Chỉ Muốn Hôn Anh - Nicolas Đường Hồ Lô

Chương 69: Chương 69



Năm đầu tiên sau khi kết hôn, mùa đông, Cố An học thạc sĩ năm nhất.

Việc học không quá bận rộn, cô có rất nhiều thời gian. Truyện tranh dài kỳ đã vẽ đến tập thứ hai, mọi người đều nói rằng phong cách vẽ đã trưởng thành hơn so với tập đầu tiên, tiến bộ rõ rệt.

Mỗi ngày cô đều sống rất vui vẻ.

Người đầu tiên cô thấy khi mở mắt là người cô yêu, người cuối cùng cô thấy trước khi nhắm mắt cũng là anh ấy.

Chỉ có điều gần đây, trong lòng cô luôn có một bí ẩn chưa được giải đáp--

Có lẽ là ảo giác, ảo giác này còn khiến cô có chút xấu hổ.

Mỗi lần ngủ, cô đều cảm thấy có ai đó đang lén hôn mình.

Đôi khi là trên trán, đôi khi là trên đỉnh đầu, hoặc là má. Động tác nhẹ nhàng, chỉ như một cái chạm nhẹ, đến mức cô không phân biệt được là giấc mơ hay là hiện thực.

Nhưng cô lại không thể mặt dày mà hỏi thẳng Giang Nghiễn:

"Này, anh bạn!"

"Có phải anh lén hôn em khi em ngủ không?"

Như vậy chẳng phải là quá tự mãn rồi sao!

Cô thận trọng như thế! Khiêm tốn như thế! Đoan trang và ổn trọng như thế!

Tuyệt đối không thể hỏi câu đó...

Tối hôm đó, trước bữa tối, cô nhận được tin nhắn từ Giang Nghiễn:

[Anh có nhiệm vụ, về nhà rất muộn, đừng đợi anh.]

Cố An đáp lại, bảo anh chú ý an toàn.

Thực tế là, mỗi đêm anh có nhiệm vụ, cô đều ngủ không yên, sẽ đợi đến khi anh về nhà, ôm lấy người rồi mới yên tâm.

Nhưng cô chưa bao giờ nói cho Giang Nghiễn biết, cũng không dám để anh biết, sợ anh lo lắng.

Giang Nghiễn không có ở nhà, Cố An không ngủ được, cô nấu cháo bí đỏ đặc bằng nồi điện, sau đó ngồi vào bàn làm việc để vẽ, nghĩ rằng tận dụng thời gian khi anh không có ở nhà để vẽ, khi anh có ở nhà, cô có thể chạy lăng xăng theo sau anh.

Khi cô vẽ xong phần truyện tranh cho tuần sau, dụi dụi mắt nhìn đồng hồ trên tường, thì đã là một giờ sáng.

Cô vẽ trong căn phòng ấm áp như mùa xuân mà còn cảm thấy mệt, còn anh thì sao? Vừa lạnh vừa nguy hiểm, Cố An đau lòng không chịu nổi.

Cố An vươn vai, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Cô nhanh chóng cởi dép, lao lên giường, đắp chăn, tắt đèn, giả vờ như đang ngủ say.

Chẳng bao lâu, cô nghe thấy tiếng tắm rửa của anh, tiếng nước trong phòng tắm kéo dài hơn mười phút.

Cửa phòng ngủ mở ra, mùi hương bạc hà tươi mát theo đó mà vào.

Chỗ bên cạnh cô trũng xuống, anh hành động rất nhẹ nhàng.

Cố An cuộn mình trong chăn nhỏ, nằm nghiêng, dù mắt nhắm nhưng cũng cảm nhận được Giang Nghiễn dường như đang nhìn cô.

Nhịp tim không hiểu sao lại nhanh hơn vài phần, trên đỉnh đầu cô rơi xuống một cái bóng nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp của anh rất gần.

Môi anh rất mềm, hôn lên trán cô, ngón tay gạt tóc mai sang một bên.

"Sao lại đáng yêu thế này?"

Anh thì thầm nhẹ nhàng như nói nhỏ, trong đêm đông tĩnh lặng này, dịu dàng đến mức khó tả, sau đó lại nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.

"Mơ đẹp nhé."

Vụ án đã được phá rồi, phá rồi.

Khóe miệng Cố An cong lên dưới lớp chăn mỏng, không nhịn được cười thầm, trong lòng ngọt ngào như đang bốc hơi.

Sau khi Giang Nghiễn nằm xuống cẩn thận, cô tìm một tư thế thoải mái rúc vào lòng anh, chờ anh ôm lấy mình, mặt áp sát vào ngực anh, ngủ một đêm không mộng mị.

-

Hôm sau, thứ bảy.

Cố An không có tiết học, Giang Nghiễn cũng không nhận được thông báo tăng ca đột xuất.

Cô lờ mờ nhận thấy Giang Nghiễn dậy sớm, mắt vẫn chưa mở nổi, cô ngáp một cái dài.

"Mấy giờ rồi?" Giọng cô mềm mại, còn ngái ngủ.

"Năm giờ rưỡi," Giang Nghiễn hôn lên trán cô: "Anh đi chạy bộ, sẽ mang đồ ăn ngon về cho em."

Cố An nhõng nhẽo, ôm lấy eo anh không buông, cái đầu tròn tròn cọ cọ, cọ ra mấy sợi tóc nhỏ xíu: "Em mơ một giấc mơ."

Giang Nghiễn đang lấy quần áo, động tác khựng lại: "Mơ gì vậy?"

"Mơ thấy một anh chàng đẹp trai lén hôn em, nói em đáng yêu, còn bảo em mơ đẹp."

Cố An mở mắt nhìn anh, Giang Nghiễn khẽ sững sờ, tai có chút đỏ không rõ ràng lắm. Cô hiếm khi thấy vẻ mặt này trên gương mặt điển trai của anh, như một cậu bé làm chuyện xấu bị bắt quả tang, hơi bối rối nhưng rất đáng yêu.

"Không phải mơ đâu," Giang Nghiễn cúi mắt nhìn cô, hơi thở lướt qua trán cô: "Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều thấy may mắn."

Cố An rúc vào lòng anh, mềm mại như một cục bông.

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có chút ngái ngủ, ôm chặt lấy anh, tất cả đều là sự ỷ lại.

"Có gì mà phải may mắn chứ? Em đâu có chạy đi đâu."

Giang Nghiễn không vội chạy bộ, anh ôm cô vào lòng, thấp giọng thì thầm.

Lông mi dài như lông chim, trông cực kỳ dịu dàng.

"Lúc đó anh đang hôn mê, vừa tỉnh lại đã thấy em ngồi khóc bên giường."

Cố An sững người, nhớ lại tháng Sáu năm ấy.

Kỷ niệm buồn đến vậy, không biết từ lúc nào đã bị thời gian làm phai nhạt, bị anh thay thế bằng những mảng lớn ngọt ngào, giờ nghĩ lại thật không thể tin được.

Chỉ là nhắc đến quá khứ khóc lóc của mình, mặt cô vẫn có chút xấu hổ.

Cô nhớ rõ hôm đó, khi Giang Nghiễn chưa tỉnh, cô đã khóc như thể trời sắp sập xuống vậy...

Thực sự là quá nhiều nước mắt, thật đáng ghét.

