Trần Diện nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt về, tránh nhìn nhiều lại bị tên béo tìm lí do đánh cho một trận oan uổng.
Ầm!
Tên béo kéo cửa sập lại, sau một tiếng "cạch" vang lên, Trần Diện biết cánh cửa đã bị khóa chặt.
Chỉ đến lúc này, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người bị ném vào cùng mình, đó là một gã đàn ông trọc đầu, tầm bốn mươi, mặt mũi dữ tợn sưng húp, cả người bầm dập với chỗ sưng tấy.
Trần Diện khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi:
"Này ông anh, không sao chứ?"
"A a... không c·hết được"
Gã đầu trọc khó khăn đáp, rồi trở mình, nặng nề thở dốc, sau đó liếc mắt nhìn Trần Diện đang tựa lưng trong góc phòng, rồi bỗng bật cười khô khốc:
"Chú mày cũng gây họa rồi mới bị giam ở đây nhỉ"
"Ông anh cũng thế?"
Hai người nhìn nhau một cái liền ngầm hiểu, há, đôi ta cùng hoàn cảnh.
Gã đầu trọc thở dài:
"Vừa nãy hơi nóng tính, lỡ cầm cái màn hình máy tính đập đầu thằng chó quản lý"
Trần Diện im lặng hai giây, sau đó chậm rãi giơ ngón tay cái.
Anh Long, quá mạnh!
Đồng thời cũng quá tìm, ở trong địa bàn người ta còn dàm hung hăng như vậy không tìm c·hết là cái gì nữa.
Gã đầu trọc cười khổ, không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, hắn phẩy tay:
"Đừng hỏi, hỏi chính là hơi nóng tính, còn chú mày?"
Trần Diện thở dài:
"Bị đầu bên kia lừa mất năm ngàn đô tiền vốn"
Lần này đến lượt đầu trọc sững lại, đều nghẹn lời, ánh mắt nhìn Trần Diện lập tức trở nên vi diệu xen lẫn chút quái dị.
Thằng nhóc này…đi l·ừa đ·ảo mà lại bị lừa ngược lại?
Xem ra cả hai cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Ha ha...a mẹ nó đau!"
Gã nhịn không được bật cười, nhưng vì cười mà động đến v·ết t·hương, khiến gương mặt dữ tợn của hắn méo mó vì đau đớn, gã khẽ rên một tiếng, rồi lại thở dài dựa lưng vào tường.
Trần Diện lại còn chú ý tới chân của hắn.
"Cái này...chân của ông anh?"
"Bị đập mà thôi." Gã đầu trọc nghiến răng nghiến lợi, chửi một câu. "Mẹ kiếp bọn chó!"
Trần Diện liền cười khổ. "Giống nhau cả"
Liếc một cái, hai người đều im lặng, không còn sức nói gì nữa, g·ã đ·ầu t·rọc không nói vì cơn đau đớn lan tỏa khắp người, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.
Còn Trần Diện, vẫn tiếp tục suy nghĩ cách rời khỏi đây.
Hắn cố gắng lục lọi ký ức, tìm kiếm khả năng thoát thân, nhưng đến cuối cùng chỉ có hai cách.
Một là bỏ trốn, hai là nhờ người thân chuộc về.
Bỏ trốn?
Với đôi chân tàn phế này, có mà bò bằng tay chắc.
Còn nhờ người thân?
Không biết cần bao nhiêu tiền mới đủ chuộc hắn về, ít nhất cũng phải cả chục ngàn đô vì cần phải bồi thường cả số tiền hắn bị lừa ngược.
Nhưng nhà ngoại Trần Diện thì sao?
Một nhà vốn đã chẳng đủ ăn, em gái còn cần đi học, dù cho ông bà ngoại có bán cả căn nhà để chuộc hắn về cũng được đấy, nhưng sau đó sao nữa?
Một kẻ tàn phế mất hai chân như hắn, đầu gối đều bị bẻ cong xoay 180 độ, đã qua bốn ngày thì khả năng cao là không chữa được, dù cho ăn may khôi phục đi nữa cũng nhất định sẽ để lại di chứng nặng nề.
Thế chẳng lẽ bị chuộc về, rồi ngồi chờ ông bà với em gái nuôi dưỡng?
Trong khi đó còn mất cái nhà, chẳng lẽ bốn người, một tên tàn phế hai người già đi thuê trọ?
Không được!
Càng nghĩ, Trần Diện càng thấy tuyệt vọng, gần như không có đường cứu giúp.
Cũng có lẽ vì quá mệt mỏi, cơn đâu âm ỉ khắp người khiến hắn th·iếp đi lúc nào không hay, trong cơn mê man, Trần Diện chợt thấy một màn ánh sáng chói lòa hiện lên trước mắt.
Thứ xuất hiện là một bảng thông báo cực lớn, siêu to khổng lồ, giống như cái nồi của bà Tân Vlog.
[Hệ thống đang loading 89%... 89.1%...]
Hệ thống?
