Chương 46: “Phi hành gia Tiểu Triệu sẽ đến cứu ngay.”Một ca sĩ đường phố với bộ râu xồm xoàm hát “Last Dance” của Ngũ Bách.
Về đến nhà, cô gửi tin nhắn cho cậu, cậu hỏi cô cặp đôi kia đã hát gì.
============”
Nhiệt độ ở thành phố Yến thấp hơn Bán Giang, buổi sáng trời nhiều mây, sương mù mịt mờ, không khí mang theo hơi lạnh.Hai năm gần đây, Giang Chính đã có ý định sắp xếp lại gia đình, một người con trai khác của ông ta năm nay học cấp 2, nhỏ hơn Giang Tuần 4 tuổi, hở tí là bỏ nhà trốn đi, không nhận ông ta làm cha.
Lúc Giang Tuần xuống lầu, Thẩm Chi Thư đã thức dậy, bà ấy đang đọc báo ở phòng khách.Tách người đàn bà và Thẩm Chi Thư ra.
Hai ngày trước bà ấy nôn nghén liên tục, có dấu hiệu bị cảm, ăn gì cũng không vào, bây giờ sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, hai môi mím chặt không có chút huyết sắc nào.”
Hai mẹ con ăn sáng vô cùng im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.Trên đường về, Thẩm Chi Thư hỏi Giang Tuần: “Con học được ở đâu đấy?
Sau bữa ăn, Giang Tuần lên tiếng trước, cậu nói với bà ấy chuyện cậu sẽ về Bán Giang vào ngày mai.”Vì vậy tạm thời nhắm đôi mắt em lại,
Thẩm Chi Thư không bất ngờ, bà ấy cảm thấy cậu quả thật nên đi rồi, còn phải về trường học.Thẩm Chi Thư không bất ngờ, bà ấy cảm thấy cậu quả thật nên đi rồi, còn phải về trường học.
Bà ấy đặt muỗng xuống, đồ sứ chạm nhau phát ra tiếng vang, nói: “Trước khi đi thì đi thăm bà nội đi.”Trong bóng tối trôi nổi những mong chờ của anh…
Thẩm Chi Thư và Giang Chính nhìn nhau là thấy ghét, duyên vợ chồng mỏng nhưng quan hệ với ba mẹ của Giang Chính lại không tệ. Người già lớn tuổi, hai năm trước mắc bệnh Alzheimer nên ký ức lộn xộn, không nhận ra ai.” Một lúc sau, lần đầu tiên Thẩm Chi Thư hỏi.
Tính cả con nuôi, bà có ba con trai và hai con gái, tổng cộng có mười hai đứa cháu.”
Tình hình của bà ấy bây giờ căn bản không nhận ra ai là ai.”
Huống chi từ nhỏ Giang Tuần không qua lại với bên này nhiều nên bà ấy càng không nhận ra cậu.Thẩm Chi Thư không nói thêm gì, mở hướng dẫn, “Mẹ đưa con đi.
Giang Tuần cùng bà cụ ngồi bên ngoài một lúc, phơi nắng nghe bà ấy nói chuyện xưa, đến lúc bà cụ mệt lại đẩy bà về phòng.Càng hiếm thấy hơn là họ trò chuyện một lúc, mặc dù ở giữa thường có những khoảng im lặng kéo dài, cuộc trò chuyện tiếp tục có chút gập ghềnh và khó xử.
Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, Thẩm Chi Thư gặp được họ hàng nhà Giang Chính, bị chặn lại trên cầu thang.Trong miệng ngậm kẹo mút, má phồng lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, có lẽ cô thi khá tốt.
Người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ hung tợn nhìn chằm chằm bụng Thẩm Chi Thư, ánh mắt như ngấm thuốc độc, muốn xuyên qua lớp áo nhìn ra một cái lỗ trên bụng bà ấy, “Mang thai đứa con hoang còn có mặt mũi đến thăm mẹ, nếu mẹ tỉnh táo, biết cô làm những chuyện kinh tởm thế này chắc chắn sẽ đuổi cô ra ngoài!”Từ mang thai đến ly hôn, bà ấy không nói rõ chi tiết với Giang Tuần.
Người đàn bà tức giận nói, thậm chí còn muốn ra tay dạy dỗ Thẩm Chi Thư.Có y tá đến khuyên can, “Phu nhân, mong bà đừng lớn tiếng ồn ào.