Cô rúc vào ngực anh, trong phòng không bật đèn, nhưng đôi mắt cô vẫn đen trắng rõ ràng.

"Anh có phải đang nghĩ rằng: Hừm, cô bé mít ướt này! Lớn thêm một tuổi mà chẳng tiến bộ gì cả."

Mùa đông trời sáng muộn, rèm cửa dày không để lọt chút ánh sáng nào, trong phòng rất ấm.

Giang Nghiễn bật cười nhẹ, yên lặng nghe cô lẩm bẩm.

Ngón tay anh vuốt nhẹ qua lông mi cô, đuôi mắt, rồi chạm nhẹ lên má.

Nhiệt độ cơ thể anh, mùi hương trên người anh, ánh mắt trong veo như nước của anh, tất cả đều khiến người ta muốn chìm đắm mãi mãi.

Thấy anh không nói gì, Cố An phồng má, trông mặt càng tròn hơn.

"Mỗi lần em khóc, mắt đều đỏ và sưng, lúc đó có khi em khóc đến chảy cả nước mũi... chắc chắn trông rất xấu..."

"Lúc đó anh cũng không thích em, có phải anh còn nghĩ cái cô bé lẽo đẽo này, sao còn ở đây, Cố Trinh mau đến kéo cô ấy đi?"

Nói như vậy, Cố An có chút tủi thân, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi.

Cô nhìn chằm chằm vào Giang Nghiễn, tay không ngần ngại bóp má anh để xả giận.

Nhưng cô lại thấy anh khẽ cười, đôi mắt cong cong, lông mi dài.

Nụ cười với lúm đồng tiền ở khóe miệng đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.

"Lúc đó anh đã nghĩ, thật tốt."

Khi anh nhìn cô, ánh mắt trong sáng, tinh khiết như một cậu thiếu niên, dễ dàng khiến người ta mềm lòng.

"Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt."

"Là cô gái nhỏ mà anh thích."

Cố An ngọt ngào đến mức ngốc luôn rồi, hôn một cái thật kêu lên mặt Giang Nghiễn, sau đó ngoan ngoãn buông tay để anh đi chạy bộ.

Ổ chăn ấm áp, cô vui vẻ ngủ thêm một giấc, chăn gối đều có mùi hương bạc hà nhè nhẹ, không muốn rời khỏi giường chút nào.

Mãi đến khi Giang Nghiễn chạy xong mười cây số, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô mới có chút động lực, đi dép bông hình con cừu lạch bạch chạy đến bên cạnh anh, như một miếng băng dính nhỏ dễ thương.

Cô đứng bên cạnh, mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu lông mềm mại, trông tròn trịa, đáng yêu vô cùng.

Giang Nghiễn tháo bao cát buộc ở chân xuống, đặt ngay ngắn trên tủ ở cửa.

Anh mặc áo hoodie đen rộng rãi, quần thể thao, đi đôi giày chạy bộ đen trông rất hiện đại, tai nghe Bluetooth lỏng lẻo đeo trên tai. Cố An nhìn gương mặt trắng trẻo của anh, có chút ngẩn ngơ.

Người này không bao giờ bị rám nắng sao?

Tại sao ngày nào cũng ra ngoài làm nhiệm vụ mà vẫn giữ được làn da trắng như thư sinh thế này...

"Mệt không? Ăn sáng không?"

"Không sao," Giang Nghiễn xoa xoa đầu cô: "Còn gập bụng mấy cái nữa."

"Vậy để em giúp anh giữ chân nhé?"

Thực ra ở nhà có dụng cụ tập gập bụng chuyên dụng.

Nhưng cô chỉ muốn kiếm cớ để ở bên cạnh anh.

Giang Nghiễn nằm xuống, Cố An ngồi đối diện, giúp anh giữ chân.

Người đẹp thì vẫn là người đẹp, dù vừa chạy xong mười cây số, tóc có chút lộn xộn rũ xuống trán, anh vẫn da trắng, mặt đẹp, nhìn mà muốn ăn.

"Xin hỏi tuyển thủ Giang Nghiễn, bây giờ có thể bắt đầu chưa?" Cố An giống như một trọng tài nhỏ, mặt baby biểu cảm nghiêm túc hỏi.

Giang Nghiễn nhịn cười, khẽ "ừm" một tiếng.

Đội trưởng đội điều tra hình sự Giang Nghiễn, từ thời còn học ở trường cảnh sát, năm nào cũng đạt hạng nhất trong các bài kiểm tra thể chất. Sau khi gia nhập ngành cảnh sát, anh liên tục giành giải nhất trong các cuộc thi nội bộ của hệ thống. Vì vậy, động tác gập bụng đối với anh chẳng khác gì trò chơi trẻ con.

Tư thế gập bụng của Giang Nghiễn chuẩn đến mức có thể dùng làm mẫu trong các bài kiểm tra thể chất. Khi anh ngồi dậy, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt hiện rõ trước mắt, khiến Cố An không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Khoảng cách giữa hai người quá gần, trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô.

Mũi của họ gần như chạm vào nhau, nhưng rồi anh lại ngả ra sau. Cố An gần như nghi ngờ rằng anh đang tán tỉnh mình, nhưng lại không có chứng cứ...

Chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình của anh hơi bó vào eo mỗi khi anh cử động, để lộ những đường cơ bụng rõ ràng nhưng không quá phô trương, làn da trắng mịn càng khiến cho đường nét cơ thể anh trở nên quyến rũ một cách lạnh lùng...

Cố An khẽ mím môi, rồi nghe thấy Giang Nghiễn hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

Cô vội vàng tránh ánh mắt anh, đôi má ửng hồng, cúi đầu không nói gì.

Giang Nghiễn ngồi dậy, chuyển động tạo nên một làn gió nhẹ lướt qua mặt cô. Anh nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô và nói: "Ngại gì chứ, có chỗ nào của anh mà em chưa từng thấy đâu."

Cố An trừng mắt nhìn anh, nhưng trước khi cô kịp nổi giận, anh đã cười rồi ngả người xuống lần nữa.

Anh như một cậu thiếu niên vừa trêu chọc thành công một cô gái nhỏ, có chút tinh nghịch, nhưng lại sở hữu một sức hút mà cô không thể chống đỡ.

Ban đầu, Cố An còn đếm số lần gập bụng cho anh, nhưng giờ thì đầu óc cô trở nên hỗn loạn luôn rồi.

Cho đến khi Giang Nghiễn ngồi dậy, gập gối lại và nhìn thẳng vào mắt cô, nhiệt độ trên gò má của cô mới dần tan biến.

"Xong rồi à?" Cố An hỏi.

"Ừm," Giang Nghiễn gật đầu, ngồi nhìn cô.

"Vậy anh đi tắm đi, để em hâm nóng bữa sáng."

Cố An vừa định đứng dậy thì bị Giang Nghiễn nắm lấy cổ tay.

Anh nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, khiến cô ngã vào lòng anh, và ôm chặt lấy cô.

"Anh mệt quá, không đứng dậy nổi."

Đầu óc Cố An vẫn còn mơ hồ, cúi đầu nhìn anh.

Giang Nghiễn với biểu cảm nghiêm túc và vô tội không hợp chút nào với gương mặt góc cạnh, điển trai của mình.

"Có lẽ cần Cố An hôn một cái."

Cố An cuối cùng cũng hiểu ra, cắn môi cố nhịn cười.

