Chỉ Muốn Hôn Anh - Nicolas Đường Hồ Lô

Chương 71: Chương 71



"Không chỉ có em, còn có một người nữa rất nhớ anh."

"Còn có cục cưng của chúng ta."

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rạng rỡ và ấm áp, lại có chút bối rối như một cậu thiếu niên.

Chốc lát sau, ý cười trong mắt anh càng sâu, lúm đồng tiền ở khóe miệng càng thêm mềm mại, anh lặng lẽ nhìn cô, đến mức không thốt lên được lời nào.

Đã một tuần không gặp, bây giờ anh đứng ngay trước mặt cô.

Cố An tiến lên một bước, tiến sát lại gần anh, khẽ nói: "Muốn ôm một cái."

"Mặc cảnh phục không thể ôm," Giang Nghiễn nhướng mày, giọng nhẹ nhàng nhưng bất đắc dĩ, như dỗ dành trẻ nhỏ: "Về nhà rồi ôm, được không em?"

"Em quên mất..." Cố An ngại ngùng xoa xoa chóp mũi, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh: "Vậy bây giờ anh có thể tan ca không?"

Rõ ràng thứ bảy không phải ngày làm việc, nhưng đối với Giang Nghiễn thì không có gì khác biệt.

Điều tra, phá án, truy bắt, các vụ án lớn, một năm 365 ngày, không biết anh đã trải qua bao nhiêu ngày đêm đảo lộn, những ngày nghỉ bình thường đối với nhóm người này luôn giống như một giấc mộng xa vời.

Giang Nghiễn hơi ngẩng lên, xoa đầu cô: "Đợi anh đi thay quần áo."

Đôi mắt tròn xoe của Cố An ngập tràn niềm vui, không chớp mắt dõi theo bóng lưng cao gầy của anh khi anh quay người bước đi.

Bộ đồ tác chiến màu đen mặc trên người anh trông thật đẹp, một nhóm tân binh với khuôn mặt non nớt và lạ lẫm đang chào hỏi anh, Giang Nghiễn khẽ gật đầu rồi bước nhanh qua.

Ánh mắt họ lại đổ dồn về phía cô, có một chàng trai cười toe toét: "Chào chị dâu!"

Tiếng gọi bất ngờ khiến Cố An như một con thỏ nhỏ bị giật mình, ngay lúc này có ai đó búng nhẹ vào đầu cô.

Cô bị búng đau phải nhăn mày quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với ánh mắt giễu cợt của Cố Trinh, anh trai ruột lúc này đang khoanh tay nhìn cô từ trên cao.

"Anh hai!" Cố An không hề nổi giận, cười để lộ chiếc răng khểnh giống anh.

Hành động chào hỏi trẻ con của anh trai thật là ngớ ngẩn và ấu trĩ, nhưng cô lại nhớ nó biết bao...

"Sếp của anh bị thương ở tay," Cố Trinh nhếch môi, nếu cởi cảnh phục ra thì đúng là không giống người đàng hoàng: "Vội vàng quay về nên chỉ xử lý qua loa thôi."

Tim Cố An chợt thắt lại, lo lắng đến mức nói lắp: "Sao lại vội vàng thế... Nếu vết thương bị viêm thì sao... Có nghiêm trọng không, bị thương như thế nào?"

"Chỉ cần dán một miếng băng cá nhân thôi mà," Cố Trinh không để tâm nói, khẽ cúi người nhìn cô: "Nói là gấp rút về gặp ai đó, không ngờ sếp của anh lại dính người như vậy, chậc."

Mặt Cố An hơi nóng lên, đúng lúc đó cô thấy Giang Nghiễn bước ra từ phòng thay đồ, Cố Trinh xoa đầu cô rồi bước đi, lúc đi ngang qua Giang Nghiễn, anh chào một cách cà lơ phất phơ: "Sếp đi cẩn thận nhé."

"Đi thôi, về nhà nào."

Giang Nghiễn tay cầm chìa khóa xe, không nhắc đến chuyện bị thương.

Đầu hè, anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt rộng rãi, thường thì tay áo sẽ được gấp lên hai lần.

Bây giờ cúc áo ở cổ tay được cài chặt, chỉ có cổ áo là mở hai khuy, để lộ phần cổ áo phông trắng bên trong.

Cố An nén cảm giác xót xa: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước, được không?"

Bệnh viện Nhân dân thành phố Kinh.

Giang Nghiễn bị thương từ ba ngày trước, lúc đó nhiệm vụ gấp rút chỉ xử lý qua loa, không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu là người bình thường thì chắc cũng sẽ sợ hãi đến mức ở nhà dưỡng thương ba đến năm ngày.

Anh tham gia vào một vụ án lớn. Tổ chuyên án đặc biệt được thành lập từ các tỉnh thành khác nhau, mức độ nguy hiểm khó có thể tưởng tượng.

Chỉ là đối với những cảnh sát hình sự đã quá quen với việc bị thương thì những vết thương ngoài da như vậy là trong cái rủi có cái may, vì vậy mà Cố Trinh mới đùa rằng "chỉ cần dán một miếng băng cá nhân là được."