Bà ta rất giỏi chuyện nhéo tay, giật tóc này, mấy cô nhân tình chồng bà ta nuôi bên ngoài cũng đều đã trải nghiệm sự lợi hại của bà ta. Bà ta ảo tưởng mình có thể làm thế với Thẩm Chi Thư nhưng lại không dám ra tay thật.Họ giống như một tấm gương, phản chiếu lẫn nhau, đôi khi thiếu đi sự ấm áp, quá thẳng thắn và trần trụi.
Hôm nay Thẩm Chi Thư không đeo trang sức, bà chỉ tô son để có sức sống hơn, dù khuôn mặt có chút ốm yếu nhưng đường nét nổi bật vẫn khiến bà xinh đẹp đến kinh ngạc.”
Quần chúng dừng lại xung quanh khiến người đàn bà càng lấn tới, bà ta tiếp tục chỉ vào Thẩm Chi Thư mắng: “Mặt mũi nhà họ Giang đều bị cô vứt sạch rồi.”
Giang Tuần bỗng nhiên đổi ý, cậu muốn về Bán Giang ngay hôm nay.
Giang Tuần từ cửa thang máy đi ra, tiến lên gọi một tiếng: “Thím hai.””
Tách người đàn bà và Thẩm Chi Thư ra.Cảm giác lớn nhất của cậu là đói và khát, cậu lao nhanh đến tủ lạnh, ôm thùng sữa bò lên uống đến mức nôn ói.
Người được cậu gọi là thím hai càng thêm bất mãn khi nhìn thấy cậu ngăn trước mặt Thẩm Chi Thư: “Cậu còn che chở cho mẹ cậu? Cậu có lương tâm không hả, ba cậu thương cậu vô ích rồi!”Hòn đảo giữa hồ được bao quanh bởi nước, có những hàng liễu rũ rủ xuống bên bờ.
Có y tá đến khuyên can, “Phu nhân, mong bà đừng lớn tiếng ồn ào.”Giang Tuần chỉ nói: “Con xem thử còn đổi được không.
Vào lúc này, Giang Tuần không khỏi nghĩ đến Triệu Thương Thương.Lúc Thẩm Chi Thư hỏi Giang Tuần có để ý không, Giang Tuần thoáng mất tập trung, suy nghĩ trôi dạt.
Triệu Thương Thương tinh quái sẽ làm thế nào.Cô nói hát “Last Dance”.
Giang Tuần mở camera điện thoại lên, nhắm vào người phụ nữ, nói một cách nghiêm túc: “Thím hai, trong kẽ răng của thím có rau hẹ.”Hôn nhân của Thẩm Chi Thư và Giang Chính đã tan vỡ từ mười mấy năm trước, vì cổ phần của công ty liên quan đến lợi ích của các bên nên hai bên vẫn duy trì mối quan hệ vợ chồng trên pháp lý nhưng thật ra mỗi người sống cuộc sống của mình, không can thiệp chuyện của nhau.
“Tóc giả sắp rơi rồi.”Cậu không có điện thoại, cũng không có bất cứ công cụ nào có thể mở khóa, rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
“Trên áo choàng trắng dính cà phê rồi.”Giang Tuần đi đến giảng đường, chuông thi vang lên, một đám người tràn ra khỏi phòng học.
Người phụ nữ đeo túi hàng hiệu, mặc quần áo hàng hiệu, toàn thân trang sức vàng bạc, rất sĩ diện, chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Thêm vào đó, giọng nói của Giang Tuần bình tĩnh, nhẹ nhàng, dường như đang thực sự trình bày một sự thật khách quan, cùng với tiếng “tách tách” chụp ảnh từ điện thoại của cậu, khiến đối phương hoảng loạn. Bà ta lập tức kiểm tra lại khăn choàng và tóc của mình.Trường học yên tĩnh, học sinh lớp mười hai đang học, lớp mười một vẫn còn đang làm bài thi cuối cùng trong ngày.
Tranh chấp còn chưa giải quyết, bầu không khí bỗng nhiên trở nên buồn cười. Trước hôm nay, hai mẹ con họ chưa từng có cơ hội cùng xem triển lãm thế này.
Y tá cười khúc khích, ngay cả Thẩm Chi Thư cũng nhịn không được.” Giang Tuần nhìn ngoài cửa sổ, gió thổi bay tóc cậu, tâm trạng cậu rất tốt, nói: “Cậu ấy rất thú vị.
