Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 4: Cảnh trong mơ



Vân Lạc đi theo ông Vân đến một tòa nhà, nhìn địa phương quen thuộc này, nàng không khỏi sợ hãi. Nàng đã chết ở đây, tất cả mọi người đều chỉ trỏ nàng, như thể nàng là đồ xấu xa không biết chừng mực.

Cha muốn làm gì? Không được đi! Không thể đi!

Vân Lạc hoang mang sợ hãi đi kéo ông Vân, nhưng bàn tay nàng lập tức xuyên qua người ông. Nàng cướp con dao chẻ củi trong tay ông, nhưng không thể chạm vào, nàng đứng chắn trước mặt ông Vân, muốn ngăn cản ông, nhưng vẫn không ngăn được, ông Vân đi xuyên qua người nàng. Nàng sợ hãi gọi to, nước mắt chảy ra không ngừng, đừng đi mà cha, sẽ mất mạng đấy. Cha về đi, mau về đi!

Dù Vân Lạc có điên cuồng như thế nào đi nữa thì ông Vân cũng không nghe thấy. Ông đá mạnh vào cánh cửa xập xệ, giơ cao con dao chẻ củi rồi cảnh giác đi vào bên trong.

Trong sân im ắng, không có thứ gì, mấy thùng nước đổ ngả nghiêng, lu nước cạn khô, trên sào trúc trống không, không có gì cả. Trong nhà cũng không có gì, không có hơi người, trên bàn phủ kín bụi, thì ra đã người đi nhà trống từ lâu.

Ông Vân trợn trừng hai mắt, trút giận bằng cách đá văng hết sào trúc và thùng nước trong sân, trên mặt ông mang theo vẻ buồn bực và phẫn nộ, tay nổi đầy gân xanh.

“Đáng chết! Chạy rồi ư? Để ta nhìn xem thằng nhãi nghèo hèn như ngươi có thể chạy đi đâu?”

Dám chạy à? Vậy phải bắt về, hắn nhất định phải chôn theo con gái ông, hắn đáng chết!

Ông Vân xoay người đi ra bên ngoài, bắt đầu hỏi thăm những nhà ở xung quanh.

“Đại tỷ, bà con xa nhà ta đang yên đang lành lại chuyển nhà hả? Ngươi có biết hắn chuyển đi đâu không?”

“Hắn đi hưởng phúc rồi. Nếu sớm biết hắn là con riêng của nhà họ Bạch thì lúc trước ta đã không ngăn cản con gái tiếp xúc với hắn, nếu không con gái ta đã được đi theo hưởng phúc rồi.” Trên mặt người phụ nữ có vẻ hơi tiếc nuối.

Ông Vân nghe thấy hai chữ con gái thì tức giận ngút trời, la lớn: “Hắn là đồ cầm thú, không bằng súc vật, hắn hưởng phúc hả? Hắn đáng chết!”

Người phụ nữ nhìn trong mắt ông Vân lộ ra sát ý nồng nặc thì con ngươi co lại, bị dọa sợ tới mức tay run cầm cập, lập tức đóng rầm cửa lại rồi khóa trái bên trong.

Ông Vân không thèm để ý, hỏi thăm cả đoạn đường, cuối cùng cũng tìm được nhà họ Bạch. Ông ngồi xổm trong một góc chờ Bạch Dương xuất hiện.

Lòng Vân Lạc nóng như lửa đốt, nhưng không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông Vân xông vào nguy hiểm.

“Bạch Dương, để mạng lại!” Ông Vân lập tức xông lên, cầm dao chẻ củi bổ về phía Bạch Dương.

Bạch Dương không kịp đề phòng, cánh tay bị chém mạnh một nhát, quần áo rách tả tơi, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn ta sợ tới mức ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn cánh tay của mình, một dòng nước tiểu chảy ra từ thân dưới của hắn ta, chất lỏng màu vàng rơi tí tách xuống đất.

“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi biết ta là ai không? Ta phải bắt ngươi ngồi tù…” Bạch Dương còn chưa kịp uy hiếp ông Vân, đã bị ông chém thêm một nhát, cắt đứt “thứ của đàn ông”.

