Chương 57: “Vậy… cậu có muốn ôm một cái không?”Nếu thời gian không trùng hợp đến vậy, và người mà cậu gặp trước không phải là tôi, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Cô ấy kéo thanh tiến trình video xem lại lần nữa: “Honey, đoạn này, cậu đang trốn trong lòng Giang Tuần à?
=============”Cậu ấy dùng quần áo che cho cậu.
Hôm sau, Thẩm Vân Phi tham gia hoạt động khóa ngoại của học sinh trao đổi xong thì về phòng học, chạy đến hỏi Triệu Thương Thương: “Honey, có phải hôm qua các cậu đi trộm quýt không?”Giang Tuần nhìn cô, buồn buồn “Ừ” một tiếng.
Triệu Thương Thương lập tức cảnh giác: “Xin chú ý dùng từ, là ‘hái'.”Triệu Thương Thương tức giận, “Không biết tốt xấu!
“Hái quýt.”
Triệu Thương Thương hỏi cô ấy, “Sao cậu biết?”Còn hai người Thẩm Vân Phi không biết tên.
Thẩm Vân Phi cho cô xem video trong điện thoại.Dưới tấm ảnh là những dòng chữ thư pháp nhỏ, chứa đầy thông tin tiểu sử, tóm tắt cuộc đời đầy biến cố của ông.
Trưa hôm qua Thẩm Vân Phi ăn trưa xong thì đến nhà Dương San lấy đồ, đứng trên nhà trọ trùng hợp nhìn thấy cảnh này nên đã quay lại cho bọn họ.Nói xong cô liền quang minh chính đại cuỗm đi bánh quy trên bàn cậu.
Có điều cô ấy đứng trên tầng cao, cách xa nên quay không rõ lắm.Khi bài hát chuyển sang giai điệu vui tươi, hai người họ bắt đầu nhảy theo tiếng trống, thu hút sự chú ý của mọi người, gây ra nhiều tiếng reo hò và vỗ tay.
Cô ấy không quen với mấy người họ nên có lẽ không nhận ra.Triệu Thương Thương và Giang Tuần đứng bên ngoài nhìn, nghe rất nhiều bài hát hay, ăn thịt xiên và bánh kem.
“Đây là cậu đúng không?” Thẩm Vân Phi bấm vào màn hình, dừng lại, chỉ vào người lùn nhất trong đó, xác nhận với Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương hỏi cậu có được Thẩm Vân Phi rủ đi sinh nhật không.
Rồi chỉ chỉ người bên cạnh, “Đây là Giang Tuần…””Đây là cậu đúng không?
Còn hai người Thẩm Vân Phi không biết tên.Triệu Thương Thương: Cậu được đó.
Video ngắn tiếp tục phát, lập tức xuất hiện cảnh vòi phun nước xoay, bọn họ hoảng loạn bỏ chạy.”
Cột nước phun kết thành một dải, dưới ánh nắng trưa rực rỡ trở nên lung linh sắc màu. Những chàng trai cô gái chạy tán loạn trong bụi cây, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.”Tôi thay cậu ấy chúc mừng sinh nhật cậu.
“Các cậu đang khiêu vũ dưới mưa à?” Thẩm Vân Phi hồn nhiên hỏi, “Lúc đó tôi cũng muốn xuống gia nhập với các cậu nhưng Alex còn đang đợi nên tôi không thể không đi với cậu ấy.””Giang Tuần thì sao?
Triệu Thương Thương: “…””Tôi đã luyện tập riêng, có điều là lần đầu tiên chở người khác.
Không cần vậy đâu.Có điều cô ấy đứng trên tầng cao, cách xa nên quay không rõ lắm.
Cô xem đoạn video này rồi nói: “Cậu ra giá đi.”Trên đường về hai người có chút im lặng.
Thẩm Vân Phi hoang mang: “Hả?”Tiếng đàn guitar vang lên, một vài nốt nhạc đột nhiên được gảy lên.
Triệu Thương Thương: “Tôi bằng lòng trả giá từ 2 đến 10 cái bánh bao chay để mua đứt nó.”Tối nay Triệu Thương Thương mặc rất dày, đi bộ lâu nên lòng bàn tay cô như đang cầm lò lửa nhỏ.
Thẩm Vân Phi bật cười, “Cậu thú vị quá.”Một khoảng trắng mờ ảo.
“Honey, cậu không cần mua 10 cái bánh bao chay cho tôi đâu, chỉ cần đến dự tiệc sinh nhật của tôi vào thứ bảy tuần tới là được rồi.””
“Sinh nhật cậu?”Triệu Thương Thương gật đầu, Giang Tuần giẫm chân ga lái vào làn rẽ trái phía trước.
“Đúng vậy.”Bị nhìn với ánh mắt như vậy, cô hoàn toàn không thể nói được lời từ chối.