Bác sĩ nói ngắn gọn: "Cởi áo sơ mi ra, để lộ toàn bộ vết thương."

Giang Nghiễn cúi đầu, những ngón tay dài và sạch sẽ đặt trên cổ áo sơ mi.

Áo sơ mi được để sang một bên, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo phông trắng tinh khôi, khiến anh trông sạch sẽ và thanh tú.

Cố An từ quầy thu ngân quay lại, Giang Nghiễn đang nghiêng mặt, cô thấy xương hàm anh căng cứng.

Bác sĩ đang xử lý và băng bó vết thương cho anh, cô y tá Tiểu Triệu ở bên cạnh giúp đỡ.

Cô chào hỏi Tiểu Triệu, Tiểu Triệu cười tinh nghịch với cô.

Giang Nghiễn ngồi trên giường bệnh, khoảng cách chiều cao giữa hai người thu hẹp lại.

Cố An bước đến bên cạnh anh muốn nhìn vết thương của anh, ngay sau đó bị anh nhẹ nhàng kéo tới trước người.

Trước khi cô kịp phản ứng, ngón tay anh chạm vào gò má cô, rồi kéo cô vào lòng.

Gò má cô áp vào chiếc áo phông sạch sẽ của anh, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có cảm giác rất mềm mại, cùng với nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải truyền đến gò má. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ từ người anh thay thế mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, thật dịu dàng và khiến người ta yên tâm.

Cố An sợ anh động vào vết thương, nhẹ nhàng giãy ra, giọng nói ấm ức: "Anh làm gì vậy..."

Anh cúi đầu ghé sát tai cô nói: "Lúc nãy không phải muốn anh ôm sao, bây giờ lại không cho ôm nữa à?"

Cánh tay bị thương của anh chống xuống một bên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Bác sĩ tập trung xử lý, vành tai hơi ửng đỏ, còn Tiểu Triệu thì đã bắt đầu hét lên trong lòng.

Cố An cảm thấy xoang mũi cay cay, nói không ra lời.

Anh cúi đầu chạm nhẹ vào gò má cô, rất nhẹ nhàng, giọng nói pha chút ý cười: "Ngoan, không có gì đáng xem đâu."

Y tá Tiểu Triệu hít một hơi thật sâu.

Trong lòng cô ấy lúc này như có một đàn sóc đất và gà đang cùng nhau gào thét.

Nếu tôi có tội! Xin pháp luật hãy vào cuộc!

Sao lại dùng cơm chó làm tôi nghẹn chết?!

Sau khi vào mùa hè, ban ngày có vẻ dài thêm.

Khi hai người về đến nhà, mặt trời vẫn chưa lặn, mới chỉ là bốn giờ chiều.

Ra khỏi bệnh viện, Cố An cảm thấy đau lòng không chịu nổi, không kìm được mà tưởng tượng lại cảnh anh bị thương trong đầu.

Trong quá trình truy bắt làm cách nào đấu tay đôi với nghi phạm, rồi con dao của kẻ liều mạng như thế nào sượt qua cánh tay anh.

Nơi đó vốn đã có vết thương cũ, đã từng khâu lại, giờ lại thêm vết thương mới...

Một người ấm áp và tốt bụng như thế.

Cô hận mình không thể đặt anh trong lòng để chăm sóc anh thật tốt.

Mắt Cố An đỏ lên, đau lòng đến mức muốn khóc.

Cô đổi giày ở cửa, không dám quay đầu nhìn Giang Nghiễn: "Em đi xem cái bánh nhé..."

"Lại đây," Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, trông đặc biệt cuốn hút: "Chồng ôm một cái."

Anh mở rộng vòng tay, cánh tay trắng gầy đang quấn băng. Cô tiến lại gần ôm anh, cảm nhận được vòng tay anh siết chặt quanh eo mình, lần đầu tiên sau một tuần lo lắng, cô mới được ôm anh.

Giang Nghiễn hạ tầm mắt, hàng lông mi rủ xuống dài và dịu dàng: "Em biết từ khi nào thế?"

Cố An nhận ra anh đang hỏi về chuyện đứa bé, ngượng ngùng nói: "Hình như là tháng trước..."

Khóe môi anh cong lên một chút, vô cùng nghiêm túc hôn lên trán cô, mang theo sự lưu luyến vô hạn, lại hôn từ khóe môi đến đôi môi, kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Cún cưng bên cạnh kêu lên một tiếng, Cố An lấy tay đẩy nhẹ ngực anh, khuôn mặt đỏ bừng dở khóc dở cười: "Nó đang nhìn..."

Giang Nghiễn cố nhịn cười, đưa tay che mắt cún cưng: "Ngoan, chuyện này không dành cho trẻ con."

Mặt Cố An càng đỏ hơn, anh cười rồi tiếp tục hôn cô.

Không biết bao lâu sau, anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô và cọ cọ: "Anh đi tắm một chút."

Cố An biết quá rõ tính anh thích sạch sẽ, nếu về nhà mà không được tắm thì chắc anh sẽ khó chịu vô cùng...

