Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 9: Cứu mạng



Vân Lạc ngồi trong phòng, gọi Đan Diệp một tiếng.

“Em đến quán trà Nhất Trì lấy giúp ta gói trà, nói với bọn họ là mua hôm qua, hôm nay tới lấy. Bọn họ sẽ biết ngay.”

Đan Diệp không hỏi nhiều, nàng ấy thưa vâng rồi đi ra ngoài làm việc.

Song Diệp nhìn Đan Diệp đi, không nhịn được mở miệng hỏi: “Cô nương, Đan Diệp ra ngoài làm gì ạ? Nàng ấy đi vội lắm, còn không để ý tới nô tỳ.”

Vân Lạc lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng ấy, không nói gì. Trong phòng im ắng.

Song Diệp nhận ra mình đã đi quá giới hạn, vội vàng quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa xin tha.

“Cô nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên vượt quá giới hạn, xin cô nương tha thứ.” Tiếng dập đầu rất vang, không nghe thấy tiếng cô nương trả lời. Nàng ấy càng hoảng sợ, càng ra sức dập đầu, hy vọng có thể lấy được lòng thương của cô nương. Nàng ấy không muốn bị bán đi.

“Được rồi, đừng dập đầu nữa, ai không biết còn tưởng ta khắt khe với người làm.” Vân Lạc chậm rãi mở miệng: “Không được có lần sau.”

Song Diệp lo lắng không yên, sau khi nghe thấy cô nương nói không được có lần sau, nàng ấy vui sướng như được sống lại sau tai họa. Nàng ấy vội vàng dập đầu, nói cảm ơn.

“Cảm ơn cô nương nhân từ, cảm ơn cô nương.”

Sau khi dập đầu ba cái, nàng ấy cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy cô nương vẫn không có biểu cảm gì thì lo lắng mình lại chọc tức cô nương. Nàng ấy cúi đầu, quỳ dưới đất không lên tiếng, lòng bàn tay liên tục toát mồ hôi lạnh.

“Ra ngoài đi.” Sau khi thấy đã dọa được tương đối, Vân Lạc mới cho người đi.

Song Diệp cung kính đứng dậy, khom người lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Vân Lạc ngước mắt, ánh mắt rơi trên cánh cửa.

Không có người để dùng, nàng làm việc rất bất tiện. Giao dịch với quán trà Nhất Trì rất tiện cũng rất tốt, nhưng khá tốn bạc. Cô họ sắp xếp cho nàng hai nha hoàn là Đan Diệp và Song Diệp.

Đan Diệp tương đối trầm tính ít nói, cũng cẩn thận chu đáo hơn. Nàng ấy sẽ không nhiều chuyện. Mà Song Diệp thì khá hoạt bát, nói nhiều hơn, không giấu được chuyện gì.

Chuyện nàng phải làm có liên quan đến nhà họ Chung, nàng không chắc hai người đó có một lòng với mình không. Hiện giờ bộ mặt thật của Chung Hoài vẫn chưa bị vạch trần, nếu Chung Hoài biết chuyện nàng làm sẽ rất phiền phức, thậm chí là nguy hiểm.

Làm thế nào mới có thể bồi dưỡng được người của mình? Hoặc là có loại giao dịch rẻ hơn.

Trong khoảng thời gian Vân Lạc suy nghĩ, Đan Diệp thuận lợi đi vào quán trà Nhất Trì và lấy được túi trà. Nàng ấy nhận túi trà rồi vội vã chạy về, không thể để cô nương chờ quá lâu được.

“Cô nương, túi trà đây ạ.” Đan Diệp nâng túi trà lên bằng hai tay.

Vân Lạc nhận lấy túi trà, ra hiệu cho Đan Diệp ra ngoài canh.

Sau khi Đan Diệp đi ra, Vân Lạc vội vã mở túi trà, lấy tờ giấy bên trong rồi lật xem từng trang.

Bạch lão gia cưới một người vợ và sinh được hai đứa con. Lần lượt là Bạch Liễu và Bạch Liên. Sau khi Bạch phu nhân sinh Bạch Liên, sức khỏe bị ảnh hưởng, Bạch lão gia vẫn đối xử với Bạch phu nhân như lúc đầu, không hề có vợ lẽ.