Thẩm Vân Phi nói: “Mong cậu có thể đến, tôi muốn nhận được lời chúc từ cậu. Bây giờ ba mẹ tôi đều không ở bên cạnh, tôi một mình trải qua sinh nhật ở đây cô đơn quá.”Đứa bé được vẽ trong tranh là Giang Tuần.
Triệu Thương Thương: “Được thôi.””Nếu mùa hè năm ngoái chúng ta không gặp nhau ở Thanh Sơn Phô…
Nghe đúng là đáng thương thật.Triệu Thương Thương đưa tay che cửa gương mặt dưới của cậu, “Đoạn từ chóp mũi đến mắt.
“Cậu có thể gọi bạn bè đến, tôi đều hoan nghênh.” Thẩm Vân Phi nói.cậu có muốn ôm một cái không?
Cô ấy kéo thanh tiến trình video xem lại lần nữa: “Honey, đoạn này, cậu đang trốn trong lòng Giang Tuần à?”Triệu Thương Thương nghe được tiếng ồn ở đầu bên kia, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?
“Cậu ấy dùng quần áo che cho cậu.””Hái quýt.
Video rất mờ, lúc đầu Triệu Thương Thương không chú ý, chỉ thấy bọn họ rất chật vật, lúc Thẩm Vân Phi chỉ ra như vậy, cô mới nhận ra những chi tiết như chiếc áo che trên đầu, hơi nước ẩm ướt, và làn hơi nhẹ khi Giang Tuần cúi đầu nói chuyện với cô.”Được.
Còn có cái ôm gần sát kia.”
Từng hình ảnh tái hiện trong đầu cô một cái chậm rãi.Lúc buông ra cậu còn vuốt tóc cô.
Thẩm Vân Phi còn đang cảm khái: “Quan hệ của các cậu tốt thật, hâm mộ quá.””
Cô ấy càng nói càng nhiều, kể về người bạn khác giới thân nhất của mình ở Los Angeles đã cùng cô ấy trải qua lễ Halloween. Hai người khoác chăn chơi đàn violin trong công viên giải trí, ăn rất nhiều kẹo, cuối cùng kiệt sức và ngủ thiếp đi trên ghế dài. Sáng hôm sau, cả hai bị lạnh đến tỉnh rồi đều bị cảm.cậu có muốn ôm một cái không?
Đến khi có người của lớp khác đến tìm mới cắt ngang được hồi ức của cô ấy.”
Giang Tuần đã được gọi đi chụp ảnh vì chuyện bình chọn “Học sinh ưu tú 10 tốt” nên cậu về lớp trễ một tiết.Cô nhìn thấy bài đăng mới nhất của Thẩm Vân Phi, trong đó có rất nhiều ảnh chụp tiệc sinh nhật, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ.
Triệu Thương Thương hỏi cậu có được Thẩm Vân Phi rủ đi sinh nhật không. Cuối cùng Giang Tuần cũng buông cô ra.
Giang Tuần gật đầu. Trước khi chụp ảnh, cậu gặp được Thẩm Vân Phi trên hành lang bên ngoài văn phòng.”
“Cậu đồng ý rồi sao?” Triệu Thương Thương hỏi.Trên tường của sảnh tầng một có rất nhiều ảnh giới thiệu người nổi tiếng, một người trong số có họ Thẩm, tên Thẩm Khác Kinh.
Giang Tuần mở sách ra thì phát hiện mình không mang bút, cậu chọn một cây từ hộp bút của Triệu Thương Thương, đáp: “Tùy cậu.”Cột nước phun kết thành một dải, dưới ánh nắng trưa rực rỡ trở nên lung linh sắc màu.
“Tùy tôi là thế nào?””
“Cậu đi thì tôi đi.”Triệu Thương Thương nhập địa chỉ Thẩm Vân Phi gửi vào phần mềm chỉ đường, điểm đến là công viên Lâm Giang.
Giang Tuần vẽ hai đường trên tờ giấy nháp, phát hiện ngòi bút quá mỏng, chỉ có 0,3, cậu đổi một cây khác, bắt đầu nghịch hộp bút của cô như tìm được đồ chơi mới.”
Trong cặp Giang Tuần chỉ mang theo bút chì đen 0,5mm, không giống Triệu Thương Thương đã mua đủ loại dụng cụ học tập sặc sỡ, từ bút bi, bút dạ quang, bút chì, đến cả bút tẩy được của nhiều thương hiệu.Triệu Thương Thương: “Cậu biết cậu ấy à?
Trước kia Triệu Dập Thời thích nói cô là học sinh kém nhưng đồ dùng học tập thì nhiều.” Sau khi xuống cầu vượt Giang Tuần không biết đường phía sau.
Giang Tuần lấy một cây bút kim Sakura, thuần thục vẽ hai hình người nhỏ trên giấy, bên trên còn có bong bóng thoại.Thẩm Vân Phi bật cười, “Cậu thú vị quá.
