"Thế này là đóng dấu rồi."
"Sau này Giang Nghiễn là của Cố An, nhớ chưa?"
Ánh pháo hoa rực rỡ và dải ngân hà vạn dặm đều tô điểm cho anh, Giang Nghiễn nhìn vào mắt cô, từng lời từng chữ đều dịu dàng nhưng kiên định, tuyên bố rằng từ giờ anh là của riêng cô.
Trái tim nhỏ bé của Cố An rung động mãi không thôi, dường như cũng có pháo hoa nổ tung trong tim cô, chỉ cảm thấy sức sát thương của bạn trai vào lúc này chẳng kém gì lúc anh tỏ tình.
Cô mím môi cười, chiếc răng khểnh cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng niềm vui lan tỏa khắp nơi, làm đôi mắt tròn xoe của cô cong lên. Ánh trăng kéo dài bóng hai người vô tận, trên đường về, Cố An không kiềm được mà ôm lấy cánh tay Giang Nghiễn tung ta tung tăng.
Bạn nhỏ vui hay buồn đều quá đỗi rõ ràng. Giang Nghiễn nhếch môi, nhìn đôi tai trên mũ áo lông của cô, bật cười.
"Chúng ta đi xe buýt về nhà nhé?"
Ánh mắt cô dịu dàng, dừng trên người anh, dường như có thể tan chảy, chưa kể giờ cô còn ánh mắt ngóng trông, như một con vật nhỏ đáng yêu, âm cuối vui vẻ: "Đi xe buýt có thể chạy quanh bờ sông, có thể ngắm cảnh đêm!"
Giang Nghiễn ừ một tiếng, cúi đầu kéo khăn quàng cổ của cô lên, che đôi tai và cái mũi nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng.
Trên xe buýt không nhiều người, máy điều hòa mở rất ấm, Cố An nắm tay Giang Nghiễn ngồi xuống hàng ghế cuối.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa không ngừng bắn lên bầu trời, nổ tung, tỏa ra những tia sáng rực rỡ, kết hợp với ánh đèn màu sắc, thế giới sáng rực như ban ngày, đêm đen cũng trở nên ngọt ngào.
Cố An ngáp một cái, mí mắt dâng lên hơi nước.
Giang Nghiễn cúi xuống xem giờ, giờ giấc sinh hoạt của bạn nhỏ này đạt chuẩn bé ngoan, ngoài những đêm thức khuya vào cuối kỳ, bình thường đúng mười giờ là đi ngủ, bây giờ rõ ràng đã tới giờ đi ngủ của cô.
"Buồn ngủ rồi à?"
Cố An gật đầu, mắt nặng trĩu, nhìn như một bé ngốc.
Giang Nghiễn lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, vỗ vai mình, khóe miệng Cố An ngay lập tức cong lên.
Thích anh quá nhiều rồi nên lúc nào cũng muốn nắm tay ôm ấp, hận không thể luôn luôn dính chặt với anh.
Có chút khinh thường bản thân, nhưng không có thuốc nào chữa được.
Cô ôm cánh tay anh dựa vào, cảnh tượng trước mắt không hiểu sao lại trùng khớp với lúc cô mười sáu tuổi.
Giang Nghiễn đi cùng cô lên chùa cầu nguyện, leo hàng trăm bậc thang, về nhà không nỡ đi taxi, trên xe buýt buồn ngủ không chịu nổi.
Khi vô tình dựa vào vai anh, Cố An cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng anh có thể sẽ mở cửa sổ và không do dự ném cô ra ngoài. Dù sao, Giang Nghiễn trong lời đồn của đồng nghiệp là một phiên bản rất lạnh lùng.
Nhưng không ngờ, anh chỉ đơn giản là đưa đầu cô lên vai mình, nói một câu "Ngoan, ngủ đi."
Cố An hài lòng nhắm mắt lại, hơi thở tràn ngập mùi hương sạch sẽ và tinh khiết từ cổ anh. Bên ngoài cửa sổ, gió bắc đêm khuya gào thét, không thương tiếc đập vào cửa sổ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp dễ chịu như có một cái lò sưởi nhỏ.