Ai ngờ không có vợ lẽ, nhưng lại có người tình. Người tình còn sinh cho Bạch lão gia một đứa con, đứa bé này chính là Bạch Dương. Một năm trước, người phụ nữ đó đột nhiên chết vì bệnh nặng, thế nên Bạch Dương không biết quan hệ của mình với nhà họ Bạch.

Bạch lão gia để ý đến thanh danh của mình nên không đưa Bạch Dương về nhận tổ quy tông, nhưng vẫn có vài phần nhớ thương, nên mỗi tháng đều đến ngõ nhỏ này vài lần. Ông không làm gì cả, chỉ đi một vòng rồi rời đi, thỉnh thoảng gặp được Bạch Dương, sẽ nói mấy câu với hắn ta.

Chính vì hành động kỳ lạ này đã khiến Chung Hoài chú ý. Bạch lão gia được Chung Hoài hẹn gặp hai lần nhưng đều không đạt được thỏa thuận. Lần nói chuyện trước là nửa tháng trước.

Bạch Dương thì đơn giản hơn, hắn ta được người tình của Bạch lão gia nuôi thành một kẻ ham ăn lười làm, thường đến chốn lầu xanh. Sau khi mẹ chết vì bệnh nặng, cuộc sống của hắn ta lập tức trở nên túng thiếu. Dựa vào số tài sản mà mẹ để lại, hắn ta gắng gượng sống qua ngày. Mà một ngày trước, Chung Hoài đến tìm hắn ta, hai người nói chuyện một canh giờ, trước thời điểm này, hai người chưa từng tiếp xúc.

Vân Lạc bỏ tờ giấy trong tay xuống, quán trà Nhất Trì khá có bản lĩnh, có thể điều tra được mối quan hệ của Bạch lão gia và Bạch Dương, nhưng mức giá này hơi thiệt cho nàng.

Vân Lạc tiêu hủy sạch sẽ trang giấy trong tay rồi đi ra ngoài.

Nàng đi chậm trên đường, nếu có thể vô tình gặp được Chung Hoài giống lần trước thì tốt, còn nếu không gặp được Chung Hoài thì gặp Bạch Dương cũng được. Như vậy, nàng có thể tiết kiệm một khoản chi phí để theo dõi.

Trên đường rất đông người đi qua đi lại, nhưng không có người Vân Lạc muốn gặp. Nàng rảnh rỗi đi loanh quanh khắp mấy con phố mà không thấy ai, Vân Lạc quyết định quay về.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đợi một chút.”

Một bóng dáng nhỏ bé lao đến trước mặt Vân Lạc, chặn đường đi của nàng.

Vân Lạc dừng bước, cúi đầu nhìn người trước mặt.

Tóc bết vào nhau thành, còn có thể nhìn thấy một hai con chấy đang nhảy nhót bên trên. Quần áo trên người cậu bé rách tả tơi, vá chằng vá chịt. Khuôn mặt nhỏ bé đen xì, như lâu lắm rồi không rửa mặt, chỉ có đôi mắt là trong veo và sáng lấp lánh.

“Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ đệ không? Quán trà Nhất Trì đấy.” Thạch Nhất nói.

“Nhớ. Có chuyện gì à?” Vân Lạc gật đầu, đây là cậu nhóc ăn mày hôm trước.

Thạch Nhất xoắn hai ngón tay vào nhau, hít một hơi rồi nói: “Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp đệ đệ của đệ không? Đệ ấy bị sốt cao, cầu xin tỷ cứu đệ ấy.”

“Ta và đệ không có quan hệ gì, ta cũng không biết đệ đệ của đệ, tại sao ta phải cứu đệ ấy?” Vân Lạc nói.

Trên đời có rất nhiều người đáng thương, nàng không phải chúa cứu thế.

“Tỷ là người tốt, cầu xin tỷ cứu đệ ấy, đệ sẽ báo đáp tỷ.” Thạch Nhất duỗi hai tay ra cản đường. Không thể để tỷ tỷ đi, tỷ ấy đi rồi sẽ rất khó tìm được người nào bằng lòng để ý đến cậu bé.

