Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 48: Giúp Đỡ



◎Đừng động, sẽ nhanh thôi.◎

Thang máy từ từ đi lên, Dư Niệm bị vác trên vai, cậu vô cùng khó xử nhưng cũng thầm may mắn.

So với việc ngâm mình trong suối nước nóng và cọ vòi voi với Eisenbart, cậu thà bị Lương Tụng Thịnh vác về phòng còn hơn. Nhưng chiến tranh lạnh vẫn đang tiếp diễn, nhất quyết không thể chịu thua.

Dư Niệm tượng trưng giãy giụa hai cái, bị đặt lên giường, bị giam cầm trong vòng tay.

Cậu hơi hoảng, đẩy đẩy ngực Lương Tụng Thịnh, “Để em ra ngoài, em muốn ngâm suối nước nóng!”

“Hai ngày trước là anh không đúng, em có thể giận anh, cũng có thể không để ý đến anh.” Lương Tụng Thịnh giữ vai cậu, “Nhưng giống như vừa nãy, anh không thể chấp nhận được, dù đó chỉ là lời nói đùa.”

Dư Niệm: “…”

Hóa ra là đùa thôi sao?

“Nếu em không thích anh quản em quá nghiêm, anh sẽ cố gắng thay đổi, nhưng cần chút thời gian. Hôm nay không sửa được, ngày mai cũng không được.” Lương Tụng Thịnh thành khẩn nói, “Cho anh thêm chút thời gian nữa, được không?”

Dư Niệm bực bội với sự mềm lòng của mình, cậu không đẩy người nữa, cắn môi dưới, “Em cũng không có rất muốn ngâm cùng anh ta.”

Dư Niệm rụt vai, “Nhưng anh làm em đau rồi.”

“Xin lỗi.” Lương Tụng Thịnh thả lỏng tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên làn da ửng đỏ, “Còn ngâm nữa không? Ở đây này.”

Phòng suite suối nước nóng cao cấp, bên ngoài cửa sổ sát đất có một hồ bơi riêng, nhiệt độ ngoài trời mười mấy độ, bốc lên hơi nóng nghi ngút, thoải mái và dễ chịu.

 

Dư Niệm trượt người lên trên một chút, đã đến đây rồi, không ngâm thì tiếc quá.

Lương Tụng Thịnh bế người lên, đưa đến bên hồ.

Eo Dư Niệm lỏng ra, áo choàng tắm theo đó tuột xuống.

Cơ thể được bao bọc bởi hơi nóng, tầm nhìn Dư Niệm trở nên trống rỗng, trong đầu toàn là lời nói đùa của Eisenbart.

Lương Tụng Thịnh nhanh mắt nhanh tay, đến cơ hội từ chối cũng không cho cậu. Cậu bị người ta đỡ, đưa vào hồ nước nóng.

Tuy chỉ trong chớp mắt nhưng Dư Niệm chắc chắn, mắt Lương Tụng Thịnh đã liếc xuống dưới bụng cậu, còn giúp cậu kéo ra lớp vải co giãn đang bị kẹp ở giữa khe mông.

Lương Tụng Thịnh lấy máy tính bảng và tai nghe, lại đưa cho cậu phao bơi, “Nếu buồn chán có thể dùng cái này giải khuây.”

Phao bơi vịt con màu vàng, cùng kiểu với quần bơi cỡ nhỏ của cậu. Tay trái Dư Niệm điên cuồng kéo quần bơi trong nước, tay phải bình tĩnh nhận máy tính bảng trên mặt nước. Bên trong lưu trữ hơn mười bộ anime, còn có cả những bài hát nhảy “otaku” mà cậu thích.

Dư Niệm được sự ấm áp bao bọc, tim đập thình thịch trong nước. Nhưng mà anh ấy đã nhìn quần l.ót của mình.

Mình đã cho anh ấy xem đâu chứ? Đồ xấu xa, đồ lưu manh!

Dư Niệm ngâm mình trong khu vực nước nông, dựa vào phao bơi, máy tính bảng đặt trên kệ. Cậu đeo tai nghe xem anime, thỉnh thoảng lại lén nhìn người kia trong phòng.

Cửa trượt mở hé, Lương Tụng Thịnh ngồi ở bên cửa sổ gần nhất, máy tính xách tay đang chiếu video về y học.