Xe buýt cứ dừng rồi lại chạy, giọng nữ thông báo các điểm dừng, có người lên xe, có người xuống xe.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô mơ màng, chỉ cảm thấy có cảm giác rất mềm mại trên trán, mang ý tứ dịu dàng và lưu luyến như lúc anh nhẹ nhàng hôn trán cô.
"Anh thật sự rất thích em."
Giọng nói lạnh lùng mà dễ nghe, rất quen thuộc.
Không thể phân biệt được đó là giấc mơ hay là anh thì thầm bên tai.
Cố An mơ màng cọ cọ vào cổ Giang Nghiễn, cảm thấy giấc mơ này thật sự quá tuyệt vời.
---
Sáng hôm sau, mùng hai Tết.
Cố An tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái.
Đồng dạng như cô còn có anh ruột Cố Trinh.
Cố An chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh anh hai đang nấu ăn, cô mặc bộ đồ ngủ hình khủng long mềm mại, trông rất nhỏ nhắn: "Anh hai, khi nào dẫn bắp cải kia về nhà cho em làm quen á?"
Cố Trinh nhướng mày, tay đặt lên đầu cô — hoàn toàn khác với kiểu "vỗ đầu" của Giang Nghiễn, bạn trai chỉ đặt tay lên đỉnh đầu cô, rồi nhẹ nhàng xoa xoa, làm cô cảm thấy trái tim như tan chảy...
Nhưng anh trai, lần nào cũng như muốn chà rụng hết tóc cô.
"Không lễ phép gì hết, đó là," Cố Trinh dừng lại, giọng điệu có chút không tự nhiên: "Là chị dâu của em."
Màu đỏ rõ ràng từ tai anh lan ra đến gáy, Cố An che mặt cười trộm.
Không ngờ, cảnh sát Cố lại ngây thơ như vậy.
Dầu trong nồi đã nóng, mùi thơm bay vào mũi.
"Làm nem rán à?" Cố An thò đầu ra từ đảo bếp, giống như con mèo dòm ngó cá khô: "Anh hai, anh cho em một cái, em nếm thử xem."
Cố Trinh không vui nói: "Không cần em thử, em cũng không nhìn xem mình béo thế nào rồi."
"Người ta ngày lễ thường béo thêm ba cân, còn em có thể béo gấp ba lần, cằm đã thành hai ngấn rồi." Anh trai liếc cô, nhẹ nhàng "chậc" một tiếng: "Có thể gả đi không đây, nuôi tốn cơm thế này."
Nhờ Giang Nghiễn chăm sóc, cô đúng là đã béo lên, đã nửa tháng không dám bước lên bàn cân.
Cố An ủ rũ cúi đầu đi đến bàn ăn rót ly nước lọc, Giang Nghiễn từ ngoài trở về, trên tay là hộp cơm thơm ngào ngạt, không thể che giấu được.
Bữa sáng ngày mùng hai Tết rất phong phú, Cố An chỉ khiêm tốn gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa, cắn từng chút một, ăn xong thì ngồi im, thưởng thức hai anh đẹp trai ăn cơm.
Anh ruột và Giang Nghiễn đều cao gầy, không dễ béo lên hoặc công việc không có cơ hội khiến họ béo, đường viền hàm rõ ràng, cô nắn nắn má mình, cảm giác như nắn một cái bánh bột nếp.
"Sao không ăn nữa, nhà này nấu không ngon à?"
"Ngon lắm," Cố An bĩu môi tỏ vẻ đáng thương: "Em béo rồi, phải giảm cân."
"Ăn đi," Giang Nghiễn nhịn cười, dùng đũa gắp đồ ăn cho cô: "Không béo đâu."
Cố An nhăn nhó, cằm đặt trên bàn ăn, cái đầu nhỏ rất tròn.