Vân Lạc cười: “Ta là người tốt à? Chắc là vậy, nhưng ta không muốn làm người tốt. Còn về chuyện báo đáp ta, thậm chí đệ còn không nuôi nổi mình, càng không nuôi nổi đệ đệ thì có thể báo đáp ta cái gì chứ?”

Sau khi nói xong, nàng vòng qua Thạch Nhất đi về phía trước.

“Cầu xin tỷ cứu đệ đệ của đệ, đệ có thể báo đáp tỷ.” Thạch Nhất khẽ cắn môi nói: “Đệ có thể báo đáp tỷ thật mà, tỷ tin tưởng đệ đi, đệ có thể làm bất cứ chuyện gì giúp tỷ. Ngày nào đệ cũng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thông thạo các ngả đường và nắm bắt tin tức nhanh nhạy.”

Cậu bé đang đánh cược, đánh cược một lần cuối cùng, đánh cược vào nhu cầu nắm bắt tin tức nhanh nhạy của tỷ tỷ. Đây cũng là lợi thế duy nhất mà cậu bé có thể đưa ra.

Vân Lạc dừng bước, nàng đứng tại chỗ, quay đầu lại, nhìn về phía Thạch Nhất, nhìn vào đôi mắt kiên cường xen lẫn chút lo lắng không yên.

Không thể không nói, cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng rất có mắt nhìn, chỉ tiếp xúc qua một lần đã có thể đoán được nàng cần gì và lấy ra đặt cược. Đúng là một đứa bé thông minh. Quan trọng hơn là, nếu cậu bé có thể đối xử hết lòng và không bỏ rơi đệ đệ, chứng tỏ cậu bé là người có tình có nghĩa.

“Đi thôi.”

“Tỷ đồng ý rồi ạ?” Thạch Nhất có phần không dám tin. Cậu bé nở nụ cười, trong mắt như có ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh.

“Hay ta đổi ý nhé?”

“Không, không, không! Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi luôn.” Thạch Nhất liên tục lắc đầu như cái trống bỏi.

Cậu bé đi trước dẫn đường, Vân Lạc đi theo sau. Nàng rẽ vào ngõ nhỏ theo cậu bé, hết vòng vào lối này lại rẽ sang lối kia, đi một lúc lâu, mới đến một căn nhà gỗ lụp xụp.

“Tỷ tỷ, tỷ đi vào cùng đệ.” Thạch Nhất đẩy cửa ra, đi vào nhà.

Đệ đệ đang nằm thẳng trên tấm ván gỗ, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Đệ đệ hay chạy ra đón cậu bé, vui vẻ gọi ca ca, lúc này đang nằm trên tấm ván gỗ mà chẳng có chút sức sống nào, nằm ở nơi chỉ có thể gọi là giường bằng ván gỗ. Tâm trạng vốn đang vui mừng của cậu bé lập tức tụt xuống đáy, cậu cuống quýt chạy đến bên cạnh đệ đệ, lay người đệ đệ, muốn đánh thức bé.

“Đệ đệ, tỉnh lại đi, đệ tỉnh lại đi.”

Trong căn phòng tối om chỉ có một tấm ván gỗ, ngoài ra không có gì khác, trống trải đến mức không giống nơi ở của con người. Đứa bé nằm trên tấm ván còn gầy hơn cả Thạch Nhất, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

“Đừng lay nữa, chúng ta phải đến phòng khám ngay bây giờ.” Vân Lạc nhíu mày, đi tới đẩy Thạch Nhất một cái rồi khom lưng bế đứa bé trên tấm ván lên.

Nhẹ bẫng, giống như không ôm gì cả.

“Đệ dẫn đường đến phòng khám gần nhất đi.” Vân Lạc đá vào mông Thạch Nhất để cậu bé tỉnh táo lại.

Thạch Nhất luống cuống tay chân đứng dậy, vừa chạy vừa hét lên với Vân Lạc: “Tỷ đi theo đệ.”

Vân Lạc bế đứa bé đi theo sau, nàng bước dài, vừa đi vừa chạy, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đến phòng khám gần nhất.

“Đại phu! Đại phu, cứu mạng.” Thạch Nhất hô to.

