Chương 54: “Cậu bá đạo quá đó Triệu Thương Thương.”Triệu Thương Thương: Hay cậu trả lại tôi đi.
Giáo viên bộ môn mặc kệ cô ấy, nhưng Dương San biết rõ tung tích của cô ấy.
============Thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi tối của Giang Tuần hoàn toàn bị xáo trộn.
Triệu Thương Thương nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu vô tội: “Tôi đâu có nói gì.” ”Hai năm trước tôi từng bị tai nạn xe, tay không thích hợp để nâng đồ đạc nên đã nói chủ nhiệm chọn người khác.
“Cậu mau uống thuốc đi, tránh bị cảm.” Cô cố gắng lừa dối cho qua, chuyển chủ đề.Một bạn nữ của lớp 9 bắt chước giọng nói chuyện của cô ấy: “Chào bạn, rất hân hạnh được biết bạn, tôi đến từ LA, tôi là người Mỹ gốc Hoa.
Đánh chết cô cũng không thừa nhận câu “honey” kia thốt ra từ miệng mình. Giang Tuần dừng lại, đi về phía lối cầu thang, dụ dỗ cô: “Tiến bộ lớn như vậy sao chỉ có thể nhận thưởng bằng lời nói?
Giang Tuần bưng ly lên chậm rãi uống thuốc, đôi môi khô được thấm nước, ánh mắt cậu vẫn dừng trên người Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương có chút thất thần, buổi trưa cô gặp Du Mân, cậu ta còn hỏi thăm cô: “Học sinh trao đổi lớp cậu có phải tên Thẩm Vân Phi không?
Triệu Thương Thương cảm thấy mình giống như một nắm đậu bị cho vào cối xay, bị nghiền nát từng chút một, gần như biến thành bột nhão.Tiếng chuông át đi tiếng cười của cậu.
Bầu không khí bỗng nhiên nóng lên.Triệu Thương Thương và Giang Tuần ngồi cùng bàn, hai người lần lượt được Dương San tìm.
Lập tức đưa người ta trở lại giữa mùa hè tháng bảy tháng tám, tiếng ve sầu trên cây long não ngoài cửa sổ bắt đầu kêu không ngừng.Lập tức đưa người ta trở lại
giữa mùa hè tháng bảy tháng tám, tiếng ve sầu trên cây long não ngoài cửa sổ bắt đầu kêu không ngừng.
Tiếng ồn ào của bạn học xung quanh vẫn chưa kết thúc, bạn học ngồi bàn sau đứng trước bục giảng gọi Triệu Thương Thương: “Honey, lấy khăn giấy giúp tớ được không?”” Thư Tiểu Tri nói.
Bây giờ chỉ cần nghe thấy mấy chữ này là da đầu Triệu Thương Thương tê dại, cô xoay người rút vài tờ khăn giấy trên bàn của người đó rồi ném qua.Kìm nén cả buổi chiều cộng thêm một buổi tối, cuối cùng cô cũng hỏi ra.
Giang Tuần nghiêng đầu, tay chống cằm tò mò hỏi cô: “Cậu cũng gọi người khác như thế à?”Giang Tuần bưng ly lên chậm rãi uống thuốc, đôi môi khô được thấm nước, ánh mắt cậu vẫn dừng trên người Triệu Thương Thương.
“Bậy bạ!” Triệu Thương Thương giải thích, “Tôi đâu có.””
“Lúc nãy chỉ là trùng hợp thôi.”Dương San trượt chuột nhìn màn hình máy tính, so sánh điểm số của Triệu Thương Thương trong nhiều bài kiểm tra kể từ khi vào lớp mười hai, thành tích của cô tăng đều khiến người khác ngạc nhiên, lần này thậm chí còn lọt vào top 10 của lớp.
Cô đã thừa nhận những gì cô vừa nói.”
Giang Tuần cười.Đương nhiên nếu có tình huống đặc biệt có thể xin giáo viên chủ nhiệm không tham gia lớp tự học buổi tối ở trường.
Triệu Thương Thương ra vẻ nghiêm túc, tay trái siết thành quyền, móng tay màu hồng đều căng cứng, “Cậu không được cười.”Cổ Khâu Thành vốn có ý định này, nhưng sau khi cân nhắc, Giang Tuần quyết định tuân thủ quy định của trường.
Lần này Giang Tuần không nghe lời nữa, cậu cố nhịn cười rồi cảm thán: “Cậu bá đạo quá đó Triệu Thương Thương.””
Chuông vào học cứu mạng vang lên.” Vì thế, cũng chẳng có vấn đề gì liên quan đến mâu thuẫn với người khác.
Tiếng chuông át đi tiếng cười của cậu.Giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi vô cùng thích Thẩm Vân Phi.
Triệu Thương Thương nhìn thời khóa biểu hôm nay trên bảng đen, lấy sách tiếng anh ra.Triệu Thương Thương cảm thấy không tồi, ít nhất thì tham dự lễ khai mạc cũng là cơ hội để hít thở không khí trong lành.