Cô nhìn anh với ánh mắt u uất, như một đứa trẻ tố cáo với cha mẹ: "Nhưng anh Cố Trinh nói nếu em ăn thêm nữa thì không lấy được chồng đâu."
Giang Nghiễn nhướng mày, hỏi một cách lãnh đạm: "Cảnh sát Cố, vụ cá cược trực ban một năm còn tính không?"
— "Giang sir, có muốn đánh cược không?"
— "Nếu con bé đến hai mươi tuổi mà lấy được chồng, tôi sẽ thay cậu trực một năm."
— "Nếu con bé không lấy được chồng thì cậu nuôi?"
Cố Trinh cười, chỉ nhếch một bên môi, nhìn không có vẻ gì là người tốt.
Anh kéo dài giọng đáp: "Tất nhiên là tính rồi, thưa sếp."
Cố An vẫn chưa nghĩ ra "trực ban một năm" là vụ cá cược gì thì Cố Trinh đã đứng dậy đi lấy cơm, Giang Nghiễn dùng ngón tay thon dài bóp nhẹ lên má cô.
"Đừng nghe lời cậu ấy, ngoan ngoãn ăn cơm."
Anh đưa lưng về phía Cố Trinh, lặng lẽ nói vài từ, không phát ra âm thanh.
Đường cong môi mỏng của anh rõ nét và đẹp, cô có thể đọc được khẩu hình của anh.
Giang Nghiễn nói: "Anh sẽ cưới em."
---
Sau bữa cơm, cảnh sát Cố biến mất không dấu vết, Cố An tựa vào sofa xoa xoa bụng tròn xoe, như một con mèo nằm phơi nắng.
Hiếm khi ở nhà nên cảnh sát Giang đang dọn dẹp vệ sinh — anh vốn có chút bệnh sạch sẽ nhẹ, lại xuất thân từ trường cảnh sát, quen với sự sạch sẽ và gọn gàng. Bình thường khi ra ngoài làm nhiệm vụ không có thời gian để ý, về nhà là anh sẽ bị phát bệnh sạch sẽ, dọn dẹp từng ngóc ngách, khử trùng, lau ướt một lần rồi lau khô một lần.
Ngay cả những cốc thủy tinh chưa dùng, bát đĩa cũng được khử trùng và rửa sạch một lượt, ngay cả nước đọng cũng không lưu lại vết nào, chỉ số sạch sẽ làm người ta sôi máu mà.
Cậu ấm Giang dọn dẹp đồ đạc, quả thực là thuốc chữa bệnh hoàn mỹ cho chứng OCD, gọn gàng, ngăn nắp, dễ nhìn, chưa kể ai đó còn là bình hoa xinh đẹp di động.
Tóc đen mềm mại rủ xuống lông mày, áo T-shirt trắng dài tay rộng rãi, quần thể thao xám, sạch sẽ và thoải mái, thanh xuân phơi phới.
Khi anh cúi người, ánh sáng xuyên qua lớp vải cotton, đường cong eo hẹp hều hiện ra, góc nghiêng còn đẹp hơn gấp trăm lần so với những mỹ nam trên TV.
Cố An xem hoạt hình một lúc, cảm thấy nhàm chán, không đẹp mắt bằng bạn trai mình.
Giang Nghiễn đang lau sàn, nhận thấy cô bé của mình chạy đến phía sau anh: "Cảnh sát Giang, em có thể giúp được việc gì không?"
Anh suy nghĩ vài giây, nghiêng đầu một chút: "Có."
Cố An nhô đầu nhỏ xíu ra từ bên cạnh: "Gì vậy?"
Khóe miệng Giang Nghiễn nhếch lên với một đường cong rất đẹp: "Ôm anh một cái."
Cố An nghe lời, vòng tay quanh eo anh, tay phải nắm lấy cổ tay tay trái.
Giang Nghiễn bước đi một bước, cô theo một bước, không kìm được cười thầm trong lưng anh, đầu mũi toàn là mùi hương từ cơ thể anh.