Đại phu hoảng hốt đi ra từ sân sau: “Người đâu? Ở đâu?”

“Ở đây.” Vân Lạc đưa đứa bé trong ngực ra phía trước.

Đại phu vội vàng nhận lấy đứa bé, đặt lên trường kỷ ở bên cạnh rồi bắt đầu bắt mạch…

Sau khi cấp cứu, đứa bé đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

“Các ngươi làm gì thế? Đứa bé bị bệnh đến mức này mới đưa đến phòng khám, nếu chậm chút nữa, sợ là phải âm dương cách biệt.” Đại phu mắng.

Vân Lạc đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng. Chờ sau khi đại phu nói đủ rồi, nàng mới cảm ơn và trả tiền khám bệnh.

Đệ đệ Thạch Song của Thạch Nhất từ từ tỉnh lại.

“Ca ca.”

“Ta đây.” Thạch Nhất đứng dậy rót một chén nước rồi đút cho Thạch Song uống: “Đệ cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?”

“Ca ca, đệ không khó chịu.” Thạch Song nghiêng đầu, toét miệng, nở nụ cười rạng rỡ.

Thạch Nhất gật đầu, nặng nề ừ một tiếng rồi quay lưng lại lau nước mắt. Lúc quay người lại, cậu bé nói với Thạch Song: “Song đệ, hôm nay chúng ta gặp được quý nhân, là vị tỷ tỷ này đã cứu đệ. Sau này, chúng ta nhất định phải báo đáp tỷ ấy thật tốt.”

“Cảm ơn tỷ tỷ, sau này bọn đệ sẽ báo đáp tỷ thật tốt.” Trong mắt Thạch Song mang theo sự biết ơn và kiên định, cậu bé siết chặt nắm tay rồi vỗ lên ngực một cái.

Vân Lạc nở nụ cười: “Vậy ta sẽ chờ các đệ.”

Sau khi nói chuyện xong, Vân Lạc bế Thạch Song đã ngủ say và Thạch Nhất đi theo sau, dẫn hai người đi trên đường.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy? Không về thẳng nhà sao?”

“Mua chút đồ cho hai đệ.”

Sau một loạt thao tác, Thạch Nhất luống cuống đứng đó, trên người mặc bộ quần áo mới.

“Tỷ tỷ, chúng đệ không cần mua những thứ này đâu, phí tiền lắm.”

“Đệ gọi ta là gì?”

“Tỷ tỷ?”

“Ừ, thế phải nghe lời tỷ tỷ.” Vân Lạc dừng một chút rồi nói ra lời trong lòng: “Không cần quá cảm động, ta làm như vậy là để sau này các đệ có thể giúp ta làm việc thật tốt.”

Bánh bao thịt, quần áo, giày, tất…

Chỉ cần là thứ mà nàng có thể nghĩ ra và hai huynh đệ Thạch Nhất chưa có, nàng đều mua hết. Thạch Nhất xách đủ thứ trên tay. Cậu bé lặng lẽ đi theo sau, im lặng không nói, lông mi ươn ướt, thỉnh thoảng lại quay lưng lén lau nước mắt.

Cậu bé sống trên đời mười năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này.

Lúc ba người trở lại ngôi nhà lụp xụp, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều màu cam treo giữa không trung, giống như một bức tranh mới hoàn thành.

“Tỷ tỷ, tỷ muốn biết hoặc muốn hỏi thăm tin tức của ai? Để đệ giúp tỷ.” Thạch Nhất rất muốn làm việc gì đó cho tỷ tỷ. Cậu bé không muốn làm tỷ tỷ thất vọng.

“Bạch Dương, Chung Hoài, hành tung của hai người này. Nếu hai người họ gặp nhau, đệ nhất định phải tới nhà họ Chung báo cho ta. Ta tên là Vân Lạc.” Vân Lạc không khách sáo mở miệng: “Nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, ta không muốn đệ bị thương vì chuyện của ta. Đệ có hiểu không?”

“Vâng ạ.” Thạch Nhất gật đầu thật mạnh.

Đây là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, tỷ tỷ giống như ánh sáng, ngoài đệ đệ ra thì chuyện của tỷ tỷ là quan trọng nhất.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.