Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 48: Ta muốn hết



Sau khi Chung Hoài và Tố cô ra ngoài từ cửa sau, hai người lên xe ngựa đi thẳng đến sơn trang ở ngoại thành, toà sơn trang đó là tài sản riêng của Chung Hoài.

Lúc tới sơn trang thì sắc trời đã tối, Vân Lạc bị ném vào phòng chứa củi không người hỏi thăm, nàng vẫn chưa được cởi trói, cứ thế ngã thẳng xuống đất.

Trong bóng đêm, lông mi Vân Lạc run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, xung quanh tối đen như mực, sau gáy vẫn còn hơi đau. Nàng hốt hoảng, sao nàng lại ở đây?

Nàng bị đánh bất tỉnh, trước khi ngất xỉu, nàng nhìn thấy Chung Hoài, Chung Hoài có thể đứng dậy. Cho nên, chắc chắn nàng đã bị Chung Hoài bắt cóc. Chung Hoài muốn làm gì?

Cơ thể Vân Lạc bị trói, nhưng miệng thì không, nàng bắt đầu hô to: “Có người không? Chung Hoài! Chung Hoài!”

Không có ai trả lời nàng, nàng cứ hét không ngừng, hét tới khi cổ họng khô khốc bên ngoài mới truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Vân Lạc khẽ động, nàng yên lặng chờ người tới.

“Cạch”, cửa phòng chứa củi bị mở ra, căn phòng cũng được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu. Vân Lạc thấy rõ người tới: “Tố cô, ta…”

Còn chưa nói dứt câu, một nhúm vải đã được nhét vào miệng Vân Lạc, chặn kín lời nàng muốn nói.

“Tên huý của công tử là thứ mà con nhóc ngươi có thể gọi sao? Ngoan ngoãn đợi ở đây đi.” Tố cô bất mãn trợn mắt lườm Vân Lạc, lớn tiếng ồn ào như vậy, đừng có làm phiền đến công tử.

Đợi dựa vào con nhóc này lấy được tiền, bà ta sẽ theo công tử rời khỏi đây. Đến lúc đó công tử cưới vợ sinh con, bà ta vẫn có thể hỗ trợ chăm sóc tiểu công tử.

Quét mắt nhìn Vân Lạc, thấy nàng ú ớ nói không ra lời, Tố cô gật đầu hài lòng, xoay người rời đi, khoá phòng chứa củi lại.

Về phần Vân Lạc có đói có khát hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính của bà ta, chỉ cần không chết là được.

Vân Lạc trơ mắt nhìn Tố cô khoá cửa lại, căn phòng sáng sủa bỗng chốc trở nên tối tăm.

Sau khi nhìn thấy Tố cô, trái tim hoảng loạn của Vân Lạc đã bình tĩnh lại, nhìn phản ứng của Tố cô, nàng đoán mình vẫn còn chút tác dụng, như vậy tạm thời chắc chắn bọn họ sẽ không động đến nàng, nên nàng vẫn còn cơ hội chạy trốn.

Tuy nhiên, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu khi nãy, nàng đã nhìn quanh phòng chứa củi một vòng, ngoại trừ củi khô chất đống thì hoàn toàn không có lưỡi rìu hay lưỡi liềm sắc bén nào.

Hai ngày sau, cửa lớn của nhà họ Chung bị gõ vang, một người ăn xin giao lá thư trên tay cho gã sai vặt, chỉ để lại một câu là thư của Chung nhị công tử, không đợi gã sai vặt dò hỏi hắn ta đã bỏ chạy.

Gã sai vặt đi tìm Chung Tịch, giao lá thư ra: “Nhị công tử, vừa rồi có một tên ăn mày nói là thư của ngài.”

Chung Tịch nâng mi mắt, ánh mắt dừng lại trên lá thư, tin tức về Lạc Lạc sao? Hắn vươn tay tiếp nhận, vội vàng mở lá thư ra, lướt nhanh qua nội dung bức thư, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nắm chặt lá thư trong tay.

Hắn mím môi, đi tìm Chung lão gia.

“Cha, người nhìn xem.” Chung Tịch vừa nói vừa đưa lá thư qua.

Chung lão gia cầm lá thư lên đọc, lông mày nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên tồi tệ.

“Thằng bất hiếu! Thằng bất hiếu này!” Trong mắt Chung lão gia tràn đầy vẻ thất vọng và rối rắm.