Trên đường về, Thẩm Chi Thư hỏi Giang Tuần: “Con học được ở đâu đấy?””Nếu đúng hãy trả lời 1.
Gần trưa, sương mù tan đi, ánh nắng bồng bềnh như nước, tràn vào trong xe, Giang Tuần đeo kính râm buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng mang theo ý cười không rõ ràng, “Vũ trụ Thương Thương.””
Thẩm Chi Thư đương nhiên nhớ rõ Triệu Thương Thương.Cậu có lương tâm không hả, ba cậu thương cậu vô ích rồi!
“Bạn con chỉ dạy con những thứ này à?”Bên ngoài bức tường kính của nhà kính, các đứa trẻ đang chơi đùa, họ hàng uống rượu trò chuyện dưới tán cây.
“Không chỉ vậy.” Giang Tuần nhìn ngoài cửa sổ, gió thổi bay tóc cậu, tâm trạng cậu rất tốt, nói: “Cậu ấy rất thú vị.”Cậu nhìn cô lấy điện thoại từ trong hộp bút ra, bấm nhận.
“Con có để ý chuyện thím hai con vừa nói không?” Một lúc sau, lần đầu tiên Thẩm Chi Thư hỏi.Nhiệt độ ở thành phố Yến thấp hơn Bán Giang, buổi sáng trời nhiều mây, sương mù mịt mờ, không khí mang theo hơi lạnh.
Từ mang thai đến ly hôn, bà ấy không nói rõ chi tiết với Giang Tuần.”Không chỉ vậy.
Hôn nhân của Thẩm Chi Thư và Giang Chính đã tan vỡ từ mười mấy năm trước, vì cổ phần của công ty liên quan đến lợi ích của các bên nên hai bên vẫn duy trì mối quan hệ vợ chồng trên pháp lý nhưng thật ra mỗi người sống cuộc sống của mình, không can thiệp chuyện của nhau.-
Giang Chính có người khác bên ngoài, Thẩm Chi Thư cũng có người tình cố định.Bà ấy đặt muỗng xuống, đồ sứ chạm nhau phát ra tiếng vang, nói: “Trước khi đi thì đi thăm bà nội đi.
Hai năm gần đây, Giang Chính đã có ý định sắp xếp lại gia đình, một người con trai khác của ông ta năm nay học cấp 2, nhỏ hơn Giang Tuần 4 tuổi, hở tí là bỏ nhà trốn đi, không nhận ông ta làm cha.Giang Tuần bắt xe đến trung học số mười lăm.
Cộng thêm lần này Thẩm Chi Thư mang thai ngoài ý muốn nên hai bên đã thương lượng đệ đơn ly hôn, chia tài sản, hoàn toàn vạch ra ranh giới rõ ràng.Sau bữa ăn, Giang Tuần lên tiếng trước, cậu nói với bà ấy chuyện cậu sẽ về Bán Giang vào ngày mai.
Rồi sẽ có một ngày như vậy, chẳng phải cũng là một sự giải thoát sao.Chỉ có điều thời gian hơi gấp.
Nắng chói chang, gió thổi bên tai.Tính cả con nuôi, bà có ba con trai và hai con gái, tổng cộng có mười hai đứa cháu.
Lúc Thẩm Chi Thư hỏi Giang Tuần có để ý không, Giang Tuần thoáng mất tập trung, suy nghĩ trôi dạt.Vào lúc này, Giang Tuần không khỏi nghĩ đến Triệu Thương Thương.
Cậu nhớ lại đêm ở trong nhà kính trên sân thượng cách đây đã lâu, sau khi gió thổi khiến cửa đóng lại, ổ khóa xảy ra vấn đề, không thể mở ra được.”Con có để
ý chuyện thím hai con vừa nói không?
Cậu không có điện thoại, cũng không có bất cứ công cụ nào có thể mở khóa, rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.Cậu bị nhốt ở đó, cố chấp đợi ai đó đến tìm cậu, giải cứu cậu.
Anh em họ của cậu đang chơi đá bóng trên bãi cỏ bên dưới, họ cười, cổ vũ, vỗ tay và tranh cãi, tạo ra đủ loại tiếng động.Lời tạm biệt kết thúc bằng cái ôm ngắn ngủi.
