◎Trải nghiệm nụ hôn đầu tiên.◎ Lương Tụng Thịnh: “Đến đây làm gì?”
Chung Nghiêm tháo dây an toàn, “Đừng có giả ngốc, đám thực tập sinh
kia đã lảm nhảm mấy ngày nay rồi, vị hôn phu nhỏ của cậu hôm nay là khách mời đấy.”
“Đó là tự do của em ấy, tôi không định can thiệp.”
“Ai bảo cậu can thiệp chứ, tôi đang dẫn các cậu đi mở mang tầm mắt.” Chung Nghiêm mở cửa xuống xe, “Tôi tò mò, mấy thứ màu mè này rốt cuộc có sức hấp dẫn đến mức nào. Trẻ con chơi thì còn chấp nhận được, đám thực tập sinh kia sao cũng mê mẩn thế chứ.”
Ba người đàn ông diện vest lịch lãm, chiều cao trung bình trên 1m85, sánh vai nhau đi trên phố, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh. Đương nhiên, ở đây họ cũng bị chú ý, nhưng là bị nhìn như “của lạ”.
Đứng giữa đám thanh niên “sặc sỡ” này, quả thật có chút lạc lõng.
Ba người xếp hàng mua vé xong, đang chờ kiểm tra an ninh để vào cửa. “Chú ơi, mấy chú đến đón con về nhà hả?” Một cô gái mặc váy Hán phục đỏ tiến đến, “Phỏng vấn khách mời còn chưa bắt đầu đâu, bây giờ về thì tiếc lắm đấy.”
Chung Nghiêm không biết hai người bên cạnh nghĩ gì, nhưng câu “chú ơi” này thật sự là…
Sức sát thương lớn quá, mà còn làm người ta cảm thấy bị xúc phạm nữa chứ.
Đừng mong chờ gì ở hai ông già cổ hủ và nhà tu khổ hạnh này, Chung Nghiêm cười nói: “Em gái, chúng tôi già lắm sao?”
Cô gái chớp chớp mắt, “Chẳng lẽ không già sao?”
“Được thôi, đúng là giữa mấy ông chú trưởng thành với em gái nhỏ có khoảng cách thế hệ.” Chung Nghiêm cũng không chấp nhặt với một đứa trẻ, “Chúng tôi không đến đón con, chúng tôi đến xem…”
Chung Nghiêm nhớ lại nửa giây, “À đúng rồi, đến xem Niệm Tưởng biểu diễn.”
“Oa a a a a a a!” Cô gái hét lên một tiếng chói tai, “Chú ơi, mấy chú cũng là fan của Niệm Tưởng hả?”
“Hức hức, chúng ta là người cùng gu.” “Niệm Tưởng là tuyệt nhất, tuyệt nhất!”
Bị gọi là chú thì Chung Nghiêm không giận, nhưng mấy tiếng hét chói tai này thật sự khiến người ta phát bực.
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, “Em gái, chúng tôi vào trong được chưa?”
“Ôi ôi, được được.” Cô gái mở lối đi, “Chú đi nhanh đi, phỏng vấn Niệm Tưởng sắp bắt đầu rồi. Hức hức, cháu phải kiểm vé, chỉ có thể xem lại video sau thôi, hức hức buồn quá đi ~~”
Ba người đi được bảy tám mét rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng hức hức của cô gái.
Chung Nghiêm nhìn ngó xung quanh, “Không ngờ đấy, vị hôn phu nhỏ của cậu được yêu thích đến vậy.”
“Thảo nào gần đây cậu cứ ủ rũ suốt.” Chung Nghiêm huých vai anh, “Hóa ra là vì có quá nhiều tình địch.”
Lương Tụng Thịnh không để ý, ánh mắt dán chặt vào sân khấu.
Ở phía bên kia hội trường, hàng ghế đầu tiên có một thanh niên tóc vàng đang ngồi, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn hai người đàn ông bên cạnh đang điên cuồng gọi tên Niệm Tưởng.