Trong tay có một bình dầu gió nâng cao tinh thần, cô bôi vào hai bên thái dương, mùi bạc hà mát lạnh lập tức tràn ngập mũi, dùng nó đe dọa Giang Tuần: “Cậu mà còn cười nữa là tôi đổ vào miệng cậu đó nha.””
Giang Tuần bắt lấy chai dầu nhỏ, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, nói: “Không dám.” ”Xinh đẹp lại hoạt bát, còn có chút hồn nhiên ngây thơ.
Tiết sau là tiết Tiếng Anh.”
Giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi vô cùng thích Thẩm Vân Phi.Giang Tuần vẫn chưa đi, cậu đang dựa vào vách tường đợi cô.
Thẩm Vân Phi học những tiết khác rất mệt, chỉ có tiết Tiếng Anh cô ấy mới có thể thể hiện thế mạnh. Tiết Tiếng Anh cũng là tiết cô ấy thích nhất, hai cô trò có thể xem là hướng về phía nhau.”Chút nữa diễn tập nghi thức khai mạc, lớp mình phải có người cầm bảng lớp, Dương San muốn để Giang Tuần đi.
Học được một nửa, trong phần trình bày trên lớp, Thẩm Vân Phi bất ngờ đứng dậy hát một bài cho mọi người nghe.Chương 54: “Cậu bá đạo quá đó Triệu Thương Thương.
Dương San đi ngang qua trên hành lang, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ thấy lớp học ồn ào nhưng không nói gì, một lúc sau lại đi.”Lúc nãy chỉ là trùng hợp thôi.
Không thể không nói, vị học sinh trao đổi mới đến này đã rót thêm sức sống mới cho lớp 9.Vì chuyện này nên Thẩm Vân Phi đã khóc một trận trong lớp.
Dần dần, sự mới mẻ qua đi, giữa mọi người cũng xảy ra mâu thuẫn.”Cậu mau uống thuốc đi, tránh bị cảm.
Thẩm Vân Phi được Dương San xếp ngồi bàn đầu tiên của tổ một.Triệu Thương Thương được Dương San khen một trận, nói chỉ cần cô tiếp tục cố gắng thì tương lai sẽ tươi sáng, có thể chọn bất kỳ trường đại học trọng điểm nào trong số 985 hay 211.
Trong năm lớp mười hai với tiết tấu học tập nhanh, sự tồn tại của cô ấy giống như một linh vật.”
Theo lời cô ấy thì cô ấy chính là khách du lịch đến để trải nghiệm một cuộc sống khác, chứ không phải để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, chen chúc trên một cây cầu ván đơn với hàng ngàn người khác giống bọn họ.Cô ấy nghĩ mãi mà không ra, “Có phải cậu hạ độc gì với cậu ấy không?
Phần lớn thời gian Thẩm Vân Phi đều ở cùng với nhóm học sinh trao đổi khác, học chương trình học trường sắp xếp cho bọn họ, tham gia những hoạt động thú vị. Lúc rảnh rỗi không có việc gì cô ấy mới trở lại lớp 9.Tuần sau chính là đại hội thể thao của trường.
Vậy nên cô ấy có thể có mặt ở tiết này nhưng cũng có thể vắng ở tiết sau.Chuông vào học cứu mạng vang lên.
Giáo viên bộ môn mặc kệ cô ấy, nhưng Dương San biết rõ tung tích của cô ấy. Còn bản thân cô ấy, trước khi đi thường báo cáo rằng mình sắp đi đâu và làm gì. Khi quay về, cô ấy lại kể lại một lượt với mọi người.Triệu Dập Thời: “Em sẽ thưởng thêm cho chị hai bộ đề nữa, hoàn toàn mới, chưa qua sử dụng, không phải đồ cũ.
Nói nhiều dễ bị người khác nghĩ mình đang khoe khoang.Triệu Thương Thương: “…
Hơn nữa có người thật sự cần yên tĩnh để nghỉ ngơi, lúc khó chịu sẽ bùng nổ: Giang Tuần bắt lấy chai dầu nhỏ, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, nói: “Không dám.
“Các cậu nói nhỏ chút được không? Buổi chiều vẫn còn tiết, tôi phải ngủ trưa nữa.”” Triệu Thương Thương không quan tâm.
“Làm ơn im lặng đi, darling.”Vậy nên cô ấy có thể có mặt ở tiết này nhưng cũng có thể vắng ở tiết sau.
“Phiền quá.”Giang Tuần đi rất vững, hoàn toàn không giống như những gì cậu đã nói “có vết thương cũ, không thể nâng vật nặng.
“Có thể đừng lảm nhảm nữa được không?”Vì vậy, cô ấy hỏi: “Em có biết chuyện mấy bạn nữ trong lớp mình mâu thuẫn với Thẩm Vân Phi không?
