Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 28: Muốn sống không?



Chung Hoài vừa ra khỏi lầu xanh, hôm qua y đã trải qua một đêm vui vẻ tại lầu xanh, nghĩ đến việc Chung Tịch đã chết, chẳng mấy chốc nhà họ Chung sẽ rơi vào tay mình là y lại hưng phấn không thôi. Nhìn thấy người ăn xin ở ven đường, y còn hào phóng thưởng cho hắn vài lượng bạc.

Người ăn xin dập đầu cảm tạ ân đức của y, khiến lòng hư vinh của y được thỏa mãn, đồng thời cũng quyết tâm phải giành được nhà họ Chung.

Hắn đến cửa hàng quần áo thay một bộ đồ mới, khí phách hăng hái trở về nhà họ Chung, hỏi thăm Chung lão gia.

“Cha, con về thăm người.” Người chưa tới tiếng đã tới trước.

Còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Chung Hoài.

Hôm nay Chung lão gia đã khá hơn rất nhiều, vốn định ra ngoài, nhưng lại bị Chung phu nhân cảnh cáo nên chỉ có thể ở yên trong phòng đi lại một chút. Sợ bệnh tình lại chuyển biến xấu, ông nghe lời khuyên đi lại trong phòng.

Lúc này nghe thấy tiếng Chung Hoài, ông có phần vui vẻ. Cuối cùng cũng có người trò chuyện, tâm sự cùng ông, ở mãi trong phòng ông sắp chán ngán rồi.

“Hoài Nhi tới rồi, mau vào ngồi đi.” Chung lão gia gọi.

Chung Hoài bước vào, nhìn ánh mắt vui mừng của cha, y cong môi: “Cha, con đến thăm cha, cha sao rồi? Đã khoẻ hơn chưa ạ?”

“Ôi, đỡ hơn chút, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn, không còn lúc nóng lúc lạnh như trước nữa.” Chung lão gia nói ra cảm nhận của mình.

“Vâng, vậy thì con yên tâm rồi.” Chung Hoài nói.

Y thầm nghĩ trong lòng: Ồ, tất nhiên là ông cảm thấy khá hơn rồi. Nể tình ông là cha ta nên ta đã tạm dừng thuốc hai ngày nay, bệnh tình không chuyển biến xấu là điều đương nhiên.

“Ôi, vẫn là con hiếu thảo, không giống đệ đệ con, về rồi cũng không biết tới sớm thăm ta, thằng nhóc thối.” Chung lão gia nói đùa.

“Cái gì? Chung Tịch đã về ạ?” Chung Hoài kinh hãi.

Y lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đã trở lại rồi ư? Sao hắn có thể trở về? Hắn không nên trở về, đáng lẽ hắn nên chết ở bên ngoài.

Y cúi đầu, đôi mắt như băng lạnh quanh năm không tan, lạnh thấu xương, bàn tay dưới ống tay áo cũng siết chặt.

Chung lão gia chỉ thấy y ngạc nhiên, chứ không thấy được vẻ âm hiểm chợt lóe qua mắt y. Ông cho rằng y bất ngờ trước sự trở về của Chung Tịch nên cũng không nghĩ nhiều.

Ông chậm rãi nói: “Đúng vậy, về từ hôm qua. Cũng may hôm qua về còn biết đường tới thăm ta. Đúng rồi, Hoài Nhi, mấy ngày nay con phải chú ý hơn, ta lo lắng con cũng sẽ gặp phải bất trắc.”

“Sao cha nói vậy ạ?” Chung Hoài ngẩng đầu, nheo mắt nói. Trong lòng không khỏi suy đoán, có phải bọn họ đã phát hiện ra điều gì hay không?

