Bị Bán Sang Cao Miên, Ta Triệu Hồi Tổ Chức Áo Đen!

Chương 12: Gin thăm dò



Chương 12: Gin thăm dò

Nửa đêm gió lạnh, ngay cổng sau của một dãy nhà lầu ở ngoại ô.

Tại phòng an ninh ánh đèn mờ nhạt soi rõ hình bóng ba người, trong đó hai tên người Cao Miên đang đánh bài giải sầu, một trong hai người vắt chân lên bàn, miệng hùng hùng hổ hổ mắng chửi vận may hôm nay thật mẹ nó tệ.

Tên thứ ba, ngồi trong góc phòng, dán mắt vào màn hình điện thoại, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt hằn sâu trông có chút dữ tợn.

Ngay dưới chân hắn là khẩu AK-47 đã lắp đạn, cái tên này vậy đang xem mấy đoạn video của mấy cô em gái ăn mặc mát mẻ nhảy nhót lắc lư mông theo nhạc, tâm trí đều chìm trong mộng tưởng riêng dự tính ngày nghỉ phải đi vũ trường tìm vài bé cưng mới được.

Bỗng nhiên, từ xa, một bóng người thấp thoáng đi tới.

"Ai bên đó?"

Hai tên bên ngoài giật mình lập tức bỏ bài xuống, một mặt cảnh cầm mã tấu lên, tay đều siết chặt cán đao

Tuần trước cả mấy trạm gác cùng phòng an ninh đều bị cảnh cáo một lượt, mấy ngày này ai dám lơ là mất cảnh giác xảy ra chuyện, thì cứ liệu mà chuẩn bị đưa xác mình đến rừng Pathay làm mồi cho cá sấu ăn đi.

Ai không biết lão trùm b·uôn l·ậu gỗ quý ở khu vực rừng Pathay nuôi nấng một đàn cá sấu với quy mô lớn đến hàng trăm con, lại cực kỳ thích cho chúng ăn thịt người, nhất là thịt kẻ phản bội.

Thế nên...thằng nhân viên nào dám nhân trời tối trốn đừng trách ba người ra tay man rợ.

Hai tên đánh bài liếc nhau, một tên cầm mã tấu tiến lên, hắn híp mắt quan sát kỹ bóng đen đang tới, đến khi nhận ra mái tóc ngố quen thuộc mới hơi nới lỏng thế phòng bị.

"Kantor?"

"Nửa đêm mày ra đây làm gì?"

Đây là người quen!

"Mày biết nó hả Tatai?" Tên vác AK trong phòng an ninh hướng ra ngoài hỏi.

"Là thằng Kantor làm ở phòng bếp, em quen nên không có vấn đề gì"

"Vậy được rồi"

Tên bên trong dịu đi khuôn mặt hung ác, bỏ AK xuống chân, không hỏi thêm mà tiếp tục chơi điện thoại, mặc cho tiểu đệ bên ngoài tự mình hỏi thăm.



"Mà mày đi đâu giờ này?" Tên cầm mã tấu có chút kỳ quái.

Bên ngoài, Kantor tóc ngố hít thở nhẹ nhàng, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, hắn nhếch miệng cười nói với giọng bình thường:

"Đi ra lấy đồ ăn, người giao hàng đang chờ bên ngoài kia rồi"

"Hả? Mày làm bên phòng bếp mà còn cần mua?"

Tên vác mã tấu nhướng mày, không thể hiểu nổi.

"Mấy món đó ăn hoài chán rồi, tao đặt mấy phần gà KFC, đợi ra lấy xong sẽ chia cho mấy anh em đang canh gác một phần"

Tên lính gác vừa nghe thấy từ "gà rán KFC" liền sáng mắt lên.

"Được, được! Mau ra lấy đi!"

Hắn nhanh chóng kéo Kantor đi về phía cổng, vặn chìa mở ổ khóa to bằng to bằng nắm đấm rồi mở cửa, để đối phương bước ra ngoài.

Hai người kia thấy vậy cũng không ngăn cản, vừa rồi bọn hắn cũng nghe rõ ràng, nửa đêm có phần gà chiên giòn ai không thích, có thêm cái đùi lại càng tốt.

Đợi tên kia khép cửa, tên đồng bọn khác lại ồn ào.

"Chơi tiếp không Tatai? Mà này mày ghi nợ hơi nhiều rồi đấy"

"Mới nửa tháng lương, ăn nhằm gì, cùng lắm thì tháng này làm không công"

Cờ bạc mê hoặc hại c·hết người, nhân viên casino cũng không phải ngoại lệ, cả hai chơi năm phút.

"Lại thua rồi mẹ nó, ngừng tí tao hút điếu thuốc đã"

"Ha ha, chạy à"

"Im mồm vào ai chạy, hút cái đã"

Tên thua nãy giờ rít một hơi khói thật sâu cho bình lại, bỗng thấy là lạ.



"Mà thằng mày quen đi lâu thật, bị xe tông bên ngoài à? Chỉ là sao nó không kêu người giao hàng tới cổng luôn cho mau?"