Vì chuyện này nên Thẩm Vân Phi đã khóc một trận trong lớp.”
Dương San làm chủ nhiệm lớp đã sứt đầu mẻ trán hòa giải mâu thuẫn giữa các cô gái. Kỳ thi tháng vừa kết thúc, cô ấy phải nói chuyện riêng với từng học sinh về việc học, bây giờ lại bổ sung thêm một nhiệm vụ nữa, trò chuyện về các mối quan hệ giữa học sinh.”
Triệu Thương Thương và Giang Tuần ngồi cùng bàn, hai người lần lượt được Dương San tìm.Phần lớn thời gian Thẩm Vân Phi đều ở cùng với nhóm học sinh trao đổi khác, học chương trình học trường sắp xếp cho bọn họ, tham gia những hoạt động thú vị.
Thành tích của Giang Tuần vẫn vững vàng như cũ, về phần mối quan hệ, cậu ấy chẳng buồn xây dựng. Mạng lưới quan hệ xung quanh cậu có thể tóm gọn trong ba chữ: “Triệu Thương Thương.” Vì thế, cũng chẳng có vấn đề gì liên quan đến mâu thuẫn với người khác.” Dương San hỏi thêm.
Dương San chỉ có một câu có thể nói với cậu: “Cứ giữ vững, cố gắng lấy hạng nhất trong kỳ thi đại học.”Cô lại muộn màng nghĩ đến, “Vậy sao cậu còn bế tôi được?!
Cậu vào phòng giáo viên chưa được một phút đã ra.” Thư Tiểu Tri nhìn Triệu Thương Thương nói, “Nếu nhất định phải tìm người hợp tác với Giang Tuần, ngoài cậu ra thì tôi sẽ không chấp nhận người khác.
Đến lượt Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương ra vẻ nghiêm túc, tay trái siết thành quyền, móng tay màu hồng đều căng cứng, “Cậu không được cười.
Dương San trượt chuột nhìn màn hình máy tính, so sánh điểm số của Triệu Thương Thương trong nhiều bài kiểm tra kể từ khi vào lớp mười hai, thành tích của cô tăng đều khiến người khác ngạc nhiên, lần này thậm chí còn lọt vào top 10 của lớp.Lần này Giang Tuần không nghe lời nữa, cậu cố nhịn cười rồi cảm thán: “Cậu bá đạo quá đó Triệu Thương Thương.
Triệu Thương Thương được Dương San khen một trận, nói chỉ cần cô tiếp tục cố gắng thì tương lai sẽ tươi sáng, có thể chọn bất kỳ trường đại học trọng điểm nào
trong số 985 hay 211.Dương San nhìn thấy Thẩm Vân Phi ở gần đó, vẫy tay gọi cô ấy qua.
“Quan hệ của em với Thẩm Vân Phi thế nào?” Dương San chuyển chủ đề.Tặng tranh của mình cho cô ấy, mua quà cho cô ấy, đi đường vòng đưa cô ấy về nhà, dẫn cô ấy đi dạo ăn cơm, vẽ cô ấy vào tranh, cười với cô ấy, khích lệ cô ấy.
“Em ngồi xa cậu ấy nên không tiếp xúc nhiều.” Triệu Thương Thương ăn ngay nói thật.”
“Ấn tượng của em về em ấy thế nào?” Dương San hỏi thêm.Giang Tuần cười.
“Xinh đẹp lại hoạt bát, còn có chút hồn nhiên ngây thơ.” Triệu Thương Thương nói.”Có lẽ tôi bị trẹo chân rồi.
Trong ấn tượng của Dương San, Triệu Thương Thương là một người cởi mở, thẳng thắn, không mưu mô, hiếm khi gặp rắc rối về mối quan hệ cá nhân. Vì vậy, cô ấy hỏi: “Em có biết chuyện mấy bạn nữ trong lớp mình mâu thuẫn với Thẩm Vân Phi không?”” Triệu Thương Thương hỏi.
“Em không rõ lắm.” Triệu Thương Thương không quan tâm.Dương San đi ngang qua trên hành lang, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ thấy lớp học ồn ào nhưng không nói gì, một lúc sau lại đi.
Nhưng lúc Thẩm Vân Phi khóc cô có nhìn thấy, cô từ nhà vệ sinh trở về chỉ thấy cô ấy gục mặt xuống bàn khóc nức nở.”
Lúc đó bầu không khí trong phòng học cũng kỳ lạ, vô cùng yên tĩnh.Còn bản thân cô ấy, trước khi đi thường báo cáo rằng mình sắp đi đâu và làm gì.
Trẻ con mười mấy tuổi là khó quản nhất, Dương San cũng nhức đầu, thấy hỏi không được gì nên cô ấy vẫy tay để Triệu Thương Thương ra ngoài: “Em gọi Thư Tiểu Tri giúp cô.””
Triệu Thương Thương gật đầu rồi ra ngoài.”