Cô lạch bạch chạy vào phòng tìm quần áo sạch cho anh, đứng trước anh dặn dò kỹ lưỡng: "Đừng để chạm vào vết thương, chỉ tắm qua loa thôi nhé."

Giang Nghiễn ngoan ngoãn nghe lời, chốc lát sau lại ngây thơ vô tội hỏi ý cô: "Hay là em giúp anh?"

Lúc anh hạ mi mắt, hàng lông mi dài và rõ ràng, trông vừa ngây thơ vừa đẹp trai, chỉ cần nhíu mày một chút là có thể làm người khác xao xuyến.

Cố An ngơ ngác không nói nên lời, anh xoa đầu cô rồi mỉm cười đóng cửa phòng tắm lại: "Anh sẽ cẩn thận."

Trong lúc Giang Nghiễn tắm, Cố An ôm gối tựa vào ghế sofa xem TV.

Chẳng bao lâu sau, Giang Nghiễn quấn khăn trên cổ ngồi xuống bên cạnh cô, mùi hương sảng khoái của sữa tắm bạc hà tỏa ra từ anh.

Anh mặc áo ngắn tay và quần đùi, làn da rất trắng, các đường nét trên khuôn mặt và đôi mắt không thay đổi so với khi anh 22 tuổi.

Chỉ là trong thời gian làm nhiệm vụ, trông anh có vẻ gầy hơn một chút, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi, đến nỗi mí mắt cũng rõ nét hơn.

Cố An nhìn cánh tay quấn băng của anh, xác nhận vết thương không bị ướt: "Anh ngủ một lát nhé? Đến giờ ăn em sẽ gọi anh dậy."

"Anh không muốn ngủ," Giang Nghiễn dựa vào ghế sofa, tóc ướt nửa chừng rủ xuống trán, mang theo hơi ẩm: "Anh muốn nhìn em một chút."

Nhịp tim của cô đột ngột tăng lên vài nhịp, khóe miệng khẽ cong lên.

"Sao em vẫn dễ đỏ mặt như vậy?" Anh nhẹ nhàng trêu chọc, cúi xuống hôn nhẹ lên gò má cô: "Như hồi mới được gả cho anh."

Trái tim Cố An mềm nhũn, không nỡ bắt anh phải về phòng ngủ.

Cô dựa vào lòng anh, ôm đồ ăn vặt xem TV, chương trình mới của một show truyền hình về chăm sóc con cái đang được phát sóng.

Khi chương trình chuyển sang quảng cáo, Cố An hỏi: "Anh nghĩ cục cưng của chúng ta sẽ là con trai hay con gái?"

Không nghe thấy câu trả lời của anh nên Cố An quay đầu lại nhìn.

Không biết từ khi nào Giang Nghiễn đã nhắm mắt lại, hàng mi dày khép lại để lộ vẻ thanh tú và ôn nhu vốn có.

Anh phải mệt mỏi đến mức nào mới có thể chìm vào giấc ngủ sâu trong khi trên tivi vẫn đang phát chương trình tạp kỹ ồn ào.

Cố An nhẹ nhàng mở chiếc chăn Pikachu mỏng của mình ra, đắp lên người anh, rồi giảm âm lượng TV xuống mức im lặng.

Sau khi chương trình tạp kỹ về chăm sóc trẻ em kết thúc và phát sóng trailer tập tiếp theo, chương trình tin tức địa phương bắt đầu, khiến Cố An cảm thấy buồn chán.

Cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nơi có cục cưng vừa tròn một tháng của cô và Giang Nghiễn.

Cô thì thầm nhỏ nhẹ: "Bé con à, con muốn xem One Piece hay Naruto?"

"One Piece hả?" Cố An chuyển sang kênh anime và để TV ở chế độ im lặng.

Trên TV, Sanji đang làm đồ ăn ngon, còn nhân vật chính Luffy và Chopper thì đang ăn thịt rất hăng hái, má phồng to.

Dạo gần đây, Cố An thường chán ăn, luôn ăn rất ít, nhưng bây giờ lại đột nhiên thấy đói.

Cô cúi đầu: "Bé con, con có muốn lén ăn một miếng bánh quy không?"

Cô mở hộp bánh quy trên bàn trà, lấy ra một miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào và thơm lừng tan chảy trong miệng.

Nhưng vẫn cảm thấy buồn chán.

Hoặc có lẽ là chỉ cần có Giang Nghiễn ở bên cạnh, toàn bộ sự chú ý của cô đã dồn hết vào anh.

Nhưng anh khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, nếu mình làm phiền anh thì quá là không biết điều.

Cố An miễn cưỡng thu lại ánh mắt của mình, xoa nhẹ bụng: "Ngoan nào, ba con đã nhiều ngày không ngủ ngon rồi, con phải ngoan, không được bám lấy ba quá."

Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ cong lên.

Đôi khi anh nghĩ rằng Cố An không thể nào đáng yêu hơn được nữa, nhưng cô luôn khiến anh bất ngờ.

Cô cười, cô nhăn mày, cô tự lừa dối mình lấy cớ cho con để ăn bánh quy mà chính cô muốn ăn...

Tất cả đều khiến anh muốn ôm cô vào lòng mà xoa đầu.

