Ở đây theo Vương tổng làm thêm vài năm, gom chút tiền rồi tìm một chỗ dưỡng lão há lại không đẹp thay?
Quá hoàn hảo!
Còn Hồng Môn, dám cho người xuống sao? Vậy phải xem hơn trăm huynh đệ, mấy trăm khẩu hàng nóng của lão tử có đồng ý hay không!
Trong lúc Ngô Côn mặc sức tưởng tượng tương lai, điện thoại bên cạnh bàn chợt run run.
Xung xi hồ qua, xà xí cho, xung xi anh nì... ( huynh đệ vô số )
Lời bài hát quen thuộc vang lên, nhưng Ngô Côn không rảnh đi nghe nhạc, vội cầm máy, vì trên màn hình hiện rõ hai chữ.
Vương tổng!
"Vương tổng, ngài gọi ta"
Bên kia liền vang lên âm thanh trầm thấp.
[Ngày mốt, đúng một giờ trưa tại bến cảng, thuyền có treo cờ Ma Cao, nhớ kỹ, đừng có sai sót ]
Ngô Côn một bên nghe điện thoại, một bên tay cầm bút vội vã ghi chú lại, chỉ sợ sai một chữ sẽ hại bản thân m·ất m·ạng nhỏ.
Hắn vừa ghi xong thì đầu bên kia lại có âm thanh hỏi thăm:
[ Tiểu Côn, con nhóc đó sao rồi? Còn ai biết chuyện ngoài ngươi nữa không? ]
"Ta cam đoan chuyện này chỉ có một mình tiểu đệ biết, người bên dưới chỉ nghĩ đó là hàng mới bị mua lại, nhưng do không hợp cách nên mới bị từ bỏ"
"Tiểu đệ hoàn toàn làm theo ý Vương tổng, vì tránh cho bị kẻ hữu tâm chú ý, nên đã giam chung với mấy món hàng sắp bán cho bọn người Miến Điện"
"Đợi tới thời điểm hẹn, ta sẽ cho người vận chuyển đi chung, tuyệt đối có thể mê hoặc, đánh lạc hướng ngoại giới, về mặt thời gian liền theo ý ngài vào trưa ngày mốt, ta sẽ liên hệ với phía Miến Điện ngay"
[ Kế hoạch không tệ, cẩn thận đừng sai sót, nhỡ xảy ra chuyện không nên báo thất bại về làm gì, ngươi có thể tự bắn vào đầu mình ]
Thân thể mập mạp lập tức run lên rùng mình một cái, Ngô Côn vội vàng cam đoan.
"Vương tổng an tâm, ta tuyệt đối làm hết sức"
[ Không phải hết sức, mà là tuyệt đối không cho phép xảy ra vấn đề ]
Cúp máy tắt điện thoại, Ngô Côn xụi lơ vào bàn làm việc, một mặt âm tình bất định, nghi hoặc không nắm chắc được.
"Vương tổng lại xem trọng con nhóc đó như vậy? Có gì đặc biệt?"
"Cũng không thấy xinh đẹp cỡ nào, Vương tổng muốn loại mỹ nhân gì mà chẳng có, tùy tiện liền gọi đến một đám, minh tinh hay ca sĩ đều được"
"Chắc chắn không có đơn giản như vậy, không đáng đối phương hưng sư động chúng dùng nhiều nguồn lực cỡ này, tuyệt đối có lí do sâu xa hơn"
Nghĩ mãi không thông, nhưng Ngô Côn biết một điều.
"Không được, ngày mốt phải thật cẩn thận, phải tăng cường người hộ tống, thậm chí thêm một lớp bảo hiểm nữa"
"Lên thuyền rồi muốn ra sao thì ra, khi nào xảy ra chuyện đều được, nhưng không thể ở chỗ của ta gặp vấn đề"
Nghĩ vậy Ngô Côn lập tức cầm điện thoại bấm một dãy số, không rõ gọi cho ai.
Ring ring ring...
Qua một hồi, Ngô Côn thấy bên kia có động tĩnh.
"Ta là Ngô Côn, bây giờ cần ngươi làm một chuyện cuối cùng xem như kết thúc hợp tác"
...
...
Vào thời điểm này, dù đã vào nửa đêm nhưng con hẻm ở khu ổ chuột lại bị cảnh lực địa phương kéo dây cảnh giới bảo vệ hiện trường.
Bên trong, tâm bộ t·hi t·hể nằm giữa phòng được phủ vải trắng, pháp y cùng nhân viên thu thập đang làm việc.
Mùi máu tanh vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Đội trưởng đội điều tra cục thành phố bước lại, hướng về phía một nam nhân trung niên người hoa mặc thường phục, trầm giọng nói bằng tiếng đại lục.
"Tần cảnh quan, vụ án này hình như không thuộc phận sự của mấy vị thì phải"
"Sao lại không?"
Tần cảnh quan tên là Tần Thiên, bình thản đáp lại.
Cả hai đang đứng trước tám bộ t·hi t·hể, thế là hắn hơi cúi xuống, chỉ vào cổ một người, chuyển dịch vị trí ngón tay lại chỉ vào đầu một người khác.