Không ngờ sau khi kết hôn, người đàn ông này lại mở khóa kỹ năng làm nũng... và trở nên giống như một cậu bé vậy.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người tới gần anh, tay nâng mặt anh lên, rồi từ từ hôn lên lúm đồng tiền ở khóe miệng anh: "Bây giờ thì sao, anh đứng dậy được chưa?"

Khóe miệng Giang Nghiễn cong lên, anh dùng ngón tay thon dài của mình giữ lấy gáy cô, nghiêng đầu và nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Có lẽ cần thêm một chút nữa."

Một nụ hôn buổi sáng dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.

Dù đã kết hôn được hơn nửa năm, Cố An vẫn không thể chống đỡ, mặt vẫn đỏ và tim vẫn đập loạn nhịp.

Giang Nghiễn đứng dậy đi tắm và thay đồ, còn Cố An thì dọn bữa sáng anh mua ra đĩa.

Giang Nghiễn vừa ra khỏi phòng tắm thì Cố An đã chạy ngay đến trước mặt anh, ngước lên nhìn anh với đôi mắt long lanh.

"Hôm nay anh có rảnh không, chúng ta đi thăm cháu trai nhé? Em nhớ nó rồi."

Mùa đông năm nay, nếu có điều gì đặc biệt, thì đó là việc con trai của Cố Trinh ra đời trong sự mong đợi của mọi người. Cố An đột nhiên từ em út trở thành người có vai vế, cô phấn khởi đến mức không thể kìm nén.

Kể từ khi kết hôn, Giang Nghiễn chưa bao giờ nói từ "không" với cô.

Nhà cô không quá xa nhà anh trai, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

Thường thì khi rảnh rỗi, Cố An sẽ sang thăm, hoặc nếu bác sĩ Thẩm nấu món gì ngon sẽ mang ngay đến cho cô khi còn nóng, lúc ăn độ ấm vừa phải.

Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên người, không khí tràn ngập mùi hương của hạt dẻ nướng, Tết đang đến gần, khắp phố phường bắt đầu phát những bài hát sôi động như "Cung hỉ phát tài..."

Cố An cắn miếng khoai lang nướng thơm lừng: "Anh nói xem, đợi khi cháu trai em lớn thêm chút nữa, với tính tình nóng nảy của Cố Trinh, liệu anh ấy có thường xuyên nổi giận với con trai mình không?"

Giang Nghiễn nhịn cười, chiều theo cô: "Cũng không chắc, có khi còn đánh nhau ấy chứ."

Cố An cười tít mắt.

Anh giúp cô lau sạch miệng.

Cố Trinh chắc chắn sẽ là một người cha rất tốt.

Mặc dù lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, tính khí nóng nảy, và có chút lưu manh, trông không giống một người tốt, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Vậy... còn Giang Nghiễn thì sao?

Cố An nhìn vào gương mặt thanh tú của anh, không kìm được sự tò mò, tự hỏi liệu khi làm bố, Giang Nghiễn sẽ như thế nào.

Khi Cố An đến, em bé vừa mới tỉnh dậy.

Anh trai cô vừa thăng chức thành bố, đang cúi người nhìn con trai mình trong chiếc nôi.

Gương mặt cool ngầu lạnh lùng như tảng băng của anh ấy đã tan chảy, thậm chí đường nét góc cạnh cũng trở nên mềm mại.

"Chào mừng sếp và vợ sếp đến thăm," anh ấy đứng thẳng dậy, giọng điệu đầy khiêu khích nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười.

"Anh trai em mãi chẳng lớn lên được..." Bác sĩ Thẩm nhìn Cố An cười, má lúm đồng tiền trên má cô sâu hoắm, dịu dàng và đẹp đẽ.

"Hình như bé con đã lớn thêm một chút rồi," Cố An nắm lấy thành vịn của nôi, muốn chạm vào em bé nhưng lại ngần ngại, không ngờ ngay giây tiếp theo, bé đã nắm lấy ngón tay cô.

Trái tim nhỏ bé của cô lập tức tan chảy như kem: "Đáng yêu quá... Bé lớn nhanh thật, trông giống chị dâu ghê!"

"Cố An," một cái búng tay đột ngột rớt xuống đầu cô, Cố Trinh lạnh lùng nói: "Em giải thích cho anh cái giọng điệu vô cùng may mắn đó là gì?"

Anh trai cô từ trên cao nhìn xuống, Cố An nhăn mặt kêu đau, Giang Nghiễn đưa tay xoa đầu cô: "Không được bắt nạt vợ tôi."

Quan hơn một cấp đè chết người.

Cố Trinh khẽ nhếch miệng, cảm thấy mình bị chua đến mức đau cả răng.

"Anh nói xem, cháu của em có phải thích em lắm không? Bé nắm chặt ngón tay em mãi không buông!"

"Ừ," Giang Nghiễn đáp.

Trên thế giới này, làm gì có ai mà không thích em chứ.

Toàn bộ sự chú ý của Cố An đều dồn vào em bé.

Vì thế cô không nhận ra, ánh mắt của Giang Nghiễn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô.

Như thể chỉ cần cô ở đó, anh sẽ không thấy ai khác.

Khi bé ngủ, Cố An vào bếp giúp bác sĩ Thẩm chuẩn bị bữa trưa.

"Để anh làm cho," gian bếp không quá rộng rãi, khi người anh trai cao ráo của cô bước vào, không gian lập tức thu hẹp lại một nửa.

Ngay sau đó, Giang Nghiễn nhận lấy bó rau từ tay Cố An: "Nước lạnh, đưa đây cho anh."

Cố An và bác sĩ Thẩm nhìn nhau cười, vui vẻ thảnh thơi.

Nhà bếp giờ đây trở thành chiến trường của hai anh cảnh sát trẻ, còn hai cô thì ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện vừa ăn vặt.

"Chị dâu, chăm sóc em bé vất vả lắm phải không?"

"Đương nhiên không thể không vất vả," bác sĩ Thẩm cười: "Nhưng mỗi khi nhìn thấy bé, chị lại cảm thấy tim mình như muốn tan chảy vậy."

Cố An gật mạnh đầu: "Khi bé nắm lấy ngón tay em, em cũng có cảm giác như vậy!"

"Em và Giang Nghiễn định khi nào thì có em bé?" Bác sĩ Thẩm chống cằm hỏi cô.

Cố An nhăn mặt: "Em không biết... Trước đây em từng hỏi anh ấy có thích trẻ con không, anh ấy nói không thích, thấy rất phiền phức."

Sau bữa cơm no nê, Giang Nghiễn và Cố An chuẩn bị về nhà.

"Sếp ơi, tôi có thứ này cho cậu." Cố Trinh đứng dậy.

Giang Nghiễn theo anh đến phòng sách bên cạnh, Cố Trinh kéo ra một chiếc hộp lớn.

Giang Nghiễn nhìn xuống, hỏi: "Là gì thế?"

Cố Trinh không nói gì, trực tiếp mở hộp ra để anh xem—

Những chiếc váy công chúa màu hồng phấn.

Những món đồ chơi mềm mại, xinh xắn.

Và nhiều búp bê nhỏ xinh khác...

"Trước đây tôi nghĩ là con gái, nên giờ không dùng được nữa," Cố Trinh hơi ngượng ngùng mở lời: "Những thứ này, cậu mang về đi."