Cố An từ từ dựa sát vào Giang Nghiễn một chút, động tác rất nhẹ nhàng.

Mái tóc vừa gội xong của Giang Nghiễn mềm mại rũ xuống trán, sống mũi cao, khi anh ngủ, những đường nét sắc sảo cũng trở nên dịu dàng.

Cô chống tay lên sofa bên vai anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Sau đó lại như một chú mèo vừa ăn vụng được cá khô, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.

Lúc cô định rời đi, vừa hay bắt gặp ánh mắt đen láy, trong trẻo đầy sự dung túng và cưng chiều của anh: "Đã sáu giờ rồi à?"

"Ừm," Cố An thấy anh đã tỉnh, liền không e dè mà nhào vào lòng anh: "Sáu giờ năm phút rồi."

"Một lát không thấy anh là không chịu được sao?"

Cố An vùi đầu vào lòng anh, không nhìn người mà giả vờ vô tội: "Không phải em muốn gặp anh, là cục cưng, bé muốn gặp ba, muốn nhìn ba."

Cô nói dối mà mặt đỏ tim đập, nghe thấy Giang Nghiễn khẽ cười: "Còn bảo con xem One Piece, ăn bánh quy nữa chứ."

Ôi...

Chẳng lẽ mấy câu vô tri của mình đều bị anh nghe thấy sao?

Giang Nghiễn hạ tầm mắt nhìn cô.

Đôi mắt ấy nhìn gần, đẹp đến mê hoặc, bị anh nhìn chăm chú như vậy khiến cô không tự chủ được, như bị hớp hồn.

Giọng anh vẫn còn chút âm mũi của người vừa thức dậy, gần như thì thầm: "Con còn bảo em làm gì nữa?"

Cố An hít một hơi sâu, chớp mắt to, nhỏ giọng đắc ý đáp: "Con còn bảo em hôn anh nữa..."

Cô đưa tay lên cọ cọ vào chiếc cằm lún phún râu của anh, trông có vẻ lãng tử tuấn tú.

Giang Nghiễn không nhịn được cười, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi cô, hai lúm đồng tiền khiến cô không thể rời mắt.

Ngũ quan thanh tú của anh càng lúc càng gần, những ngón tay thon dài nâng khuôn mặt cô lên, đôi môi mỏng hạ xuống, mơn trớn dịu dàng.

"Vậy cảm ơn cục cưng giúp ba thực hiện ước nguyện."

Đêm đó, Cố An ngủ lơ mơ, nghe thấy tiếng sấm bên ngoài, vô thức rùng mình một cái.

Chỉ là một cơn rùng mình nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Giang Nghiễn thức giấc.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên bụng cô, trân trọng và cẩn thận.

Cố An không phân biệt được đâu là giấc mơ, đâu là thực tại, chỉ cảm thấy vòng tay của anh thật ấm áp, dễ chịu, nghe thấy anh thì thầm:

"Bé cưng, vất vả cho em rồi."

-

Tháng mười, Cố An mang thai năm tháng, bụng đã bắt đầu lộ rõ.

Cố An tuy gầy nhưng phần lớn là do cô có khung xương nhỏ, nên dù có tăng chút cân cũng không rõ rệt.

Thực ra thì cô rất dễ tăng cân và thường sẽ béo mặt trước. Khuôn mặt tròn trĩnh như búp bê của cô sẽ là nơi béo lên đầu tiên.

Sau khi kết hôn, mỗi khi ở nhà và được Giang Nghiễn "nuôi béo" một chút, cô lại nhanh chóng về trường để giảm cân.

Cứ thế lặp đi lặp lại nên cô vẫn giữ được cân nặng khá ổn định.

Trong thời gian mang thai, Cố An đã nghiên cứu rất nhiều kinh nghiệm từ các blogger về cách chỉ tăng cân ở bụng mà không mập những chỗ khác. Thế nhưng điều cô không ngờ là cơ địa mỗi người lại khác nhau, khi dinh dưỡng được cung cấp đầy đủ, cô bắt đầu tăng cân một cách rõ rệt, cân nặng tăng vọt.

Một buổi sáng nọ, khi Giang Nghiễn tỉnh dậy, anh không thấy Cố An luôn rúc vào lòng anh.

Anh mở mắt ra, căn phòng vẫn chưa bật đèn, cuối giường là một bóng dáng nhỏ bé, đứng đó như một chú thỏ sững sờ.

Giang Nghiễn gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ quan sát cô.

Cố An hít một hơi sâu, cởi dép và cẩn thận bước lên cân điện tử.

Vài giây sau.

"Trời ơi --"

Giang Nghiễn phải vùi mặt vào chăn, khóe miệng không thể ngừng cong lên.

Cố An nhìn con số trên cân, đôi mắt trừng lớn, trái tim như bị đâm thật đau.

Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình, bước xuống cân, để cho cân "nghỉ ngơi" một chút.

Sau đó, cô lùi lại vài bước, rồi một lần nữa bước lên cân một cách nhẹ nhàng thanh thoát.

Cái cân này hỏng rồi.

Chắc chắn là thế.

"Đi chân trần không sợ lạnh à?"