Cô bé chibi bên trái có dòng chữ trên đầu: “Sao cậu lại đi theo tớ thế?”” Trong bong bóng thoại của cậu bé viết: “Muốn chơi với cậu.””
Cậu ấy còn tự vẽ thêm một nhân vật cho mình.Giang Tuần đột nhiên hỏi: “Bên ngoài có bà lão nào đang nhảy quảng trường không?
Triệu Thương Thương liếc mắt nhìn cuộc đối thoại trên giấy nháp, cố gắng nhịn cười, dùng bút chì vẽ thêm một bông hoa lên đầu cậu bé, nhưng kỹ thuật vẽ của cô vô cùng vụng về, hoa hướng dương biến thành hoa ăn thịt người.Có lần cậu gặp phải Dương San.
Những đốm sáng lấp lóe trên bàn học, gió thổi vào lớp, Giang Tuần nhướng mày, lần này cậu hỏi thẳng: “Không dẫn tôi theo sao.”Trong bong bóng thoại của cậu bé viết: “Muốn chơi với cậu.
Triệu Thương Thương nói: “Dẫn.””Từng đến đây với ông ngoại, có điều đã lâu lắm rồi.
Bị nhìn với ánh mắt như vậy, cô hoàn toàn không thể nói được lời từ chối.”Cậu và ông ngoại có chút giống nhau.
“Chân cậu có thể khỏi trước tuần sau không?”” Cậu gọi cô.
“Chắc là được, bị thương cũng không nặng.” Triệu Thương Thương ấn ấn xung quanh mắt cá chân, “Hôm nay không còn sưng như hôm qua nữa, cũng bớt đau rồi.””Ừm?
–Cuối cùng cũng lên xe, Triệu Thương Thương cúi đầu chơi điện thoại suốt đường đi để đánh lạc hướng sự chú ý.
Vì Triệu Thương Thương trẹo chân nên sáng nào Triệu Dập Thời cũng giúp cô xách cặp, ra vào lớp 9 liên tục vài ngày.Giang Tuần đóng cửa xe, cúi người cười với cô, “Tôi lái rất vững, không cần lo lắng.
Người của lớp 9 đã không còn ngạc nhiên.”
Có lần cậu gặp phải Dương San.Triệu Thương Thương nhìn đống tài liệu trên bàn cậu, cô biết kỳ thi đại học đang đến gần, cậu càng ngày càng bận rộn nên cũng không nói nhiều: “Cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng ngủ trễ quá, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.
Dương San nhìn thấy gương mặt xa lạ trong lớp mình thì có chút ngạc nhiên, Triệu Dập Thời chào một câu với cô ấy, để cặp Triệu Thương Thương xuống liền đi.Không cần vậy đâu.
Dương San là chủ nhiệm lớp nên sớm đã biết chuyện Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời là chị em ruột, bây giờ cuối cùng cũng bắt được cơ hội, tận dụng chuyện Triệu Thương Thương tiến bộ nên nói gì mà “Gần đèn thì sáng”, “Mấy em nên ở bên cạnh những người xuất sắc, cùng nhau tiến bộ.””Tối nay cậu chơi vui không?
Triệu Thương Thương không hiểu sao mình bỗng nhiên được khen.”Cậu muốn đi sao?
Thẩm Vân Phi cũng nhìn thấy Triệu Dập Thời, cô ấy đến nói với Triệu Thương Thương: “Honey, hôm sinh nhật tôi, cậu cũng kêu người bạn kia của cậu đến đi, cái người xách cặp cho cậu á.””
Triệu Thương Thương: “Cậu biết cậu ấy à?””
Thẩm Vân Phi: “Đến lúc đó cậu giới thiệu tôi liền biết thôi, trai đẹp không chê nhiều.””
Triệu Thương Thương: Cậu được đó.Cô trả lời: “Tôi ra ngay.
Triệu Thương Thương về nhà nói chuyện này với Triệu Dập Thời, cô đã chuyển lời giúp Thẩm Vân Phi, có đi hay không tùy cậu.Thẩm Vân Phi còn mời cả ban nhạc của trường đến, các thành viên trong ban nhạc đang sửa loa và thiết bị.
Triệu Dập Thời thức khuya làm bài thi, bút trong tay di chuyển không ngừng, “Em nhìn giống người rảnh rỗi lắm à?””
Triệu Thương Thương nhìn đống tài liệu trên bàn cậu, cô biết kỳ thi đại học đang đến gần, cậu càng ngày càng bận rộn nên cũng không nói nhiều: “Cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng ngủ trễ quá, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.”Bọn họ đến khá trễ, lều đã dựng xong trên bãi cỏ, bàn ăn cũng đã bày xong.
