“Ca, huynh có thấy biểu tỷ không? Tỷ ấy đi rồi sao? Muội còn chưa tạm biệt tỷ ấy đâu.” Chung Ca la lớn, lúc bước vào nhìn thấy Vân Lạc ngồi trên ghế, nàng ấy kinh ngạc nói: “Biểu tỷ! Sao tỷ lại ở đây ? Ta còn tưởng tỷ đã đi rồi.”
Vân Lạc bật cười, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nàng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, chỉ lặng lẽ kéo ống tay áo Chung Tịch.
Đều tại hắn, việc này phải giải thích thế nào?
“Nàng ấy tới tạm biệt, ta đang khuyên nàng ấy ở lại thêm vài ngày nữa rồi hãy đi.” Chung Tịch không nhanh không chậm nói.
Chung Ca đặt tay lên vai Vân Lạc, nói: “Biểu tỷ, tỷ ở lại thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi, chúng ta cùng đi dạo phố, những ngày này ta sẽ ở bên tỷ.”
“Ừm, vậy mấy ngày nữa ta sẽ đi. Ngày nào muội cũng đi dạo phố, vẫn chưa dạo đủ sao?” Vân Lạc cười nói.
“Ôi, khoảng thời gian này ta vẫn luôn đọc sách, nào có được đi chơi, tỷ sắp đi rồi, cùng ta đi dạo phố ngắm nhìn một chút nhé.” Chung Ca lay bả vai Vân Lạc, làm nũng.
Vân Lạc gật đầu, nói: “Được được được, đi thôi đi thôi, chúng ta đi luôn nhé?”
“Được nha, nhưng biểu tỷ, sao tóc tỷ lại rối tung thế?” Ngay từ khi bước vào Chung Ca đã có cảm giác không đúng lắm, hoá ra là biểu tỷ không chải tóc.
“À thì…” Ánh mắt Vân Lạc né tránh, ậm ờ nói: “Vội vàng tạm biệt mọi người nên quên chải. Không phải muốn đi dạo phố sao? Đi thôi, đợi ta chải tóc xong chúng ta sẽ đi.”
Nàng khoác tay lên vai Chung Ca, đứng dậy muốn đi: “Biểu ca, chúng ta đi dạo phố, huynh có đi không?”
“Cửa hàng bận việc, ta không đi, để Chu Lục đi theo các muội trả tiền và xách đồ.” Chung Tịch nói.
Chung Ca kinh ngạc nhìn Chung Tịch: “Ca, huynh ân cần như vậy từ khi nào thế? Thật hiếm thấy.”
“Nếu vậy thì để Chu Lục trở về nhé?” Chung Tịch liếc mắt nhìn nàng ấy, nói.
“Này này này, không được đâu, biểu tỷ, chúng ta đi mau.” Chung Ca kéo Vân Lạc bước nhanh về phía trước, nàng ấy rất sợ Chung Tịch lại đổi ý.
“Cô nương, người đã về rồi, chỉ trách nô tỳ ngủ quên, ngay cả việc người đi ra ngoài từ bao giờ cũng không biết, xin cô nương trách phạt.” Trên mặt Song Diệp đầy vẻ tự trách.
“Ừm, không trách em, chải tóc cho ta, ta muốn đi dạo phố với Ca Nhi.” Vân Lạc nói.
Ngủ quên gì chứ, nếu nàng đoán không nhầm thì nàng ấy bị đánh bất tỉnh, nghĩ đến Chung Tịch, khuôn mặt nàng không khỏi nóng lên.
Sửa sang xong, hai người dẫn theo Chu Lục lên phố.
Chung Ca giống như con ngựa hoang bị đứt cương, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn: “Ba xâu kẹo hồ lô, Chu Lục, trả tiền.”
Chung Ca cầm kẹo hồ lô, đưa cho Vân Lạc một xâu, đưa cho Chu Lục một xâu, bản thân mình cầm xâu còn lại bắt đầu ăn.
“Tiểu thư, tiểu nhân không ăn kẹo hồ lô.” Chu Lục khó xử nhìn kẹo hồ lô trong tay.