Là người “bình thường” duy nhất giữa đám “thần kinh”, Thời An lúc này chỉ có hai suy nghĩ, thứ nhất, hai thằng này đúng là đồ ngốc, thứ hai, mình cũng đúng là có bệnh.
Hai tên kia vì đi xem triển lãm mà đã đổi ca làm, còn cậu thì sao, vì đi cùng hai thằng ngốc này mà phải diễn một vở cung đấu với đại ma đầu. Vừa làm trâu làm ngựa, rất có thể phải đối mặt với việc thức trắng đêm, chỉ để nghe hai thằng ngốc này gào đến điếc cả tai?
Đương nhiên, trước khi đến đây, cậu cũng nghĩ sẽ được tận mắt thấy Niệm Tưởng, cũng có chút tò mò.
Thời An nhìn về phía sân khấu, nhưng cậu ta hóa trang thế này, quỷ mới nhận ra được chứ?
Nếu không phải Trương Sảng điên cuồng chỉ trỏ, thì cậu có nhìn lác cả mắt cũng không nhận ra, cái tên Kakashi phiên bản thiếu niên này lại chính là Niệm Tưởng đội đầu hươu trong buổi phát sóng trực tiếp.
Thời An không thích mấy coser cho lắm, càng không hứng thú gì với phỏng vấn. Nhưng hai tên ngốc này cứ nhất quyết kéo cậu đi cùng, muốn đi lượn lờ mua đồ cũng không được.
Vậy, ý nghĩa việc mình đến đây là gì? Mình thật là hồ đồ mà!!
Xung quanh không chỉ có fan của Niệm Tưởng, còn có cả những người cuồng nhiệt của Thanh Phong nữa. Tiếng la hét dưới khán đài nghe như sắp chết đến nơi, thật lòng khuyên bọn họ nên uống thêm chút “bồ kết” rồi đến khoa tâm thần khám xem.
Thời An quá chán, bịt tai nhìn về phía sau.
Họ đến sớm nên chỗ ngồi phía trước đã kín hết, hàng ghế phía sau cũng chật ních người.
Thời An nhìn nhìn, ánh mắt dừng lại ở góc tây nam của đại sảnh, một vị trí không mấy nổi bật, “Mẹ ơi, sao ba người kia trông giống y như ba ông trùm… đệt, hình như đúng là ba ông trùm thật!”
Trương Sảng vẫn đang điên cuồng múa may vì Niệm Tưởng, căn bản không để ý lời Thời An nói.
Lý Tứ bên cạnh cậu ta cũng quay theo hướng Thời An chỉ, “Cậu đang nghĩ cái gì thế, sao ba người họ có thể đến đây… đệt, ma xui quỷ khiến! Đúng là bọn họ thật!”
Một người bịt miệng Trương Sảng lại, người còn lại thì đè đầu cậu ta xuống, “Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, ba ông trùm thật sự đến rồi, ở ngay phía sau.”
Ba người họ là thực tập sinh được phân về bệnh viện tỉnh, bị bạn học trêu là “ba con gà mờ được ông trời chọn”.
Chỉ vì ba người bọn họ được sắp xếp vào làm dưới trướng ba ông trùm của bệnh viện tỉnh.
Thời An là ma đầu Chung Nghiêm, Trương Sảng là lão cổ hủ Lương Tụng Thịnh, Lý Tứ là nhà tu khổ hạnh Từ Bách Chương. Mỗi người đều có nỗi đau, mỗi người đều có sự chua xót riêng, nghiễm nhiên đã trở thành anh em có chung cảnh ngộ.
Ba người cúi gằm mặt, đeo khẩu trang vào, không dám hé răng nửa lời, giống như đang làm chuyện mờ ám.
“Sao họ lại đến đây?”
“Còn sao nữa, chắc là đi xem triển lãm thôi.”
“Ghê thật, ngày thường trông thì đứng đắn thế, không ngờ sau lưng lại như vậy.”
“Đúng là trông mặt mà bắt hình dong.”
“Chậc chậc, sau này không dám nhìn thẳng mặt họ nữa.”