Nếu ta thật sự cũng có một cái hệ thống thì tốt rồi, khốn cảnh hiện tại lại tính là cái gì chứ...
Phải chi...
Trong khi Trần Diện còn đang nằm mơ giữa ban ngày, bất chợt tỉnh lại vì một cái bàn tay to tổ bố vỗ mạnh lên vai hắn.
"Chú em tỉnh chưa?"
"Thế nào?"
Trần Diện mệt mỏi mở mắt, vẫn thấy cả người rã rời hết cả lên.
"Ăn cơm chứ còn sao nữa, chú mày què rồi nên muốn t·ự s·át bằng cách c·hết đói hay gì?"
Đầu trọc chỉ tay, Trần Diện nhìn theo thì thấy một bát cơm thừa canh cặn đặt ở cạnh cửa sắt, chắc là mới vừa được đưa vào.
Gã đầu trọc tiếng lên lấy bát cơm, mặc dù chân hắn cũng bị gõ, nhưng rõ ràng không nặng bằng Trần Diện, chỉ hơi khập khiễng một chút chứ vẫn di chuyển tốt.
Mang bát cơm về, đầu trọc liền hừ lạnh:
"Ăn đi, cái đám chó hoang này sẽ không để chúng ta c·hết đói, dù sao có phế vật thế nào đi nữa cũng sẽ bán được cái giá tốt cho bọn buôn nội tạng"
"Cái gì?"
Trần Diện giật mình đều trợn tròn mắt.
"Buôn nội tạng?"
"Chú em không biết sao?" Đầu trọc nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, sau đó cười khổ. "Hay là vẫn còn ảo tưởng sẽ được chuộc về? Nếu vẫn còn nghĩ vậy thì quên đi thôi"
"Vậy rốt cuộc là thế nào?" Trần Diện cau mày, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Theo như hắn biết, mấy công ty l·ừa đ·ảo bên này dù đen hôi bẩn thỉu đến đâu vẫn cho chuộc người về, chỉ là giá cả thì còn tùy vào từng trường hợp.
Ví dụ như những người vừa bị bán sang cửa khẩu, giá gốc công ty l·ừa đ·ảo chi ra cho mấy tên đồng bào lừa đồng bào tầm năm trăm đô đô, vậy muốn chuộc về phải trả ít nhất gấp năm lần, tức khoảng hai ngàn năm trăm đô.
Đó là ít nhất, chứ thường phải năm ngàn đô, nếu người thân mà không có biết đường liên hệ lại đi qua môi giới trung gian thì phải bỏ ra thêm hai ba chục triệu nữa.
Đó là tình huống bị bán lần một, chứ nếu bị trao tay qua vài công ty rồi thì giá tiền chuộc sẽ khác, tăng lên chóng mặt là nhẹ, tám ngàn, mười ngàn, mấy chục ngàn đô đều có khả năng.
Trần Diện tự tính toán sơ qua về trường hợp của mình, hắn đã bị chuyển tay qua bốn công ty, cộng thêm khoản nợ năm ngàn đô do bị lừa sạch tiền vốn.
Nếu theo cách tính bình thường, số tiền chuộc phải ít nhất cũng phải mười mấy ngàn đô, mà đó chỉ là con số ước lượng, thực tế ra sao thì còn tùy vào mức độ lòng tham của bọn chúng.
Con người bên này chẳng khác gì hàng hóa, cứ thế bị bán đi bán lại, trao tay ngã giá như những món hàng ngoài chợ.
Người mà cứ như động vật ấy, bán trao tay, còn chốt giá nữa đấy.
"Có thể chuộc về chỉ khi chú em mày còn ở mấy tỉnh phía đông Cao Miên thôi" Đầu trọc lắc đầu hỏi ngược lại: "Nhưng biết vị trí dưới chân mình hiện tại là đâu không?"
"Ở đâu?" Trần Diện vội hỏi, trong lòng có dự cảm không lành, không giữ được bình tỉnh.
"Tỉnh Tkhom, nằm cạnh biên giới Cao Miên với Vạn Tượng"
"Cái gì? Không thể nào!" Trần Diện thất thanh.
"Có gì mà không được?" Đầu trọc nhún vai, tiếp tục nhai cơm. "Chú em bị chuyển tay mấy lần?"
"Bốn lần"
"Thế thì đúng rồi, bị đưa đến đây mới là bình thường"
Nói rồi, hắn đẩy phần cơm thừa còn lại về phía Trần Diện, còn tầm hai phần ba. "Ăn đi, dù khó nuốt cũng phải cố mà sống"
Trần Diện không từ chối, dù cơm nguội ngắt, mùi vị chẳng ra gì lại còn xen lẫn xương cá bị ăn rồi, nhưng vì sinh tồn, hắn vẫn phải cố gắng nhét vào bụng.
Đầu trọc chậm rãi đứng lên, hai chân run run vì những vết bầm trên người, hắn nghiến răng lung lay chân rồi chửi thề một tiếng.