"Có ai đó quên đoạn đường cồng sau phải đi qua cái gì thì phải?"

"Khụ khụ, quên, cái bãi nghĩa địa ấy đúng là không có mấy thằng đủ can đảm dám đi ngang lúc nửa đêm, phần lớn shipper không có cái lá gan lớn cỡ thế"

"Anh Khoye chắc cũng không nhỉ?"

Bên trong phòng lập tức có âm thanh vọng ra.

"Anh tụi mày từng chôn một cặp nam nữ ở đó, nói tao không dám?" Nói rồi còn cười lạnh một cái.

"Là vụ tháng ba hai năm trước? Hai tên người Đại Nam?" Katai có chút hiếu kỹ, hai năm trước hắn còn chưa vào đây, chỉ nghe mấy kẻ khác đồn đại.

"Ừ, nghe Ngô ca mắng tụi nó yêu nhau thế, không chịu xa cách thì tao cho vĩnh viễn không xa cách luôn, quấn một tấm chiếu rồi chôn xác cùng một chỗ"

Lời của tên bên trong có chút âm trầm đáng sợ, sau đó hình như nhớ cái gì đó lại cười nhạo:

"Mà tụi bay nhắc mới nhớ, hồi đầu năm có mấy ông bà già đến hỏi xin chuộc, hình như là cha mẹ của hai đứa bị chôn thì phải"

"Giám đốc tính thế nào?"

"Tính gì mà tính, không cần tiếp, một câu không biết đuổi người đi là xong"

...

...

Lại nói tên tóc ngố Kantor, sau khi thoát được phòng an ninh liền đi một mạch hướng về phía lộ lớn.

Nếu nói cổng chính vô cùng náo nhiệt khi là lối lộ lớn vào thành phố, thì khúc sau trái ngược hoàn toàn, thể hiện rõ cái gì là vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ.

Tương đối đến nổi không có bóng người, nhất là khi còn phải đi ngang một bãi nghĩa địa có từ hồi thế chiến.

Nếu nói cổng chính vô xình náo nhiệt khi là lối vào thành phố, thì khúc sau thật sự thể hiện rõ cái gì là vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ.



Nhất là khi còn phải đi ngang một bãi nghĩa địa có từ hồi thế chiến.

Những tấm bia đá đứng lặng trong màn đêm, vài tấm đã nghiêng ngả theo thời gian, phủ đầy rêu mốc, một làn gió lạnh thổi qua, tạo ra những tiếng rít khe khẽ, như thể có ai đó đang thì thầm bên tai.

Kantor bất giác rùng mình một cái, trong lòng hắn lập tức thầm mắng mình nhát gan.

"Sợ cái chó gì, ma quỷ còn có thể đáng sợ hơn nghèo khó hay sao?"

Lội thêm chút rốt cuộc vượt qua nghĩa địa, rất nhanh hắn tiến tới đoạn đường nhựa khá vắng vẻ, quanh đó chỉ có mấy chiếc xe tải đang đậu cạnh lề đường.

Khá tối, Kantor đảo mắt nhìn quanh một vòng rốt cuộc thấy một tên thanh niên ngồi trên chiếc xe gắn máy cũ.

Hai bên nhanh chóng gặp mặt, Kantor nhận được một túi phong bì liền lập tức mở ra xem, trong đó là xấp tờ tiền một trăm đô la.

Khóe môi cong lên, Kantor không nhịn được móc cả xấp đưa lên mũi hít hà một hơi, hít xong liền bắt đầu đếm tiền mà không thấy ở phía xa xa, một chiếc Toyota Camry màu đen đang đậu đối diện.

Trong xe lúc này, là hai thân ảnh trang phục đen từ đầu tới chân.

Là Gin cùng Vodka!

Vodka đeo một cái thiết bị ở tai, giọng nói từ xa truyền về rõ ràng mồm một.

"Đại ca, bên casino không đồng ý cho bất kỳ ai chuộc người, ít nhất trong tuần này là vậy, nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích"

Gin ngồi ở tay lái phụ, khuôn mặt sắc lạnh không chút b·iểu t·ình.

"Biết lí do sao?"

"Không rõ, tên kia cũng không biết"

"Để Vanna đưa điện thoại vệ tinh cho hắn, nói với tên đó rằng thù lao là ba mươi ngàn đô, trong hai ngày tùy thời cung cấp tình báo cho chúng ta"

"Rõ thưa đại ca"

Bên kia rất nhanh làm theo chỉ thị, sau đó một người lái xe gắn máy rời đi, người còn lại cầm hai phần KFC quay về casino.

"Đại ca, đã cho Vanna quay về nhà trước, ta cũng rút về chỗ trú chứ?"

"Khoan đã"

Gin thấp giọng, rồi chậm rãi mở kính xe nhìn về dãy nhà đằng xa, hai mắt đáng sợ như sói đói ẩn sau vài sợi tóc bạc khiến bất kỳ ai đối diện đều phải lạnh sống lưng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.