Chung lão gia không biết suy nghĩ trong lòng y, vẫn tự mình nói: “Chuyến xuôi Nam lần này của đệ đệ con vô cùng nguy hiểm, trên đường cả đi lẫn về gặp phải tám vụ ám sát. Nếu không phải nó thông minh, thuê cao thủ bảo vệ, chỉ sợ đã chẳng quay về được. Ta nghi ngờ người từng có xích mích với ta, ông ta muốn trả thù lên người các con. Vậy nên, ngày thường con phải chú ý, mang theo nhiều người hơn.”

“Nhị đệ không sao chứ? Có bị thương không?” Chung Hoài lo lắng hỏi.

“Tên nhóc kia phúc lớn mạng lớn, bị mấy vết thương nhỏ thôi, giờ cũng ổn rồi, không cần lo lắng cho nó. Nhưng còn con, phải bảo vệ tốt bản thân mình, nhớ chưa?” Chung lão gia dặn dò Chung Hoài, ông muốn các con mình đều khoẻ mạnh.

“Vâng, con nhớ rồi.” Chung Hoài nghiêm túc gật đầu.

Ngoài việc vừa rồi quá bất ngờ không khống chế tốt cảm xúc, thời gian còn lại, y luôn quản lý rất tốt biểu cảm của mình, không khác gì ngày thường.

“Hôm nay có nhị đệ con ở nhà, không cần lo lắng chuyện kinh doanh, chúng ta hãy chơi một ván cờ.” Chung lão gia nghịch quân cờ trên bàn, cười nói.

“Vâng, nghe lời cha.” Chung Hoài đồng ý, đưa tay sắp xếp lại bàn cờ.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ vang lên tiếng hai người chơi cờ.

Chung lão gia cầm quân cờ đen, đặt một viên xuống, chậm rãi nói: “Hoài Nhi, mẹ con cho con xem không ít bức họa vẽ các cô nương, cũng dẫn con đi gặp mấy người, con thấy thế nào? Có ai hợp không?”

Hiện giờ ông rất sốt ruột việc chung thân đại sự của con trai cả.

“Trước mắt nhi tử không muốn nghĩ tới việc nữ nhi tình trường, chỉ muốn phát triển công việc kinh doanh của nhà họ Chung mà thôi.” Chung Hoài trầm ngâm nói, đặt một quân cờ trắng xuống.

Chung lão gia xua tay, không đồng ý nói: “Thành gia lập nghiệp, trước thành gia sau lập nghiệp. Bằng tuổi con, con nhà người ta đã biết đi mua nước tương rồi. Trước đây ta không nhận ra, hại bên cạnh con ngay cả một người làm ấm phòng cũng không có. Hiện giờ ta đã biết, tất nhiên muốn mẹ con thu xếp ổn thoả cho con. Con cần phải chọn vợ thật kỹ, khai chi tán diệp (*) cho nhà họ Chung chúng ta, nhìn các con cưới vợ sinh con, ta mới không khiến liệt tổ liệt tông của nhà họ Chung thất vọng.”

(*): Khai chi tán diệp Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

“Vâng, con nghe cha.” Chung Hoài cung kính đáp lại.

“Thích cô nương nhà nào cứ nói với mẹ con, đừng bảo mẹ con toàn quyền quyết định. Bà ấy cũng không biết con thích cô nương thế nào, nếu tìm người con không thích, sau khi kết hôn vợ chồng không hoà thuận, ta và mẹ con thật có lỗi.” Chung lão gia nhíu mày nhìn tình hình trên bàn cờ nói.

“Vâng ạ.” Chung Hoài đáp lại, cờ trắng dưới tay càng ngày càng sắc bén, trực tiếp đe dọa đến cờ đen.

“Về việc kinh doanh, con cũng không cần lo lắng, Chung Tịch sẽ gánh vác. Đợi con cưới vợ xong lại bàn chuyện làm ăn cũng không muộn.” Chung lão gia nói.

Ông lo con trai cả bận việc làm ăn không có thời gian, nên mới nghĩ tới việc để con trai thứ hai gánh vác trước. Đợi con trai cả cưới vợ sẽ chia nhà, dù là huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, việc kinh doanh cũng nên phân chia.