Trương Sảng hốt hoảng, “Chẳng lẽ họ đến xem Niệm Tưởng của tôi đấy à! Không được, Niệm Tưởng là của tôi, là thần tượng vĩnh cửu của tôi!” “Mẹ nó cậu nhỏ tiếng thôi, muốn bị phát hiện à!” Thời An ấn mạnh đầu cậu ta xuống, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, bộ ai cũng biến th.ái với cuồng như cậu chắc?”
“Nếu họ thật sự đến xem khách mời thì sẽ không đứng xa như thế, cùng lắm chỉ là đi dạo hoặc đi cùng con cái trong nhà thôi.”
“Nhưng nhỡ đâu thì sao? Hoặc là bọn họ đến đây rồi, lại yêu thích Niệm Tưởng của tôi thì sao?”
Thời An: “…”
Thật sự muốn đấm cho cậu ta một cái.
Cái đầu này sao mà thi đậu vào trường y được nhỉ?
“Niệm Tưởng nhà cậu ăn mặc như thế này, che kín mặt mũi, nhìn cái gì mà nhìn? Thích cái nỗi gì?”
“Tỉnh lại đi, không ai tranh giành với cậu đâu!”
Phía sau hội trường triển lãm, ba người đàn ông canh giờ rất chuẩn, vừa kịp lúc phỏng vấn bắt đầu.
Chung Nghiêm nhìn lên sân khấu, quay lại hỏi Lương Tụng Thịnh: “Đâu là cậu ấy?”
Tuy Chung Nghiêm đã gặp người thật nhưng khi khoác lên mình bộ trang phục sặc sỡ lại còn trang điểm đậm nữa thì hoàn toàn không nhận
ra.
Lương Tụng Thịnh: “Tính từ bên trái sang, người thứ ba.”
Ở vị trí đó đứng một người tóc trắng, đeo khẩu trang đen che kín mặt, còn che mất một bên mắt.
Chung Nghiêm: “Che kín mít thế mà cũng nhận ra được? Xem ra là tình yêu đích thực rồi.”
Thực ra, Lương Tụng Thịnh nhận ra là nhờ giọng nói.
Dư Niệm trước mắt anh mặc trang phục kỳ quái, đội tóc giả rườm rà. Cậu đứng trên sân khấu vẫy tay chào khán giả, mỗi tư thế, mỗi động tác đều khiến Lương Tụng Thịnh khó hiểu.
Nhưng niềm vui của cậu lại chân thật, rõ ràng.
Dư Niệm lúc này vui vẻ hơn bất kỳ ngày nào trước đây. Là niềm vui thực sự.
Dư Niệm nhiệt tình giao lưu, khán giả cuồng nhiệt hò reo, bầu không khí vui vẻ, hòa hợp.
“Mina-san buổi chiều tốt lành nha, cuối cùng cũng được gặp mọi người rồi, thật vui quá!”
“Mina-san nghĩa là gì?”
Chung Nghiêm hỏi bâng quơ, không hy vọng gì hai “ông chú” quê mùa còn hơn cả anh có thể trả lời được.
Từ Bách Chương hiếm khi mở miệng: “Mọi người.”
Chung Nghiêm nhìn anh ta với ánh mắt khác xưa, “Giỏi đấy lão Từ, quả nhiên là học rộng hiểu nhiều, lén lút nghiên cứu kha khá rồi nhỉ.” Chung Nghiêm: “Kuso thì sao?”
Từ Bách Chương: “Khốn kiếp.”
“Nể.” Chung Nghiêm quay sang Lương Tụng Thịnh, “Nhìn lão Từ người ta kìa, cậu mau học hỏi thêm đi, đồ cổ hủ.”
Lương Tụng Thịnh càng bình tĩnh, Chung Nghiêm càng muốn trêu chọc anh, “Đứa nhỏ này với người ngoài cũng đáng yêu thế này, trước mặt cậu chắc là càng đáng yêu đến phát điên nhỉ?”
Lương Tụng Thịnh không rời mắt khỏi sân khấu, “Không.”