Cuối cùng Triệu Dập Thời cũng ngẩng đầu nhìn cô, phản ứng đầu tiên chính là: “Chị lại làm chuyện gì có lỗi với em à?”Chân đã gần như khỏi hẳn, cô nhanh nhẹn xỏ vào đôi bốt Martin.
“Ăn trộm khoai tây chiên của em?”Đến khi điện thoại Triệu Thương Thương đổ chương, Thẩm Vân Phi gọi tới.
“Hay là đụng vào hộp tiết kiệm của em?”” “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!””
Triệu Thương Thương tức giận, “Không biết tốt xấu!””
Nói xong cô liền quang minh chính đại cuỗm đi bánh quy trên bàn cậu.Một phần ba số học sinh lớp 9 đã đến, cũng như tất cả học sinh trao đổi và những người bạn mà Thẩm Vân Phi kết bạn ở các lớp khác.
Triệu Dập Thời: “…”-
–Thẩm Vân Phi cúp máy.
Rất nhanh đã tới thứ bảy, tiệc sinh nhật của Thẩm Vân Phi.Thẩm Vân Phi nói: “Mong cậu có thể đến, tôi muốn nhận được lời chúc từ cậu.
Triệu Thương Thương đã hẹn thời gian ra ngoài với Giang Tuần.Những chàng trai cô gái chạy tán loạn trong bụi cây, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Chiều hôm đó nhiệt độ thấp, cô suy nghĩ rồi khoác thêm chiếc áo gile phong cách cổ điển màu nâu bên ngoài áo hoodie. Chân đã gần như khỏi hẳn, cô nhanh nhẹn xỏ vào đôi bốt Martin.”Cậu thích là được.
Đôi bốt này có tác dụng tăng chiều cao khoảng 3 cm.”
Trước khi ra ngoài, cô soi gương thử, nhận được tin nhắn của Giang Tuần: “Đến rồi.”Cô nói xong câu này, Thẩm Vân Phi ở đầu bên kia cười trước, sau đó Triệu
Thương Thương cũng cười.
Cô trả lời: “Tôi ra ngay.”Triệu Thương Thương vừa ra khỏi cổng tiểu khu, bàn tay thon dài kia giơ lên vẫy tay với cô dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường.
Giang Tuần: “Không vội, cậu không được chạy, cẩn thận chân.””
Tối nay Giang Tuần lái xe của Cổ Khâu Thành, cậu dừng dưới tiểu khu chờ cô. Cửa sổ xe được hạ hết xuống, cậu khoác một tay dọc theo mép cửa.Dương San nhìn thấy gương mặt xa lạ trong lớp mình thì có chút ngạc nhiên, Triệu Dập Thời chào một câu với cô ấy, để cặp Triệu Thương Thương xuống liền đi.
Triệu Thương Thương vừa ra khỏi cổng tiểu khu, bàn tay thon dài kia giơ lên vẫy tay với cô dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường.”
Một khoảng trắng mờ ảo.Triệu Thương Thương: “Tôi bằng lòng trả giá từ 2 đến 10 cái bánh bao chay để mua đứt nó.
“Thương Thương.” Cậu gọi cô.Nhưng cậu không cho cô thời gian phản ứng mà đã nghiêng người tới kéo dây an toàn cài lại giúp cô, phát ra tiếng “Cùm cụp” rất nhỏ.
Giang Tuần xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho cô. Triệu Thương Thương cảm thấy rất mới lạ: “Đây là lần đầu tiên cậu lái xe sau khi nhận bằng lái à?””
“Tôi đã luyện tập riêng, có điều là lần đầu tiên chở người khác.””Giang Tuần.
Giang Tuần đóng cửa xe, cúi người cười với cô, “Tôi lái rất vững, không cần lo lắng.”Vừa dứt lời Giang Tuần đã ôm lấy cô,
Cậu còn bổ sung: “Ít nhất đáng tin hơn Triệu Dập Thời.”” Thẩm Vân Phi bấm vào màn hình, dừng lại, chỉ vào người lùn nhất trong đó, xác nhận với Triệu Thương Thương.
Triệu Thương Thương rất tán thành, sau khi ngồi xe Triệu Dập Thời lái hôm khai giảng, cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai trong năm nay.Triệu Thương Thương đã hẹn thời gian ra ngoài với Giang Tuần.
“Dây an toàn.””
Giang Tuần nhắc nhở Triệu Thương Thương.Trong cặp Giang Tuần chỉ mang theo bút chì đen 0,5mm, không giống Triệu Thương Thương đã mua đủ loại dụng cụ học tập sặc sỡ, từ bút bi, bút dạ quang, bút chì, đến cả bút tẩy được của nhiều thương hiệu.
Nhưng cậu không cho cô thời gian phản ứng mà đã nghiêng người tới kéo dây an toàn cài lại giúp cô, phát ra tiếng “Cùm cụp” rất nhỏ.Thẩm Vân Phi cho cô xem video trong điện thoại.