Giang Nghiễn đứng dậy và bước qua. Cố An nhăn mày, giống như một đứa trẻ đang méc người lớn: "Cái cân này bị hỏng rồi, anh rảnh thì mua cái mới nhé..."

Giang Nghiễn đứng sau cô, nhìn thoáng qua con số trên cân, miệng nở nụ cười rõ rệt.

Cố An vội vã đưa tay che mắt anh lại: "Anh không được nhìn, là số giả thôi."

"Em béo lên rồi à?"

Cố An như quả bóng xì hơi, đáp khẽ "ừm".

Mang thai đã năm tháng, Giang Nghiễn muốn bế cô về giường, nhưng không dám hành động hấp tấp.

Cố An tức giận nằm trên giường, Giang Nghiễn đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: "Vợ của anh không hề béo chút nào."

Anh cúi mắt xuống, giọng nói êm ái, gối đầu lên cánh tay và quay sang phía cô.

Người ta thường nói, không có cặp vợ chồng nào không cãi nhau, nhưng Giang Nghiễn chưa bao giờ nói nặng lời với cô.

Ngay cả khi cô sắp làm mẹ, anh vẫn để ý đến cảm xúc nhỏ nhặt của cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Người như thế.

Cố An cô đây có tài đức gì.

Sao lại có thể gặp anh và được anh yêu thương hết lòng như vậy.

Cố An ngước nhìn người ở ngay trước mặt.

Đôi mày kiếm thanh tú của anh trông thật như được tạo hóa ưu ái một cách độc nhất vô nhị.

"Giang Nghiễn."

Giang Nghiễn cúi đầu, thuận theo nhìn cô.

Cố An mím môi, mãi không sắp xếp được lời nói, đành phải nghĩ đến đâu nói đến đó: "Anh biết không... bây giờ chỉ mới là tăng cân một chút thôi, sau này em sẽ xấu đi, dáng người sẽ thay đổi, có thể sẽ rụng tóc rồi để lại tàn nhang, với lại trên bụng sẽ có những vết rạn da trông rất xấu đó..."

Cô càng nói, giọng càng nhỏ lại, trái tim nhỏ vốn vui vẻ nhảy nhót bỗng bị bao phủ bởi nỗi lo lắng và bất an: "Anh có còn thích em không?"

Giang Nghiễn cúi đầu, nhìn đôi mi run rẩy của cô, ánh mắt trong veo như nước: "Sao em lại nghĩ như thế?"

Có lẽ đang trong thai kỳ khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, tâm trạng dễ dao động vì những chuyện nhỏ nhặt.

Hoặc cũng có thể vì trước mặt người mà cô thầm yêu nhiều năm, cô chỉ mong anh thấy được phiên bản tốt nhất của mình. Dù rất mong đợi việc chào đón sinh linh mới nhưng việc mang thai, sinh con không hẳn là điều tốt đẹp.

"Em biết anh sẽ không như thế," Cố An hít mũi, thì thầm: "Chỉ là không thể ngừng suy nghĩ linh tinh."

Giang Nghiễn đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng thì thầm vào tai cô:

"Dù em có trở thành một bà lão tóc bạc phơ thì em vẫn là cô bé của anh."

Cô ngước lên, thấy khóe mắt anh hơi cong, nụ cười đẹp đến mê hồn.

"Anh vẫn sẽ yêu em."

"Giống như cái ngày em tròn hai mươi tuổi."

Ngày cô tròn hai mươi.

Là ngày đầu tiên họ ở bên nhau.

-

Tết Nguyên Đán, Cố An mang thai bảy tháng.

Sau bữa tối, hai người cùng nhau đi siêu thị, không biết từ khi nào họ đã đi đến khu vực đồ dùng trẻ em.

Cố An chăm chú nhìn thành phần của quần áo trẻ em: "Anh thấy cái này thế nào..."

Cô vừa mở lời, mới phát hiện ra Giang Nghiễn đang đứng cách cô không xa.

Người đàn ông đã làm cảnh sát nhiều năm, cao ráo với đôi chân dài 1m87, dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng... nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn vào mô hình Iron Man trên kệ, không chớp lấy một cái.

Cố An bước nhẹ nhàng đến bên anh, Giang Nghiễn mím môi nhìn cô một cái.

Ánh mắt đó, giống hệt như lúc anh lén ra ngoài chạy bộ để mua đồ nướng đêm, Cố An phì cười: "Mua!"

Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ nhếch lên, viên cảnh sát trẻ cao 1m87 ôm mô hình Iron Man, trông như cậu bé mẫu giáo, vừa bước theo cô vừa cố nhịn cười.

Cô quay đầu lại, thấy đường nét môi anh lại trở về vẻ nghiêm nghị, hai người dường như hoán đổi vai trò, Giang Nghiễn nhỏ giọng nói: "Anh cũng không nhất thiết phải mua."

Không phải nói sao, đàn ông đến chết vẫn là cậu bé.

Người đàn ông trước mắt cô chính là minh chứng sống.