Dư Niệm có thể cười thoải mái với khán giả xem livestream, có thể làm nũng với khán giả bên dưới, chỉ riêng trước mặt anh, cậu lại kiềm chế và giữ kẽ.
Dư Niệm lúc này hoạt bát và chân thật, còn những gì anh thường thấy, chỉ là hình ảnh mà Dư Niệm muốn anh nhìn thấy.
Chung Nghiêm nhướn mày, “Vậy cậu ấy vẫn luôn giấu cậu chuyện này à?”
Lương Tụng Thịnh không phủ nhận.
“Sao không nói với cậu ấy là cậu đã biết rồi?”
Lương Tụng Thịnh vẫn không trả lời.
Chung Nghiêm quay sang phía bên kia, “Lão Từ, nếu là cậu, cậu có nói không?”
Từ Bách Chương: “Không nói.” Chung Nghiêm: “Lý do.”
“Cậu ấy không muốn nói tất nhiên là có lý do của mình, tại sao phải ép buộc cậu ấy phải nói ra lý do đó.”
Chung Nghiêm: “Nếu cậu ấy không nói là vì sợ lão Lương không chấp nhận thì sao?”
Từ Bách Chương cười khổ, “Vậy thì phải tự kiểm điểm lại bản thân, rốt cuộc đã làm gì khiến đối phương ngay cả sự chấp nhận cơ bản nhất cũng không có.”
“Lão Từ, sao tôi thấy cậu có vẻ từng trải thế?”
Từ Bách Chương lắc đầu, “Xem chương trình đi.”
Phần phỏng vấn của Dư Niệm kết thúc, khách mời tiếp theo bước lên sân khấu đã đẩy chương trình lên cao trào hơn nữa.
Khác với Dư Niệm ăn mặc cầu kỳ, người đàn ông này chỉ đeo mặt nạ, mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, ngoại trừ việc không lộ mặt ra thì chẳng khác gì người bình thường cả.
Chung Nghiêm không hiểu, “Người này làm nghề gì mà nổi tiếng thế?” Từ Bách Chương nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, “Seiyuu.” Chung Nghiêm: “Nghề gì thế?”
Từ Bách Chương: “Diễn viên lồng tiếng.”
“Thảo nào không lộ mặt.” Chung Nghiêm chợt nhớ ra, “À đúng rồi lão Từ, tôi nhớ hồi đại học cậu cũng tham gia câu lạc bộ lồng tiếng đúng không?”
Từ Bách Chương gật đầu, toàn tâm toàn ý chú ý vào sân khấu.
Chung Nghiêm khoanh tay, “Lão Từ, cậu là người sắp cưới vợ rồi đấy, nhìn người đàn ông khác đến ngẩn người ra thế này là không bình thường đó nha!”
Từ Bách Chương thu hồi ánh mắt, xoa xoa ngón áp út, “Tôi đã kết hôn rồi.”
“Được rồi, biết rồi.” Chung Nghiêm khịt mũi, “Khoe khoang cái gì chứ, đồ đàn ông đã có vợ.”
“À, khi nào thì dẫn vợ cậu ra mắt mọi người thế? Đâu thể nào kết hôn rồi mà cứ giấu diếm mãi được.”
Từ Bách Chương lại nhìn lên sân khấu, “Tôi về hỏi em ấy xem sao.” Sau phần phỏng vấn, hoạt động bước sang phần tiếp theo, khách mời sẽ bốc thăm ngẫu nhiên và trả lời câu hỏi.
Người dẫn chương trình nhận lấy tấm thẻ câu hỏi của Dư Niệm, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẻ mặt từ bình thường chuyển sang khó xử, nhưng vẫn chần chừ không nói gì.
Điều này khiến khán giả bên dưới phải vểnh tai lên nghe ngóng, mong chờ mỏi mòn.
Sau đó, người dẫn chương trình hắng giọng, nói vào micro: “Mời bạn miêu tả chi tiết trải nghiệm nụ hôn đầu tiên của mình.”
Tác giả có lời muốn nói: Dư Niệm: Khó quá đi à QAQ