"Tám bộ t·hi t·hể, chín phát đạn"
Tần cảnh quan Tần Thiên trầm giọng nói tiếp:
"Trừ người cầm đầu được ưu ái hưởng ân huệ bằng hai viên ra, những tên còn lại đều là một phát chí mạng...đây sao có thể là giải quyết ân oán bình thường giữa các bang phái? Hung thủ ra tay tuyệt là một nhân vật nguy hiểm"
"Ý Tần cảnh quan là gì?"
Đội trưởng đội điều tra không quá kiên nhẫn hỏi ngược.
"Như đã nói, t·ội p·hạm truy nã Cô Lang đang lẩn trốn vừa chạy khỏi thủ đô các vị, theo điều tra đã đi về hướng tây, bây giờ tôi hoài nghi hắn đang thành phố này chờ cơ hội vượt biên sang Vạn Tượng"
"Do đó cần các vị, cảnh lực sở tại hợp tác"
"Hiểu rồi"
Trưởng đội điều tra số ba gật đầu, nhưng lại lắc đầu. "Tuy vậy, theo quy tắc vẫn cần điều lệnh chính thức, bằng không phía cục thành phố chỉ có thể giúp chút việc nhỏ, khó mà huy động cảnh lực"
Tần Thiên không bất ngờ khi bị làm khó, chỉ thản nhiên nói: "Bên Đại Lục sẽ sớm liên hệ với cấp trên của các vị"
"Hi vọng vậy đi"
Trưởng đội điều tra số ba khẽ gật đầu đồng ý, không tỏ thái độ gì nhiều, đúng lúc này có một tên cấp dưới đi ngang qua, hắn liền dùng ánh mắt ra hiệu.
Cấp dưới liền biết ý, lập tức đi lên ba bước, giả bộ như nói nhỏ vào tai đội trưởng.
Bí ấn như vậy?
Tần Thiên hơi nhíu mày, liền hỏi thẳng
"Có phát hiện gì sao?"
Chỉ thấy trưởng đội điều tra lắc đầu, giọng lấp lửng. "Không liên quan đến vụ án này, Tần cảnh quan cứ tiếp tục điều tra, tôi đi ra ngoài một chút"
Dứt lời đội trưởng đội điều tra liền cùng cấp dưới đi ra, sau đó hắn lại dặn dò cấp dưới của mình đứng ở cửa canh chừng mấy tên người hoa bên trong.
Sau đó hắn trực tiếp tiến vào xe cảnh sát, móc điện thoại bấm một dãy số xa lạ không được lưu trữ trong máy.
Đủ năm tiếng chuông, bên kia nhấc máy.
Đội trưởng đội điều tra không lắm lời vòng vo, lập tức căn dặn.
"Đống bột mì của mấy người đặt trong nhà kho ở chung cư Srey Kun, số nhà 117, mật khẩu cửa vào là...cho người đến đó lấy đi"
"Mà này Krom, tạm thời đừng làm lớn chuyện, muốn báo thù gì đó để sau, bọn cảnh quan đại lục gần đây đang truy tìm một tên t·ội p·hạm truy nã quốc tế, cũng đừng nhảy nhót rồi đụng lên họng súng người ta"
"Thế đi cúp đây, trong tháng này không thực sự cần thiết thì đừng liên hệ"
Trở lại h·iện t·rường v·ụ á·n, Tần cảnh quan Tần Thiên quan sát lần cuối, xác nhận không còn gì có thể điều tra thêm, hắn liền vén tấm vải trắng, phủ kín các t·hi t·hể.
Bên cạnh hắn là một nữ cảnh sát cũng mặt thường phục.
Chú ý tới ông chú trung niên thường ngày luôn tỏ ra trầm ổn lại lộ vẻ suy nghĩ không thông, liên tục cau mày, cô ta liền hỏi thăm.
"Tần thúc, ngài nhìn ra gì sao?"
Tần Thiên nhịn không nổi, ngoắc tay ra hiệu cho nàng bảo vừa đi vừa nói, đợi tới gần sổ liền móc một điếu thuốc.
Nãy giờ hắn nhịn gần c·hết, nhưng theo quy tắc không thể h·út t·huốc trong hiện trường án.
Xoẹt ~
Phù ~
Rít một hơi, khói trắng được nhả ra qua cửa sổ, lan tỏa vào trời đêm.
Nicotine phát huy công hiệu, đầu óc thanh tỉnh hơn rồi Tần Thiên mới nói phán đoán của mình:
"Hung thủ không đơn giản, kỹ năng xạ kích đáng sợ, chỉ một người duy nhất mà dễ dàng g·iết sạch tám tên phần tử có vũ trang..."
"Là Cô Lang?" Nữ cảnh sát lập tức nhận định.
"Không chắc, tên kia chống trả đặc công đều dùng tiểu liên, lần trước á·m s·át phú hào Đường Sơn Hà còn động tới cả súng ngắm Barret, nhưng chưa thấy dùng tới súng ngắn bao giờ nên không thể xác định bằng cách phân biệt loại đạn được"
"Có điều..."
Tần Thiên ngừng lại một chút, mới nói ra suy đoán của mình.
"Tiểu Ninh, ngươi cứ thử nghĩ xem sao có chuyện trùng hợp vậy? Cô Lang vừa trốn khỏi, chỗ này liền xuất hiện một tên nguy hiểm? Còn làm một vụ lớn?"
"Nếu đoán theo hướng này, thì khả năng là Cô Lang khá cao"