Giang Tuần vẫn chưa đi, cậu đang dựa vào vách tường đợi cô.”
Trong lúc nghỉ trưa, trên hành lang của khối mười hai không có mấy người, cầu thang cũng trống trải.Cầu thang đầy dấu giày và vết nước, cô không để ý nên trượt chân, Giang Tuần còn chưa kịp đỡ cô đã trượt xuống hai bậc thang, ngồi bệt xuống đất.
“Cậu vào lâu thế, chủ nhiệm nói gì với cậu vậy?” Giang Tuần vừa đi vừa hỏi.Bạn cùng bàn là Giang Tuần vẫn còn ở đó, tay thong thả lật vài bài văn cổ ngoài sách giáo khoa, cũng không đánh thức cô.
“Khen tôi đó.” Triệu Thương Thương nói, “Vì tôi tiến bộ rất rất rất lớn luôn.””
Dùng một từ ba lần, cố gắng nhấn mạng.Thẩm Vân Phi được Dương San xếp ngồi bàn đầu tiên của tổ một.
Giang Tuần dừng lại, đi về phía lối cầu thang, dụ dỗ cô: “Tiến bộ lớn như vậy sao chỉ có thể nhận thưởng bằng lời nói? Chúng ta đến căn tin đi.”Cậu ngồi xuống cạnh cô, “Cậu đang nghĩ gì thế?
“Được đó.””
Triệu Thương Thương đuổi theo cậu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Được đã, tôi suýt quên mất là mình còn phải đến lớp để gọi người tiếp theo, cô Dương còn đang đợi trong văn phòng.”Giang Tuần rất ít nói, cậu chỉ nghe, biểu cảm lạnh nhạt.
Trưa hôm đó, Triệu Thương Thương mang rất nhiều đồ ăn vặt về lớp như một phần thưởng cho mình.Đánh chết cô cũng không thừa nhận câu “honey” kia thốt ra từ miệng mình.
Cô đi vào từ cửa trước của lớp, một hộp kẹo cầu vồng rơi ra từ trong túi, Thẩm Vân Phi ngồi bàn đầu của tổ một vội vàng nhặt giúp cô.Là Triệu Dập Thời ngồi trong xe Diệp Xuân Lâm gọi điện hỏi sao cô còn chưa ra.
Triệu Thương Thương không còn tay để nhận, lại nhớ tới lúc ở văn phòng Dương San dặn phải đoàn kết giúp đỡ nhau nên cô nói: “Cậu có muốn không, cho cậu.”Giang Tuần nói xong liền lấy điện thoại và cặp sách bị cô ném đi nhét vào lòng cô, rồi bế cả người lẫn đồ đạc lên.
Thẩm Vân Phi vô cùng ngạc nhiên, vẻ lo lắng trên mặt được quét sạch, suýt chút nữa đã hôn cô: “Cảm ơn honey.”Cô đã thừa nhận những gì cô vừa nói.
Triệu Thương Thương: Hay cậu trả lại tôi đi.Mưa rơi lắc rắc trên mặt ô, như một bức tường chắn, bao quanh hai người.
Vì thành tích tiến bộ nên về nhà Triệu Thương Thương cũng đã nhận được một đợt khen thưởng, ba mẹ đã trực tiếp chuyển tiền cho cô, lão Triệu và bà Trịnh gọi video nói khi nào cô về Thanh Sơn Phô sẽ làm dê nướng nguyên con cho cô.Cô đi vào từ cửa trước của lớp, một hộp kẹo cầu vồng rơi ra từ trong túi, Thẩm Vân Phi ngồi bàn đầu của tổ một vội vàng nhặt giúp cô.
Triệu Thương Thương thỏa mãn, cuối cùng hỏi Triệu Dập Thời: “Dương Dương không có gì muốn bày tỏ hả?””
Triệu Dập Thời về phòng lấy cho cô một quyển “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” mới tinh, “Thưởng cho chị đó.””
Triệu Thương Thương co cẳng chạy nhưng bị cậu ấy nắm lấy cổ áo, “Còn thứ khác, chị có muốn không?””
Triệu Thương Thương: “Không muốn.”Hơn nữa Thẩm Vân Phi thích vận động, thích chạy bộ và bóng chuyền, chơi bóng rổ cũng không tệ.
Triệu Dập Thời: “Em sẽ thưởng thêm cho chị hai bộ đề nữa, hoàn toàn mới, chưa qua sử dụng, không phải đồ cũ. Chị làm xong lần sau chắc chắn sẽ lại tiến bộ, tạo thành vòng tuần hoàn tích cực.”” Triệu Thương Thương ăn ngay nói thật.
Triệu Thương Thương: “…”Triệu Thương Thương nhìn thời khóa biểu hôm nay trên bảng đen, lấy sách tiếng anh ra.
Sau kỳ thi tháng, cuộc sống quay lại trật tự thường ngày.Triệu Thương Thương thu lại nụ cười trên mặt, lắc đầu, cô thì thôi đi, cô không muốn kéo chân cả lớp.