Chung Hoài cắn răng, ngón tay siết chặt quân cờ trắng, quyết định kết quả.

“Cha, cảm ơn cha.” Chung Hoài hít một hơi thật sâu, cong môi cười nói.

Chung lão gia kinh ngạc nhìn bàn cờ, sau đó dựng thẳng ngón tay cái, cười nói: “Giỏi lắm, không hổ là con trai ta, khả năng chơi cờ đã tiến bộ vượt bậc. Một ván nữa nào.”

Chung Hoài kiên nhẫn chơi thêm vài ván với Chung lão gia, nhiều lần áp sát, ăn không ít quân cờ của Chung lão gia, sau đó xu thế có phần dịu lại, cuối cùng một kích mất mạng.

Qua mấy ván, Chung lão gia bị thua nhiều lần, lập tức mất hứng chơi cờ, buồn bực vẫy tay, nói: “Đi đi, cũng không biết nhường cha con một chút, không được không được. Ta muốn nghỉ ngơi, con cũng bận việc của mình đi.”

Chung lão gia bắt đầu đuổi người, Chung Hoài gật đầu: “Vậy con đi trước.”

Y rời khỏi sân, mặt mày đang cười lập tức tối sầm lại, giống như bọ cạp rắn rết đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để săn mồi.

Chung lão gia không muốn để y tiếp quản công việc kinh doanh, rõ ràng đều là con trai, nhưng y lại bị đối xử khác biệt. Nói hay là để mình có thời gian tìm vợ, nhưng đó chỉ là cái cớ, mượn việc này không cho mình nhúng tay vào công việc kinh doanh.

“Ha, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa ông lại cứ xông vào. Nếu ông đã lựa chọn nhị đệ, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn, tất cả những điều này, đều là các ngươi ép ta.”

Chung Hoài nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lại trở về làm đại công tử dáng vẻ ôn hoà.

“Cạch” Tiếng cành cây bị giẫm gãy.

“Ai?” Chung Hoài cảnh giác nhìn về phía hòn non bộ. Sắc mặt y nghiêm túc, biểu cảm nham hiểm, đi về phía hòn non bộ. Tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của y.

Y bước ra sau núi, một bóng người đang muốn chạy trốn, y tiến lên ôm lấy người nọ. Xoay người nọ lại để xem, y hơi ngạc nhiên: “Ngươi, là Thanh Thảo?”

Nếu y nhớ không lầm, người này là nô tỳ trong sân của Chung phu nhân.

“Nô… Nô tỳ là Thanh Thảo, cầu xin đại công tử tha cho, nô tỳ không biết gì cả, đừng bắt nô tỳ.” Thanh Thảo quỳ xuống, gương mặt thảm thiết, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, bả vai nàng run rẩy, giọng nói cũng run run.

Nàng không nên lười biếng, không ngờ lại chọc thủng bí mật của đại công tử. Đại công tử đáng sợ như vậy, lão gia và phu nhân có biết không? Nàng rất sợ hãi, nàng không muốn chết huhu.

Càng nghĩ càng sợ, nàng mặc kệ trên đất có đá vụn hay không, chỉ không ngừng dập đầu, khóc lóc nói: “Đại công tử, nô tỳ… Vừa rồi nô tỳ chỉ ngủ ở đây thôi, không… Không biết gì hết, ngài tha cho nô tỳ.”

Chung Hoài không lên tiếng, nàng không dám dừng lại, tiếp tục dập đầu, đá vụn trên mặt đất cứng rắn, chẳng mấy chốc trên trán đã chảy máu, máu chảy từ trán xuống mũi rồi đến môi.

Chung Hoài híp mắt, dùng chân đá văng người ra xa, nhìn gương mặt như ma quỷ. Y nhếch môi cười tà ác, giọng nói như Vô Thường đòi mạng: “Muốn sống không?”

