầy sức sống ấy.

 

Hoàng tử bé vẽ núi sông, sông suối, chim muông trên hành tinh cô đơn của mình, ngày qua ngày, cho đến khi cuối cùng đợi được phi hành gia của cậu.

-

Sau khi hoạt động khám bệnh từ thiện kết thúc, Triệu Thương Thương và Giang Tuần trở lại Thanh Sơn Phô tránh nóng.

Giang Tuần nhận được đôi dép "Trai đẹp" mà anh tâm niệm, Triệu Thương Thương đã làm xong từ sớm, định tặng anh vào sinh nhật lần thứ 20. Nhưng lúc đó Triệu Thương Thương đang ở huyện Sam Nguyên, còn quà thì ở nhà nên đành phải tặng anh sau.

 

Giang Tuần đã cài ảnh đôi dép làm ảnh bìa cho vòng bạn bè trên WeChat của mình.

Những ngày nghỉ thảnh thơi trôi qua vội vã trong việc cày phim, chơi game và yêu đương.

Đến đầu tháng chín, Trình Thủy phải chuyển nhà, Triệu Thương Thương, Giang Tuần và Du Mân đều đi giúp đỡ. Bốn người chen chúc trong căn nhà thuê, Trình Thủy mời bọn họ đến quán cơm gần đó ăn để chúc mừng khởi đầu mới.

Một học kỳ mới, bọn họ trở thành đàn anh đàn chị trong miệng tân sinh viên.

 

Học viện Mỹ thuật tổ chức lễ khai giảng vào thứ ba, sáng hôm đó trùng hợp Triệu Thương Thương không có lớp.

Thời tiết rất đẹp bầu trời ngày hè xanh thẫm, bầy chim trắng bay lướt qua ngọn cây, giương cánh bay cao.

Triệu Thương Thương đạp xe lượn một vòng Học viện Mỹ thuật. Trên sân tập đông nghẹt người, chen chúc đến nỗi cô không thể tìm được anh thật nhanh.

Đến khi người dẫn chương trình tuyên bố sinh viên đại diện lên sân khấu phát biểu.

 

Triệu Thương Thương không cần phí sức tìm kiếm nữa, cô đã nhìn thấy Giang Tuần được hoa tươi và tiếng vỗ tay vây quanh.

Cô đứng xa xa dưới chân cầu thang, nhìn về phía trước, nghĩ đến mùa hè lần đầu tiên gặp Giang Tuần vô số khoảnh khắc hiện lên trong tâm trí cô như vô số khung hình.

Triệu Thương Thương cảm thấy Giang Tuần giống một cơn gió thổi qua vào buổi sáng trong lành, cô muốn làm người bắt lấy cơn gió đó.

Nhưng thực ra, ngọn gió ấy đã sớm dừng lại vì cô.

 
  

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn đến đây thôi, cảm ơn các tình yêu đã đồng hành. Vẫn còn 3 ngoại truyện nữa nhé.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.