Có anime giải khuây, ngâm mình trong suối nước nóng thật dễ chịu, Dư Niệm cứ lười biếng ở trong đó không muốn ra.

Cuối cùng, Lương Tụng Thịnh lấy lý do không tốt cho sức khỏe, ép buộc bế người về.

Siêu hung dữ, quá đáng!

Dư Niệm tắm rửa qua loa, ngủ thẳng đến tối mịt.

Cậu ngáp ngắn ngáp dài đến nhà ăn, ngồi cạnh Thanh Phong, cả quá trình đều không để ý đến Lương Tụng Thịnh.

Thanh Phong nhỏ giọng hỏi: “Còn giận à?”

Dư Niệm ấm ức: “Đâu có giận, chỉ là anh ấy không đúng thôi.” Thanh Phong: “Thật sự không tha thứ sao?”

Dư Niệm bĩu môi, “Không thèm.”

Thanh Phong: “Em có thể cho anh biết lý do được không?”

Dư Niệm gẩy gẩy cơm trong bát, không biết phải mở miệng như thế nào.

 

“Không sao, không muốn nói thì thôi.” Thanh Phong gắp thức ăn cho cậu, “Ăn cơm đi.”

Trong chuyến du lịch lần này, Dư Niệm hiếm khi được tiếp xúc với nhiều bác sĩ như vậy, cũng tận mắt cảm nhận được sự bận rộn của họ. Điện thoại công việc liên tục vang lên, đồ ăn nguội hết rồi mà người vẫn chưa về.

Từ Bách Chương không có ở đây, Lương Tụng Thịnh cũng không thấy đâu.

Dư Niệm muốn đi tìm, nhưng vẫn còn đang chiến tranh lạnh mà, phải nhịn, không thể thỏa hiệp.

Cổ không quản được đầu, dạ dày cũng chẳng còn cảm giác ngon miệng. Cứ nửa phút Dư Niệm lại nhìn về phía cửa một lần, tiếc là người vẫn không trở về.

Thanh Phong đặt đũa xuống, “Niệm Niệm, em cứ ăn đi, anh đi tìm Bách Chương và bác sĩ Lương một lát.”

Dư Niệm mừng thầm, “Vâng, vất vả cho anh Thanh Phong rồi!” Đêm buông xuống, hành lang có chút lạnh.

Vu Thanh Đường chậm rãi bước tới, nhìn thấy hai vị bác sĩ ở đài ngắm cảnh.

Anh đứng cách hai mét, khẽ ho một tiếng, người đàn ông nghe tiếng quay đầu lại.

Vu Thanh Đường bước tới, “Có làm phiền hai người không?” Từ Bách Chương kéo khóa áo, “Không có, anh đang định về.”

Vu Thanh Đường: “Bách Chương, em có thể nói chuyện riêng với bác sĩ Lương một chút được không?”

“Được.” Từ Bách Chương cởi áo khoác choàng lên người anh, “Anh đi mua trái cây cho em.”

“Cảm ơn.” Vu Thanh Đường lại nói: “À đúng rồi, hình như dưới lầu có bán trà sữa, anh mua cho Niệm Niệm một ly nhé.”

“Ừ.” Từ Bách Chương cài khóa áo.

Từ Bách Chương đi xa, Lương Tụng Thịnh chậm rãi lên tiếng, “Cậu rất hiểu em ấy.”

Vu Thanh Đường nhún vai, “Quá trình tôi quen biết Niệm Niệm, anh hẳn biết rồi chứ.”

Lương Tụng Thịnh: “Bách Chương có nhắc tới.”

Vu Thanh Đường quan sát phản ứng của anh, “Bác sĩ Lương có ghen không?”

Lương Tụng Thịnh: “Niệm Niệm rất đơn thuần, thích hay ngưỡng mộ tôi nhìn ra ngay.”

 

“Vậy sao!” Vu Thanh Đường gật đầu, “Nhưng vẫn phải khen bác sĩ Lương rộng lượng.”

Lương Tụng Thịnh: “Bách Chương từng ghen với Niệm Niệm?”