Giang Nghiễn cười, xoa nhẹ sống mũi: "Cậu thích con gái à?"

"Khi chưa gặp thằng bé, tôi đúng là thích con gái, sợ con trai sẽ giống mình."

"Nhưng khi thực sự gặp con, cảm giác đó thật sự... rất khó diễn tả," Cố Trinh vỗ vai Giang Nghiễn: "Đợi đến khi cậu làm bố, cậu sẽ hiểu thôi."

Nhờ Cố Trinh, trên đường về, Giang Nghiễn phải mang theo một chiếc hộp to đùng.

"Có nặng lắm không anh?" Cố An cố nhịn cười, thấy anh có vẻ hơi bó tay, liền đề nghị: "Để em giúp anh khiêng một tay."

"Không nặng đâu, chỉ là quần áo và đồ chơi thôi."

Cố An không giúp được gì, chỉ xoa xoa mũi: "Em vẫn cảm thấy có chút không nỡ."

Cô nhảy chân sáo, còn Giang Nghiễn thì cố gắng mang chiếc hộp.

Lúc này, cô nghe thấy anh gọi mình.

"Tay lạnh."

Cô quay đầu lại, thấy Giang Nghiễn khẽ nhướng mày, ánh mắt trong veo như nước.

Lông mi dài, trông anh giống như một chàng trai thanh thuần và đẹp đẽ.

Cảnh sát Giang lại đang làm nũng rồi...

Cố An bật cười, lòng mềm nhũn.

"Vậy thì sao?" Cô giả bộ làm theo kiểu giống như anh, nghiêng đầu đáng yêu, cố ý hỏi.

Giang Nghiễn đưa tay còn lại cho cô, ngón tay thon dài, làn da trắng muốt, đẹp đến mức khó tin. Trông hoàn toàn không giống tay của một cảnh sát từng bắn súng thực chiến.

"Muốn vợ của anh nắm tay."

Ánh nắng chiều chiếu lên người ấm áp, trên gương mặt anh có một vầng sáng nhẹ nhàng, lông mi mềm mại, đôi mắt đen bóng lấp lánh vô cùng.

Cố An nắm lấy tay anh, chợt nhớ đến một câu thơ của Hải Tử:

Một lần đến nhân gian

Ngắm mặt trời tỏa sáng

Nắm tay em cùng bước

Trên phố phường lãng mạn. (*)

(*) Bản chuyển ngữ của editor

Mặc dù đã hai mươi hai tuổi, nhưng khi ở bên Giang Nghiễn, Cố An vẫn vui sướng như cô gái mười sáu, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, chiếc răng khểnh nhỏ của cô cũng muốn hứng chút nắng.

Miệng cô líu lo không ngừng, vẫn là cô bé nói nhiều ngày nào.

"Cố Trinh thật buồn cười quá! Em có thể tưởng tượng được cảnh lúc bác sĩ nói đó là con trai, anh ấy sững sờ ra sao!"

Bàn tay khô ráo của Giang Nghiễn, ngón tay thon dài nắm chặt tay cô, từ từ sưởi ấm bàn tay cô.

Cố An cười nghiêng ngả với hình ảnh tưởng tượng của mình, ngước lên nhìn anh: "Anh cảnh sát ơi, em muốn hỏi anh một câu."

Giang Nghiễn nhìn xuống: "Em hỏi đi."

"Anh có thích trẻ con không?"

Giang Nghiễn nhìn cô, lắc đầu.

Cố An không ngạc nhiên chút nào, vì cô đã hỏi câu này từ lâu rồi.

Nhưng lần này, cô còn muốn hỏi thêm điều khác.

"Thế nếu là con của chúng ta thì sao?" Cô đứng lại, đôi mắt tròn xoe, trong veo hỏi: "Anh cũng không thích à?"

Con, của chúng ta.

Có thể giống anh hoặc giống cô.

Sẽ chạy theo sau lưng gọi ba mẹ.

Giang Nghiễn khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên một góc rất nhỏ: "Con của chúng ta."

Cố An gật đầu: "Đúng, nếu là con của chúng ta, anh có thích không?"

Giang Nghiễn, với một sự thiên vị rõ ràng, gần như không do dự dù chỉ một giây: "Thích."

Cố An mỉm cười, đôi mắt cong cong. Ánh nắng mùa đông ấm áp rơi trên đôi mắt và đỉnh tóc cô, chiếc áo khoác lông vũ màu vàng kem phồng lên, khiến cô trông như một chiếc bánh kem ngọt ngào.

Cô nhíu mày suy nghĩ, liệu có phải những ông bố trẻ đều thích con gái không, như Cố Trinh chẳng hạn.

Khi Cố An ngước lên, Giang Nghiễn cúi xuống một chút, đủ để tầm mắt của họ ngang nhau.

"Thế anh thích con trai hay con gái?"

Trên đường phố mùa đông, ánh hoàng hôn dần tắt phía sau Giang Nghiễn.

Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, đen láy, như bức tranh thủy mặc.

"Chỉ cần giống em."

"Thì anh đều thích."

---

Hai tháng sau, Tết Nguyên Đán cận kề.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, cặp vợ chồng mới cưới không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với câu hỏi "Tết này về nhà nào ăn tết."

Gia đình Giang Nghiễn có nhiều người làm quân đội, cảnh sát, nên rất coi trọng các dịp lễ truyền thống như Trung Thu, Giao Thừa, Tết Nguyên Đán. Vì hiếm có dịp đoàn tụ, nên vào những lúc này, miễn là không bận công việc, cả nhà sẽ tụ họp, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều vui vẻ.

Trước Tết, Giang Nghiễn hỏi ý Cố An, liệu họ muốn đón năm mới cùng nhau hay về nhà Giang Nghiễn.

Cố An thích sự náo nhiệt.

Vào một năm nào đó thời trung học, vì không muốn về nhà, cô đã ở ngoài chơi với bạn bè đến rất muộn vào đêm Giao Thừa.

Dần dần, trời tối lại, bạn bè cô đều bị phụ huynh gọi về nhà ăn cơm, xem chương trình Xuân Vãn, chỉ còn lại mình cô.

Cô lặng lẽ nhìn những gia đình hàng xóm, cùng nhau dán câu đối, đốt pháo, không khí ấm áp và vui vẻ...

Thấy cô không nói gì, Giang Nghiễn xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Ông nói gần đây phát hiện ra một loại đồ ăn vặt mới, để dành đợi em về cùng ăn, bà thì đang xem truyện tranh của em, còn rất ngưỡng mộ em nữa."

Ông nội Giang tuy nghiêm khắc, nhưng thường nhân lúc Giang Nghiễn không chú ý, chia sẻ đồ ăn ngon với cô. Hễ Giang Nghiễn xuất hiện, ông lại ngay lập tức giả bộ nghiêm túc.

Bà nội Giang rất hiền từ, lúc nào cũng cười tủm tỉm và xem cô như cháu gái ruột, khiến cô nhớ đến bà ngoại.

Còn cô cháu gái Giang Ninh thì khỏi phải nói, đó là người bạn thân nhất của cô từ thời trung học đến giờ.

"Vậy chúng ta nhanh chóng thu dọn, về nhà ăn Tết!" Cố An vừa nói vừa định đứng lên, nhớ ra điều gì đó, lại hỏi Giang Nghiễn: "Bà đang xem cuốn nào vậy anh?"

Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt ngượng ngùng, trong veo.

Giang Nghiễn cười, khẽ vén tóc mái của cô: "Cuốn đang phát hành đó."

Cố An ôm mặt ngã vào lòng anh, ngượng ngùng đến mức chỉ dám để lộ đôi mắt cong cong sáng lấp lánh: "May quá, không phải là cuốn về chú cảnh sát..."

Nếu chẳng may bà phát hiện ra, cô đã thích cháu trai bà từ lâu, từ thời trung học đã có ý đồ xấu, mỗi hành động nhỏ của Giang Nghiễn đều bị cô tưởng tượng thành một bộ phim thần tượng... Mặt mũi cô biết giấu vào đâu đây?

"Em từng vẽ chú cảnh sát à?" Giang Nghiễn nghiêng đầu nhìn cô, cố tình hỏi để trêu cô đỏ mặt, vẻ mặt thì vô tội, khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ.

Cố An tựa vào vai anh lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tay anh che kín mít.

Giang Nghiễn cúi đầu gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, đôi môi mỏng mấp máy chạm nhẹ, từng chút từng chút hôn xuống: "Vẽ về gì vậy?"

Giọng anh lạnh lùng mà ấm áp, lại còn cười nhẹ, trầm thấp và cuốn hút, khiến đôi tai trắng muốt của Cố An lập tức nóng bừng.

Mối tình thầm lặng thời thanh xuân bị anh phát hiện, lại còn hỏi ra như vậy, thực sự là xấu hổ vô cùng.

Nhưng cô lại thấy mình thật may mắn.

Người mình yêu, đúng vào một ngày nào đó, cũng yêu lại mình.

Cố An đỏ mặt né tránh, nhưng bị Giang Nghiễn giữ chặt trong vòng tay. Khóe miệng anh hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ xíu, mang chút ngọt ngào của tuổi trẻ, không hề lệch lạc, nhìn gần thực sự là mê hoặc lòng người.

"Chẳng phải em nên trả tiền bản quyền cho anh sao?"

Câu nói nhẹ nhàng của cảnh sát Giang đã làm tan biến mọi cảm xúc lãng mạn của Cố An.

Cô ngồi bật dậy khỏi lòng anh, quỳ trên sofa nhìn anh, mắt mở to đầy kinh ngạc: "Anh vừa nói gì, em không nghe rõ? Tiền bản quyền?!"

Giang Nghiễn mím môi cười, không nói gì.

Cô đã thích anh lâu như vậy!

Thế mà anh lại đòi tiền bản quyền từ cô?

Cố An nâng nhẹ cằm Giang Nghiễn, gương mặt nhỏ nhắn giận dữ nhưng đáng yêu: "Nói đi, anh muốn bao nhiêu, dù sao bây giờ em cũng nhiều tiền lắm!"

Giang Nghiễn tựa lưng vào sofa, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, dùng khẩu hình miệng nói vài chữ.

Anh nói rất chậm, khoảng cách rất gần, đôi môi mỏng khẽ nhếch mà cô có thể thấy rõ ràng.

So với việc nói ra thành lời, điều này càng làm cô đỏ mặt hơn.

"Anh muốn em." Anh nói.

Cố An sững sờ, nhận ra tay anh đã đặt trên eo cô. Tay anh thon dài đẹp đẽ, các khớp ngón tay sạch sẽ, không thô ráp. Đầu ngón tay có chút chai sạn, nhiệt độ thấp hơn tay cô.

Máu trong người cô bắt đầu nóng lên, mặt đỏ bừng, hơi ấm lan tỏa từ cổ xuống khắp cơ thể.

Giang Nghiễn lại cười đến vô hại, đôi mắt nhìn cô đầy thuần khiết.

Chỉ trong tích tắc, cô cảm thấy mình như mất trọng lượng, rơi gọn trong vòng tay anh.

Anh bế cô lên, hướng về phòng ngủ, đầu gối nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, dịu dàng đến mức khiến người khác khó lòng cưỡng lại, sau đó ghé sát vào tai cô, thì thầm:

"Không còn sớm nữa đâu, vợ ơi."

---

Đêm Giao Thừa, Giang Nghiễn phải làm việc đến tối.

Cố An đợi anh tan làm để cùng về nhà ông bà.

Là cháu dâu, cô không tiện về tay không chỉ để ăn uống miễn phí, nên đã chuẩn bị khá nhiều món điểm tâm đặc trưng của miền Nam, ít béo, ít đường, muốn mang về cho ông bà thưởng thức.

Chuẩn bị xong điểm tâm, cô lại bắt đầu nấu bữa trưa.

Đêm giao thừa, cảnh sát Giang và cảnh sát Cố vẫn đang làm nhiệm vụ. Bác sĩ Thẩm cũng vậy, theo lời của anh trai thì hôm nay còn phải thực hiện vài ca phẫu thuật, phải làm việc đến tận nửa đêm.

Giờ ăn trưa, Cố An cưỡi xe điện nhỏ, trước tiên đến bệnh viện thành phố để gặp chị dâu, sau đó chạy thẳng đến cục công an thành phố.

Mặc dù đã là 12 giờ trưa, giờ đã hết ca làm việc, nhưng chỉ có vài cảnh sát mặc đồng phục tập huấn lác đác đi đến căng tin.

Cố An đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Nghiễn, gõ nhẹ ba cái.

"Vào đi."

Cố An đẩy cửa vào, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của anh trai.

Anh hơi khựng lại, nếp nhăn trên trán nhẹ nhàng giãn ra, như thể có chút vui mừng.

Cố An cười tươi, để lộ hàm răng trắng.

Giang Nghiễn đứng quay lưng lại với cô, đang đứng sau Sở Hàng xem màn hình của anh ấy, người hơi cúi xuống, tay cầm bút ký màu đen chỉ vào tài liệu dày đặc, thì thầm chỉ đạo gì đó với Sở Hàng.

Cố An đoán, đây chắc là cảnh sếp chỉ đạo công việc.

Đúng là đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, huống chi, người đàn ông này lại sở hữu khuôn mặt nhân gian tuyệt sắc.

Anh ấy không mặc áo khoác thường phục, chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh trên người được là phẳng phiu, quần cảnh sát màu xanh đậm làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Có lẽ do gầy đi một chút, hoặc cũng có thể do chăm chỉ tập thể dục không lơ là, chiếc thắt lưng dường như hơi lỏng, vòng eo nhỏ gọn, chỉ riêng cái lưng cũng đủ khiến người khác phải động lòng.

Cô hiếm khi thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, thoạt nhìn chỉ nghĩ, chồng cô thực sự rất tuyệt...

Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Giang Nghiễn quay đầu lại, trong tay cầm một tập tài liệu.

Lông mày vừa rồi còn nhíu lại, giờ giãn ra, ánh mắt dần trở nên dịu dàng một cách rõ rệt.

Sở Hàng nhận thấy ánh mắt anh ấy, quay đầu lại, vui vẻ vẫy tay chào cô: "Em gái đến rồi à? Sao đến mà không nói gì? Mau vào đây!"

Giang Nghiễn lạnh lùng nói: "Cậu gọi cô ấy là gì?"