“Á á… “của quý” của ta…”

Lúc này Bạch Dương che chỗ bị thương của mình lại, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, trên tay hắn ta dính đầy máu. Cơn đau lan khắp toàn thân, điều khiến hắn ta sợ hãi hơn nữa chính là, “của quý” của hắn ta, niềm kiêu ngạo của hắn ta, không thể bị hủy hoại được!

Hắn ta không nhịn được muốn thét chói tai, che chặt chỗ đó, như thể làm như vậy sẽ khiến nó trở lại bình thường.

“Người đâu, cứu mạng, ai đến cứu ta mau lên, tên điên, tên điên này. Phòng khám, mau đưa ta đến phòng khám!”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, trong chốc lát mọi người đều khiếp sợ trước hành động của ông Vân, sau khi phản ứng lại thì rối rít đến giúp. Ông Vân lập tức bị khống chế, trên mặt ông hiện lên vẻ điên cuồng, không ngừng giãy giụa, con dao chẻ củi bị người ta giật lấy. Hai tay ông ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra, hai chân liên tục đá về trước, tiến về phía cục thịt đẫm máu dưới đất rồi nhấc chân nghiền ép nó thật mạnh.

“Hắn đáng chết! Hắn giết con gái ta, hắn đáng chết! Hắn phải chôn theo con gái ta. Súc sinh! Súc sinh! Ha ha ha ha, không còn cục thịt này, ta xem ngươi còn hại người như thế nào, đáng đời ngươi lắm!” Lúc này ông Vân như người điên, liên tục nghiền nát cục thịt dưới đất, mãi đến khi nó biến thành một vũng máu nhão nhoét mới bỏ qua.

Tên súc sinh này có chết cũng đáng! Cuối cùng thứ hại người kia đã bị ta cắt đứt, sau này hắn sẽ không làm người xấu được nữa, Lạc Lạc, con có nhìn thấy không? Con ở trên trời có nhìn thấy không? Cha báo thù cho con rồi. Tiếc là cha vô dụng, không thể một đao chém chết hắn ta.

Bạch Dương đã được người đưa đi phòng khám từ lâu. Lúc này trước cửa nhà họ Bạch, ngoài ông Vân đang điên cuồng và một đám đầy tớ, còn có một chiếc xe ngựa bình thường đang đỗ ở cách đó không xa.

Vân Lạc muốn đi lên giúp, nhưng chỉ có thể đứng xem tất cả những gì xảy ra như người ngoài cuộc, không có cách nào ngăn cản.

Nàng trơ mắt nhìn sau khi đám tôi tớ này nhận được tin báo đã bắt đầu ra tay với ông Vân, chúng đánh gãy tay và chân của ông. Nàng trơ mắt nhìn ông Vân bị đám tôi tớ kéo đi như con rối gỗ vỡ vụn, chúng kéo lê ông tạo thành con đường đầy máu; trơ mắt nhìn Bạch Dương được khiêng về đang chém từng nhát một lên người ông Vân, nhất là chỗ đó của ông, bị Bạch Dương cắt đứt rồi băm nát, sau đó đút cho ông Vân ăn từng chút một.

Nước mắt Vân Lạc đã cạn khô từ lâu, nhìn khung cảnh máu me tanh tưởi này, nàng không khỏi nôn khan, khóe mắt trào ra những giọt nước mắt sinh lý, hai mắt đờ đẫn vô hồn. Nàng chết lặng nhìn tất cả những thứ đang xảy ra, sự thù hận điên cuồng trào dâng trong lòng. Nàng hận, hận Bạch Dương, hắn đáng chết!

“Được rồi, đừng làm hỏng kế hoạch lớn, đây là lúc thu lưới.” Một chất giọng trầm thấp vang lên, Vân Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Chung Hoài, thứ tử nhà họ Chung, đại ca của Chung Tịch, cũng coi như biểu ca của nàng.

“Ngươi ngồi mát ăn bát vàng, còn ta phải chịu hết tiếng xấu, người bị hủy hoại không phải ngươi nên ngươi mới nói nhẹ nhàng thế.” Bạch Dương đang có cục tức trong người nên cũng bất mãn với Chung Hoài.