“Hả? Ngươi không ăn sao? Vậy cầm về cho Thanh Thanh ăn.” Chung Ca ăn kẹo hồ lô, mắt nhìn sạp trâm gỗ cách đó không xa, bước nhanh về phía trước: “Cây trâm gỗ này đẹp quá, chế tác tinh xảo, biểu tỷ, đẹp không?”
Chung Ca cầm cây trâm gỗ hoa đào trước sạp khoa tay múa chân trên đầu, ông chủ cười nói: “Ánh mắt của cô nương thật tốt, cây trâm gỗ này được làm từ loại gỗ quý, hoa văn trên đó đều do đứa con trai khéo tay của ta chạm khắc, cô nương cài rất đẹp, rất hợp với ngài, chi bằng mua một cây đi.”
Vân Lạc nhìn cây trâm gỗ hoa đào trên đầu Chung Ca, tay nghề quả thật rất tinh tế, mài giũa cũng nhẵn nhụi, cài lên rất đẹp, nàng nói: “Quả thực không tồi, rất đẹp.”
“Chu Lục.” Chung Ca cười tươi, gọi một tiếng, kéo Vân Lạc tới: “Biểu tỷ, tỷ cũng chọn một cây đi, trâm hoa mai này thì sao? Hay là hoa hải đường?”
Vân Lạc nhận lấy trâm hoa hải đường, ướm thử trên đầu mình: “Đẹp không?”
Hai mắt Chung Ca sáng rực lên: “Đẹp, Chu Lục, mua.”
Chu Lục tiến lên trả tiền, nụ cười của ông chủ càng thêm xán lạn: “Còn rất nhiều cây trâm hợp với hai vị cô nương, hai vị có muốn xem thêm không?”
“Cảm ơn, không cần nữa.” Chung Ca nói. Mua trâm xong nàng ấy lại kéo Vân Lạc tiến lên trước: “Biểu tỷ, phía trước thật nhộn nhịp, mọi người vây quanh đó làm gì vậy? Chúng ta mau đi xem một chút.”
“Được lắm, nhảy thêm một lần nữa, nhảy thêm một lần nữa đi.”
“Con chó này thành tinh rồi, còn biết nhảy qua vòng lửa, xuất sắc.”
Nghe thấy tiếng thảo luận của bọn họ, Chung Ca lôi kéo Vân Lạc chen vào giữa đám người, khi thấy con chó nhảy qua vòng lửa, nàng ấy không khỏi bật thốt lên: “Oa, biểu tỷ, con chó này có thể nhảy qua vòng lửa, thật thông minh.”
Vân Lạc nhìn qua, trước mặt có hai vòng tròn lửa, một con chó lớn nhảy vọt qua vòng lửa. Những người xung quanh phấn khích vỗ tay, chủ nhân của nó đặt thêm một vòng lửa giữa hai vòng lửa ban đầu, con chó lớn nhìn chằm chằm vào vòng lửa, chân trước đạp đạp trên mặt đất, lấy đà nhảy qua một lần nữa, nhận được sự reo hò của dân chúng.
Sau khi đã xem đủ, hai người lại lách từ bên trong ra ngoài, tình cờ nhìn thấy huynh muội nhà họ Đoàn.
“Kiều Kiều.” Vân Lạc gọi Đoàn Kiều Kiều.
Đoàn Kiều Kiều nghiêng đầu sang, khi nhìn thấy Vân Lạc và Chung Ca thì hai mắt sáng rực lên, bước nhanh lên trước: “Vân Lạc tỷ, Chung Ca tỷ.”
“Ừ, hai người cũng tới xem xiếc sao?” Vân Lạc cong môi nói.
Gương mặt vốn đang tươi cười của Chung Ca bỗng chốc nhạt dần ngay khi nhìn thấy bọn họ, nàng ấy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó dời tầm mắt.
“Đúng vậy, hôm nay ca ca được nghỉ, đúng lúc đưa ta đi chơi. Chung Ca tỷ, sao hôm nay tỷ không đến đọc sách cùng ta?” Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Kiều Kiều tràn đầy vui vẻ, nói.
