Tất nhiên là hắn phát điên rồi,
Khi gần 30 tuổi, hắn yêu một cô gái nhỏ 13, 14 tuổi, không phải điên chứ là gì?
Đáng tiếc, hắn vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, vật nhỏ không yêu hắn. Hắn nghĩ lại rồi bắt đầu từ từ chỉnh lại trang phục của cô, chiếc quần nhỏ đã sớm bị xé rách, chiếc váy nhỏ màu trắng mặc bên ngoài vẫn ổn, ngoại trừ một ít chất lỏng sền sệt. Tiện lợi hơn cho hắn, chỉ cần kéo khóa quần lên thì dáng vẻ vẫn gọn gàng, sạch sẽ.
Hắn ôm Bạch Vi mới mười ba, mười bốn tuổi trong ngực và đi về phía phòng tắm. Hắn thầm nghĩ, không cần biết cô có yêu hay không, chỉ cần khóa chặt ở bên người là được, chỉ cần cô là của hắn thì hắn có thể từ từ dạy dỗ cô, về phần người khác thì có liên quan gì chứ?
Nhưng trong lòng hắn vẫn khó tránh khỏi chua xót.
Dù sao hắn cũng lớn hơn cô 10 tuổi, lại là chú trên danh nghĩa của cô.
————————
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên ào ào, sau đó Du Yến Bắc ôm Bạch Vi, trên người cô chỉ bọc một lớp khăn tắm, mà bên dưới lớp khăn tắm là một cơ thể ngây ngô vô cùng lại khiến hắn yêu chết mất.
Hắn thay đồ ngủ cho cô rồi đắp chăn và đi ra ngoài.
Tiếng máy tính trong phòng làm việc vang lên ‘cạch cạch’ và tiếng lật tài liệu dần biến mất vào rạng sáng bốn năm giờ, lúc này hắn mới tắm rửa, sau đó lên giường ôm cô gái nhỏ của mình mà ngủ.
————————
Vì vậy, khi Bạch Vi nhỏ nhắn tỉnh dậy, cô mơ màng cảm thấy có thứ gì đó đang giam mình, cô cố hết sức mở mắt ra mới phát hiện đó là đôi tay cứng như sắt của hắn.
Cô sửng sốt mà giật mình. Hình như cô chưa bao giờ ngủ cùng giường với hắn đến khi thức dậy vào buổi sáng, ngày thường sau khi hắn muốn cô thì sẽ đưa cô trở về nhà. Đây là nhà của chú nhỏ, cô hiếm khi qua đêm ở đây.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng vừa vặn cơ thể thì cô đã thấy đau nhức vô cùng. Cô hít một hơi, chuẩn bị giữ vững tinh thần ngồi dậy thì một bàn tay to lớn thản nhiên đè cô vào lòng mình.
Bàn tay to của người đàn ông vuốt ve mái tóc đen dài mềm mại của cô, vừa xem tài liệu vừa nói, cũng không quay đầu lại: "Còn sớm, ngủ với anh một lát đi."
Giọng điệu nhẹ nhàng.
Chắc là hắn không còn tức giận nữa.
Vi Vi liếc nhìn đồng hồ trên tay hắn, thời gian trên đó đã hơn chín giờ sáng rồi ... Trời ạ, hôm nay là thứ sáu, mà cô vẫn phải đến trường!
Cô đến muộn rồi!!!
Cô đang vội vàng định ngồi dậy, nhưng kết quả không còn chút sức lực nào, mới ngồi dậy đã ngã xuống giường, tình cờ ngã lên cánh tay của hắn, cứng rắn làm cô đau chết mất.
Nước mắt lưng tròng.
“Gấp cái gì?” Vẫn là giọng nói thản nhiên, “Đã xin cho em nghỉ, chẳng lẽ hôm nay em vẫn muốn dậy?”
Rõ ràng là hắn nói rất điềm đạm, nhưng lại khiến cô đỏ mặt và tim đập loạn khi nhớ đến đêm qua ... Bây giờ bụng cô vẫn còn hơi đau. Trên mặt có chút tủi thân, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức đặt lên bụng lại cảm thấy đau.
"Không thoải mái?"
Người đàn ông thấy cô không lời nào, hắn bèn mở mắt ra hỏi, mà bàn tay cũng mò vào trong quần áo của cô. Cô ngoan ngoãn để hắn kiểm tra.
“Không thoải mái thì làm.” Hắn chỉ nói một câu làm cho gương mặt Bạch Vi nhất thời đỏ lên, chú … Sao chú nhỏ của cô có thể nói lời như vậy chứ?
Hắn khẽ cười, sau đó hắn vỗ nhẹ vào đầu cô nói: “Ngủ một giấc đi.” Sau đó hắn tỉnh dậy, hắn là người rất bận rộn.