Sở Hàng vẫn chưa phản ứng kịp, ngây ngô nói: "Em gái mà, là em gái nhìn từ nhỏ tới lớn."

Giang Nghiễn lật tập tài liệu đập vào đầu anh ấy, Sở Hàng bị đập vào trán, lập tức cười nịnh nọt: "Chị dâu, chào chị dâu."

Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Cố An vào tòa nhà cục công an thành phố.

Chợt nhận ra thân phận đã thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên đỏ ửng, cô nhìn trời nhìn đất nhìn phong cảnh, chỉ là không dám nhìn người.

Vì vậy, cô không nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Giang Nghiễn, lại còn vội vàng mím lại, khi quay người lại anh ấy đã cúi đầu cười.

Giang Nghiễn đi rửa tay, Cố An lấy hộp cơm nóng hổi từ trong túi ra: "Anh hai ơi, cái này là của anh, có bỏ ớt và rau mùi, phần của Giang Nghiễn thì không có."

Cố Trinh nhận lấy, cúi đầu nhìn em gái mình: "Vẽ tranh có mệt không?"

Khi gần đến hạn nộp bản thảo mà không thể hoàn thành, loại cảm giác lo lắng đó khó mà diễn tả. Cố An cười lắc đầu, giọng nói lanh lảnh: "Không mệt, không thể so với cảnh sát nhân dân và thiên thần áo trắng được."

Mặc dù hai nhà ở rất gần nhau, nhưng cơ hội gặp gỡ giữa hai anh em không nhiều, lần trước gặp nhau là khi cô đến thăm cháu trai.

Cố Trinh được đề bạt thành đội phó, ngồi ở vị trí nào thì làm tròn trách nhiệm ở đó, còn bận rộn hơn trước.

Cố An vừa học thạc sĩ, vừa làm việc, bận rộn với việc sáng tác truyện tranh, phần lớn thời gian đều ở thành phố A.

Cố Trinh có tâm trạng như một người cha già nhìn thấy "con gái đã gả đi," cảm thấy không cần thiết phải hỏi, nhưng không kiềm chế được mà muốn hỏi: "Giang Nghiễn đối xử với em có tốt không?"

"Ừm!" Cố An gật đầu, cười toe toét, trông như một cô gái nhỏ vô tư vô lo.

Từ nhỏ cô đã không biết nói dối.

Biểu cảm này giống hệt lúc cô thừa nhận thích Giang Nghiễn.

Nụ cười trên khóe miệng của Cố Trinh rất nhẹ, anh cúi đầu ăn cơm.

Cố An chợt nhớ đến ngày cô kết hôn, khoảnh khắc anh trao tay cô cho Giang Nghiễn, khóe mắt anh ướt át, người anh trai từ trước đến nay chưa bao giờ cúi đầu chịu thua trước ai, lại vì cô mà mắt đỏ hoe.

"Anh hai," Cố An khẽ nói, giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh."

Cô mỉm cười, giọng điệu dịu dàng.

"Giúp em gửi lời hỏi thăm chị dâu và bé con."

"Chúc mừng năm mới, chúc anh năm tháng bình an."

---

Buổi tối, sau khi hết ca trực, Giang Nghiễn đưa Cố An về nhà họ Giang đón Tết.

Cố An ngồi ở ghế phụ, vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Cô ngồi thẳng lưng, ngón tay nắm chặt dây an toàn, trong đầu đang tập dượt lời chúc sẽ nói khi gặp mọi người.

Giang Nghiễn dừng xe, xuống xe mở cửa ghế phụ, Cố An vẫn giữ nguyên tư thế con thỏ hốt hoảng.

Anh xoa đầu cô, sau đó di chuyển xuống nắm lấy đôi má trắng mịn mềm mại của cô: "Căng thẳng à?"

"Vì lễ mừng năm mới nên mọi người đều ở nhà mà, em chỉ hơi căng thẳng một chút."

Cố An giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ chụm lại, cho Giang Nghiễn xem cô chỉ căng thẳng một chút...

Khóe mắt Giang Nghiễn khẽ nhếch lên, anh cười nhìn cô, Cố An cau mày: "Anh còn cười."

"Ừm." Anh cúi xuống tháo dây an toàn cho cô, rồi trực tiếp bế cô từ trong xe ra.

"Chỉ cần nghĩ đến việc bạn nhỏ đáng yêu như vậy là của mình."

"Là muốn cười."

Nhà lớn của gia đình họ Giang đã được treo đèn lồng đỏ tươi, cả trong lẫn ngoài đều dán câu đối Tết, do ông nội Giang tự tay viết.

Viết xong ông để mực khô, buổi chiều để các con cháu chia nhau dán từng phòng một.

Phòng khách tầng một, cả gia đình đông đúc, rôm rả trò chuyện, trên bàn trà và bàn ăn bày đủ loại bánh kẹo, đồ ăn vặt, hương thơm ngào ngạt của thức ăn tỏa ra từ bếp.

Khung cảnh trước mắt hoàn toàn phù hợp với mọi tưởng tượng của Cố An về Tết khi còn nhỏ.

Vừa thấy Cố An xuất hiện, bà Giang đã chạy ra đón: "Cháu dâu của bà đến rồi!"

Cố An cười ngoan ngoãn, cô mặc chiếc áo len đỏ, trông rất đáng yêu và vui tươi, như một búp bê sứ nhỏ: "Cháu chào bà!"

"Ngoan ngoan, mau nói cho bà biết, nam chính của cháu bây giờ đã thích nữ chính chưa? Bà xem mà sốt ruột lắm!"

"Mỗi tối sau khi ăn xong, bà đều đeo kính lão vào để xem truyện tranh, phóng chữ ra to hơn cả cục đường nữa." Ông Giang cũng hiếm khi không giữ được vẻ nghiêm nghị, cười như một đứa trẻ: "Tiểu Cố, ông nội có đồ ăn ngon, để Tiểu Nghiễn lấy cho cháu."

Giang Nghiễn đứng bên cạnh, hoàn toàn bị phớt lờ.

Chỉ là ánh mắt của anh ấy vẫn luôn dõi theo vợ mới cưới của mình.

Anh rất muốn nói với Cố An, ông bà của anh cũng là của em.

Từ nay về sau, em không chỉ có anh, mà còn có họ, đều là người nhà của em.

Ngoài ông bà, trong nhà họ Giang còn có các chú bác, anh chị em họ của Giang Nghiễn, và tất cả đều ở nhà lớn để đón năm mới. Giang Nghiễn đưa Cố An đến từng người để chào hỏi, cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh lén nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt.

Bữa tối năm mới vẫn chưa bắt đầu, người lớn trong nhà ngồi cùng nhau thảo luận công việc và gia đình, còn Cố An thì bám dính với Giang Ninh.

Giang Ninh được cử đi học thạc sĩ ở một trường còn tốt hơn cả trường đại học A, ở cùng với Tạ Dương.

Cố An đã không gặp cô ấy suốt một học kỳ, hai người tự nhiên có rất nhiều điều để nói.

Dù không có nội dung gì cụ thể nhưng câu chuyện liên miên không dứt, dễ dàng cười đến đau cơ mặt.

Cố An ôm cánh tay Giang Ninh, hai người trông như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền nhau: "Chuẩn bị đám cưới xong chưa? Có lo lắng không?"