Ánh mắt Chung Ca lóe lên, nói: “Mấy ngày nữa biểu tỷ phải rời khỏi đây, ta đưa tỷ ấy ra ngoài chơi. Hơn nữa, ta phát hiện mình không thích đọc sách lắm, Kiều Kiều, sau này ta sẽ không tìm muội đọc sách nữa đâu.”
Vừa nói ánh mắt nàng ấy vừa nhìn về phía sau Kiều Kiều, Đoàn Châu nghe thấy lời nàng ấy nói thì không có bất cứ phản ứng nào. Tuy biết rõ sẽ như vậy, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn không khỏi mất mát.
Vân Lạc liếc mắt nhìn, phát hiện cảm xúc của Chung Ca dường như không mấy thích hợp, lại nhìn Đoàn Kiều Kiều và Đoàn Châu, vẻ mặt của bọn họ đều rất tự nhiên.
“Hả? Không đến nữa sao? Vừa rồi ta còn nói với ca ca, có tỷ đồng hành, ta và Thiên Thiên tỷ cũng có bạn đọc sách.” Đoàn Kiều Kiều có chút tiếc nuối nói.
“Ừm, không đi nữa, ta phát hiện ta thích ra ngoài chơi hơn.” Chung Ca miễn cưỡng cười nói: “Hai người chơi đi, ta và biểu tỷ đi trước.”
Sau khi tạm biệt, Chung Ca kéo Vân Lạc đi về hướng khác, tiếng nói chuyện giữa Đoàn Kiều Kiều và Đoàn Châu cũng ngày càng xa.
Từ lúc gặp hai huynh muội Đoàn Kiều Kiều, tâm trạng của Chung Ca bắt đầu xuống dốc, hiện giờ còn kéo nàng đi thẳng, cũng không nói nhiều như trước, cả người đều trầm lặng.
“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?” Vân Lạc quan tâm hỏi: “Nếu không muốn nói thì không cần nói, chúng ta ra ngoài chơi vui vẻ, thả lỏng tâm trạng.”
“Biểu tỷ, tỷ biết vì sao khoảng thời gian trước ta luôn đến tìm Kiều Kiều đọc sách không?” Chung Ca cười khổ. Không chờ Vân Lạc trả lời nàng ấy lại tiếp tục nói: “Ta đi tìm Kiều Kiều không phải vì ta thích đọc sách, ta chỉ là muốn gặp hắn, muốn nhìn hắn thêm vài lần. Thật ra ta không thích đọc sách một chút nào, vừa nhìn thấy sách đã đau đầu. Sự thật chứng minh, không thích chính là không thích, dù có cưỡng cầu cũng không được.”
Vân Lạc muốn an ủi nàng ấy, nhưng lại không biết nói từ đâu. Hai người chậm rãi bước đi, Chung Ca nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Trước kia không được gặp hắn, ta rất mong đợi để được gặp hắn, cho dù phải đọc cuốn sách khiến ta đau đầu nhất cũng không sao. Sau này ngày nào cũng có thể gặp được hắn, trong lòng ta rất vui, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy hắn cũng có thể khiến ta vui vẻ cả ngày. Để được tiếp xúc với hắn nhiều hơn, ta cố ý đọc một số văn chương tối nghĩa khó hiểu mà ngay cả Kiều Kiều cũng không biết, mượn cớ cầm văn chương đi hỏi hắn, nghe giọng nói của hắn, ta rất thỏa mãn. Khi nhìn thấy hắn nói chuyện với cô gái khác, trong lòng ta không khỏi chua xót, giống như bảo bối của mình sắp bị người khác cướp mất. Thế nhưng, ta chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo, thậm chí ngay cả dũng khí tiến lên phía trước cũng không có. Rõ ràng trước kia ta rất dũng cảm, nhưng hiện giờ lại nhát gan đến mức không dám tiến lên dù chỉ vài bước.”
“Ca Nhi.” Nghe ra giọng nói ngày càng nghẹn ngào của nàng ấy, Vân Lạc hơi đau lòng, không nhịn được mà lên tiếng.