Đối với sự thỉnh thoảng trẻ con của anh, Cố An chỉ thấy đáng yêu. Hai người mua rất nhiều đồ dùng cho em bé, đến lối ra có trưng bày một con búp bê SpongeBob dễ thương.

"Dễ thương quá dễ thương quá!" Cố An ôm hai má baby, đôi mắt cong lên lấp lánh: "Mua cho bé một con nhé?"

Giang Nghiễn gật đầu, lấy hai con, đặt vào xe đẩy.

"Cậu cả ơi, sao lại mua hai con, anh không có chỗ tiêu tiền à?"

"Vì Cố An nhà mình vẫn chưa lớn mà." Giang Nghiễn xoa đầu cô, trong mắt đầy dịu dàng và chiều chuộng: "Vẫn là một cục cưng."

-

Chớp mắt đã đến mùa xuân năm sau, Cố An dự sinh vào cuối tháng Ba.

Cô và Giang Nghiễn đã kết hôn gần hai năm, Giang Nghiễn luôn đối xử với cô như một đứa trẻ, gần như cưng chiều cô đến mức cô không thể tự lo liệu cuộc sống.

Anh là cậu ấm được nuông chiều từ bé, khi còn độc thân chưa từng động tay vào việc bếp núc, thậm chí chưa từng bước vào bếp.

Sau khi kết hôn, anh không chỉ đảm nhận tất cả công việc nhà, mà tài nghệ nấu ăn của anh còn ngày càng tiến bộ khiến Cố An kinh ngạc. Đến nỗi mỗi lần về nhà lớn họ Giang thăm ông bà, Cố An luôn thấy chột dạ và áy náy, có chút không dám ngẩng đầu lên, vì cô có cảm giác mình đang ngược đãi cháu trai của họ...

Tuy nhiên, phần lớn thời gian Giang Nghiễn đều không có ở nhà.

Trừ kỳ nghỉ kết hôn năm đó, khi đơn vị không có nhiều việc, anh hầu như không nghỉ ngày nào, chỉ mong có thể ở bên cô trước khi đến ngày dự sinh.

Nhưng một khi anh đã mặc bộ cảnh phục lên người, anh không còn chỉ là của riêng cô nữa.

Một tháng trước khi dự sinh, Giang Nghiễn được Bộ Công an điều động vào tổ chuyên án, nhiệm vụ được giữ bí mật và không biết ngày về.

Trước khi ra đi, anh cẩn thận dặn dò mọi điều cần lưu ý, như thể cô là một đứa trẻ chẳng hiểu biết gì. Cố An kiên nhẫn lắng nghe, chỉ thiếu chút nữa là lấy sổ ghi chép ra để ghi lại từng điều một, cho thấy cô đã rất chú tâm.

"Anh đừng lo lắng cho em, em đã chuẩn bị kỹ lắm rồi," cô cười tươi, kiễng chân lên để hôn nhẹ lên má anh: "Hãy trở về an toàn, đừng để bị thương nhé, anh biết chưa?"

Trước đây, mỗi khi anh đi công tác, cô luôn nhõng nhẽo, không muốn anh rời đi.

Nhưng giờ đây, Giang Nghiễn cúi người ôm cô, cằm tựa lên vai cô, đầy vẻ lưu luyến không nỡ rời xa.

Cố An khẽ an ủi: "Khi anh trở về, chúng ta đã là một gia đình ba người rồi!"

Đến giờ tập trung, Giang Nghiễn buộc phải lên đường.

Cố An đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ đạc cần thiết cho việc nhập viện, chỉ cần có dấu hiệu sắp sinh, cô có thể xách túi lên và đi ngay.

Cô đã đọc rất nhiều tài liệu và kinh nghiệm, càng biết nhiều lại càng lo lắng và sợ hãi, cô hít một hơi thật sâu để tự cổ vũ mình.

Chú chó Becgie đã được đưa về nhà họ Giang từ trước, nhìn ngôi nhà rộng lớn trống trải, Cố An nghĩ thầm, lần này, cô thực sự hiểu được cảm giác làm vợ của một cảnh sát...

Giang Nghiễn đi công tác một tuần, trong thời gian đó, anh chỉ kịp báo bình an cho cô một lần ngắn gọn, chưa kịp nói thêm gì thì đã phải cúp máy.

Chính trong lúc cô đơn không ai giúp đỡ, nỗi nhớ lại trào dâng mãnh liệt.

Cố An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, không kìm được nghĩ nếu anh ở đây thì tốt biết bao... Cô có thể ôm lấy anh nhõng nhẽo, chắc chắn anh sẽ giải quyết mọi thứ, dù khó khăn đến mấy, chỉ cần anh có mặt cũng khiến cô an tâm hơn nhiều.

Một giờ sau, chuông cửa vang lên.

Cố An mở cửa, thấy Cố Trinh bế cháu trai nhỏ đứng trước cửa.

"Anh hai? Sao anh lại đến đây?"

Cố Trinh đánh mắt với con trai mình: "Nói cho cô con biết tại sao chúng ta lại đến đây đi."

Cháu trai nhỏ như một cục bột điêu khắc tinh xảo, giọng nói non nớt vang lên: "Cô ơi, về nhà cháu, về nhà với cháu đi!"