Lúc đó cậu vẫn còn rất nhỏ, đứng trong nhà kính, cậu phải nhón chân mới có thể nhìn thấy những hình ảnh đó. Bên ngoài bức tường kính của nhà kính, các đứa trẻ đang chơi đùa, họ hàng uống rượu trò chuyện dưới tán cây.Bà ta ảo tưởng mình có thể làm thế với Thẩm Chi Thư nhưng lại không dám ra tay thật.
Cổ họng cậu như bị dính keo, không thể la lên gọi ai trong số những người đó. Cậu nói: “Chú ý sức khỏe.
Cậu chỉ nhìn từ xa.Những người bán hàng bên cầu đang bán kẹo bông cầu vồng đủ màu sắc, thu hút một đám trẻ con.
Cậu bị nhốt ở đó, cố chấp đợi ai đó đến tìm cậu, giải cứu cậu.Giang Tuần nhìn thấy Triệu Thương Thương.
Sau gần một ngày một đêm, là thợ tỉa hoa mở cửa.”Tóc giả sắp rơi rồi.
Cảm giác lớn nhất của cậu là đói và khát, cậu lao nhanh đến tủ lạnh, ôm thùng sữa bò lên uống đến mức nôn ói.Sau gần một ngày một đêm, là thợ tỉa hoa mở cửa.
Đã rất lâu rồi, Giang Tuần nhớ lại cảnh đó giống như một giấc mơ, khiến người ta không phân biệt rõ chuyện đó đã thật sự xảy ra chưa hay chỉ là phán đoán của cậu.”
Sau đó cậu sống với ông ngoại, vừa dưỡng bệnh, vừa học vẽ, trải qua những năm tháng vui vẻ.Hôm nay Thẩm Chi Thư không đeo trang sức, bà chỉ tô son để có sức sống hơn, dù khuôn mặt có chút ốm yếu nhưng đường nét nổi bật vẫn khiến bà xinh đẹp đến kinh ngạc.
Giang Tuần cảm thấy cậu đã từng để ý, nhưng khi dần trưởng thành đến một thời điểm nhất định, cậu đã không còn để ý nữa.Thẩm Chi Thư quay tay lái, rẽ vào một góc đường, nói với nói với Giang Tuần: “Hôm nay bảo tàng nghệ thuật có một buổi triển lãm mới, con có muốn đi xem không?
Cậu nói với Thẩm Chi Thư: “Mang thai sinh con là chuyện của mẹ, không cần giải thích với ai, kể cả con.””
Họ giống như một tấm gương, phản chiếu lẫn nhau, đôi khi thiếu đi sự ấm áp, quá thẳng thắn và trần trụi.============
Thẩm Chi Thư quay tay lái, rẽ vào một góc đường, nói với nói với Giang Tuần: “Hôm nay bảo tàng nghệ thuật có một buổi triển lãm mới, con có muốn đi xem
không?”Giang Tuần rời mắt khỏi đàn chim nước trong hồ, nhìn bà ấy một chút, nghe thấy bà nói: “Lúc nhỏ mẹ rất nổi loạn, đúng lúc bọn họ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp nên không có thời gian quan tâm mẹ, bọn mẹ không quá gần gũi.
Bảo tàng nghệ thuật nằm trên hòn đảo giữa hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp. Triển lãm thư pháp và hội họa có quy mô không lớn, không có nhiều người đến, khắp nơi đều yên tĩnh.Anh em họ của cậu đang chơi đá bóng trên bãi cỏ bên dưới, họ cười, cổ vũ, vỗ tay và tranh cãi, tạo ra đủ loại tiếng động.
Trước hôm nay, hai mẹ con họ chưa từng có cơ hội cùng xem triển lãm thế này.”
Thẩm Chi Thư đi dạo được một nửa đã cảm thấy bắp chân đau nhức, bà ấy rời khỏi triển lãm trước Giang Tuần, ngồi trên ghế dài bên ngoài nghỉ ngơi. Hòn đảo giữa hồ được bao quanh bởi nước, có những hàng liễu rũ rủ xuống bên bờ.Triển lãm thư pháp và hội họa có quy mô không lớn, không có nhiều người đến, khắp nơi đều yên tĩnh.
Lúc ra, Giang Tuần mang theo ly nước cho bà ấy.Cậu lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra, đổi chuyến tàu.
Càng hiếm thấy hơn là họ trò chuyện một lúc, mặc dù ở giữa thường có những khoảng im lặng kéo dài, cuộc trò chuyện tiếp tục có chút gập ghềnh và khó xử.” Cô không hỏi nguyên nhân hậu quả, cũng không quan tâm có phải cậu đang đùa không, phản ứng đầu tiên của cô chính là như thế.