“Phải nói là anh ấy ghen không ít.” Tiếng cười của Vu Thanh Đường tan vào trong gió, mang theo một cảm giác trống rỗng, “Dù anh ấy rất rõ, tôi và Niệm Niệm không có quan hệ vượt quá giới hạn, anh ấy vẫn không thể nào kiềm chế được.”

“Đã vậy, cậu còn để cậu ấy mua trà sữa cho Niệm Niệm.” Lương Tụng Thịnh không hiểu lắm, “Không sợ cậu ấy ghen sao?”

“Đôi khi ghen tuông cũng là một loại lãng mạn, tôi rất thích bộ dạng ghen tuông của anh ấy.” Vu Thanh Đường cuộn mình vào chiếc áo khoác rộng thùng thình, “Tôi rất đắm chìm vào quá trình lấy lòng anh ấy, làm anh ấy vui vẻ.”

Vu Thanh Đường cụp mắt xuống, cằm rụt vào cổ áo, “Bách Chương lúc đó… rất đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Trong mắt Lương Tụng Thịnh, từ này hoàn toàn không liên quan gì đến Từ Bách Chương.

“Suỵt.” Ngón trỏ của Vu Thanh Đường đặt lên môi, “Đây là bí mật giữa tôi và anh ấy.”

Lương Tụng Thịnh: “Cậu Vu không giống như những gì tôi nghĩ.” “Chương trình truyền hình luôn có bộ lọc, bây giờ tôi mới chân thật hơn.” Vu Thanh Đường quay đầu nhìn anh, “Con người luôn có nhiều mặt, không phải sao?”

Lương Tụng Thịnh: “Cậu muốn nói gì?”

Vu Thanh Đường: “Niệm Niệm vẻ ngoài ngây thơ hoạt bát lại đáng yêu, nhưng trải nghiệm của cậu ấy lại nhiều hơn những thanh niên cùng tuổi. Cậu ấy là kiểu người sẽ cười với cả thế giới, nhưng lại tự mình đóng cửa l.iếm vết thương.”

Cuối cùng, cũng chỉ dám đối diện với chuyên mục tin nhắn riêng của mình, ngày qua ngày trút hết những ấm ức, buồn bã và chua xót.

Cũng sẽ vì sự khích lệ đơn giản của anh mà lại biến thành một đứa trẻ vui vẻ.

Lương Tụng Thịnh: “Em ấy đã nói gì với cậu?”

Vu Thanh Đường: “Đây là bí mật giữa tôi và cậu ấy.”

Gió thổi qua, Vu Thanh Đường siết chặt cổ áo, “Bác sĩ Lương, tôi biết những lời tiếp theo chẳng có ý nghĩa gì, cũng là dư thừa, nhưng tôi vẫn muốn giao phó cho anh.”

“Tôi thấy rõ Niệm Niệm thật lòng thích anh. Xin hãy yêu thương cậu ấy, trân trọng cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, vĩnh viễn đừng rời xa cậu ấy.”

 
  

 

 

Vu Thanh Đường vừa rời đi, Eisenbart đã lập tức tiến tới.

“Này, bé cưng, ngâm suối nước nóng bỏ rơi anh, ăn cơm cũng không tìm anh ăn, em như vậy làm anh buồn lắm đấy.”

Dư Niệm nhét một miếng bánh trứng lớn vào miệng, “Anh Eisenbart, anh làm quá rồi.”

“Em và người dẫn chương trình đó có quan hệ gì, sao thân thiết thế?” Eisenbart bĩu môi, “Em gọi anh ta là anh(ca ca), lại gọi tôi là anh (ni wo bình thường), đối xử khác biệt quá đấy!”

Dư Niệm lau lau miệng, “Không thèm nói cho anh biết.”

“Bé cưng này thật không có ý tứ gì cả, uổng công anh nghĩ đến em, cố ý mang đồ tốt cho em.”

Dư Niệm tò mò, “Gì vậy ạ?”

Eisenbart đưa một chiếc cốc trong suốt tới, bên trong đựng nước cốt màu nâu đậm, “Này, là cái này đấy.”

Dư Niệm: “…”

Bác sĩ phẫu thuật cũng thích uống thuốc bắc sao? Đáng sợ quá.

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”

Mình mới không thèm uống mấy thứ linh tinh đâu.

Eisenbart trước tiên liếc nhìn xung quanh, lại ra vẻ thâm trầm, “Thứ này bổ lắm đấy.”