"Em ngồi đợi một chút không được sao?" Giang Nghiễn bất lực, giọng nói đầy sự nuông chiều.
"Không được, không được..." Cố An như một cái máy lặp lại, lầm bầm sau lưng anh. Cô có mùi trái cây dễ chịu, ngọt ngào không ngấy, không biết là do cô vừa ăn cam hay là sữa tắm của cô.
Cố An ôm chặt tay anh, hạnh phúc vì cuối cùng anh ở nhà, cuối cùng có thể ở bên nhau.
Năm ngoái quá khổ rồi, vì vậy mỗi phút mỗi giây ở cùng anh bây giờ đều rất quý giá, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
"Chơi với em một chút đi, đã rất sạch rồi, đừng dọn dẹp nữa…"
Cô quấn lấy anh như koala, muốn dùng cả tay chân, quấn chặt lấy cơ thể anh như một con bạch tuộc, âm mũi nhỏ nhẹ.
Giang Nghiễn hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn thanh tú: "Học được cách làm nũng rồi."
Cố An duỗi tay, dùng sức nhảy lên lưng anh. Giang Nghiễn phải nhịn cười, không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay đỡ bạn gái nhỏ, cô được đà lấn tới ôm cổ anh, thì thầm vào tai anh.
"Cuối cùng cũng được ở bên nhau."
"Anh không nhìn em, cứ mãi lau sàn, lau sàn."
Cô vừa nói vừa nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiễn, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo kéo rồi thả ra, không hề kiêng nể chút nào, dù đây là đội phó đội điều tra hình sự của cục công an thành phố, cũng là cấp trên của anh trai cô, Cố Trinh.
Giang Nghiễn bỏ đồ trong tay xuống, lùi lại vài bước và đặt cô lên cái kệ bên cạnh TV.
Anh quay lại đối diện với cô, với chiều cao 1m87 mang cảm giác áp bức bẩm sinh: "Nói đi, muốn chơi gì?"
Đôi mắt đẹp của anh vừa đen vừa sâu, làn da trắng nhưng đôi môi mỏng quyến rũ, đẹp không thể tả nổi, vì góc nhìn, Cố An rõ ràng thấy yết hầu của anh chuyển động lên xuống, đường nét sắc sảo, có chút gợi cảm không thể nói thành lời.
Cô sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Cô ngồi trên kệ, mũi chân không chạm đất, nhịp tim cũng bất ổn.
Mũi anh càng gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, không phân biệt được hơi thở của ai.
"Vừa nãy làm gì vậy?" Anh cúi mặt, thì thầm vào tai cô, môi gần như lướt qua vành tai cô, giọng nói thấp và trầm: "Là muốn bạn trai hôn em sao."
Cố An bắt đầu cảm thấy thiếu dưỡng khí, đúng lúc đó, cảm giác mềm mại ấm áp từ tai lan ra đến má, rồi đến khóe môi, dòng điện nhỏ nhẹ kích thích thần kinh, tim cô cũng ngứa ngáy theo.
Cô nắm chặt viền kệ, cổ vô thức rụt lại, nhưng sau lưng là tường, trước mặt là anh, không có cách nào để trốn.
Giang Nghiễn cười nhẹ, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng cằm cô lên, không do dự cúi đầu hôn môi cô.
Mũi anh lệch sang một bên, cánh môi kề sát, cọ xát day dứt, cảm xúc bị thiêu đốt đến mức sắp tan chảy, nhịp tim đập ầm ĩ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh hơi tách ra, mũi dựa vào cô, thở nhẹ nhàng.
Cố An mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng cầu xin: "Em sai rồi… Đừng hôn nữa…"
Đôi mắt Giang Nghiễn đen tuyền, làn da trắng lạnh lùng, làm nổi bật đôi môi đỏ tươi, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của anh giờ trông thật bại hoại.
Anh giữ chặt gáy cô, môi mỏng nặng nề phủ xuống, giọng nói khàn khàn mơ hồ.
"Em nói gì?"
"Bạn trai không nghe thấy."