Thẩm Chi Thư đột nhiên nói: “Ông ngoại dạy con khá tốt.””
Giang Tuần rời mắt khỏi đàn chim nước trong hồ, nhìn bà ấy một chút, nghe thấy bà nói: “Lúc nhỏ mẹ rất nổi loạn, đúng lúc bọn họ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp nên không có thời gian quan tâm mẹ, bọn mẹ không quá gần gũi. Sau đó mẹ phạm phải sai lầm giống họ, không chăm sóc tốt cho con…””Nếu như tôi bị nhốt trong nhà kính.
“Nhưng mẹ rất vui vẻ vì hai người đã ở cạnh nhau rất lâu.”Sau đó mẹ phạm phải sai lầm giống họ, không chăm sóc tốt cho con…
Lúc hai người rời khỏi bảo tàng nghệ thuật đã là 13:07.Người được cậu gọi là thím hai càng thêm bất mãn khi nhìn thấy cậu ngăn trước mặt Thẩm Chi Thư: “Cậu còn che chở cho mẹ cậu?
Những người bán hàng bên cầu đang bán kẹo bông cầu vồng đủ màu sắc, thu hút một đám trẻ con. Trên các thiết bị tập thể dục ngoài trời, các cụ già ngồi đầy, trò chuyện rôm rả. Hai con thiên nga lướt qua mặt nước, bơi về phía giữa hồ.”
Một ca sĩ đường phố với bộ râu xồm xoàm hát “Last Dance” của Ngũ Bách. Người đàn bà tức giận nói, thậm chí còn muốn ra tay dạy dỗ Thẩm Chi Thư.
Giang Tuần nhớ đến một tối thứ bảy nào đó, Triệu Thương Thương nói cô cô sẽ về nhà sau khi nghe một bài hát bên đường. Về đến nhà, cô gửi tin nhắn cho cậu, cậu hỏi cô cặp đôi kia đã hát gì.”
Cô nói hát “Last Dance”.”Phi hành gia Tiểu Triệu sẽ đến cứu ngay.
“Vì vậy tạm thời nhắm đôi mắt em lại,Thẩm Chi Thư và Giang Chính nhìn nhau là thấy ghét, duyên vợ chồng mỏng nhưng quan hệ với ba mẹ của Giang Chính lại không tệ.
Trong bóng tối trôi nổi những mong chờ của anh…”Giang Tuần đứng ở chỗ giao giữa hành lang và cầu thang, bấm số của cô.
Giang Tuần bỗng nhiên đổi ý, cậu muốn về Bán Giang ngay hôm nay. Thẩm Chi Thư ngạc nhiên hỏi: “Không phải con mua vé ngày mai sao?”Năm giờ ba phút chiều, Giang Tuần đến Bán Giang.
Giang Tuần chỉ nói: “Con xem thử còn đổi được không.”
Cậu lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra, đổi chuyến tàu.Người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ hung tợn nhìn chằm chằm bụng Thẩm Chi Thư, ánh mắt như ngấm thuốc độc, muốn xuyên qua lớp áo nhìn ra một cái lỗ trên bụng bà ấy, “Mang thai đứa con hoang còn có mặt mũi đến thăm mẹ, nếu mẹ tỉnh táo, biết cô làm những chuyện kinh tởm thế này chắc chắn sẽ đuổi cô ra ngoài!
Chỉ có điều thời gian hơi gấp.”
“Con xuống xe ở ngã ba phía trước, con tự đi đến ga tàu.”Rồi sẽ có một ngày như vậy, chẳng phải cũng là một sự giải thoát sao.
Thẩm Chi Thư không nói thêm gì, mở hướng dẫn, “Mẹ đưa con đi.”Người phụ nữ đeo túi hàng hiệu, mặc quần áo hàng hiệu, toàn thân trang sức vàng bạc, rất sĩ diện, chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Lúc tạm biệt, trước khi Giang Tuần xuống xe, Thẩm Chi Thư đã do dự có nên ôm cậu không, Giang Tuần dang hai cánh tay, vụng về chủ động ôm lấy bà ấy. Thẩm Chi Thư đi dạo được một nửa đã cảm thấy bắp chân đau nhức, bà ấy rời khỏi triển lãm trước Giang Tuần, ngồi trên ghế dài bên ngoài nghỉ ngơi.