Trái tim Cố An như tan chảy vì sự đáng yêu của đứa cháu nhỏ, cậu bé đưa tay đòi cô bế, nửa người đã nhào ra ngoài, nhưng bị Cố Trinh giữ lại, giải thích với cậu: "Cô con có em bé trong bụng, không thể bế con được."

"Lần sau cô sẽ bế con được không?" Cố An nghiêm túc nhìn cậu bé.

"Giang Nghiễn lo lắng cho em đến mức sắp bị đau tim rồi," Cố Trinh nhìn chiếc túi đồ chuẩn bị sẵn sàng cho việc sinh của cô, lông mày nhíu lại, con bé này thật sự không coi anh là anh ruột: "Về nhà anh ở, chị dâu em nói từ mai cô ấy bắt đầu nghỉ đông."

"Chị dâu vất vả lắm mới có kỳ nghỉ, giờ còn phải chăm sóc thêm một bà bầu nữa..." Cố An lắc đầu: "Không ổn đâu, quá phiền phức rồi."

"Ai nói không ổn chứ?" Bác sĩ Thẩm tươi cười xuất hiện sau lưng anh trai, má lúm đồng tiền hiện sâu trên má, cô dịu dàng nhìn Cố An: "Truyện tranh của em cập nhật chậm quá, chị muốn em kể cho chị phần tiếp theo, phải kể hết cuốn mới được về."

Dự sinh của Cố An là vào cuối tháng Ba, nhưng mãi đến một buổi sáng đầu tháng Tư, cô mới có dấu hiệu sắp sinh.

Dù không phải bác sĩ khoa sản, nhưng cũng có chuyên môn y khoa nên bác sĩ Thẩm đã sắp xếp mọi thứ một cách gọn gàng. Cố An đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện, chờ sinh tại bệnh viện.

Anh trai và chị dâu đều ở bên cạnh, nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức khó tả, chỉ biết liên tục hít thở sâu.

Cô xoa bụng mình, thầm nhủ.

Đây có lẽ là khoảnh khắc dũng cảm nhất của mẹ.

Bé yêu à, lát nữa chúng ta gặp nhau nhé...

Cô nhắm mắt lại, cơn đau bụng bắt đầu ập đến, cô lặng lẽ điều hòa hơi thở.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên bên tai, hình như có người bước vào, rồi có người bước ra.

Đầu giường bỗng phủ xuống một bóng râm, thoang thoảng mùi bạc hà nhẹ nhàng, quen thuộc và thanh mát, khiến người ta ngay lập tức cảm thấy yên tâm.

Nhận ra điều gì đó, Cố An mở mắt thì thấy Giang Nghiễn đang đứng ngay bên cạnh giường bệnh của cô.

Đôi mắt đen láy, trong trẻo của Giang Nghiễn chỉ chăm chú nhìn cô, chất chứa bao nhiêu cảm xúc không thể nói thành lời.

Cố An cảm thấy cổ họng khô khốc, cố gắng cười nhẹ để làm dịu không khí: "Anh vẫn kịp về à?"

Chỉ nói một câu thôi mà mắt cô đã bất giác ướt đẫm.

Khoảnh khắc anh xuất hiện khiến cô nhớ lại những ký ức xưa cũ.

Ngày cô một mình đi tham dự kỳ thi mỹ thuật.

Ngày cô đeo ba lô một mình đi thi đại học.

Ngày cô tốt nghiệp đại học.

Những khoảnh khắc quan trọng và cô đơn nhất trong đời cô đều có anh bên cạnh.

Giang Nghiễn cúi người, những ngón tay lành lạnh khẽ lướt qua khóe mắt cô.

Cô gái nhỏ mà anh luôn trân quý, giờ đây mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, chịu đựng cơn đau, trán lấm tấm mồ hôi.

Anh mới nhận ra rằng chỉ nhìn cảnh này thôi anh đã không thể chấp nhận được.

Chứ đừng nói đến tất cả những gì cô sắp phải đối mặt.

Cố An không chớp mắt, nhìn ngắm đôi mắt đẹp của anh ở cự ly gần, nhưng vẫn cảm thấy như thế là chưa đủ.

Chỉ là hàng lông mày anh hơi cau lại, dù vẫn rất đẹp trai, nhưng trông lại nghiêm nghị quá...

"Lúm đồng tiền của anh đâu rồi?" Cô nhẹ nhàng chạm ngón tay vào khóe miệng anh: "Sao không thấy nữa!"

Nghe cô nói, Giang Nghiễn cúi thấp người hơn để cô có thể chạm vào mặt anh.

Anh từ từ nở một nụ cười, rất đẹp nhưng không có chút vui vẻ nào, chỉ sâu thẳm nhìn cô.

Anh chưa bao giờ sợ điều gì.

Nhưng từ khi gặp cô, anh sợ cô khóc, sợ cô không vui.

Rồi sau đó, anh sợ không được gặp cô nữa.

Cơn đau bụng lại truyền đến, nhắc nhở Cố An những gì cô sắp phải đối mặt.

Liệu có bất trắc nào không.

Liệu có xảy ra điều gì ngoài ý muốn không.