"Chỉ hơi lo một chút thôi, đều do Tạ Dương sắp xếp," Giang Ninh ghé sát tai Cố An, thì thầm: "Thím út, có tin gì mới không..."

Cố An ngẩn ra một chút, nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên mặt cô ấy, lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng, miệng nhai hạt dẻ: "Chưa có."

Giang Ninh liếc về phía chú út, rồi lại nhìn Cố An: "Vậy bao giờ hai người định sinh cho mình một đứa em trai hay em gái?"

Cố An mặt đỏ như cà chua: "Chúng mình chưa nghĩ đến..."

Bữa tối được chuẩn bị bởi các dì trong nhà, bà Giang không yên tâm, vì nhà có quá nhiều người, không chắc các dì biết được những người kén ăn, bà cũng đã chuẩn bị vài món mà các cháu thích ăn.

Giang Nghiễn vào bếp giúp bà, áo sơ mi xám nhạt xắn lên hai nấc.

Bà Giang giả vờ ngạc nhiên nhìn anh, nếp nhăn trên trán giãn ra: "Lại còn biết nấu ăn nữa cơ à?"

Giang Nghiễn đáp "Dạ, biết nấu một số món mà Cố An thích."

Bà Giang tươi cười.

Cậu ấm chưa bao giờ đụng tay vào việc bếp núc, không biết khi nào đã xuống được nhà bếp.

"Thấy hai đứa tình cảm tốt như vậy, ông bà rất vui."

Dù trước đó, bà thực sự nghĩ cháu trai của mình sẽ phải sống cô đơn suốt đời.

Hôn ước đã từ chối không nhắc đến, các cô gái được giới thiệu đều không thèm liếc nhìn...

"Khi nào bà mới được bế chắt?"

Giang Nghiễn hơi bất đắc dĩ: "Bà ơi, Cố An vẫn còn nhỏ."

"Còn nhỏ à?" Bà Giang làm sao không nghe ra, chỉ cần nhắc đến vợ của anh, trong lời nói của Giang Nghiễn đều chứa đầy sự yêu thương, không hề che giấu: "Trước đây bảo đưa người về thì cậu nói Cố An còn nhỏ, sẽ ngượng ngùng."

Giang Nghiễn không trả lời, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Cô ấy đã trải qua những ngày tháng khó khăn khi còn nhỏ."

"Cháu không muốn cô ấy phải vất vả, đi chăm sóc những đứa trẻ khác."

Cố An bị Giang Ninh trêu đùa đến mặt đỏ tía tai, lon ton đến bên Giang Nghiễn, đúng lúc nghe thấy câu này.

Giang Nghiễn đứng quay lưng về phía cô, dáng vẻ cao gầy, lưng thẳng tắp như lưỡi kiếm.

Giọng nói của anh rất nhỏ nhưng rất ấm áp.

"Việc mang thai rất mệt mỏi và nguy hiểm."

"Cháu sợ và cũng không đành lòng."

Đội trưởng đội điều tra hình sự Giang Nghiễn từng một mình xâm nhập vào tổ chức tội phạm và tiêu diệt toàn bộ, từng bị người chĩa súng vào thái dương để tra hỏi danh tính, từng bị viên đạn bắn trúng động mạch, từng trải qua một năm khó khăn trong lửa đạn... Vẫn có thể không màng sống chết.

Đã khi nào anh lo sợ nguy hiểm.

Đã khi nào anh nói mình sợ hãi.

Cố An lén lút xoay người lại.

Hóa ra anh không phải là không muốn có con...

---

Sau bữa tối, Giang Nghiễn được ông gọi vào phòng làm việc.

Cố An, Giang Ninh và bà nội cùng ngồi trong phòng khách xem chương trình Xuân Vãn.

Cô thích đồ ngọt, lấy một viên kẹo sữa từ hộp kẹo, hương matcha yêu thích của cô.

Cô vừa mở bao bì, một đứa trẻ lớn tiếng gọi cô: "Chị ơi! Em cũng muốn ăn kẹo này!"

Cố An quay lại, nhận ra đó là con của chị họ Giang Nghiễn, đầu to vai tròn, khoảng bảy tám tuổi, Giang Ninh gọi nó là "bé mập."

"Em cũng thích kẹo sữa vị matcha, đây là viên cuối cùng, chị phải nhường cho em."

Giang Ninh nhíu mày: "Tại sao em thích thì phải nhường cho em?"

Bé mập có vẻ như sẽ lao lên giành kẹo nếu Cố An không cho: "Bởi vì em là trẻ con, còn chưa lớn! Chị đã lớn tuổi rồi!"

Cố An cười: "Cho em..."

Lúc này, Giang Nghiễn đứng chắn trước mặt cô, nhìn bé mập từ trên cao, bé mập rõ ràng run rẩy.

"Chị gái này, sau này em phải gọi là mợ út nhé."

Khi Giang Nghiễn cúi người, tay chống lên đầu gối, nói rất nghiêm túc với bé mập: "Mợ cũng là em bé của cậu, không được bắt nạt cô ấy."

Bé mập sợ hãi trước người cậu lạnh lùng của mình, vốn nghĩ Cố An dễ bị bắt nạt, không ngờ cô lại có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy...

Giang Ninh và bé mập đều sững sờ.

Nếu cháu có lỗi, xin pháp luật hãy vào cuộc!

Thực sự không cần phải dùng một đống cơm chó để đút no cháu gái của bạn!

---

Tối đó, hai người ở lại nhà họ Giang để đón năm mới.

Giang Nghiễn vẫn đang trò chuyện với cha chú trong nhà, còn Cố An cảm thấy hơi buồn ngủ nên đã về phòng trước.

Lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô mở ra, không kìm được nụ cười khi nhìn vào màn hình.

Đó là video của cháu trai của Cố An, được quay có filter, trên đầu bé có hai cái tai gấu đáng yêu, là một cục bông mềm mại cực kỳ dễ thương.

Cô nghe thấy anh trai và chị dâu của mình nói bên cạnh: "Nào, chúc cô năm mới vui vẻ!"

Cố An bị sự dễ thương làm cho cảm động.

Cô rất thích trẻ con, những sinh linh nhỏ bé này chính là sự dễ thương nhất trên thế giới, nụ cười ngây thơ và trong sáng, cái gì cũng đẹp, âm thanh mềm mại và yếu ớt, lớn hơn chút sẽ gọi cha, gọi mẹ, nói những câu ngây ngô khiến người ta cười không ngừng, sẽ cho bạn thấy sự yêu thương và chân thành trong sáng nhất.

Hơn nữa, cô thật sự rất tò mò, con của cô và Giang Nghiễn sẽ như thế nào.

Nó sẽ giống Giang Nghiễn nhiều hơn hay giống cô nhiều hơn, sẽ là một đứa trẻ lạnh lùng hay một bé nói nhiều...

Nhưng Giang Nghiễn chưa bao giờ nhắc đến điều này với cô, và luôn thực hiện các biện pháp tránh thai.

Cô tưởng rằng anh thực sự không thích trẻ con, không ngờ rằng anh lại suy nghĩ tất cả các vấn đề từ góc độ của cô.

Cố An nhớ lại buổi chiều hôm đó, anh quay lưng về phía cô và bà nội nói rằng anh không nỡ, anh cũng sợ.

Trái tim cô đập nhanh, mềm mại như đang rơi vào vòng tay ấm áp.

