Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 33: Sao nó dám?



Ngày hôm sau, Chung Tịch tới sớm gặp Chung lão gia.

“Cha, hiện giờ cha cảm thấy cơ thể thế nào? Cha vẫn uống những loại thuốc đó sao?” Chung Tịch nói.

Chung lão gia duỗi eo, uể oải nói: “Sao đến đây sớm thế? Nhà họ Chung sắp sụp rồi à?”

Chung Tịch tự mình ngồi xuống, nói: “Không sụp, nhưng không lâu nữa có thể nhà họ Chung sẽ thật sự không còn.”

“Thật hay giả vậy? Con dọa cha con đấy à.” Chung lão gia đang vươn vai, hai tay chợt dừng lại giữa không trung, không dám tin nhìn về phía Chung Tịch.

Chung Tịch nhướn mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mấy ngày nay cha thế nào? Có uống thuốc không?”

“Mấy ngày nay khá hơn nhiều rồi, không uống thuốc nữa. Không phải, con đừng có đánh trống lảng, vì sao vừa rồi con lại nói thế? Nói rõ ràng cho cha.” Chung lão gia nói.

Chung Tịch nhìn đám nha hoàn đang bận việc trong sân, nói: “Các ngươi canh giữ trong sân, ai đến cũng phải đi vào thông báo.”

“Vâng, nhị công tử.” Đám nha hoàn đồng thanh đáp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chung Tịch liếc nhìn Chung lão gia sau đó bước vào thư phòng trước. Chung lão gia thấy thế, vội theo sát sau.

“Bây giờ có thể nói chưa? Làm gì phải thần bí như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Chung lão gia nghiêm túc, có chút lo lắng mơ hồ.

Chung Tịch trầm ngâm nói: “Cha, cha chuẩn bị tinh thần đi, dù con có nói gì, cha cũng phải bình tĩnh, không được la hét.”

Cha hắn có một tật xấu là hễ cứ gặp chuyện lại hét chói tai, hắn hiểu rất rõ.

“Khụ, con nói đi.” Chung lão gia hơi bối rối, đồng thời càng thêm tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Cha trúng độc, con cũng trúng độc, đều do Chung Hoài hạ độc, mục đích chính là nhà họ Chung.” Chung Tịch nói, vừa ngắn gọn súc tích vừa trực tiếp thẳng thắn.

“Hả… Ưm”

Chung Tịch nhìn Chung lão gia bằng ánh mắt đúng như dự đoán, cũng may hắn đã sớm biết tính tình của cha mình, nên đã kịp thời che miệng ông lại.

“Cha còn hét nữa không?” Chung Tịch liếc nhìn cha mình.

Chung lão gia trợn mắt lắc đầu.

Chung Tịch thu tay lại, bình tĩnh lau tay lên quần áo của cha mình.

Chung lão gia hất tay Chung Tịch ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chắc chưa?”

Chung Tịch không trả lời, chỉ nói: “Hôm qua biểu muội bị người đuổi giết, bởi vì nàng phát hiện xuất xứ của độc dược, mà tên thương nhân kia cũng lặng lẽ bỏ mạng. Ngoài ra lần trước con bị đuổi giết, tên đánh xe từng tiếp xúc với Chung Hoài, đêm trước ngày khởi hành, y đã cho nhà hắn ta một trăm lượng bạc…”

Chung lão gia nghe xong, lông mày nhăn tới mức có thể kẹp chết một con ruồi. Ông không hiểu, vì sao đứa con trai vẫn luôn hiếu thuận của mình lại làm như vậy?

“Con cũng trúng độc?” Chung lão gia trầm giọng hỏi.

“Vâng, là bột Nhuyễn Cốt. Nếu dùng thêm cả người sẽ liệt.” Chung Tịch nhẹ nhàng đáp.

Sắc mặt Chung lão gia khó coi, đau lòng nói: “Sao nó dám, làm sao nó dám? Ta đã bạc đãi nó đến mức nó phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?”

Chung Tịch im lặng, hắn cũng không hiểu, người đại ca đã từng sẵn sàng liều mạng cứu hắn lại thật sự hạ độc hắn.