Mâu thuẫn giữa học sinh cá biệt và học sinh trao đổi trong lớp dường như đã được giải quyết.” Giang Tuần đã thu dọn cặp xong.
Thẩm Vân Phi rõ ràng đã năng động trở lại, nhưng có một sự thay đổi rõ ràng, cô ấy không còn thân thiết với các bạn gái trong lớp nữa mà bắt đầu ra ngoài chơi với các bạn nam bất cứ khi nào có thời gian, tụ tập cùng họ.” Dương San chuyển chủ đề.
Đa số bạn nam đều nhường cô ấy, cũng không ai nói cô ấy phiền.Giang Tuần hết hồn, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Hơn nữa Thẩm Vân Phi thích vận động, thích chạy bộ và bóng chuyền, chơi bóng rổ cũng không tệ.”
Nhiều lớp cùng học tiết thể dục, cô ấy hòa mình với các bạn nam, ném vào hai trái 3 điểm liên tiếp khiến cả sân hò reo, lại nổi tiếng thêm một đợt.Nhưng lúc Thẩm Vân Phi khóc cô có nhìn thấy, cô từ nhà vệ sinh trở về chỉ thấy cô ấy gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Tuần sau chính là đại hội thể thao của trường.Lúc diễn tập, cô nhân cơ hội ngồi trên bậc thang bên ngoài sân điền kinh phơi nắng.
Lớp 12 chỉ có thể tham gia lễ khai mạc và thi chạy tiếp sức, ngoài chuyện đó ra thì các hạng mục khác không liên quan nhiều đến bọn họ, trong đại hội thể thao cũng phải học bình thường.Cuối thu đầu đông, một lớp lá rụng xuống mặt đất.
Triệu Thương Thương cảm thấy không tồi, ít nhất thì tham dự lễ khai mạc cũng là cơ hội để hít thở không khí trong lành.”Em không rõ lắm.
Lúc diễn tập, cô nhân cơ hội ngồi trên bậc thang bên ngoài sân điền kinh phơi nắng.Tiết sau là tiết Tiếng Anh.
Cuối thu đầu đông, một lớp lá rụng xuống mặt đất.”
Xung quanh rất náo nhiệt.Đối phương là một chàng trai có khí chất rạng rỡ như ánh nắng, cùng với Thẩm Vân Phi đi đến đầu hàng của đội lớp.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều người đang chơi, Thẩm Vân Phi mặc quần áo thể thao vừa từ sân bóng đi ra, đang vui vẻ trò chuyện với hai nam sinh lớp mười một.”Các cậu nói nhỏ chút được không?
Một bạn nữ của lớp 9 bắt chước giọng nói chuyện của cô ấy: “Chào bạn, rất hân hạnh được biết bạn, tôi đến từ LA, tôi là người Mỹ gốc Hoa.”Triệu Thương Thương: “Không muốn.
Thư Tiểu Tri tiếp lời: “Tôi còn là một người đẹp gốc Trung Quốc nè.”Một cơn mưa thu lạnh, nhiệt độ giảm đột ngột, bóng đêm đen kịt.
Triệu Thương Thương đột nhiên nghe thấy liền không nhịn được cười một tiếng. ”Ừm.
Cô ngồi cách Thư Tiểu Tri tầm hai ba người, Thư Tiểu Tri nhìn thấy cô, do dự đến hỏi: “Ngày mốt cậu có tham gia thi tiếp sức không?””
Triệu Thương Thương thu lại nụ cười trên mặt, lắc đầu, cô thì thôi đi, cô không muốn kéo chân cả lớp.”Không bằng để cậu đi.
“Thẩm Vân Phi báo danh rồi.” Thư Tiểu Tri nói.Người cầm bảng tên lớp đi đầu tiên, chắc chắn phải chọn người đẹp trai nhất, cao nhất, chói mắt nhất.
“Ồ.”Triệu Thương Thương và Thư Tiểu Tri nhìn bọn họ từ xa.
Triệu Thương Thương hơi tò mò rốt cuộc cô ấy muốn nói gì với mình, cô kiên nhẫn chờ.Xung quanh rất náo nhiệt.
“Chút nữa diễn tập nghi thức khai mạc, lớp mình phải có người cầm bảng lớp, Dương San muốn để Giang Tuần đi.””Cậu ấy chỉ để ý tới cậu.
Triệu Thương Thương cũng không bất ngờ, Giang Tuần vừa bị Dương San gọi, có lẽ để nói chuyện này.Buổi chiều vẫn còn tiết, tôi phải ngủ trưa nữa.
Người cầm bảng tên lớp đi đầu tiên, chắc chắn phải chọn người đẹp trai nhất, cao nhất, chói mắt nhất.Trẻ con mười mấy tuổi là khó quản nhất, Dương San cũng nhức đầu, thấy hỏi không được gì nên cô ấy vẫy tay để Triệu Thương Thương ra ngoài: “Em gọi Thư Tiểu Tri giúp cô.