Chung phu nhân thấy sắc mặt hai người đều không tốt, bà giật lấy lá thư đọc. Nhìn nội dung bên trên, bà không khỏi cau mày, tức giận nói: “Không hổ là con trai của Từ di nương, độc ác giống bà ta, đúng là uổng công nuôi một đứa ăn cháo đá bát.”

Không ngờ y lại muốn dùng Lạc Lạc để đổi lấy toàn bộ giấy tờ đất và ngân phiếu của nhà họ Chung, nếu không đồng ý sẽ lập tức giết chết Lạc Lạc. Đây là chuyện con người có thể làm sao? Thật độc ác!

Nghĩ đến lúc trước Thanh Thảo bị y ép chết, hiện giờ Vân Lạc lại rơi vào tay y, Chung phu nhân đã chán ghét y đến cực điểm, không còn chút thương tiếc hay hy vọng gì nữa.

Sắc mặt Chung lão gia cũng nặng nề, một bên là mạng người, một bên là sự đảm bảo cho cuộc sống sau này, rất khó để lựa chọn.

Chung Tịch nhìn Chung lão gia, trầm giọng nói: “Cha, con muốn cứu Lạc Lạc, hết tiền thì có thể kiếm lại, nhưng nếu không có Lạc Lạc con cũng không muốn sống một mình.”

Chung lão gia nhìn Chung phu nhân, thấy bà im lặng sắc mặt nghiêm nghị, lại nhìn sang Chung Tịch, trong mắt hắn tràn ngập vẻ kiên định.

Ông xoa khuôn mặt già nua, đôi mắt vẩn đục ngấn lệ, trong lòng vô cùng mất mát, sao lại thành ra thế này? Rõ ràng mấy tháng trước nhà họ Chung vẫn hòa thuận, cha hiền con hiếu, huynh đệ kính trọng lẫn nhau, hiện giờ lại… lại như kẻ thù gặp nhau.

Tiền tài là vật ngoài thân, nếu những thứ vàng bạc này có thể đổi lấy Lạc Lạc, dù có tiêu tán hết cũng không sao. Con cả đi chệch hướng, có lẽ chính là vì thứ tiền tài này.

“Phu nhân, đi lấy giấy tờ đất và ngân phiếu ra đây.”

Chung phu nhân hé miệng, nhưng rồi ngậm lại, xoay người đi lấy giấy tờ đất và ngân phiếu.

“Ta là một người cha thất bại, nuôi dưỡng ra một đứa ăn cháo đá bát không biết tốt xấu, không biết ơn như vậy.” Giọng Chung lão gia hơi nghẹn ngào.

Chung Tịch không nói gì, chỉ im lặng đứng tại chỗ.

Không lâu sau, Chung phu nhân bưng một chiếc hộp gỗ ra, đặt hộp gỗ lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều ở trong này.”

Chung Tịch mở chiếc hộp đầy ngân phiếu và giấy tờ đất ra, hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua, sau đó đóng hộp lại, nhấc chiếc hộp lên nói: “Cha, con đi đây.”

“Con đi một mình sao? Quá nguy hiểm, dẫn thêm vài người nữa, cẩn thận mắc bẫy.” Chung phu nhân có chút không yên tâm nói.

Chung lão gia cũng lên tiếng: “Đúng vậy, đi một mình quá nguy hiểm, con nên dẫn thêm vài người, theo sau từ xa, đừng để ai phát hiện là được.”

Chung Tịch gật đầu, trịnh trọng nói: “Vâng, cha, mẹ, con đi đây.”

Nói xong, hắn ôm chiếc hộp bước ra ngoài, là hắn có lỗi với cha mẹ, tiêu hao gần hết số tiền tiết kiệm cả đời của họ.

Hắn gọi Chu Lục, sau khi thu xếp xong mọi việc, hắn ngồi xe ngựa chạy ra ngoại thành.

Chung Tịch lấy chiếc trâm gỗ hải đường ở trong ngực ra, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên trên, trong mắt đầy vẻ dịu dàng. Lạc Lạc, đợi thêm chút nữa, ta sẽ đến đó sớm thôi.

Như biết được tâm trạng sốt ruột của chủ nhân, con ngựa tung vó chạy hết sức lực, cuối cùng đến chân núi nhanh hơn bình thường nửa khắc.

Sơn trang nằm ở lưng chừng núi, Chung Tịch làm theo nội dung trong thư, một mình đi tới cổng sơn trang, hắn gõ cửa nói: “Chung Hoài.”