“Muốn ạ.” Thanh Thảo chật vật bò dậy, tiếp tục quỳ trên mặt đất, trong mắt mang theo khát vọng sống.

Chung Hoài tiến lên một bước, bóp chặt cằm nàng, lấy khăn tay ra chà xát trên trán nàng từng chút một. Nàng cắn răng chịu đựng, không dám nói một lời.

“Muốn sống, vậy Thanh Thảo phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không...” Y ấn mạnh chiếc khăn tay lên trán nàng.

Thanh Thảo đau đớn, nước mắt chảy dài nơi khoé mắt, đôi môi run rẩy, cánh môi mấp máy: “Nô tỳ sẽ nghe lời.”

“Haha, như vậy mới ngoan.” Chung Hoài nói. Y lau sạch từng vết máu trên mặt nàng, nhìn chiếc khăn tay đầy máu, trong mắt y mang theo sự sảng khoái, y vẫy chiếc khăn trước mặt nàng: “Nếu không nghe lời, chiếc khăn tay sẽ không thể lau hết máu trên người ngươi đâu.”

Giọng điệu của y hờ hững, nhưng lại mang theo sự khát máu. Thanh Thảo nhát gan, hiện giờ đại công tử ở trong mắt nàng còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Nàng run rẩy nói: “Nghe… lời, nghe lời.”

Chung Hoài nở nụ cười hài lòng, dùng sức bóp chặt cằm nàng, Thanh Thảo đau đớn, đôi môi hé mở. Chung Hoài thong thả nhét chiếc khăn tay vào trong miệng nàng từng chút một, nhét đầy khoang miệng, miệng nàng bị nhét tới mức phồng lên, mùi máu tươi trên khăn tay lan toả trong miệng nàng.

Thanh Thảo liều mạng lắc đầu, cằm đau, miệng đau, trán đau, đầu gối cũng đau quá. Con ngươi của nàng giãn ra, sợ hãi, sợ hãi sâu sắc.

Chung Hoài chậm rãi tới gần nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.

Chỉ thấy Thanh Thảo không chút do dự, ra sức gật đầu. Chung Hoài cong môi, lấy một gói thuốc từ trong ngực ra, nhét vào ngực nàng, nhẹ nhàng vỗ về, nhàn nhã nói: “Làm cẩn thận, chuyện thành sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Thanh Thảo chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ này, miệng không nói nên lời, nàng chỉ có thể không ngừng gật đầu, biểu đạt lòng trung thành của mình.

Chung Hoài lại lấy ra một chiếc khăn khác, cẩn thận lau sạch từng ngón tay, không nhanh không chậm nói: “Tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi, Thanh Thảo.”

Chiếc khăn rơi xuống, rơi lên mặt Thanh Thảo. Thanh Thảo nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi cho đến khi không còn nghe thấy, nàng mới dám bỏ chiếc khăn trên mặt xuống, lại móc chiếc khăn trong miệng ra.

Nàng ngã ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng, sợ hãi, cảm giác bất lực xâm chiếm trong lòng nàng, nước mắt vô thức chảy xuống.

Phu nhân cứu nàng, lão gia cũng đối xử với nàng không tồi. Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, rõ ràng chỉ vài tháng nữa thôi phu nhân sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt, rõ ràng mọi chuyện đều đang tốt lên. Vì sao nàng lại lười biếng trốn ở chỗ này, nếu nàng không lười biếng, có phải sẽ không xảy ra chuyện này hay không?

Không biết ngồi bao lâu, nàng cũng dần hồi phục tinh thần. Ánh mắt trống rỗng chết lặng, nàng máy móc lau khô nước mắt, chỉnh lại vạt áo, nhặt hai chiếc khăn tay dưới đất bỏ vào ống tay áo, sau đó chậm rãi rời đi.

Thiện ác chỉ ở trong suy nghĩ của mỗi người, nàng sẽ làm thế nào?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.