“Nhưng bọn họ nói có thể Thẩm Vân Phi cũng sẽ lên, vì lần này trường cho hai người dẫn đội.”Triệu Thương Thương cũng không bất ngờ, Giang Tuần vừa bị Dương San gọi, có lẽ để nói chuyện này.
“Không bằng để cậu đi.” Thư Tiểu Tri nhìn Triệu Thương Thương nói, “Nếu nhất định phải tìm người hợp tác với Giang Tuần, ngoài cậu ra thì tôi sẽ không chấp nhận người khác.”” Triệu Thương Thương nói.
“Tại sao?” Triệu Thương Thương khó hiểu.”Thẩm Vân Phi báo danh rồi. “Cậu ấy chỉ để ý tới cậu.” Qua một thời gian, Thư Tiểu Tri cũng đã nhìn thấu
một vài chuyện. Cô ấy nghĩ mãi mà không ra, “Có phải cậu hạ độc gì với cậu ấy
không?””
Triệu Thương Thương: “…”Mạng lưới quan hệ xung quanh cậu có thể tóm gọn trong ba chữ: “Triệu Thương Thương.
Một nơi khác trong sân điền kinh, Dương San nói vài lời với Giang Tuần, hai người đang đi về phía sân bóng rổ.Chị làm xong lần sau chắc chắn sẽ lại tiến bộ, tạo thành vòng tuần hoàn tích cực.
Dương San nhìn thấy Thẩm Vân Phi ở gần đó, vẫy tay gọi cô ấy qua.” Qua một thời gian, Thư Tiểu Tri cũng đã nhìn thấu một vài chuyện.
Thẩm Vân Phi và Giang Tuần đứng cùng một chỗ, ánh nắng chiếu lên hai người họ.”Ấn tượng của em về em ấy thế nào?
Dương San nói khá nhiều với Thẩm Vân Phi, trên mặt mang theo nụ cười, giao lưu vô cùng vui vẻ.Thẩm Vân Phi rõ ràng đã năng động trở lại, nhưng có một sự thay đổi rõ ràng, cô ấy không còn thân thiết với các bạn gái trong lớp nữa mà bắt đầu ra ngoài chơi với các bạn nam bất cứ khi nào có thời gian, tụ tập cùng họ.
Giang Tuần rất ít nói, cậu chỉ nghe, biểu cảm lạnh nhạt.” Triệu Thương Thương và Thư Tiểu Tri nhìn bọn họ từ xa.-
Triệu Thương Thương có chút thất thần, buổi trưa cô gặp Du Mân, cậu ta còn hỏi thăm cô: “Học sinh trao đổi lớp cậu có phải tên Thẩm Vân Phi không?”Mâu thuẫn giữa học sinh cá biệt và học sinh trao đổi trong lớp dường như đã được giải quyết.
“Cậu biết à?” Triệu Thương Thương hỏi.”
“Cậu ấy rất nổi tiếng, nghe nói còn biết chơi bóng rổ, người anh em ngồi sau tôi không biết sao lại quen được với cậu ấy, ngày nào cũng nhắc, tôi nghe đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi.”Triệu Thương Thương vẫn còn trong trạng thái xấu hổ vì vừa rồi, cơ thể như bị tê liệt, không biết phải phản ứng thế nào.
Thẩm Vân Phi đúng là mẫu con gái dễ khiến người khác phái thích, rất ngọt ngào và năng động.”
Ở bên cạnh cô ấy chắc sẽ rất vui vẻ.”Cậu biết à?
Triệu Thương Thương nghĩ đến lời Giang Tuần từng nói, cậu nói cậu bất giác đợi cô, cô giống như có ma lực, ở bên cạnh cô rất vui vẻ.Vừa đau vừa ngơ ngác.
Cô không nhịn được suy nghĩ lung tung, nếu Giang Tuần gặp được Thẩm Vân Phi, Lý Vân Phi, Hồ Vân Phi cũng khiến người khác vui vẻ trước thì sao.Đến lúc cô thức dậy, lớp đã về hơn một nửa.
Cậu cũng sẽ tốt với cô ấy như thế sao.Cậu cũng sẽ tốt với cô ấy như thế sao.
Tặng tranh của mình cho cô ấy, mua quà cho cô ấy, đi đường vòng đưa cô ấy về nhà, dẫn cô ấy đi dạo ăn cơm, vẽ cô ấy vào tranh, cười với cô ấy, khích lệ cô ấy.”
“Thương Thương.” Giang Tuần đi tới trước mặt nhưng Triệu Thương Thương không phát hiện ra. Cậu ngồi xuống cạnh cô, “Cậu đang nghĩ gì thế?”
============
Thư Tiểu Tri đã đi.”