Người hầu canh giữ sơn trang nghe thấy tiếng gọi của Chung Tịch, vội vàng chạy vào bẩm báo.

“Công tử, nhị công tử tới rồi.”

Chung Hoài ngồi trên ghế, lắc lư chén trà trong tay, cong môi nói: “Ồ? Tới rồi sao? Xem ra bắt biểu tiểu thư theo quả thực có ích.”

Chung Hoài chậm rãi đứng dậy, phủi quần áo, không ngờ người đệ đệ lạnh lùng của y lại thực sự để ý đến cô gái này. Thật ra y muốn nhìn xem Chung Tịch có thể làm tới mức nào vì một người phụ nữ.

Chung Hoài đi về phía cổng sơn trang, nghe thấy Chung Tịch lớn tiếng gọi tên mình, cách cánh cửa, y không chút để ý nói: “Nhị đệ, sao không gọi đại ca?”

“Chung Hoài, thứ ngươi muốn, ta đã mang đến, mau thả người ra.” Chung Tịch nói.

Chung Hoài nhún vai thờ ơ, nói: “Thật sao? Nhưng đột nhiên ta phát hiện ra, so với tiền tài thì hình như biểu tiểu thư có vẻ thú vị hơn.”

“Ngươi không được đụng vào nàng!” Ánh mắt Chung Tịch sâu xa, lạnh lùng nói. Ngay sau đó giọng điệu hắn lại mềm xuống: “Ngươi mở cửa ra, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, giấy tờ đất và ngân phiếu ngươi muốn, tất cả ta đều mang theo ở đây.”

Chung Hoài nhếch môi cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện, nhưng đệ đệ tốt của ta, ngươi đến đây một mình sao? Nếu không làm theo lời ta nói, ta sẽ giết biểu tiểu thư ngay!”

“Ta tới một mình, mở cửa đi.” Chung Tịch lạnh lùng nói.

Chung Hoài liếc gã sai vặt đứng một bên, gã sai vặt hiểu ý, mở hé cửa lớn ra nhìn vài lần, thấy chỉ có một mình Chung Tịch, hắn ta mới mở rộng cửa.

Chung Hoài nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Chung Tịch, ý cười chân thành hơn vài phần, y nói: “Tới cũng tới rồi, đi vào ngồi đi.”

Nói xong, y xoay người đi vào nhà chính trước. Chung Tịch theo sau đánh giá bố cục sơn trang. Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy tòa sơn trang này, Chung Hoài còn giữ kín hơn trong tưởng tượng của hắn.

Có lẽ Chung Hoài không coi hắn là đệ đệ ruột. Nhưng hiện tại điều đó không quan trọng, quan trọng là phải giải cứu Lạc Lạc.

Hai người một trước một sau, Chung Hoài ngồi xuống, tiếp tục uống nốt chén trà đang uống dở, có vẻ rất bình tĩnh.

Chung Tịch mặt không biến sắc, ngồi trên ghế nhìn thẳng vào Chung Hoài, nói: “Lạc Lạc đâu? Ta muốn gặp nàng.”

“Đừng vội, như vậy không giống ngươi của ngày thường.” Chung Hoài nói.

“Ta thế nào, ngươi có thật sự hiểu không?” Chung Tịch liếc mắt nhìn y thật sâu, nói lời chế giễu.

Chung Hoài cũng không giận, y cong môi cười nói: “Có hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi đã đến.”

“Ồ, vậy thì sao? Đừng nói ngươi bắt Lạc Lạc đến đây chỉ để dụ ta tới ôn chuyện nhé?” Chung Tịch không muốn nói lời vô nghĩa với Chung Hoài nữa: “Dẫn người ra đây, một tay giao người, một tay giao đồ.”

Chung Hoài cong môi nói: “Không hổ là đứa con trai mà Chung Vọng nhìn trúng, quả quyết! Người đâu, kêu Tố cô dẫn người đến đây.”

Gã sai vặt nghe lệnh lui xuống tìm Tố cô. Sau khi Tố cô nhận được tin, bà ta đi đến phòng chứa củi, mở khoá cửa, lấy vải nhét trong miệng Vân Lạc ra.

Vân Lạc nhìn một loạt các động tác của Tố cô, suy yếu nói: “Ngươi muốn… dẫn ta đi đâu? Có phải… biểu ca tới rồi không?”

