Không thể khóc, sẽ làm ồn ào đến anh.
Ngay lúc này, người đàn ông không có động tĩnh gì ở trước mặt đột nhiên khẽ mở đôi môi nhợt nhạt, thốt ra hai từ yếu ớt.
Thẩm Mộ Khanh đang bịt miệng lập tức ngẩn ra, sau đó liều mạng lắc đầu, đôi mắt hạnh sưng đỏ chớp chớp.
Nước mắt dâng trào như dòng sông điên cuồng tuôn rơi.
Cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể nghe rõ ràng những từ giờ phút này Fred đang gọi trong lúc hôn mê.
"Khanh Khanh."
Tên của cô.
Cô cố nén cảm xúc của mình, buông đôi tay đang bịt miệng ra, chậm rãi tiến về phía Fred.
Giây phút cuối cùng khi tiếng khóc bật ra, cô nắm lấy bàn tay lớn của anh.
Bàn tay ấy không nóng ấm giống như trước đây nhưng đủ để châm lên một ngọn lửa trong trái tim cô.
Thẩm Mộ Khanh nghiêng người về phía trước, cố gắng khiến mình lại gần hơn một chút.
"Fred Keith." Thẩm Mộ Khanh gọi anh, khẽ dụi cái mũi đỏ ửng: "Anh nuốt lời, em muốn anh phải đền bù cho em."
Ngón tay vuốt ve, lướt trên hai bàn tay to lớn đó: "Em muốn anh tỉnh lại."
Dường như sợ yêu cầu của mình quá tham lam, cô gái nhỏ tội nghiệp đột nhiên lên tiếng bổ sung một câu:
"Em chỉ cần như vậy thôi."
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Người trên giường không đáp lại nhưng Thẩm Mộ Khanh không cảm thấy nhàm chán.
Cô vẫn mở cái miệng nhỏ nhắn ra, không ngừng lải nhải kể cho Fred nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Cô đã đi đua xe với Rắn Đuôi Chuông, đi mua băng gạc với Medusa...
Cũng như những đêm không có anh, cô đã không ngừng trằn trọc, khó ngủ như thế nào.
Thẩm Mộ Khanh vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi.
Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không biết từ lúc nào cũng đã nhắm mắt lại.
Cô nằm sấp bên cạnh Fred, cứ thế mang theo khuôn mặt giàn giụa nước mắt mà ngủ thiếp đi.
Trong khi ý thức còn mơ hồ, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng vuốt ve gương mặt cô.
Ý thức ngay lập tức quay về, cô mở to mắt, bàn tay còn đang định vuốt tóc cô rơi vào khoảng không.
Thẩm Mộ Khanh nhìn Fred đang nằm trên giường, đôi mắt mở to khiến cô hoảng hốt.
Vui mừng và lo lắng đồng thời ập đến.
"Bach!" Thẩm Mộ Khanh đột nhiên đứng dậy, hét lớn về phía cửa rồi cứ thế lao thẳng ra ngoài.
Con cừu nhỏ yêu thích nhất đột nhiên biến mất không còn ở bên cạnh, Fred hơi mất mát hạ tay xuống.
Đôi mắt vô hồn kia cứ thế mở to, nhìn thẳng lên trên.
Từ lúc Thẩm Mộ Khanh bước vào, Bach và những người khác luôn canh gác bên ngoài.
Fred không tỉnh lại, không ai yên tâm được.
Đợi gần ba tiếng, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng đã bị người mở ra từ bên trong, Thẩm Mộ Khanh mắt đỏ hoe đột nhiên lao ra, ngay lập tức nhắm vào vị bác sĩ đang sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Trong lúc hoảng loạn không còn biết gì nữa, cô túm lấy áo bác sĩ kéo vào phòng.
"Tỉnh rồi! Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!" Giọng Thẩm Mộ Khanh khàn khàn, ngữ điệu gấp gáp.
May mà Rắn Đuôi Chuông ở bên cạnh, thấy tình trạng tinh thần của cô lúc này vội vàng bước tới ôm lấy cô.
"Yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho bác sĩ." Rắn Đuôi Chuông nháy mắt ra hiệu với Bach.
Sau khi dõi mắt nhìn theo bác sĩ vào phòng, Rắn Đuôi Chuông mới chậm rãi buông cô gái trong lòng ra.
Cô đi chân trần, đôi chân nhỏ mảnh khảnh run rẩy, thân hình mỏng manh chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng.
Trông cô tội nghiệp, gầy hơn nhiều so với khi cô ấy rời đi.