Triệu Thương Thương sững sờ một lúc, mở nắp chai uống một ngụm nước che giấu tâm trạng của mình.Cậu siết chặt tay, trấn an Triệu Thương Thương sắp nhảy khỏi lòng cậu, “Cậu không nặng.
Giáo viên thể dục trên sân điền kinh thỏi còi gọi các lớp qua xếp hàng.Tôi nặng hơn bảng lớp nhiều.
Triệu Thương Thương tâm sự nặng nề đi bên cạnh Giang Tuần, mây trên trời tản ra, ánh nắng chiếu xuống khiến cô híp mắt lại.Triệu Thương Thương nhìn một vòng quanh phòng học, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, có chút hoảng hốt.
Lúc diễn tập cô phát hiện lần này các lớp khác đều có hai người dẫn đội, nam cầm bảng tên lớp, nữ cầm cờ.”Ồ.
Triệu Thương Thương đứng ở hàng trước theo bản năng quay đầu nhìn, Giang Tuần ở cuối hàng không ra khỏi đội ngũ của lớp, mà Thẩm Vân Phi cũng không ở đây.” Giang Tuần vừa đi vừa hỏi.
Lúc sắp đến lượt lớp 9, cuối cùng Dương San cũng dẫn theo Thẩm Vân Phi về, gọi ủy viên thể dục của lớp ra khỏi hàng.”
Đối phương là một chàng trai có khí chất rạng rỡ như ánh nắng, cùng với Thẩm Vân Phi đi đến đầu hàng của đội lớp.Theo lời cô ấy thì cô ấy chính là khách du lịch đến để trải nghiệm một cuộc sống khác, chứ không phải để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, chen chúc trên một cây cầu ván đơn với hàng ngàn người khác giống bọn họ.
–”Làm ơn im lặng đi, darling.
Từ giữa tháng trước, nhà trường đã áp dụng quy định mới rằng tất cả học sinh lớp mười hai sẽ tăng giờ tự học buổi tối, học sinh ngoại trú sẽ không tan học trước 10 giờ tối.Ở bên cạnh cô ấy chắc sẽ rất vui vẻ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi tối của Giang Tuần hoàn toàn bị xáo trộn. Đến lượt Triệu Thương Thương.
Đương nhiên nếu có tình huống đặc biệt có thể xin giáo viên chủ nhiệm không tham gia lớp tự học buổi tối ở trường. Cổ Khâu Thành vốn có ý định này, nhưng sau khi cân nhắc, Giang Tuần quyết định tuân thủ quy định của trường.Khi quay về, cô ấy lại kể lại một lượt với mọi người.
Hôm nay Giang Tuần phát hiện sau nghi thức khai mạc đại hội thể thao quay về lớp, Triệu Thương Thương đều yên lặng.”
Trong tiết tự học buổi tối, giáo viên Toán chiếm dụng ba mươi phút giảng bài tập. Triệu Thương Thương nghe đến buồn ngủ, mười phút cuối của tiết tự học cô thật sự không chịu nổi nữa mà nằm xuống ngủ.Cô không nhịn được suy nghĩ lung tung, nếu Giang Tuần gặp được Thẩm Vân Phi, Lý Vân Phi, Hồ Vân Phi cũng khiến người khác vui vẻ trước thì sao.
Đến lúc cô thức dậy, lớp đã về hơn một nửa.Chúng ta đến căn tin đi.
Bạn cùng bàn là Giang Tuần vẫn còn ở đó, tay thong thả lật vài bài văn cổ ngoài sách giáo khoa, cũng không đánh thức cô.Một nơi khác trong sân điền kinh, Dương San nói vài lời với Giang Tuần, hai người đang đi về phía sân bóng rổ.
Triệu Thương Thương nhìn một vòng quanh phòng học, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, có chút hoảng hốt. Cô lấy chăn nhỏ đắp trên người mình xuống, giọng có hơi khàn: “Chúng ta về thôi.””Quan hệ của em với Thẩm Vân Phi thế nào?
“Ừm.” Giang Tuần đã thu dọn cặp xong.”Có thể đừng lảm nhảm nữa được không?
Ra khỏi phòng học mới phát hiện trời đang mưa.”
Một cơn mưa thu lạnh, nhiệt độ giảm đột ngột, bóng đêm đen kịt.Triệu Thương Thương thỏa mãn, cuối cùng hỏi Triệu Dập Thời: “Dương Dương không có gì muốn bày tỏ hả?
Đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang tia sáng lờ mờ, gió từ cửa sổ thổi vào.”Tại sao?
Triệu Thương Thương rút hai tay vào trong tay áo, điện thoại trong cặp rung lên ong ong. Là Triệu Dập Thời ngồi trong xe Diệp Xuân Lâm gọi điện hỏi sao cô còn chưa ra.Không thể không nói, vị học sinh trao đổi mới đến này đã rót thêm sức sống mới cho lớp 9.
Triệu Thương Thương vừa cầm điện thoại nói chuyện, vừa lấy dù trong cặp ra.”