Xe khởi động, chạy với tốc độ ổn định, Giang Tuần quay đầu nhìn cô, “Cậu muốn nghe đài thì bật đi, hoặc là liên kết Bluetooth mở nhạc cũng được.”Giang
Tuần mở sách ra thì phát hiện mình không mang bút, cậu chọn một cây từ hộp bút của Triệu Thương Thương, đáp: “Tùy cậu.
Triệu Thương Thương chỉnh vài kênh, nhưng thấy hơi ồn nên lại tắt đi.Bên trên cái để lại tên của ông lão.
Trong xe yên tĩnh một lúc.Triệu Thương Thương chưa quên dáng vẻ vô cùng đáng thương lúc cô ấy nói “Ba mẹ đều không ở bên cạnh, tôi một mình trải qua sinh nhật ở đây cô đơn quá.
Giang Tuần đột nhiên hỏi: “Bên ngoài có bà lão nào đang nhảy quảng trường không?””Vui, cảm ơn đã chiêu đãi.
Triệu Thương Thương nhớ mình từng nói cô không muốn thi bằng lái vì quá mệt mỏi, cô chỉ muốn ngồi ở ghế phụ, chơi điện thoại, nghe đài và ngắm nhìn những bà lão nhảy múa ở quảng trường bên lề đường.Thẩm Vân Phi cũng nhảy cùng.
Một câu cô chỉ thuận miệng nói nhưng cậu lại nhớ kỹ.”
Cô nhìn góc nghiêng của Giang Tuần có chút xuất thần.Vì Triệu Thương Thương trẹo chân nên sáng nào Triệu Dập Thời cũng giúp cô xách cặp, ra vào lớp 9 liên tục vài ngày.
“Thương Thương, mở chỉ đường giúp tôi.” Sau khi xuống cầu vượt Giang Tuần không biết đường phía sau.”
“Được.””
Triệu Thương Thương nhập địa chỉ Thẩm Vân Phi gửi vào phần mềm chỉ đường, điểm đến là công viên Lâm Giang.”Honey, cậu không cần mua 10 cái bánh bao chay cho tôi đâu, chỉ cần đến dự tiệc sinh nhật của tôi vào thứ bảy tuần tới là được rồi.
Bọn họ đến khá trễ, lều đã dựng xong trên bãi cỏ, bàn ăn cũng đã bày xong. Thẩm Vân Phi còn mời cả ban nhạc của trường đến, các thành viên trong ban nhạc đang sửa loa và thiết bị.”Ăn trộm khoai tây chiên của em?
Một phần ba số học sinh lớp 9 đã đến, cũng như tất cả học sinh trao đổi và những người bạn mà Thẩm Vân Phi kết bạn ở các lớp khác.”Đúng vậy.
Triệu Thương Thương chưa quên dáng vẻ vô cùng đáng thương lúc cô ấy nói “Ba mẹ đều không ở bên cạnh, tôi một mình trải qua sinh nhật ở đây cô đơn quá.”” Thẩm Vân Phi hồn nhiên hỏi, “Lúc đó tôi cũng muốn xuống gia nhập với các cậu nhưng Alex còn đang đợi nên tôi không thể không đi với cậu ấy.
Cô đơn mới lạ.”
Cảnh tượng náo nhiệt như một lễ hội âm nhạc đồng cỏ.”
Triệu Thương Thương mang theo quà sinh nhật cho Thẩm Vân Phi, đó là bộ thẻ kẹp sách phong cách cổ trang, sản phẩm mới của bảo tàng mà Diệp Xuân Lâm đã nhiệt tình giới thiệu cho cô.”
Thẩm Vân Phi vui vẻ nhận lấy hộp quà nhỏ, cảm ơn cô. Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm Giang Tuần sau lưng cô, tinh nghịch nháy mắt với cậu: “Cảm ơn cậu đã đến.””
“Honey, người bạn khác của cậu không tới sao?”” Triệu Thương Thương nhìn kỹ bức ảnh thật lâu rồi nói với Giang Tuần.
Triệu Thương Thương còn đang ngạc nhiên sao lại có nhiều người như vậy, còn cô ấy lại nhớ Triệu Dập Thời. “Cậu ấy bận lắm nên không có thời gian.””
“Tiếc thật đó.””
“Tôi thay cậu ấy chúc mừng sinh nhật cậu.” Triệu Thương Thương nói.”
Tiếng đàn guitar vang lên, một vài nốt nhạc đột nhiên được gảy lên. Chiếc micro được vỗ nhẹ, truyền ra hai câu hát mộc mạc: “Luôn có những bất ngờ kỳ diệu, ví như lúc anh gặp được em…”*
(*Ca khúc “Tiểu Vũ”)Có người nghe nhạc, có người ngồi nói chuyện, không làm phiền nhau, mỗi người đều có thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình.