Trong thư phòng nhất thời im lặng. Chung lão gia khom lưng, bỗng chốc già đi vài tuổi.

“Lão gia!” Chung phu nhân cầm tờ giấy, vẻ mặt khó coi đẩy cửa tiến vào.

Nha hoàn theo sau Chung phu nhân, nhỏ giọng nói: “Lão gia, nhị công tử, nô tỳ không ngăn được phu nhân.”

Chung Tịch vẫy tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống.

Nha hoàn kia thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lui ra ngoài. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không phải bà bị mất ngủ ư? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Chung lão gia quan tâm nói.

Chung phu nhân lắc đầu, đưa tờ giấy trong tay qua, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Lão gia, ông xem thứ này đi.”

Chung lão gia nhận tờ giấy, cầm lên đọc. Nội dung không nhiều, chỉ có một trang giấy. Ông đọc xong không nói gì, đưa cho Chung Tịch. Trong ánh mắt vẩn đục mang theo sự đau khổ, nếu lời nói lúc trước của đứa con thứ hai làm ông vẫn còn ôm chút nghi ngờ thì bây giờ, thư tuyệt mệnh của Thanh Thảo đã khiến ông hoàn toàn thất vọng với đứa con trai Chung Hoài.

Chung Tịch đọc xong trả lại tờ giấy cho Chung phu nhân, nói: “Mẹ, hãy chôn cất Thanh Thảo đàng hoàng, cho người nhà nàng thêm chút bạc đi.”

Chung phu nhân đồng ý, cô đơn nói: “Ừ, lát nữa sẽ cho người đi làm. Lão gia, Hoài Nhi, vì sao nó lại làm như vậy? Ông chính là cha ruột của nó, sao nó có thể nhẫn tâm hạ độc hại ông?”

Chung lão gia lắc đầu, chán ngán thất vọng: “Là người làm cha như ta quá thất bại, không biết dạy con, là lỗi của ta.”

Chung phu nhân vỗ vai Chung lão gia, im lặng an ủi ông. Chung lão gia giữ chặt tay Chung phu nhân, nắm tay bà, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Cha, chắc chắn tiếp theo Chung Hoài sẽ có hành động, cha phải đề phòng một chút. Đừng uống mấy loại thuốc đó nữa, con đã sai người đi tìm ông cụ Diệp rồi. Mẹ cũng vậy, phải để ý hơn trên phương diện ăn uống, đừng để trúng độc.” Chung Tịch dặn dò.

“Được, con cũng vậy, độc của con nguy hiểm hơn, dù sao cũng phải chú ý.” Chung lão gia nói.

“Cái gì? Tịch Nhi, con trúng độc? Loại độc nào?” Chung phu nhân sửng sốt.

“Vâng, mẹ đừng lo lắng, tạm thời con vẫn không sao.” Chung Tịch nói

Chung phu nhân rất lo lắng, cứ nhắc mãi: “Nhất định phải mau chóng tìm ra ông cụ Diệp, hai cha con đều không thể xảy ra chuyện.”

Chung Tịch và Chung lão gia nhìn nhau, bắt đầu thảo luận về cách đối phó với Chung Hoài… tương kế tựu kế.

Một canh giờ sau, Chung Tịch rời khỏi thư phòng.

Không lâu sau, Chung Hoài xách theo hộp thức ăn đi tới sân của Chung lão gia. Y bước vào cửa phòng, quan tâm nói: “Cha, mấy ngày nay cha thế nào? Con cố ý tìm đại phu nổi tiếng kê đơn thuốc cho cha rồi tự tay sắc thuốc, cha mau uống đi.”

Y mở hộp thức ăn ra, lấy ra một bát thuốc từ bên trong. Màu sắc đen xì, mùi hơi khó ngửi.

Chung lão gia cảm động nhìn Chung Hoài, cười nói: “Thật vất vả cho Hoài Nhi, có thể suy nghĩ cho cha như vậy. Nhưng mấy ngày nay cha đã thấy khá hơn nhiều, cảm thấy không cần uống thuốc nữa.” Dứt lời ông còn đá đá chân, ra hiệu cho Chung Hoài xem.