“Biểu tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng rất có bản lĩnh quyến rũ người khác, vậy mà có thể khiến nhị công tử sẵn sàng từ bỏ tất cả gia sản của nhà họ Chung.” Tố cô ném miếng vải sang một bên, túm lấy Vân Lạc, dùng sức vác người trên vai đi về phía nhà chính.

Vân Lạc đã nhịn đói hai ngày, hơn nữa lại bị trói không có cách nào cử động. Lúc này bị Tố cô vác trên vai, vai của Tố cô chọc vào bụng nàng, đầu chúi xuống dưới, vô cùng khó chịu, cộng thêm cổ họng khô khốc, đầu óc choáng váng, trước mắt biến thành màu đen. Nàng không còn sức nói chuyện, chỉ đành để mặc Tố cô đưa mình đi.

Lời nói vừa rồi của Tố cô có ý gì? Cái gì gọi là biểu ca sẵn sàng từ bỏ tất cả gia sản của nhà họ Chung? Biểu ca tới một mình sao? Có phải rất nguy hiểm không?

Trong lòng Vân Lạc có đủ loại suy nghĩ, nhưng dù có lo lắng cũng không thể làm gì được. Bụng hơi co thắt, nàng đói đến mức tưởng chừng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Lúc này, ba người mặc đồ đen xuất hiện bên ngoài sơn trang, lặng lẽ tiến vào sơn trang, gã sai vặt đi tuần tra hoàn toàn không biết gì cả.

“Công tử, lão nô đưa người tới rồi.” Tố cô khiêng Vân Lạc đến gần Chung Hoài, đặt người sang bên cạnh.

Chung Tịch nhìn qua, thấy Vân Lạc bị trói chặt, không có điểm tựa, nàng không khống chế được thân thể của mình, yếu ớt ngã xuống đất. Sắc mặt rất nhợt nhạt, tình trạng có vẻ không tốt.

Hắn đứng dậy, tiến lên đi về phía Vân Lạc, nhưng lại bị hai kẻ đầy tớ ngăn cản, không có cách nào tiến lên.

Ánh mắt hắn khẽ động, bàn tay đặt bên cạnh siết chặt thành nắm đấm, nói: “Lạc Lạc.”

Vân Lạc ngã ra đất, thân thể suy yếu, hình như trong lúc hôn mê nàng nghe thấy giọng nói của biểu ca, là ảo giác sao? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hai mắt sáng lên, sau đó trở nên hơi ướt át, khoảnh khắc nhìn thấy biểu ca, những ấm ức cũng lần lượt kéo đến.

“Biểu ca…” Giọng Vân Lạc khàn khàn.

“Lạc Lạc, nàng không sao chứ? Bọn họ có đánh nàng không?” Chung Tịch nghe thấy giọng nói ấm ức của Vân Lạc, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Chung Hoài cười nói: “Yên tâm, ta còn chưa tới mức xuống tay với một cô gái.” Vừa nói y vừa đổ nước trà trong tay từ đỉnh đầu Vân Lạc xuống, không chút để ý: “Nghe giọng nói khàn đặc này đi, nào, cho ngươi uống trà nhuận giọng.”

Vân Lạc chỉ cảm thấy đỉnh đầu chợt mát lạnh, giây tiếp theo, nước trà chảy xuống theo sợi tóc, nàng vô thức nhắm mắt lại, sự căm ghét đối với Chung Hoài lại nhiều hơn một phần.

Chung Tịch cau mày quát: “Chung Hoài.”

“Haha, có phải đau lòng tới mức muốn giết ta hay không? Đáng tiếc, ta chỉ thích nhìn ngươi đau lòng mà không thể làm gì được ta, ngươi càng đau lòng càng khó chịu, ta lại càng vui vẻ.” Chung Hoài cười to.

Chung Tịch đang định mở miệng, chợt nghe thấy vài tiếng chim kêu, ấn đường hắn khẽ động, lạnh lùng nói: “Ngươi còn cần giấy tờ đất và ngân phiếu không?” Vừa nói hắn vừa tiến về phía trước một bước, khoé mắt liếc ra ngoài cửa.

“Cần chứ, có người đưa tiền tới cửa, ai lại từ chối? Ha ha.” Chung Hoài ngửa đầu cười to, trong mắt đầy vẻ hiếu thắng. Y phất tay nói: “Bắt người lại! Ta muốn tiền, cũng muốn cả người.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.