Sau đó bài hát được bắt đầu như thế.Triệu Thương Thương biết Giang Tuần định thi vào Học viện Mỹ thuật vậy nên cô vô cùng tò mò về nơi này.
Có người nghe nhạc, có người ngồi nói chuyện, không làm phiền nhau, mỗi người đều có thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình.”Giống chỗ nào?
Người bắt mắt nhất trên sân là hai học sinh trao đổi da đen, cao hơn 1,9 mét, đứng ở nơi bóng đèn không thể chiếu tới như đang tàng hình, chỉ có hàm răng trắng thực sự bắt mắt.Thẩm Vân Phi vui vẻ nhận lấy hộp quà nhỏ, cảm ơn cô.
Khi bài hát chuyển sang giai điệu vui tươi, hai người họ bắt đầu nhảy theo tiếng trống, thu hút sự chú ý của mọi người, gây ra nhiều tiếng reo hò và vỗ tay.”
Thẩm Vân Phi cũng nhảy cùng.Chiếc micro được vỗ nhẹ, truyền ra hai câu hát mộc mạc: “Luôn có những bất ngờ kỳ diệu, ví như lúc anh gặp được em…
Cô ấy mặc một chiếc váy huỳnh quang sáng màu đặc biệt bắt mắt, nhịp điệu và cảm giác về tiết tấu của cô ấy rất tốt, chỉ cần khẽ lắc eo đã toát lên vẻ tự nhiên thoải mái, lại mang theo một nét quyến rũ lạ thường.Triệu Thương Thương không hiểu sao mình bỗng nhiên được khen.
Bầu không khí rất tốt, mọi người cười vô cùng vui vẻ.Triệu Thương Thương cảm thấy quần áo của mình hình như còn lưu lại một chút mùi hương cậu.
Triệu Thương Thương và Giang Tuần đứng bên ngoài nhìn, nghe rất nhiều bài hát hay, ăn thịt xiên và bánh kem. Trên đường về, Triệu Thương Thương tìm kiếm trên bản đồ chỉ đường, bất ngờ phát hiện: “Học viện Mỹ thuật ngay phía trước.”Triệu Thương Thương cảm thấy rất mới lạ: “Đây là lần đầu tiên cậu lái xe sau khi nhận bằng lái à?
Thành phố Bán Giang quá lớn, vẫn còn rất nhiều nơi trong thành phố Triệu Thương Thương chưa đi.Cô ấy càng nói càng nhiều, kể về người bạn khác giới
thân nhất của mình ở Los Angeles đã cùng cô ấy trải qua lễ Halloween.
“Chúng ta đi xem thử không?”Hôm sau, Thẩm Vân Phi tham gia hoạt động khóa ngoại của học sinh trao đổi xong thì về phòng học, chạy đến hỏi Triệu Thương Thương: “Honey, có phải hôm qua các cậu đi trộm quýt không?
Triệu Thương Thương biết Giang Tuần định thi vào Học viện Mỹ thuật vậy nên cô vô cùng tò mò về nơi này.Hai tay cậu luồn qua cánh tay cô, vòng lấy eo cô, cậu cúi thấp đầu, vùi đầu vào cổ cô một lúc lâu không động đậy.
“Cậu muốn đi sao?” Giang Tuần hỏi.”Tiếc thật đó.
Triệu Thương Thương gật đầu, Giang Tuần giẫm chân ga lái vào làn rẽ trái phía trước.=============
Học viện Mỹ thuật luôn mở cửa, khuôn viên trường và đường phố bên ngoài không có ranh giới rõ ràng, Giang Tuần tìm một chỗ đỗ xe bên lề đường rồi đỗ xe.”Cậu đi thì tôi đi.
Hai người xuống xe đi vào trong, Triệu Thương Thương không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi theo Giang Tuần.Một câu cô chỉ thuận miệng nói nhưng cậu lại nhớ kỹ.
Giang Tuần dường như đã có điểm đến trong đầu, đi qua ngã ba đường cũng không chần chừ, Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Trước kia cậu từng tới rồi sao?””
“Từng đến đây với ông ngoại, có điều đã lâu lắm rồi.” Giang Tuần nói.”
Hai người đi vào một giảng đường gần đó, rất nhiều cửa sổ phòng học sáng đèn. Trên tường của sảnh tầng một có rất nhiều ảnh giới thiệu người nổi tiếng, một người trong số có họ Thẩm, tên Thẩm Khác Kinh.Cảnh tượng náo nhiệt như một lễ hội âm nhạc đồng cỏ.
Ông lão trong ảnh có mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính gọng kim loại mỏng, khuôn mặt gầy gò, nho nhã, nghiêm chỉnh.”
Dưới tấm ảnh là những dòng chữ thư pháp nhỏ, chứa đầy thông tin tiểu sử, tóm tắt cuộc đời đầy biến cố của ông.”