Đang nghĩ ngợi như vậy, Giang Nghiễn đẩy cửa vào.

Cố An tiến lại gần anh, nhẹ nhàng ngửi mặt anh.

Gương mặt điển trai của Giang Nghiễn vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng có chút hơi rượu, rất nhẹ, hòa quyện với mùi bạc hà, lại có vẻ rất dễ chịu.

Cố An chống hông, nhíu mày giả vờ nghiêm khắc: "Giỏi thật đấy, dám uống rượu à?"

Nghề cảnh sát ít nhiều đều bị mắc bệnh nghề nghiệp, dạ dày rất dễ gặp vấn đề.

Chỉ là trong dịp Tết như vậy, rất khó từ chối rượu mà bậc cha chú rót cho.

Giang Nghiễn hạ mắt xuống, đôi mắt đẹp vốn luôn nhìn cô với nụ cười nửa miệng giờ đây trông thật vô tội, thậm chí có chút dễ thương.

"Mới uống một chút thôi."

Cố An chưa bao giờ thấy Giang Nghiễn như vậy, trái tim cô ngứa ngáy và yêu thích đến không chịu nổi, muốn ghẹo anh nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm khắc của mình.

"Không cho em uống, vậy mà bản thân mình lại uống rượu!"

Cố An không có thói quen uống rượu, chỉ là khi căng thẳng vào thời điểm làm việc, cô thỉnh thoảng uống một chút, từ hiểu biết nông cạn của cô, rượu đỏ tối nay trông có vẻ rất ngon...

Giang Nghiễn nhìn cô, ánh mắt trong veo: "Nhưng nếu em muốn biết mùi vị thế nào thì..."

Anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, mỉm cười cúi xuống hôn cô, hơi thở của anh hòa quyện, nhẹ nhàng hỏi: "Nếm thử chưa?"

Cố An cảm thấy mặt mình nóng như một chiếc máy sưởi: "Ừm..."

Cô xấu hổ đến mức muốn tìm nơi nào đó để trốn, nhưng không có chỗ, chỉ còn cách nép vào lòng anh. Nhiệt độ cơ thể Giang Nghiễn thấp, trên người còn có mùi thơm nhẹ nhàng, áo sơ mi rất mềm mại, không cứng nhắc giống như áo cảnh sát, tất cả đều trở nên dịu dàng hơn.

Cô nhận ra anh lại cúi xuống, thì thầm bên tai cô: "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"

Còn hỏi nữa!

Còn dùng giọng điệu ngây thơ như vậy!

Cố An tức giận ngẩng mặt lên, vừa lúc Giang Nghiễn cúi xuống hôn cô, cười nhẹ: "Thích không?"

Cô không uống rượu, còn bị anh ôm chặt trong lòng bắt nạt một trận, quả nhiên là trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc: "Tại sao không cho em uống rượu?"

Giang Nghiễn nghiêm túc nhìn cô: "Em vẫn còn nhỏ."

Cố An cố gắng lý luận: "Em đã hai mươi hai rồi!"

"Khi anh tám mươi tuổi, em mới bảy mươi ba."

"Vẫn là em bé của anh."

Cố An bị lý lẽ chặt chẽ của đội trưởng Giang làm cho phục sát đất, mặt đỏ bừng không nói được lời nào, nhưng trong lòng như có mật ong tan chảy.

Giang Nghiễn ôm quần áo chuẩn bị đi tắm, trên người mặc áo sơ mi, trong lòng là áo phông trắng và quần thể thao xám nhạt, màu sắc nhẹ nhàng đầy sức sống, anh da trắng, mặc màu sáng thực sự đẹp hơn.

Cố An như một miếng cao dán đáng yêu, anh đi đến đâu là dính lấy đến đó, không thể tách ra.

"Cháu gái sắp kết hôn rồi."

"Bà nội bí mật đưa em tiền lì xì, em lại âm thầm để lại trong phòng sách, đáng ra phải do em phụng dưỡng bà... Còn lấy sách đưa em để em ký tên."

Cố An nghiêng đầu nhìn anh, cằm hơi nâng lên: "Anh đoán xem, bà nội lấy phần nào?"

Giang Nghiễn dựa vào tường, ôm quần áo để thay, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Phần nào thế?"

"Phần của chú cảnh sát á," Cố An cắn môi dưới, hơi xấu hổ: "Còn nói em vẽ anh đẹp quá."

Giang Nghiễn nhướng mày, môi mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?"

Cố An lộ ra chiếc răng khểnh: "Không phải, anh vốn đã rất đẹp, em vẽ cảnh sát J đẹp không bằng một phần vạn anh."

Trong ánh sáng ấm áp, ánh mắt cô chứa đầy tình yêu không che giấu.

Đôi môi mềm mại, nói không dứt.

Giang Nghiễn rất chăm chú lắng nghe cô nói, rồi tiến lại gần, cúi đầu hôn cô.

Khi anh nhẹ nhàng rời ra, Cố An vẫn còn muốn nói gì đó, anh hỏi với vẻ mặt bình thản: "Anh bây giờ đi tắm, em có muốn đi cùng không?"

Cố An cuối cùng không chịu nổi sự trêu đùa của anh, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua.

Nhưng khi cô nhớ đến lời Giang Nghiễn nói, nghĩ đến anh nói việc mang thai vất vả, anh không nỡ... vị trí mềm mại nhất trong lòng cô bị chạm đến.

Cô ôm cổ anh, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn vào yết hầu của anh.

Giang Nghiễn dựa lưng vào tường, hơi ngẩn người.

Chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị Cố An đè vào tường hôn như vậy.

Cổ họng anh rất khô, hơi nóng lan ra toàn thân không thể phớt lờ, làn da trắng lạnh lùng, yết hầu di chuyển lên xuống, đường nét sạch sẽ và sắc sảo.

Anh thoải mái khoác tay lên eo cô, hơi cúi người để cô không phải nhón chân. Mặt mũi lạnh lùng không thể giữ vẻ thờ ơ như bình thường được nữa, ánh mắt thẳng thắn nhìn cô, lộ ra một sự quyến rũ khó mà cưỡng lại.

"Muốn anh à?"

Cố An mặt đỏ bừng, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chồng à, vừa rồi anh trai gửi video của cháu trai cho em, đáng yêu vô cùng..."

"Chúng ta có một bé con được không?"

Giang Nghiễn im lặng một lúc, nhíu mày nhẹ, nghiêm túc nhìn cô: "Không sợ sao?"

Cố An lắc đầu, lông mi khẽ run rẩy, giọng nói rất nhỏ: "Như vậy, khi anh đi làm nhiệm vụ, sẽ có người ở nhà cùng em, đợi anh về."

Nói xong, ngay lập tức Giang Nghiễn nắm tay cô, đặt vào cổ áo sơ mi của anh. Lông mi của anh như cánh quạ phủ xuống, đôi mắt đẹp đen và sâu thẳm, khi im lặng nhìn người khác như thể có thể lặng lẽ mê hoặc người ta.

"Giúp anh cởi đồ."

Nút áo sơ mi của anh dưới đầu ngón tay của cô, từng cái từng cái được cởi ra.

Nốt ruồi nhỏ ở cuối xương quai xanh của Giang Nghiễn, lạnh lùng và cấm dục, lại như đang lặng lẽ dụ dỗ.

"Cho em."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.