Sắc mặt Chung Hoài không thay đổi, nói: “Bởi vì đã khá hơn nhiều nên mới phải rèn sắt khi còn nóng, khỏi bệnh hoàn toàn mới được. Nếu để tái đi tái lại mới thật sự phải chịu khổ. Thuốc do đại phu này kê, nói không chừng chỉ uống một thang là khỏi rồi.” Y cầm bát thuốc đưa về phía Chung lão gia: “Cha, con vất vả sắc thuốc cho cha, không phải là cha sợ đắng nên không dám uống chứ?”

Chung lão gia trợn mắt thổi râu: “Sao có thể? Ta lập tức uống.” Ực ực, Chung lão gia uống một hơi cạn sạch, lật ngược cái bát úp lên trên bàn, hất cằm về phía Chung Hoài: “Uống xong rồi, con mau ra ngoài mang con dâu về cho ta. Đi nhanh lên, không đưa được con dâu về, ta không muốn gặp con.”

Chung Hoài cong môi, bật cười nói: “Vậy con đi trước, cha không muốn gặp con, vậy sau này con sẽ cho người đưa thuốc tới, cha nhớ uống thuốc, không thể ngại đắng mà lén đổ đi, con sẽ cho người giám sát.”

“Sao con cũng dài dòng giống mẹ con thế, đi mau lên, ta muốn ngủ tiếp một lát.” Chung lão gia vẫy tay, ngáp một cái.

Đợi Chung Hoài đi, ông lập tức móc họng nôn hết số thuốc vừa uống ra ngoài.

Nôn xong, sắc mặt ông trắng bệch. Ông hơi mệt, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Trên đường đi, nụ cười trên khóe miệng Chung Hoài chưa từng hạ xuống. Không lâu nữa nhà họ Chung chính là của y, y không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ kẻ nào.

Thanh Thảo thật vô dụng, vậy mà lại tự sát. Nhưng chết cũng tốt, đỡ cho y phải ra tay. Ngược lại là Vân Lạc, hôm qua để nàng chạy thoát, thoát được nhất thời, không thoát được cả đời.

Mà ở bên kia, Chung Tịch đi thẳng đến cửa hàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Nhị công tử, mời uống trà.” Trương chưởng quầy rót một chén trà đặt bên cạnh Chung Tịch.

Chung Tịch nhìn chằm chằm Trương chưởng quầy, ngày nào hắn cũng tới kiểm tra cửa hàng, ngoại trừ uống trà thì không động vào thứ gì khác.

“Ta chưa khát, ngươi uống đi.”

Trương chưởng quầy dừng một chút, nói: “Cảm ơn nhị công tử, tiểu nhân không khát, sao có thể uống trà của ngài được? Đợi ngài khát lại uống cũng chưa muộn.”

“Sao thế, trong trà có độc à?” Chung Tịch không chút để ý nói.

Trương chưởng quầy cười ha ha vài tiếng, ánh mắt né tránh: “Nhị công tử thật biết nói đùa, sao trong trà lại có độc được?”

“Không có độc thì ngươi uống đi, đây là bản công tử thưởng cho ngươi. Nhiều ngày nay ngươi theo ta chạy ngược chạy xuôi, thật vất vả.” Chung Tịch nói.

Trương chưởng quầy vươn tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nói: “Cảm ơn nhị công tử, tiểu nhân sẽ mang xuống uống.”

“Cần gì phải xuống, trực tiếp uống ở đây đi, nếm thử hương vị của Bích Loa Xuân xem thế nào. Nếu không thích, bản công tử sẽ đưa ngươi đi uống loại trà khác.” Chung Tịch nói.

Trương chưởng quầy liên tục vâng dạ, nhìn chén trà kia, cắn răng uống một ngụm trà. Sắc mặt ông ta hơi tái, cười nói: “Nhị công tử, tiểu nhân uống xong rồi, hương vị không tồi, cảm ơn nhị công tử.”

Chung Tịch cong môi: “Nếu ngươi thích, vậy uống hết ấm trà kia đi.”