Triệu Thương Thương tình cờ biết được cái tên Thẩm Khác Kinh này vào mùa hè năm nay, trong căn nhà kiểu phương Tây cũ ở phố Bạch Thủy, có một chiếc bàn cũ có ngăn kéo, dưới ngăn kéo có một bức vẽ một đứa trẻ đang phe phẩy quạt xua muỗi và ruồi.Đừng nghi ngờ, hai người chính là sinh ra để dành cho nhau!
Bên trên cái để lại tên của ông lão.Cậu còn bổ sung: “Ít nhất đáng tin hơn Triệu Dập Thời.
Đứa bé được vẽ trong tranh là Giang Tuần.Triệu Thương Thương không biết làm sao, người ở đầu dây bên kia không muốn cúp máy, cô đành phải dùng tư thế này nghe điện thoại.
“Cậu và ông ngoại có chút giống nhau.” Triệu Thương Thương nhìn kỹ bức ảnh thật lâu rồi nói với Giang Tuần.Tối nay Giang Tuần lái xe của Cổ Khâu Thành, cậu dừng dưới tiểu khu chờ cô.
“Giống chỗ nào?”Trước khi ra ngoài, cô soi gương thử, nhận được tin nhắn của Giang Tuần: “Đến rồi.
Triệu Thương Thương đưa tay che cửa gương mặt dưới của cậu, “Đoạn từ chóp mũi đến mắt.”Triệu Thương Thương hỏi cô ấy, “Sao cậu biết?
Tay cô không hoàn toàn chạm vào mặt cậu nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, khẽ phả vào lòng bàn tay cô.Triệu Thương Thương về nhà nói chuyện này với Triệu Dập Thời, cô đã chuyển lời giúp Thẩm Vân Phi, có đi hay không tùy cậu.
Lúc cô thả tay xuống, không biết vì lí do gì Giang Tuần lại nắm lấy tay cô rồi buông ra.”Vậy thì tốt.
Trên đường về hai người có chút im lặng. Ánh trăng quét qua ngọn cây, len lỏi qua khe hở giữa cành lá bên cạnh có sinh viên của Học viện Mỹ thuật đi ngang qua họ.Triệu Thương Thương: “Được thôi.
Cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua.”
Tối nay Triệu Thương Thương mặc rất dày, đi bộ lâu nên lòng bàn tay cô như đang cầm lò lửa nhỏ.”
Cô dừng lại hỏi Giang Tuần: “Có phải cậu nhớ ông ngoại không?”” Giang Tuần nhìn cô, buồn buồn “Ừ” một tiếng.”
Triệu Thương Thương tìm kiếm đủ cách an ủi trong đầu, sau khi do dự một lúc cuối cùng cô nhỏ giọng nói: “Vậy… cậu có muốn ôm một cái không?””
Vừa dứt lời Giang Tuần đã ôm lấy cô,Thẩm Vân Phi vừa nói vừa mơ mộng: “Tôi thích nhiều anh chàng đẹp trai lắm, nếu Giang Tuần cũng đến với tôi thì tốt rồi.
Cẩn thận từng li từng tí không dám thở mạnh.”Cậu có thể gọi bạn bè đến, tôi đều hoan nghênh.
Hai tay cậu luồn qua cánh tay cô, vòng lấy eo cô, cậu cúi thấp đầu, vùi đầu vào cổ cô một lúc lâu không động đậy.”Thương Thương, mở chỉ đường giúp tôi.
Đến khi điện thoại Triệu Thương Thương đổ chương, Thẩm Vân Phi gọi tới. Không ai có thể thay thế!
Giang Tuần có chút dính người không buông ra.” Triệu Thương Thương ấn ấn xung quanh mắt cá chân, “Hôm nay không còn sưng như hôm qua nữa, cũng bớt đau rồi.
Triệu Thương Thương không biết làm sao, người ở đầu dây bên kia không muốn cúp máy, cô đành phải dùng tư thế này nghe điện thoại.Sự yên tĩnh vốn có của hai người lại được khôi phục.
Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Vân Phi truyền đến, cô ấy cảm ơn Triệu Thương Thương trước, nói mình rất thích quà cô tặng.”Chúng ta đi xem thử không?
“Cậu thích là được.” Triệu Thương Thương nói.Giang Tuần vẽ hai đường trên tờ giấy nháp, phát hiện ngòi bút quá mỏng, chỉ có 0,3, cậu đổi một cây khác, bắt đầu nghịch hộp bút của cô như tìm được đồ chơi mới.
“Tối nay cậu chơi vui không?”Hai người xuống xe đi vào trong, Triệu Thương Thương không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi theo Giang Tuần.
“Vui, cảm ơn đã chiêu đãi.”Triệu Thương Thương rất tán thành, sau khi ngồi xe Triệu Dập Thời lái hôm khai giảng, cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai trong năm nay.
