23
“Tỷ tỷ nhất định phải làm vậy sao?”
Xuân đi thu đến, Nhiếp chính vương Lý Hòa đã qua đời gần hai năm, còn Đại tướng quân vì trúng độc mãn tính nên cũng đã sức cùng lực kiệt.
Ngụy Hổ sau khi biết tin Ngụy Hà và Ngụy Lân bị đày vào lãnh cung, rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn, trong triều đã không còn chỗ cho hắn ta nữa rồi, đám người từng một lòng ủng hộ hắn ta cũng đã bỏ chạy tán loạn hết cả.
“Giao giang sơn Đại Hạ cho đệ, ta rất yên tâm.” Ta chậm rãi rót cho hoàng đệ một chén rượu hoa đào: “Những năm qua, trên tay ta nắm giữ sinh mạng của quá nhiều người, cũng mệt mỏi lắm rồi.”
“Tỷ tỷ là đang bận tâm đến những lời đồn đại của đám quan viên mới sao?” Hoàng đệ nhíu mày: “Là do ta quản giáo không nghiêm.”
Ta lắc đầu, đám quan viên mới vào triều làm sao biết được ta và hoàng đệ đã cùng nhau trải qua những gì để có được ngày hôm nay, từ xưa đến nay, chuyện đàn bà can chính không phải là ít, bọn họ có ý kiến với việc ta nắm quyền cũng là chuyện thường tình, hơn nữa thủ đoạn của ta tàn nhẫn như vậy, bọn họ kiêng dè, sợ hãi cũng là lẽ thường.
Giờ đây, triều đình đã thái bình thịnh trị, cũng có người khác giúp đỡ hoàng đệ giải quyết mọi việc, đã đến lúc ta rút lui rồi. Mang thân phận Trưởng công chúa, ngược lại lại bất tiện, chi bằng dứt khoát một chút còn hơn.
“Mạnh Thu muốn đệ sửa đổi tính tình, giữ lại danh tiếng hiền đức, đừng có mang tính trẻ con ấy lên triều đình nữa. Những chuyện dơ bẩn ta đều đã làm thay đệ rồi, đệ chỉ cần an tâm làm minh quân của đệ là được.”
Hoàng đệ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ tỷ muốn làm vậy, ta cũng không còn cách nào khác, nhưng hà cớ gì phải lấy lý do này để hủy hoại thanh danh của mình?”
Ta biết đệ ấy không đồng ý việc ta giả chế./t, càng không muốn ta dùng cách uống rượu độc để kết thúc sinh mạng, nhưng ta có nỗi khổ tâm riêng, không muốn dây dưa thêm nữa: “Những năm qua, ta đã có thanh danh gì tốt đẹp đâu? Cũng như đệ nói, đó chỉ là hư danh sau khi chế./t mà thôi, ta không quan tâm đến những thứ đó, sống tốt hiện tại mới là quan trọng nhất.”
Khang Hòa ngồi bên cạnh liếc nhìn ta, biết rõ ta đã quyết tâm, bèn kéo tay áo hoàng đệ, khuyên nhủ: “Huynh cứ chiều theo ý tỷ tỷ đi.”
Hoàng đệ nghe vậy, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, đỏ mắt nói: “Được.”
^^
Ta mỉm cười, liếc nhìn hai người bọn họ, tính tình hoàng đệ mấy năm nay càng lúc càng bướng bỉnh, ngay cả ta khuyên nhủ cũng không được, vậy mà lại chịu nghe lời Khang Hòa răm rắp, xem ra là có tình cảm thật lòng rồi.
Khang Hòa bị ta nhìn đến mức đỏ bừng mặt, bực bội nói: “Tỷ tỷ nhìn ta làm gì chứ?”
Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng tay đeo vào tay nàng ấy, trêu chọc: “Đây là di vật mẫu hậu để lại cho con dâu tương lai, giờ nên đưa cho muội rồi.”
Nghe vậy, ngay cả hoàng đệ cũng phải xấu hổ, ấp úng nói: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này chứ?”
Ta biết hai người bọn họ vẫn còn ngại ngùng, nên cũng không trêu chọc nữa: “Trước lúc đó, ta sẽ thay muội giải quyết Ngụy Hổ, cứ... hai ngày nữa đi, đến lúc đó mang rượu độc đến, ta tự có cách sắp xếp.”
Hoàng đệ cảm thấy thời gian quá gấp gáp, nhưng ta lại không muốn chờ đợi thêm nữa.
Vốn dĩ cũng chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ là ta luôn cảm thấy dạo gần đây, Hàn Thủy có chút khác thường.
Sau khi g.i.ế.c chế./t Lý Hòa, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày của hắn cũng đã biến mất, ngày ngày ở bên cạnh ta, lúc rảnh rỗi thì luyện võ cùng ta, cùng nhau làm son phấn, ủ rượu hoa, giống như đã trở lại những ngày tháng vô tư vô lo ở Thiên Âm tự.
Hai năm nay, hắn rất chiều chuộng ta, ta muốn làm gì hắn cũng chiều theo.
Chỉ là ta nhận ra, dạo gần đây, hắn đột nhiên trở nên im lặng.
Ta nhiều lần thử thăm dò, nhưng hắn đều im lặng không nói, chỉ hỏi ta có muốn cùng hắn du ngoạn thiên hạ hay không.
Ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi là ước hẹn mà ta từng hứa với hắn, ta đương nhiên là đồng ý, nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại gấp gáp như vậy, cứ như thể... Tương lai là một điều xa xỉ.
Sau khi ta "chế./t", hoàng đệ đã phóng hỏa thiêu rụi cung điện, che giấu chân tướng, cũng coi như là để tiễn biệt quá khứ.
Hắn cho người dựng cho ta một tấm bia mộ không chữ ở hoàng lăng.
Ta hỏi tại sao.
Hoàng đệ vuốt ve tấm bia đá: “Cả cuộc đời tỷ tỷ, há có thể dùng một tấm bia mộ để ghi lại, chi bằng để trống như vậy, công hay tội, để đời sau tự mình đánh giá.”
Nhìn gương mặt góc cạnh của người thiếu niên trước mặt, trong lòng ta tràn đầy ấm áp, như thể nhìn thấy hình bóng đứa trẻ hay khóc nhè ngày nào. Ta đưa tay vuốt lại tóc mai cho hắn: “Giờ đây, mọi chuyện đã đâu vào đấy, không bao lâu nữa, ta sẽ lên đường...”
“Tỷ tỷ phải bảo trọng, nhớ thường xuyên gửi thư về cho ta.” Hoàng đệ đỏ hoe mắt, nhưng vẫn không muốn liếc nhìn Hàn Thủy đứng bên cạnh ta lấy một cái.
Khang Hòa mỉm cười, đưa cho Hàn Thủy một cặp bùa bình an hình uyên ương: “Hàn Thủy đại ca, đây là chút tâm ý của ta và bệ hạ, mong huynh hãy thay chúng ta chăm sóc cho tỷ tỷ.”
Hàn Thủy nhận lấy, nắm tay ta, gật đầu.
Hoàng đệ nghe vậy, tai đỏ bừng, trừng mắt nhìn Khang Hòa: “Ai bảo muội nhiều lời hả!”
Khang Hòa cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn hắn, cho đến khi hắn đỏ mặt tía tai mới thôi.
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa, xoay người lên con tuấn mã đã được chuẩn bị sẵn, phi nhanh về phía hoàng hôn.
Từ nay về sau, dù núi cao đường xa, ta cũng không còn sợ hãi nữa, bởi vì đã có chàng cùng ta kề vai sát cánh.