Cậu nói: “Chú ý sức khỏe.””Giang Tuần, cậu ở đâu thế?
Còn nói: “Bảo trọng.”Lúc Giang Tuần xuống lầu, Thẩm Chi Thư đã thức dậy, bà ấy đang đọc báo ở phòng khách.
Khi Thẩm Chi Thư còn trẻ, sau khi hết hôn, mỗi lần gặp ba rồi lại chia tay, ông ấy luôn nói những câu “Bảo trọng” có vẻ lạc hậu thế này.Cổ họng cậu như bị dính keo, không thể la lên gọi ai trong số những người đó.
Lời tạm biệt kết thúc bằng cái ôm ngắn ngủi.Huống chi từ nhỏ Giang Tuần không qua lại với bên này nhiều nên bà ấy càng không nhận ra cậu.
–”
Năm giờ ba phút chiều, Giang Tuần đến Bán Giang.Giang Tuần cảm thấy cậu đã từng để ý, nhưng khi dần trưởng thành đến một thời điểm nhất định, cậu đã không còn để ý nữa.
Bên ngoài sân ga là bầu trời lúc chạng vạng, với những lớp hoàng hôn đỏ rực bao phủ bầu trời, hùng vĩ và rực rỡ như một thế giới tráng lệ khác trong truyện cổ tích.Lúc ra, Giang Tuần mang theo ly nước cho bà ấy.
Giang Tuần bắt xe đến trung học số mười lăm.”
Bảo vệ chặn cậu lại, cậu nói mình là học sinh ở đây, sau báo tên lớp và tên chủ nhiệm, đăng ký thông tin thì mới được cho đi.Giang Tuần cùng bà cụ ngồi bên ngoài một lúc, phơi nắng nghe bà ấy nói chuyện xưa, đến lúc bà cụ mệt lại đẩy bà về phòng.
Trường học yên tĩnh, học sinh lớp mười hai đang học, lớp mười một vẫn còn đang làm bài thi cuối cùng trong ngày.Bà ta rất giỏi chuyện nhéo tay, giật tóc này, mấy cô nhân tình chồng bà ta nuôi bên ngoài cũng đều đã trải nghiệm sự lợi hại của bà ta.
Giang Tuần đi đến giảng đường, chuông thi vang lên, một đám người tràn ra khỏi phòng học.Đã rất lâu rồi, Giang Tuần nhớ lại cảnh đó giống như một giấc mơ, khiến người ta không phân biệt rõ chuyện đó đã thật sự xảy ra chưa hay chỉ là phán đoán của cậu.
Giang Tuần nhìn thấy Triệu Thương Thương.”
Cô đứng trước bàn học trên hành lang, sắp xếp đống sách vở tài liệu các môn. Trong miệng ngậm kẹo mút, má phồng lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, có lẽ cô thi khá tốt.Tranh chấp còn chưa giải quyết, bầu không khí bỗng nhiên trở nên buồn cười.
Giang Tuần đứng ở chỗ giao giữa hành lang và cầu thang, bấm số của cô.Thẩm Chi Thư đột nhiên nói: “Ông ngoại dạy con khá tốt.
Cậu nhìn cô lấy điện thoại từ trong hộp bút ra, bấm nhận.Lúc hai người rời khỏi bảo tàng nghệ thuật đã là 13:07.
“Nếu như tôi bị nhốt trong nhà kính.”Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, Thẩm Chi Thư gặp được họ hàng nhà Giang Chính, bị chặn lại trên cầu thang.
“Tôi đến cứu cậu!” Cô không hỏi nguyên nhân hậu quả, cũng không quan tâm có phải cậu đang đùa không, phản ứng đầu tiên của cô chính là như thế.”
“Giang Tuần, cậu ở đâu thế?””
Triệu Thương Thương không nhận được câu trả lời ngay, liền chuyển sang giọng nói máy móc: “Alo, xin hỏi là hoàng tử bé sao, cậu đang mắc kẹt ở hành tinh B- 612 sao?”
“Nếu đúng hãy trả lời 1.”Thêm vào đó, giọng nói của Giang Tuần bình tĩnh, nhẹ nhàng, dường như đang thực sự trình bày một sự thật khách quan, cùng với tiếng “tách tách” chụp ảnh từ điện thoại của cậu, khiến đối phương hoảng loạn.
“Phi hành gia Tiểu Triệu sẽ đến cứu ngay.”