9
Lúc ở Thiên Âm tự, ta không ở chung với tiền bối.
Ta có chỗ ở riêng trên núi sau, cho nên thỉnh thoảng cũng lười biếng, không đến chỗ tiền bối học độc.
Có những ngày trời quang mây tạnh sau cơn mưa, không khí ẩm ướt, trong lành, ta thường men theo những bậc đá xanh trong chùa đi lên lầu cao nhất, sau đó vào lan can nhìn xuống, ngắm nhìn dòng người qua lại.
Bọn họ đều là những người xa lạ, nhưng ta thích ngắm nhìn hỉ nộ ái ố trên khuôn mặt họ, phỏng đoán điều mà họ mong muốn.
"Con nhìn chúng sinh, trên mặt lại lộ ra vẻ bi thương."
Sau lưng truyền đến một giọng nói già nua, ta không quay đầu lại, vẫn chống tay lên cằm.
"Nhìn dòng người qua lại, ai cũng có điều cầu xin, vậy con, điều mà con mong muốn là gì?"
Sao người này nói chuyện dai như vậy? Ta uể oải lên tiếng: "Nguyện cho thiên hạ thái bình, đất nước thịnh vượng."
"Thiên hạ thái bình, đất nước thịnh vượng."
Hả?
Ta kinh ngạc quay người lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh cây chuối cách đó không xa có hai người đang đứng.
Một người là trụ trì của Thiên Âm tự, người còn lại, chính là người vừa nói chuyện.
Hắn và ta đồng thanh nói ra tám chữ đó.
Ta có chút xấu hổ, hóa ra là mình tự mình đa tình, người ta đang trò chuyện với nhau.
Người đứng bên cạnh trụ trì là một vị công tử thanh tú, mặc trường bào màu trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội, màu sắc ôn nhuận, giống như người tu hành.
Hắn chắp tay với ta: "Không biết nơi đây có người, đã quấy rầy cô nương rồi, xin thứ lỗi."
Ta xua tay, tỏ vẻ không sao.
Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, chỉ vào cây bồ đề cao chót vót treo đầy thẻ cầu phúc bên cạnh Thiên Âm tự, lớn tiếng nói: "Lâm mỗ mạo muội, xin hỏi cô nương, nguyện vọng của thiên hạ đều ở đây, nhưng trên đó lại bao phủ đầy mây đen, ánh mặt trời không thể chiếu xuống, vì sao vậy?"
Ta bật cười, người này bề ngoài có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất lại rất táo bạo. Vô tình rất hợp ý ta, kết giao một phen cũng không tệ.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ từng chữ nói: "Kẻ nào cản trở đại nghiệp của ta, giết."
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, khom lưng hành lễ: "Hạ thần Vân Châu Lâm Tu, bái kiến điện hạ."
Lâm Tu là bằng hữu đầu tiên ta kết giao ở Thiên Âm tự.
Hắn xuất thân từ một gia đình thư hương trăm năm, là nhân tài kiệt xuất nhất của thế hệ này, nhưng cũng chính vì là con cháu thế gia, nên bị Nhiếp chính vương cùng phe cánh đàn áp, không có cơ hội tham gia khoa cử.
"Nhiếp chính vương, Đại tướng quân và Thái hậu đều không xứng làm chủ thiên hạ." Lâm Tu nói như vậy.
Ta uể oải phơi nắng: "Vậy ta thì xứng sao?"
Hắn nghiêm túc đáp: "Trường An, đương nhiên là người xứng đáng."
"Hiệp chi đại giả, vi quốc vi dân".
Người nắm giữ quyền lực tối cao kỳ thực đều như vậy.
Tranh quyền đoạt vị là chuyện thường tình, nhưng nếu vì vậy mà cản trở triều đình trọng dụng hiền tài, không quan tâm đến học thức và năng lực, chỉ cầu danh vọng địa vị, đến cuối cùng, người chịu khổ chính là lê dân bá tánh, thì không xứng ngồi trên ngai vàng.
Lâm Tu luôn nghĩ như vậy.
Tuy tâm hướng về lê dân bá tánh, nhưng phải đủ tàn nhẫn, nếu chỉ có hoài bão mà không dám ra tay, thì cũng vô dụng.
Lâm Tu cho rằng ta là người tàn nhẫn, cho nên hắn ta anh minh sáng suốt, trong triều chính tam phân thiên hạ, lại không màng, tìm đến Thiên Âm tự, sau khi thử thách ta, liền thay mặt Lâm gia lựa chọn ta.
10.
"Trường An... Ơ không, Lý huynh, gần đây ta bôn ba tứ xứ kết giao nhân tài, quả nhiên gặp được vài người không tệ, hôm nay sẽ dẫn bọn họ đến giới thiệu với ngươi."
Từ khi khoa cử được khôi phục, Lâm Tu luôn thay ta để ý đến chuyện này. Hoàng đệ ở trên triều diễn trò vất vả như vậy, ta đưa mỹ nhân vào phủ tướng quân, lại để Dương Việt dẫn dắt Ngụy Hổ rơi vào bẫy rập, tất cả đều là vì muốn mượn khoa cử kết giao nhân tài, thu nạp thế lực cho riêng mình, chuẩn bị cho tương lai.
Những nhân tài này sau này đều sẽ bước vào triều làm quan, hoàng đệ cũng nên có tâm phúc của mình trên triều đình.
Quả nhiên người được Lâm Tu lựa chọn đều không tệ. Ta cùng bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, qua lại vài lần, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng, quyết định người nào nên giữ, kẻ nào nên bỏ.
Một ngày nọ, ta cùng Lâm Tu cáo biệt mọi người, từ trà quán đi ra. Hắn tại ngã ba đường do dự nửa ngày, sau đó ấp úng nói: "Lý huynh, hôm nay trời đẹp, chúng ta tìm nơi nào đó mát mẻ uống một chén?"
Ta có chút kinh ngạc: "Ngươi muốn uống rượu?"
"Chẳng phải là ngày thường huynh không có thời gian ra ngoài sao? Hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian tụ tập, ta muốn cùng huynh trò chuyện nhiều hơn một chút..." Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn có chút cứng đờ, mang theo vài phần căng thẳng.
Trong lòng ta dâng lên một tia dự cảm kỳ lạ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, cười cười vỗ vỗ vai hắn: "Bản công tử dự định lát nữa đến Nhuyễn Ngọc Các dạo một chút, không bằng Lâm huynh cùng đi với ta?"
"Nhuyễn, Nhuyễn Ngọc Các..." Lâm Tu đường đường là chính nhân quân tử sao có thể nghe được những lời này, nhất thời đỏ b mặt, cũng không quay đầu lại mà chạy mất: "Lần sau, lần sau rồi nói."
Ta nhìn bóng lưng hắn bổ thêm một nhát: "Lần sau huynh nhất định phải đi."
Lâm Tu loạng choạng một cái, nhanh chóng biến mất ở góc đường.
^^
Thấy hắn đi rồi, ta mới lạnh mặt xuống, chậm rãi suy tính trong lòng. Bây giờ bộ dạng của Lâm Tu giống như là có tình ý với ta, nhưng ta nhất định không thể đáp lại hắn. Dù sao... Ta liếc mắt nhìn Hàn Thủy bên cạnh, phát hiện hắn cũng đang lạnh mặt, khóe miệng mím chặt, giống như là có người thiếu hắn tám trăm vạn lượng vậy.