Dư Niệm hoàn toàn không mắc mưu, “Sức khỏe em tốt lắm, không cần bổ.”

“Sức khỏe em tốt đến mấy cũng có bằng chồng em không?” Eisenbart tặc lưỡi, “Nếu em tốt, sao dễ dàng bị cậu ta ôm eo như vậy, một tay là có thể vác lên người, hơi véo một cái, toàn thân đã không nhúc nhích được, đó gọi là sức khỏe tốt à?”

Dư Niệm: “…”

Người này nói chuyện đúng là tức chết người mà. “Em không so với anh ấy.”

Eisenbart: “Em có biết tại sao cậu ta có sức khỏe tốt như vậy không?” Dư Niệm: “Tập luyện lâu dài thôi.”

Trong nhà có phòng tập thể hình, Lương Tụng Thịnh mỗi tuần đều tập ít nhất năm ngày.

“Đó đều chỉ là phụ trợ thôi, nguyên nhân thật sự ấy à…” Eisenbart gõ gõ vào thành cốc thủy tinh, “Đều ở trong này.”

Dư Niệm há miệng, “Uống thuốc bắc sao?” Eisenbart : “Cái này còn đắt hơn thuốc bắc nhiều.” Dư Niệm: “Lừa người.”

 

“Bé cưng này, sao mà không đáng yêu chút nào hết vậy.” Eisenbart lắc lắc bình thủy tinh, “Anh lừa em làm gì? Đây là bí phương độc quyền, đều là những nguyên liệu vô cùng quý giá, người bình thường không thể nào có được đâu.”

“Bọn anh trước khi lên đại phẫu mới uống, uống một lần có thể duy trì cả tháng, đảm bảo em tinh thần sảng khoái, có thể so sánh với thần dược cải lão hoàn đồng.”

“Là anh đền bù cho những lời nói lung tung trong hồ suối nước nóng hôm nay nên mới đặc biệt nấu cho em đấy.” Eisenbart nói: “Uống thứ này vào, đảm bảo em sức mạnh vô song, tinh lực tràn trề, ai mà dám bắt nạt em, ôm em, vác em lên vai…”

Eisenbart vung vẩy hai tay, “Đến lúc đó em ra một chiêu Vô Ảnh Thủ Phật Sơn, trực tiếp đẩy hắn sang một bên, xem ai còn dám!”

Dư Niệm: “…Là Vô Ảnh Cước Phật Sơn.”

“Cái đó không quan trọng.” Eisenbart đẩy cái bình về phía cậu, “Uống chút không?”

Dư Niệm do dự.

Eisenbart vặn nắp cốc ra, “Nó bổ dưỡng là một mặt, ngon mới là chủ yếu.”

Mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Dư Niệm, “Thật sao?” “Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”

Dư Niệm nhìn đôi mắt xanh biếc của anh ta, “Người Trung Quốc?” “Hàng thật giá thật.” Eisenbart móc chứng minh thư ra, “Em không thể vì ba anh là người Đức mà phân biệt chủng tộc.”

Miệng cốc bốc lên hơi nóng, mùi thơm tỏa ra.

“Em không uống thì anh cho Tụng Thịnh uống.” Eisenbart vặn nắp cốc lại, “Vừa hay anh cũng làm cậu ta không vui.”

 
  

 

Lương Tụng Thịnh xách trà sữa trở về nhà ăn, vị trí của cậu đang ngồi là Eisenbart, Dư Niệm đã không thấy bóng dáng đâu.

“Niệm Niệm đâu?” Lương Tụng Thịnh hỏi cậu ta.

“Bé cưng nhà cậu tự mình không trông giữ cẩn thận, hỏi tôi làm gì?” Eisenbart chống cằm, “Tôi đoán, chắc là em ấy đi ngủ rồi. Lúc đi mặt đỏ bừng, có vẻ rất hưng phấn đấy.”

Lương Tụng Thịnh cầm chiếc cốc rỗng mà Eisenbart đang nghịch, anh mở nắp ra, trước tiên ngửi bên trong, chú ý đến trạng thái của Eisenbart, lại ngửi thành cốc.

Có mùi bánh trứng thơm ngọt.