Trương chưởng quầy sững sờ, đứng sang một bên không nhúc nhích. Trong lòng ông ta rất hoảng sợ, liều lượng hôm nay rất nhiều, uống hết ấm trà kia, liệu ông tacòn có thể yên ổn mà đứng ở chỗ này không? Có phải nhị công tử đã phát hiện ra điều gì hay không?

“Sao lại không uống? Không phải thích hay sao?” Chung Tịch nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Chuyện này… chuyện này, buổi sáng tiểu nhân ăn nhiều, hiện giờ không uống được.” Trên mặt Trương chưởng quầy lộ ra vẻ khó xử, vừa nói vừa xoa bụng, dáng vẻ như đang cố nhịn.

Chung Tịch gật đầu, quan tâm nói: “Vậy cho người nhà của ngươi uống đi, bản công tử nhớ không lầm thì vợ và con trai của ngươi chắc hẳn đang ở nhà. Hôm nay rảnh rỗi, vừa lúc có thể gọi bọn họ tới uống, chuẩn bị thêm chút bánh ngọt, ta nghĩ phụ nữ và trẻ con đều sẽ thích.”

Trương chưởng quầy sợ tới mức mặt mày hoảng loạn, quên luôn cả việc che giấu: “Không được, bọn họ không thích ăn.”

“Trương chưởng quầy, ngươi hoảng loạn như vậy làm gì? Chỉ là mời bọn họ tới ăn bánh uống trà thôi. Hay là trong trà có thứ gì?” Chung Tịch ngắm nghía chén trà nhỏ trên bàn, liếc mắt nhìn ông ta.

“Không có, trong trà không có gì. Là vợ và con trai tiểu nhân không thích ăn những thứ này. Bọn họ không hiểu gì cả, nếu va chạm nhị công tử sẽ không tốt.” Trương chưởng quầy bình tĩnh lại, luôn miệng đáp.

“Không sao.” Ánh mắt Chung Tịch nhìn Trương chưởng quầy, ý tứ kia không cần nói cũng biết.

Trương chưởng quầy gấp đến độ quỳ xuống, nói: “Nhị công tử, vợ và con trai tiểu nhân thật sự không thích, hơn nữa bọn họ cũng không hiểu lễ nghĩa, va chạm ngài sẽ không tốt. Tiểu nhân sẽ uống hết ấm trà này.”

“Ha ha, Trương chưởng quầy vẫn định giả ngu sao?” Chung Tịch bật cười thành tiếng, đôi mắt nhìn Trương chưởng quầy, vươn tay chậm rãi thả năm ngón ra, chén trà nhỏ rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, những mảnh sứ vương vãi dưới đất.

Tiếng chén trà vỡ vụn như gõ vào trong lòng Trương chưởng quầy, ánh mắt ông ta dừng lại trên các mảnh vỡ, con ngươi co chặt, tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện: “Chuyện này… Nhị công tử đang nói gì vậy?”

“Không sao, ta đã sai người đi đón người nhà ngươi, chắc lúc này cũng sắp tới rồi.” Chung Tịch liếc nhìn Trương chưởng quầy đầy ẩn ý, sau đó ánh mắt rơi vào ấm trà kia.

Hiện tại Trương chưởng quầy còn có gì không hiểu nữa, nhị công tử đang ép ông ta, sắc mặt ông ta trắng bệch, hơi do dự.

“Có lẽ người nhà ngươi cũng tới rồi, vậy…” Chung Tịch còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Không, nhị công tử, cầu xin ngài tha cho người nhà của tiểu nhân. Một mình tiểu nhân làm thì một mình tiểu nhân chịu, đừng liên lụy đến bọn họ, bọn họ đều vô tội.” Trương chưởng quầy quỳ gối dập đầu.

Phòng tuyến trong lòng ông ta đã bị phá vỡ hoàn toàn, điểm mấu chốt của ông ta chính là con trai, ông ta không thể chịu nổi cảnh con trai nằm liệt trên giường.

“Ồ, vậy phải xem ngươi có đủ chân thành hay không.” Chung Tịch nói.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.