Chung Hoài giễu cợt: “Nếu không có ta, một đứa con riêng như ngươi có thể trở về nhà họ Bạch sao? Có thể nắm giữ nhà họ Bạch to lớn trong tay sao? Có thể rút lui mà không hề hấn gì sau khi hại người sao?”

Bạch Dương bực bội: “Là ngươi đưa con khốn đó cho ta. Nếu không phải ngươi cho ta, ta có thể làm chết người sao? Rồi tại sao có những chuyện xảy ra ở phía sau, ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau eo.”

“Hừ, ai làm ngươi chịu khổ thì ngươi đi mà tìm người đó, nổi điên với ta làm gì? Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi, dù sao nhà họ Chung đã ở trong tay ta, còn nhà họ Bạch thì tùy ngươi.” Chung Hoài khinh thường nói. Nói xong, y liếc mắt về phía người đàn ông bê bết máu rồi thờ ơ bỏ đi.

Bạch Dương nhận chiếc khăn tay mà người hầu đưa đến, lau sạch sẽ từng ngón tay, trợn mắt lườm ông Vân đầy căm hận, sau đó nhổ một ngụm đờm vào gương mặt đã thay đổi hoàn toàn của ông.

“Xúi quẩy! Người đâu, đẩy ta ra ngoài, chém ông ta thành từng mảnh, giải quyết hết đi, làm sạch sẽ một chút.”

Nhìn đồ đê tiện này lại thấy đau phía dưới, ông ta chết cũng đáng, là ông ta tự tìm phiền phức.

Xe lăn kêu lộp cộc, âm thanh càng ngày càng xa…

Vân Lạc không thể tin nổi, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Thì ra tất cả những thứ nàng gặp phải không phải do bản thân nàng, mà do những tên súc sinh này! Bởi vì bọn họ, nàng mới chết, cha mới có thể luẩn quẩn trong lòng để báo thù cho nàng, cuối cùng không được chết yên thân.

Còn vừa rồi Chung Hoài nói nhà họ Chung đã nằm trong tay y là có ý gì? Vậy cô họ và biểu ca…

Vân Lạc chỉ cảm thấy trời đất u ám. Nàng không ngờ một người lịch sự lễ độ, kính già yêu trẻ lại là đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi, nhưng tại sao? Tại sao y phải làm vậy? Rõ ràng cô họ đối xử với y rất tốt mà.

Hình ảnh xoay chuyển, Vân Lạc nhìn thấy bà Vân ôm ông Vân chỉ còn lại một bộ xương khóc xé ruột xé gan ở trên đường. Mọi người xung quanh đều có vẻ chán ghét, vừa xì xào bàn tán vừa chỉ trỏ, giống như đang nói về lũ giòi bọ tanh hôi.

Không có ai giúp bà Vân, bà Vân phải chịu hai liên tục hai đòn chí mạng, cơ thể vốn yếu ớt lập tức ngất lịm đi.

Trời đột ngột nổi gió lớn, cành cây phát ra tiếng xào xạc như ma quỷ đến gọi hồn, một loạt tia sét đánh xuống, chiếu lên gương mặt tái nhợt của bà Vân. Hai mắt bà mở to, mặt mày vô cảm.

Rào rào rào.

Cơn mưa to trút xuống người bà Vân, nhưng dường như bà không cảm nhận được, bà cứ quay đầu nhìn thi thể ông Vân, gương mặt vốn bình tĩnh lập tức trở nên lo lắng sốt ruột. Bà vừa ôm thi thể vào trong ngực, vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Con ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây…”

“Người phụ nữ kia đang làm gì thế? Bà ta điên rồi à? Ôm thi thể mà dỗ dành, sợ chết được.”

“Điên thì điên, hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử mới quan trọng! Điên rồi là chuyện tốt, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không biết.”

“Đúng là người mệnh khổ, sao chủ tử nhẫn tâm thế? Gia đình người ta đang yên ổn lại bị ngài ấy ép chết, người ta điên rồi còn không tha…”

“Được rồi được rồi! Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì, cẩn thận tai vách mạch rừng. Hết cách rồi, mỗi người một số phận!”