Lương Tụng Thịnh lạnh mặt, “Cậu cho cậu ấy uống rồi?” “Nói trước là cậu ấy tự muốn uống đấy nhé.”

 

Lương Tụng Thịnh không có thời gian để đôi co với cậu ta, vội vàng chạy về phòng.

Eisenbart ở phía sau gọi với theo: “Này, tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, không có một tiếng cảm ơn sao?”

“Không có tôi ra tay, cậu có thể theo đuổi được vợ về à?” “Đồ máu lạnh! Vô tình vô nghĩa!”

Giọng của Eisenbart càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, biến thành độc thoại, “Tuy rằng hai người cãi nhau là do tôi, nhưng làm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

Những gì cậu đang phải đối mặt tôi đều đã trải qua, cũng càng hiểu rõ cảm giác đó.

Đã yêu nhau thì xin hãy thành thật.

Dù là lời nói dối có thiện ý đến mấy cũng vẫn là lừa gạt.

 
  

 

Không biết là do tác dụng của canh bổ hay là nước tắm quá nóng, toàn thân Dư Niệm nóng ran như lửa đốt.

Cậu thay đồ ngủ xong nằm lên ghế sofa, cảm giác nóng này rất kỳ lạ, không thể mặc đồ, lại không ra mồ hôi mấy.

Bây giờ cậu đang tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch ngủ trước khi lão cổ hủ về phòng có lẽ sẽ tan thành mây khói.

Nhưng càng nằm càng nóng, Dư Niệm thật sự khó chịu đành phải giảm điều hòa xuống, đạp hết chăn ra vùi mặt vào khe sofa.

Cơ thể vẫn nóng hầm hập, đặc biệt là chỗ kia, cảm giác như muốn nổ tung ra.

Dư Niệm cọ cọ chân, bị chỗ đó làm cho hoảng sợ. Cậu lại lần nữa xác nhận kích cỡ.

Oa oa oa không đúng không đúng…

So với trước đây, cái này cũng quá khoa trương rồi.

Không lẽ những chỗ khác không có sức mạnh thay đổi, mà chỗ lớn lên chỉ có chỗ này thôi sao. Nếu như không nhỏ lại được thì làm sao bây giờ?

Nó cứ lồi lồi ra siêu khoa trương, mặc đồ nhảy sẽ xấu xí lắm.

Dư Niệm liều mạng cọ chân, cọ đi cọ lại, phía trước không khá hơn chút nào, phía sau cũng bắt đầu ngứa rồi. Giống như lần trước, trơn trơn nóng nóng, sắp làm ướt quần.

Thật sự không tìm được cách giải quyết, Dư Niệm nằm sấp trên sofa sống không còn gì luyến tiếc.

Cơ thể kỳ lạ, trong lòng kỳ lạ, chỗ nào cũng kỳ lạ hết cả.

Dư Niệm lật người, kẹp một chiếc gối ôm vào giữa hai ch.ân.

 

Cọ cọ cọ, xoa xoa xoa…

Vẫn không được, tiếp tục cọ cọ cọ xoa xoa xoa.

Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên những thứ kỳ lạ, cổ áo cũng bị kéo lệch. Xong rồi, hình như mình muốn cái đó rồi thì phải làm sao đây?

Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân từ từ tiến lại gần. Cơ thể Dư Niệm cứng đờ, vùi mặt vào khe sofa giả vờ ngủ.

Đều tại Eisenbart, lại bị anh ta hố rồi.

Lương Tụng Thịnh không bật đèn, tiếng bước chân ngày càng gần. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Dư Niệm.

Dư Niệm đến thở cũng không dám thở. Xong đời rồi, toi mạng rồi.

Sao anh ấy không về phòng ngủ đi chứ?

Giường trong phòng ngủ to như vậy, làm gì mà cứ phải chen chúc với mình ở sofa!

Lương Tụng Thịnh gọi cậu một tiếng.

Dư Niệm gồng thẳng người, tiếp tục giả vờ ngủ.

Cố lên, chỉ cần mình không để ý, trước sau gì anh ấy cũng sẽ đi thôi. Lương Tụng Thịnh liên tiếp gọi hai tiếng, đồng thời nắm lấy cổ tay cậu. Dư Niệm rất nóng, Lương Tụng Thịnh lại lạnh. Cảm giác nóng lạnh giao thoa, k.ích thích toàn thân phát run, lại càng hưng phấn hơn.