Chung Ca lắc đầu, nàng ấy sụt sịt mũi, đôi mắt ươn ướt ầng ậng nước, nàng ấy nói: “Biểu tỷ, hãy nghe ta nói hết. Ta biết mình như vậy là không tốt, càng ngày càng không còn là chính mình, việc độc diễn một mình khiến ta rất khổ sở. Thế nên, ngày hôm trước ta lấy hết can đảm bày tỏ tình cảm của mình với hắn. Hắn nói, hắn nhìn ta giống như nhìn Kiều Kiều, chỉ coi ta như… muội muội. Hắn không thích ta. Ta sẽ không thích hắn nữa.”
Giọng nói của Chung Ca đã không còn sức sống như xưa, nàng ấy giống như một chú chó nhỏ bị thương, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nước mắt nàng ấy trào ra khỏi hốc mắt, hết giọt này đến giọt khác tạo thành dòng, chẳng mấy chốc đã lệ rơi đầy mặt.
Vân Lạc ôm nàng ấy, vỗ về sau lưng, an ủi: “Không sao, đó là do hắn ta không biết nhìn người, Ca Nhi tốt như vậy, tất nhiên phải xứng với nam tử tốt nhất trong huyện.”
“Huhu, biểu tỷ, nhưng ta vẫn rất đau lòng.” Chung Ca ghé vào vai Vân Lạc, bật khóc thành tiếng.
Vân Lạc liên tục vỗ về sau lưng nàng ấy, khẽ nói: “Khóc đi, khóc được là tốt rồi, sau này muội sẽ gặp được một người dành tình cảm cho muội, sẽ yêu thương, làm bạn với nhau suốt cả cuộc đời.”
Chu Lục xách đồ theo sau, có chút lo lắng nhìn Chung Ca, lẳng lặng đứng bên cạnh hai người, bảo vệ cho các nàng khỏi bị người xô đẩy.
Cảm xúc của Chung Ca dần ổn định lại, nàng ấy khóc đến mức khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, hai mắt cũng đỏ bừng. Thấy mọi người qua lại nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, nàng ấy không khỏi đỏ mặt, che khuôn mặt nhỏ nói: “A, biểu tỷ, ta khóc trên đường lớn, thật mất mặt.”
Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt nàng ấy: “Lau đi.”
Chung Ca nhận lấy khăn tay, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện người đó là Chu Lục, nàng ấy nhìn về phía Vân Lạc, Vân Lạc lắc đầu nói: “Lau đi, khăn tay của ta … quên mang rồi.”
Chung Ca không chút nghi ngờ, tính nàng ấy bất cẩn, quên mang khăn tay là chuyện bình thường, thật không khéo, hôm nay chính là ngày nàng ấy quên mang theo. Dù sao cũng không thể để cái mặt này đi dạo phố.
Nàng ấy cầm khăn tuỳ tiện lau mặt, sau đó nắm chặt chiếc khăn, liếc mắt nhìn Chu Lục, nói: “Khăn bẩn rồi, đợi lát nữa ta mua vài cái trả lại cho ngươi.”
“Tiểu thư, không cần đâu.” Chu Lục nói.
“Chuyện hôm nay không được nói cho ca ca và mẹ ta, nghe thấy chưa?” Khóc một lát, Chung Ca không còn đau lòng nữa, nhưng lại rất ngượng ngùng, nàng ấy đến gần Chu Lục, nhỏ giọng nói.
Trong mắt Chu Lục đầy vẻ mờ mịt, nói: “Chuyện gì?”
Miệng của Chung Ca hết đóng rồi lại mở, nói: “Chính là chuyện ta khóc trên phố, đã hiểu chưa, đồ đầu gỗ.”
Dáng vẻ bừng tỉnh của Chu Lục rơi vào trong mắt Chung Ca khiến nàng ấy hơi xấu hổ, muốn đánh người.
“Tiểu thư, nô tài đã hiểu.” Chu Lục nói, sau đó hắn lại bổ sung thêm: “Nô tài sẽ không nói với công tử, cũng sẽ không nói cho phu nhân và lão gia.”
Chung Ca hừ một tiếng, hất cằm nói: “Tốt nhất là như thế, nếu không, ta cho ngươi đẹp mặt.”