“Giang Tuần thì sao?”” Giang Tuần hỏi.
“Cậu ấy cũng rất vui.”Triệu Thương Thương tình cờ biết được cái tên Thẩm Khác Kinh này vào mùa hè năm nay, trong căn nhà kiểu phương Tây cũ ở phố Bạch Thủy, có một chiếc bàn cũ có ngăn kéo, dưới ngăn kéo có một bức vẽ một đứa trẻ đang phe phẩy quạt xua muỗi và ruồi.
“Vậy thì tốt.””
Triệu Thương Thương nghe được tiếng ồn ở đầu bên kia, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”Thành phố Bán Giang quá lớn, vẫn còn rất nhiều nơi trong thành phố Triệu Thương Thương chưa đi.
“Hẹn hò với một anh chàng đẹp trai, cậu có biết tay trống trong ban nhạc của trường cậu không, cậu ấy khá giống Legolas, bây giờ cậu ấy đang ở bên cạnh tôi nè.”Giang Tuần xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho cô.
Thẩm Vân Phi vừa nói vừa mơ mộng: “Tôi thích nhiều anh chàng đẹp trai lắm, nếu Giang Tuần cũng đến với tôi thì tốt rồi.”Đôi bốt này có tác dụng tăng chiều cao khoảng 3 cm.
Triệu Thương Thương nói không chút lưu tình: “Cậu mơ đi.”Chiều hôm đó nhiệt độ thấp, cô suy nghĩ rồi khoác thêm chiếc áo gile phong cách cổ điển màu nâu bên ngoài áo hoodie.
Cô nói xong câu này, Thẩm Vân Phi ở đầu bên kia cười trước, sau đó Triệu Thương Thương cũng cười.” Triệu Thương Thương hỏi.
Cô cảm giác Giang Tuần chuyển động, cậu đang nhìn cô.” Triệu Thương Thương nói.
Thẩm Vân Phi cúp máy.Triệu Thương Thương nhớ mình từng nói cô không muốn thi bằng lái vì quá mệt mỏi, cô chỉ muốn ngồi ở ghế phụ, chơi điện thoại, nghe đài và ngắm nhìn những bà lão nhảy múa ở quảng trường bên lề đường.
Sự yên tĩnh vốn có của hai người lại được khôi phục.”
Lỗ tai Triệu Thương Thương đã đỏ bừng kể từ lúc Giang Tuần ôm cô vào lòng. Thẩm Vân Phi: “Đến lúc đó cậu giới thiệu tôi liền biết thôi, trai đẹp không chê
nhiều.
Cuối cùng Giang Tuần cũng buông cô ra.-
Lúc buông ra cậu còn vuốt tóc cô.Ý nghĩ trong đầu kia của Triệu Thương Thương lại xuất hiện vào thời điểm không thích hợp.
Triệu Thương Thương cảm thấy quần áo của mình hình như còn lưu lại một chút mùi hương cậu.Ông lão trong ảnh có mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính gọng kim loại mỏng, khuôn mặt gầy gò, nho nhã, nghiêm chỉnh.
Cuối cùng cũng lên xe, Triệu Thương Thương cúi đầu chơi điện thoại suốt đường đi để đánh lạc hướng sự chú ý.”
Cô nhìn thấy bài đăng mới nhất của Thẩm Vân Phi, trong đó có rất nhiều ảnh chụp tiệc sinh nhật, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ.Cuối cùng Triệu Dập Thời cũng ngẩng đầu nhìn cô, phản ứng đầu tiên chính là: “Chị lại làm chuyện gì có lỗi với em à?
Ý nghĩ trong đầu kia của Triệu Thương Thương lại xuất hiện vào thời điểm không thích hợp.”Các cậu đang khiêu vũ dưới mưa à?
“Giang Tuần.””* “Ừm?””
“Nếu mùa hè năm ngoái chúng ta không gặp nhau ở Thanh Sơn Phô…””
Nếu thời gian không trùng hợp đến vậy, và người mà cậu gặp trước không phải là tôi, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?”Honey, người bạn khác của cậu không tới sao?
Tâm tư của cô gái nhỏ đôi khi dễ rơi vào ngõ cụt, nhưng Giang Tuần không chê cười giả thiết không thực tế của cô. Cậu thuận theo lời cô mà tiếp tục suy đoán: “Nếu chúng ta không gặp nhau ở Thanh Sơn Phố thì…”
Suy nghĩ vài giây, “Vậy chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở nơi khác.”Trong xe yên tĩnh một lúc.
“Có thể là vào tối nay.”Cô xem đoạn video này rồi nói: “Cậu ra giá đi. Lời tác giả:”
Đừng nghi ngờ, hai người chính là sinh ra để dành cho nhau! Không ai có thể thay thế!