Lương Tụng Thịnh cúi xuống gần, hơi thở phả bên tai cậu, “Niệm Niệm, em thấy thế nào, có khó chịu không?”

Giọng của Lương Tụng Thịnh có tác dụng xúc tác, Dư Niệm càng khó chịu hơn.

Cậu không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa, cuộn tròn người lại, dùng sức đẩy ra, “Anh đi đi, anh đi đi! Đừng có lại gần em như vậy!”

Lương Tụng Thịnh giữ cậu lại, ép tay vào trong eo cậu, “Em nóng quá.” Dư Niệm rùng mình một cái, liều mạng vặn vẹo người, “Không cần, anh tránh ra! Anh đi rồi em sẽ không nóng nữa!”

“Niệm Niệm, anh là bác sĩ, em nói rõ tình hình, anh mới có thể giúp em.”

Dư Niệm lật người lại, trong đáy mắt toàn là ấm ức.

Cậu rất rõ, tình hình hiện tại của mình dù Lương Tụng Thịnh đi rồi cũng không khá hơn chút nào.

Cậu đáng thương cọ chân, nước mắt lưng tròng nhìn đối phương, “Lương tiên sinh, em bị trúng độc rồi, bác sĩ Eisenbart cho em uống thuốc độc.”

“Đó không phải thuốc độc, chỉ là canh bổ có thêm hải mã lộc nhung thôi.”

 

“Lừa người! Em chính là uống cái đó, bây giờ mới nóng như vậy, khó chịu như vậy, như vậy…”

Suy nghĩ quá xấu hổ, Dư Niệm không thể nào nói ra được.

Trong tình huống này, Dư Niệm không còn tâm trạng chiến tranh lạnh nữa, cậu vòng tay ôm cổ Lương Tụng Thịnh, “Lương tiên sinh, anh cứu em với. Cho em uống thuốc, tiêm thuốc đều được, em không muốn khó chịu như vậy nữa.”

Làn da của Dư Niệm đỏ đến mức khoa trương, cổ áo bị kéo xếch một nửa, để lộ bờ vai, lung lay trong bóng tối.

Lương Tụng Thịnh đứng dậy, bế người lên giường.

Dư Niệm rất ngoan, nhưng lại nóng lòng, “Khi nào em mới có thể uống thuốc ạ?”

“Không có thuốc, cũng không cần uống thuốc.”

Lòng Dư Niệm nguội lạnh một nửa, đầu gối trượt xuống bụng Lương Tụng Thịnh, “Vậy phải làm sao? Em khó chịu quá.”

“Em nghe lời, anh giúp em.” “Giúp như thế nào… a ưm!”

Dây chun bị người ta kéo ra, làn da có cảm giác nắm bắt mạnh mẽ và lạnh lẽo.

Toàn thân Dư Niệm run rẩy, theo bản năng đẩy ra, “Đừng! Lạnh quá, tay lạnh quá!”

“Xin lỗi, là anh vội quá.”

Hơi thở của Lương Tụng Thịnh chiếm lấy không gian tối tăm, cả thế giới đều là cảm giác mà anh đã chạm vào.

Dư Niệm co đầu gối lại, nằm thẳng trên mặt giường. Cảm giác trói buộc buông lỏng, dây chun bị kéo xuống.

Dư Niệm không thấy được mặt người đàn ông, cậu cúi đầu, chỉ thấy được tóc mái, ở giữa đầu gối và đầu gối.

Bên ngoài cửa sổ có hơi nước nóng ập vào, che khuất tầm mắt Dư Niệm. Mắt cá chân có cảm giác chạm vào lạnh lẽo, dưới sự hỗ trợ của ngoại lực, mở sang hai bên, hơi thở quanh quẩn ở bụng dưới.

“Đừng động, sẽ nhanh thôi.”

Tác giả có điều muốn nói:

Niệm Niệm: Vòi voi nhỏ bị cọ xát, còn, còn bị ăn mất rồi! Oa oa oa… Thanh Phong đại đại thật sự siêu dụ siêu giỏi, có thể khiến bác sĩ Từ thần hồn điên đảo [.]


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.