Liệu có phải đối mặt với câu hỏi "giữ mẹ" hay "giữ con" không...

Nhỡ đâu...

Nhỡ đâu không qua được thì sao.

Cố An nhìn vào mắt anh, đột nhiên muốn khóc.

Thời gian như dừng lại ở Tết đầu tiên sau khi kết hôn.

Bà nội hỏi Giang Nghiễn khi nào thì để bà bế chắt.

Giang Nghiễn nói rằng mang thai rất vất vả và nguy hiểm, anh rất sợ.

Là cô đề nghị muốn có em bé ở nhà bầu bạn, anh mới đồng ý.

Cố An hít một hơi sâu, xua tan mọi suy nghĩ lộn xộn.

"Chồng à," cô khẽ vuốt qua đôi lông mày đen nhánh của anh: "Lát nữa em sẽ làm ảo thuật cho anh xem."

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô.

"Anh xem này, em vào phòng sinh một mình, nhưng khi ra sẽ có thêm một em bé."

Giang Nghiễn nắm chặt tay cô, dù cơ thể anh lúc nào cũng hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay luôn ấm áp và khô ráo.

Nhưng bây giờ lại rất lạnh, anh nắm chặt lấy tay cô. Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Đuôi mắt Cố An cong lên, đôi mắt trong veo và ướt át.

Cô bắt chước giọng điệu của anh, giống đến chín phần, lặp lại câu mà mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ vẫn nói để chào tạm biệt: "Cảnh sát Giang, em đi rồi sẽ về ngay."

Đó là lần đầu tiên Giang Nghiễn hiểu cảm giác của cô khi anh đi làm nhiệm vụ.

"Được, anh sẽ đợi em." Nghe thấy âm thanh trầm thấp khàn khàn của anh khiến mũi Cố An cay cay.

Bên cạnh có một sản phụ nước ngoài rất vô tư, cô gái tóc vàng mắt xanh, cùng người chồng tóc đen da vàng của cô, vừa nói vừa ra dấu bằng tiếng Đức lẫn tiếng Trung.

Người vợ sắp vào phòng sinh, người chồng cúi xuống nhìn cô ấy: "Ich liebe Dich."

Cố An giật mình, nhìn Giang Nghiễn: "Trong chuyến trăng mật, anh cũng nói với em câu đó, đúng không?"

"Ừ."

"Có nghĩa là gì vậy?"

Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, thì thầm cho cô nghe từng chữ một: "Anh yêu em."

-

Trên hành lang bệnh viện, đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng xuống.

Giang Nghiễn đứng trên hành lang, bờ vai luôn thẳng tắp giờ đây đã gục xuống.

Anh cúi đầu, tóc đen phủ xuống trán, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không nói một lời.

Cố Trinh ngồi cạnh, khuôn mặt lạnh lùng, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Hai giờ sau.

Tiếng khóc chào đời vang lên xé tan sự tĩnh lặng, báo hiệu một sự sống mới đã ra đời.

Cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ bước ra: "Người nhà của Cố An có ở đây không?"

Giang Nghiễn và Cố Trinh đồng loạt đứng dậy.

"Mẹ tròn con vuông."

Tình hình của Cố An rất tốt, được đưa về phòng bệnh thường.

Người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là Giang Nghiễn.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà dịu dàng, giờ đây đầy vẻ lúng túng, anh cúi người cẩn thận ôm cô, giọng nói rất nhẹ, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt: "Cục cưng, vất vả rồi."

Tóc Cố An ướt đẫm mồ hôi, môi nhợt nhạt, trên gò má còn vương nước mắt: "Anh thấy con rồi à?"

"Ừm." Anh vùi mặt vào cổ cô, giọng mũi rất nặng, nhất thời không nói được lời nào.

Cố An cười, nhớ lại lần anh trở về sau nhiệm vụ, anh nói nhìn thấy cô khóc, may mắn rằng mình vẫn còn sống.

Giờ đây, cô chợt hiểu được cảm giác của anh khi anh ở tuổi hai mươi sáu.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng của Giang Nghiễn bây giờ lại ướt át, khóe mắt hơi đỏ.

Đôi lông mày đen dài nhíu lại, như một chàng trai trẻ không biết phải làm sao, đôi mắt ngậm nước nhìn cô không chớp, như sợ cô biến mất.

Cố An đưa tay, đầu ngón tay lướt qua hàng lông mày kiếm của anh, nhẹ nhàng chạm vào lông mi dài của anh.

Khoảnh khắc ấy, Giang Nghiễn ghi nhớ suốt đời.

Cô gái nhỏ anh nâng niu trong lòng bàn tay, thích khóc, thích cười, thích nhõng nhẽo, mãi chẳng chịu lớn.

Vậy mà bây giờ, lông mày cô hơi nhíu lại, nở nụ cười an ủi, cùng những giọt nước mắt sau cơn nguy kịch.

Cô yếu ớt không thể tả, ánh mắt nhìn anh trong veo như nước, từng chữ một, không thành tiếng, nói bằng khẩu hình:

"Lại đây, Cố An lau nước mắt cho anh."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.