[Cao H] Nghiện Yêu

Chương 14: Chương 14



Tuy nhiên, cô vừa đặt tay lên thì bị anh rể hất ra: “Đừng chạm vào.” Anh nói.
Trần Trừng ngước mắt nhìn anh, nói: “Anh rể, anh cương rồi này.”
Ánh mắt Giản Mục Xuyên u ám, hỏi cô: “Thì sao?” Cô bé của Trần Trừng lại co rút một hồi, cô thật sự rất muốn lên đỉnh một lần, giống hệt như một người vô cùng khát nước, cô liếm khóe miệng, nói: “Anh đụ em đi.”
Giản Mục Xuyên nói: “Em thấy làm vậy được à?”
Trần Trừng lập tức ỉu xìu, vẻ mặt trở nên vô cùng uể oải. Họ hoàn toàn không nên làm vậy.
Anh là chồng của chị gái cô, sao có thể làm tình với cô được chứ, cô thật sự con cu làm mù lý trí rồi.
Nhìn thấy cô uể oải như vậy, Giản Mục Xuyên cũng không nói gì, anh vươn tay kéo mền đắp cho cô, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Lần này anh rửa tay hơi lâu, đến khi đi ra, áo dài màu trắng trên người đã trở lại bình thường.
“Hôm nay massage đến đây, ngày mai anh sẽ châm cứu và xoa bóp cho em thêm một lần nữa.” Giản Mục Xuyên vừa dùng khăn giấy lau tay vừa nói với Trần Trừng.
.Trần Trừng vừa ức vừa giận, dứt khoát không hé răng nói gì hết.
Cứ thích giết nhưng không chịu chôn, thích vờn như không chịu “đụ”, đúng là gã đàn ông xấu xa mà!
Quần của Trần Trừng bị nước dâm thấm ướt một mảng lớn, trông giống như vừa tè ra quần vậy. Một lúc sau, đũng quần trở nên lành lạnh.
Tuy nhiên, sự lạnh lẽo này cũng làm cho dục vọng nóng bỏng trong cơ thể cô dần dần nguội lạnh.
Đến khi cảm xúc khôi phục lại bình thường, Trần Trừng nhớ đến hành động của bản thân vừa nãy, cô xấu hổ đến mức muốn đào hố tự chôn mình luôn cho rồi.
Vậy mà cô lại kẹp tay của anh rể thủ dâm, và còn bảo anh rể phang mình, má ơi, cô vừa bị con ma dâm đãng nào dựa vậy?
Trần Trừng tự mình điều chỉnh một lúc, tâm trạng xấu hổ mới dịu lại đôi chút.
.Cô muốn thay một chiếc quần khác nhưng chân lại bó thạch cao không thể nhúc nhích được, chỉ đành phải nằm chờ dì Vương quay lại.
Có điều lát nữa dì Vương nhìn thấy chiếc quần này của cô thì cô phải giải thích thế nào?
Dì Vương rất đúng giờ, bà ấy nói xin nghỉ hai tiếng đồng hồ thì đúng hai giờ sau sẽ quay lại. Trần Trừng bảo dì Vương lấy quần cho mình thay. Khi nhìn thấy quần của cô, bà ấy không hỏi gì hết, ngược lại lại áy náy xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Trước khi đi ra ngoài tôi nên đưa cô đi vệ sinh trước, như vậy sẽ không làm cô dính nước tiểu như vậy.”
Sự hiểu lầm này rất lớn, có điều hiểu lầm như vậy cũng đỡ cho Trần Trừng phải giải thích, cô cũng đỏ mặt nhận luôn.
“Có điều cô Trần phải nhấn chuông gọi y tá, đừng có nhịn chứ.” Dì Vương nói.
Trần Trừng đỏ mặt nói: “Lần sau tôi sẽ gọi ạ.”
Hôm nay cô đã lừa gạt được nhưng ngày mai thì phải làm thế nào?
Anh rể của cô đã nói rằng ngày mai vẫn phải châm cứu và xoa bóp, anh muốn làm như hôm nay phải không?
Nghĩ đến đây, trái tim của Trần Trừng lại bắt đầu loạn nhịp, cô không thể không cố gắng đè nén sự chờ mong mờ ám trong lòng.
.Dì Vương đã làm giúp việc chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện này mấy năm, nên rất hiểu nhân sự trong bệnh viện này. Lúc ăn bữa tối, bà ấy tiện thể nhắc đến bác sĩ Giản.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.