Cầu thang đầy dấu giày và vết nước, cô không để ý nên trượt chân, Giang Tuần còn chưa kịp đỡ cô đã trượt xuống hai bậc thang, ngồi bệt xuống đất.”
Vừa đau vừa ngơ ngác.Sau kỳ thi tháng, cuộc sống quay lại trật tự thường ngày.
Giang Tuần hết hồn, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của cô.”Cậu vào lâu thế, chủ nhiệm nói gì với cậu vậy?
“Có lẽ tôi bị trẹo chân rồi.” Triệu Thương Thương nói. Tay cô đè trên mắt cá chân, đau đến hít vào một hơn.Triệu Thương Thương đứng ở hàng trước theo bản năng quay đầu nhìn, Giang Tuần ở cuối hàng không ra khỏi đội ngũ của lớp, mà Thẩm Vân Phi cũng không ở đây.
“Cậu bung dù đi.”Lúc đó bầu không khí trong phòng học cũng kỳ lạ, vô cùng yên tĩnh.
Giang Tuần nói xong liền lấy điện thoại và cặp sách bị cô ném đi nhét vào lòng cô, rồi bế cả người lẫn đồ đạc lên.Triệu Thương Thương nghe đến buồn ngủ, mười phút cuối của tiết tự học cô thật sự không chịu nổi nữa mà nằm xuống ngủ.
Triệu Thương Thương vẫn còn trong trạng thái xấu hổ vì vừa rồi, cơ thể như bị tê liệt, không biết phải phản ứng thế nào.” Triệu Thương Thương nói.
Đợi Giang Tuần bế cô đi một đoạn, trên đường vẫn còn những bạn học khác, ánh mắt của mọi người như bám theo từng bước. Cô dần dần hồi phục lại, nhịp tim bắt đầu đập điên cuồng, cơ thể cứng đờ, nín thở không dám cử động.Từ giữa tháng trước, nhà trường đã áp dụng quy định mới rằng tất cả học sinh lớp mười hai sẽ tăng giờ tự học buổi tối, học sinh ngoại trú sẽ không tan học trước 10 giờ tối.
Giang Tuần nhận ra, cúi đầu nhìn cô.Dương San làm chủ nhiệm lớp đã sứt đầu mẻ trán hòa giải mâu thuẫn giữa các cô gái.
Mưa rơi lắc rắc trên mặt ô, như một bức tường chắn, bao quanh hai người.”Phiền quá.
Cậu nhìn cô, cô càng hoảng, cố gắng tìm chủ đề: “Hôm nay sao cậu không cầm bảng lớp?”” Triệu Thương Thương giải thích, “Tôi đâu có.
Kìm nén cả buổi chiều cộng thêm một buổi tối, cuối cùng cô cũng hỏi ra.
Thanh
“Hai năm trước tôi từng bị tai nạn xe, tay không thích hợp để nâng đồ đạc nên đã nói chủ nhiệm chọn người khác.”Triệu Thương Thương: “…
Triệu Thương Thương lập tức lo lắng, “Tay cậu còn đau không?”Nhiều lớp cùng học tiết thể dục, cô ấy hòa mình với các bạn nam, ném vào hai trái 3 điểm liên tiếp khiến cả sân hò reo, lại nổi tiếng thêm một đợt.
Cô từng nghe Cổ Khâu Thành nói về vụ tai nạn xe đó, Cổ Khâu Thành chủ yếu nhắc về chân, Giang Tuần từng ngồi xe lăn một thời gian rất dài.Cô từng nghe Cổ Khâu Thành nói về vụ tai nạn xe đó, Cổ Khâu Thành chủ yếu nhắc về chân, Giang Tuần từng ngồi xe lăn một thời gian rất dài.
Nhưng lại không nghe gì đến chuyện tay.Giang Tuần nghiêng đầu, tay chống cằm tò mò hỏi cô: “Cậu cũng gọi người khác như thế à?
Cô lại muộn màng nghĩ đến, “Vậy sao cậu còn bế tôi được?! Tôi nặng hơn bảng lớp nhiều.”Thẩm Vân Phi và Giang Tuần đứng cùng một chỗ, ánh nắng chiếu lên hai người họ.
“Cậu đặt tôi xuống trước đi.”Cậu vào phòng giáo viên chưa được một phút đã ra.
Những chiếc đèn đường trong khuôn viên trường lần lượt sáng lên, ánh sáng phản chiếu trong vũng nước trên mặt đất, tạo thành những tia sáng nhiều màu. Giang Tuần đi rất vững, hoàn toàn không giống như những gì cậu đã nói “có vết thương cũ, không thể nâng vật nặng.”Thẩm Vân Phi đúng là mẫu con gái dễ khiến người khác phái thích, rất ngọt ngào và năng động.
Cậu siết chặt tay, trấn an Triệu Thương Thương sắp nhảy khỏi lòng cậu, “Cậu không nặng.”