Rắn Đuôi Chuông nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngài Fred là người mạnh mẽ, ngài ấy đã vượt qua cái nơi như địa ngục kia để leo lên đến đỉnh cao, ngài ấy sẽ không sao."
Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, nước mắt vừa cố nén lại tràn ra: "Rắn Đuôi Chuông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại bị thương nặng như vậy? Còn nữa..."
Thẩm Mộ Khanh nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, khóc không thành tiếng, cuối cùng mới cố gắng gượng nói ra một câu:
"Anh ấy... anh ấy... mắt của anh ấy, sao... sao lại biến thành như vậy?"
Rắn Đuôi Chuông men theo cánh tay để lộ ra của cô chậm rãi dịch xuống, cuối cùng mới mò tới bàn tay nhỏ bé đang siết chặt thành nắm đấm của cô, dẫn đến chỗ mấy chiếc ghế đằng trước.
Ấn cô ngồi xuống, Rắn Đuôi Chuông thở dài, vỗ nhẹ lưng cô: "Là vì Fred Nick."
Nghe thấy cái tên này, lửa giận của Thẩm Mộ Khanh bừng lên, giãy ra khỏi tay Rắn Đuôi Chuông, đấm mạnh xuống ghế:
"Lại là anh ta! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?!"
"Cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô trước khi rời đi không?" Rắn Đuôi Chuông hỏi.
Dù căm giận không thôi nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn gật đầu: "Tôi nhớ, là vì bến cảng và vũ khí."
Rắn Đuôi Chuông gật đầu: "Fred Nick đoán được ngài Fred sẽ đến nên anh ta đã thuê một đám lính đánh thuê của tổ chức Flamingo, số lượng lính đánh thuê vượt xa tưởng tượng của chúng ta, trong đó có đến sáu lính đánh thuê cao cấp."
Cô ấy nghiến răng, ánh mắt hung ác: "Dưới sự chỉ huy của ngài Fred, lẽ ra kế hoạch của chúng ta vốn dĩ khá hoàn hảo nhưng lũ Flamingo chết tiệt đó lại sử dụng vũ khí bị nghiêm cấm trên toàn thế giới."
"Là... là cái gì?"
Nghe đến đây, tim Thẩm Mộ Khanh hẫng một nhịp.
"Vũ khí laser làm mù mắt." Rắn Đuôi Chuông nghiến răng: "Một loại vũ khí sử dụng tia laser để gây tổn thương võng mạc, khiến người bị hại bị mù tạm thời hoặc vĩnh viễn."
"Fred Nick rõ ràng nhắm vào ngài Fred, mục tiêu của sáu tên lính đánh thuê cao cấp của Flamingo từ đầu đến cuối chỉ có một mình ngài ấy."
Nghe đến đây, đồng tử Thẩm Mộ Khanh chợt co lại.
Cô biết rõ bản lĩnh của Rắn Đuôi Chuông, đám lính đánh thuê liều mạng đó thật sự là một đám côn đồ cùng hung cực ác.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
Rắn Đuôi Chuông cũng không biết diễn tả thế nào với Thẩm Mộ Khanh về trận chiến diễn ra trong chớp nhoáng đó.
Cô ấy chỉ biết đại gia tộc Fred có được một vị gia chủ như Fred Keith tuyệt đối là vì thượng đế đã rủ hết lòng thương.
"Yên tâm." Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngày càng tái nhợt của Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông chỉ có thể liên tục lên tiếng trấn an:
"Fred có thói quen đeo kính cẩn thận, cặp kính đó không giống kính thường, nó được làm từ nhiều loại vật liệu polymer có độ tinh khiết đến nanomet, vũ khí laser làm mù này chưa thể khiến ngài ấy hoàn toàn mù lòa được đâu."
Nghe đến đây, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng thoáng yên tâm.
Chuyện này... coi như là may mắn trong bất hạnh.
Trong phòng truyền ra tiếng động lạch cạch, lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Sự chú ý bị hấp dẫn, Thẩm Mộ Khanh đứng lên, đi về phía người vừa bước ra từ trong phòng.
Bach nhận khăn lông người bên cạnh đưa đến, lau nước thuốc dính trên tay, vẻ mặt vốn nặng nề cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thẩm Mộ Khanh.
"Cô Khanh." Bach bỏ khăn xuống, gật đầu với cô.
"Ngài ấy đã vượt qua nguy hiểm tính mạng nhưng trong thời gian phục hồi tiếp theo vẫn cần vô cùng cẩn thận, cô vất vả rồi."