Trong bóng đêm, không ai biết, người phụ nữ điên ở trên đường đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mà trong lầu xanh, có thêm một người phụ nữ điên ra tiếp khách, mỗi lần một đồng tiền, ngày nào đám ăn mày cũng đến cửa…

Vân Lạc ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, nhìn người phụ nữ điên rồ trong mắt người khác - người luôn miệng lẩm bẩm mấy chữ “con ngoan, đừng sợ”, hoàn toàn không để ý đến kẻ đang nằm sấp trên người mình mà cứ đắm chìm trong thế giới của bản thân, chỉ có những giọt nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ trượt xuống gối.

Bao đau thương khó chịu không thể nói thành lời, môi Vân Lạc run rẩy không phát ra được tiếng nào, mắt nàng đờ đẫn, cả người như cái xác không hồn. Nỗi bi thương này không thể miêu tả bằng lời, không có cách nào để giải tỏa, toàn thân từ trên xuống dưới, từ da đầu đến ngón chân, từng giọt máu, từng sợi gân, từng đốt xương đến từng chút da thịt, tựa như có người đang dùng tảng đá khổng lồ từ từ đè bẹp, nghiền nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.

“Cô nương, cô nương, tỉnh lại đi…”

Vân Lạc bị tiểu nha hoàn Song Diệp đánh thức, lúc này ánh mắt nàng vô hồn, nước mắt chảy đầy mặt từ lúc nào chẳng hay.

“Cô nương gặp ác mộng ạ? Không sao đâu, mơ đều trái với thực tế, người đừng sợ.” Song Diệp vừa vỗ nhẹ lên lưng Vân Lạc vừa an ủi nàng.

Cô nương bị sao vậy? Tinh thần không ổn lắm, thật sự làm người ta lo lắng, hay là gọi đại phu đến khám?

“Đan Diệp, ngươi đi nói với phu nhân là cô nương gặp ác mộng, giờ cứ như người mất hồn, có thể mời đại phu tới khám không?” Song Diệp lo lắng nhìn Vân Lạc không có chút phản ứng nào.

Đan Diệp cũng rất lo lắng, nàng ấy vội chạy đi tìm phu nhân để mời đại phu.

“Con bé Lạc Lạc bị làm sao? Mau mời đại phu đến khám giúp.”

“Ơ này, đây rồi đây rồi, cô bé đừng kéo nữa, tay áo ta sắp bị kéo rách rồi.” Đại phu xoa vầng trán mướt mồ hôi.

Bị con nhỏ kéo đi cả đoạn đường, người đã sắp tắc thở.

Sau khi ổn định lại hơi thở, ông chuyển tầm nhìn về phía Vân Lạc, thấy nàng không có phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, ông không khỏi cau mày, vội vàng đưa tay ra bắt mạch.

Chung phu nhân nhìn chằm chằm Vân Lạc, sau khi đại phu bắt mạch xong, bà vội vàng hỏi: “Đại phu, sao rồi? Chẳng lẽ con bé bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào người?”

“Linh tinh, không được nói mấy lời không may mắn. Cơ thể vị cô nương này khỏe mạnh, không có bệnh tật gì. Chắc là gặp ác mộng nên bị dọa sợ, đốt ít hương an thần cho bình tĩnh lại là được.” Đại phu trách mấy câu rồi nói.

“Vâng, không sao là tốt rồi, Đan Diệp đi tiễn đại phu.”

Chung phu nhân an ủi Vân Lạc một lúc.

“Cháu không sao ạ, cháu chỉ gặp ác mộng thôi, đã làm người lo lắng rồi.” Vân Lạc khàn giọng nói: “Cháu bình tĩnh lại là ổn.”

“Không sao thì ta yên tâm rồi, buổi tối ta lại đến thăm cháu.” Chung phu nhân nhìn gương mặt mệt mỏi của Vân Lạc, lập tức bảo phải đi.

“Đã làm phiền cô họ đến đây rồi ạ, cô họ đi thong thả nhé.” Vân Lạc khẽ nói.

Nàng phải suy nghĩ thật kỹ xem sau này phải làm như thế nào.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.