Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 22: Lộ tẩy



◎Ba ba không có nhà, vui quá đi!◎

Trong đợt hỗ trợ lần này, đoàn cứu trợ của bệnh viện tỉnh tổng cộng có hai mươi tám người, tất cả đều được chọn từ kho tình nguyện viên.

Những người trên năm mươi tuổi, kết hôn chưa được một năm, sinh con chưa được ba năm, đang mang thai, hoặc từng mắc bệnh hiểm nghèo trong vòng một năm, sẽ tự động bị hủy tư cách.

Những tình nguyện viên còn lại sẽ do hệ thống chọn ngẫu nhiên, nhưng bệnh viện đã cài đặt xác suất, những nhân viên y tế có kinh nghiệm phong phú và chưa kết hôn sẽ dễ được chọn hơn.

Họ sẽ phải ngồi máy bay ba tiếng để đến Lhasa, sau đó chuyển sang tàu hỏa để đến Shigatse. Xuống tàu, họ còn phải ngồi xe buýt thêm hai tiếng nữa mới đến được bệnh viện đóng quân.

Trên đường đến sân bay Lhasa, Lương Tụng Thịnh nhận được điện thoại của anh trai. Vệ sĩ đã đến biệt thự, qua điều tra toàn diện, xung quanh không có tình huống bất thường, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị cạy phá.

Dì Hiền cũng báo bình an, Dư Niệm đều ổn.

Năm giờ sáng hôm sau, đội ngũ y tế đã đến Lhasa một cách thuận lợi. Chín giờ rưỡi, họ đặt chân lên chuyến tàu đi Shigatse.

Lương Tụng Thịnh tìm được số ghế, đang chuẩn bị nhấc hành lý lên. “Chủ nhiệm Lương, để tôi.”

Người nói chuyện là thực tập sinh đã xông vào phòng làm việc của Chung Nghiêm mấy hôm trước.

Hình như tên là… Thời An.

Đối phương đeo tai nghe chụp đầu, tóc nhuộm vàng, thanh niên thời thượng tạo cho người ta cảm giác nông nổi. Các đường nét trên khuôn mặt thì thanh tú, cũng tính là lễ phép.

Lương Tụng Thịnh thu tay về, ngầm đồng ý hành động khuân vác hành lý của cậu ta.

 

Lương Tụng Thịnh vừa định ngồi xuống, Thời An đã lắc lắc tấm vé trong tay, “Chủ nhiệm Lương, hay là để tôi vào trước nhé?”

Vé tàu do bộ phận hậu cần mua chung, chỗ ngồi ngẫu nhiên.

Điện thoại của Lương Tụng Thịnh rung lên, giọng nói trẻ trung truyền đến, “Lương tiên sinh, đến chưa ạ? Ở đó có lạnh không, anh mặc đủ ấm không?”

“Hiện tại đang ở ga tàu Lhasa, sắp chuyển tàu đến Shigatse. Không lạnh, mặc đủ ấm.” Giọng Lương Tụng Thịnh trầm thấp và dịu dàng, “Còn em thì sao? Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, vốn dĩ em cũng không sao mà.”

“Ở nhà chú ý an toàn, đóng cửa cẩn thận.” Lương Tụng Thịnh lại nói: “Nhớ uống sữa, uống xong phải đánh răng, miệng cũng phải lau.” “Vâng, em biết rồi, Lương tiên sinh cũng phải chú ý an toàn nhé.” Bên kia điện thoại ngừng một lát, “Còn có, ừm, cái đó…”

Lương Tụng Thịnh không thúc giục, im lặng chờ đợi.

Khoảng nửa phút trôi qua, giọng nói mềm mại, bên tai có cảm giác như lông vũ đang cào nhẹ, “Em, em đợi anh về.”

Lương Tụng Thịnh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây bị gió cuốn qua trở nên ấm áp, đè lên tim, giống như những đám kẹo bông gòn lớn.

Anh nắm chặt gọng kính kim loại, “Anh sẽ về nhanh thôi.” Phía bên kia, Dương Thành ấm áp rực rỡ.

Dư Niệm tắt điện thoại, ôm gấu bông nhảy lên giường lăn lộn. Yô hô~ “Đồ cổ” đi xa rồi~

Ngày tự do cuối cùng cũng bắt đầu rồi a!

Dư Niệm còn chưa kịp xỏ giày, ôm thiết bị livestream chạy xuống lầu, tìm một khu vực rộng rãi trong phòng khách, cắm máy tính bảng, sound card, chuẩn bị micro và đèn chiếu sáng,

Điều chỉnh camera, Dư Niệm lại chạy lên lầu, thử hết các loại quần áo, cuối cùng chọn áo sơ mi đen mà Lương Tụng Thịnh hay mặc, phối với cà vạt màu xám nhạt có hoa văn chìm, rồi khoác thêm chiếc áo blouse trắng.

Cậu đứng trước gương, ngắm nghía trái phải, wow! Bác sĩ Niệm Niệm thật là ngầu quá đi!

Chỉ là chiếc áo ngoài này hơi rộng, như là lén mặc đồ của bạn trai vậy. Dư Niệm sững người lại, cảm giác nóng rực từ vành tai lan đến trán.

Cậu ôm mặt, ngồi xổm xuống đất. Không phải là lén mặc thì là gì chứ.

Tự kiểm điểm xong xuôi, Dư Niệm lấy ống nghe đeo lên cổ, tay trái cầm ống tiêm, tay phải cầm bông gòn tẩm cồn, loay hoay trước gương mấy

 

vòng.

Mọi thứ đã chỉnh trang xong, Dư Niệm đăng nhập vào phòng livestream và bật camera lên.

Tàu hỏa rời khỏi nhà ga, tiến về phía trước trên đường ray bằng phẳng. Lương Tụng Thịnh nắm chặt điện thoại, đắm chìm trong đám bông gòn trong lòng. Anh không để ý đến động tĩnh xung quanh, đương nhiên cũng không cảm nhận được ánh mắt của người khác.

Nhưng Thời An thì ngơ ngác.

Cuộc gọi vừa rồi cậu nghe rõ mồn một. Má ơi, thật là trâu bò mà!

Tin tức bên lề có đáng tin không vậy?

Người này thật sự là “đồ cổ” thần kinh ngoại?

Cái khóe miệng đang không thể hạ xuống kia, cùng với giọng điệu dính lấy nhau như kéo sợi này. Cái này thì có chỗ nào là nghiêm nghị cổ hủ chứ? Rõ ràng là một ông anh tri kỷ mà!

Anh ta đâu có đáng sợ, đâu có không gần người? Ông anh tri kỷ còn tốt hơn tên ma đầu Chung Nghiêm gấp vạn lần!

Trương Sảng tên súc sinh kia, thật là có phúc mà không biết hưởng, sau này để hắn đến khoa cấp cứu mà cảm nhận uy lực của ma đầu, rồi mới biết chủ nhiệm Lương là dịu dàng của nhân gian.

Trương Sảng là bạn cùng nghiên cứu sinh của Thời An, hiện tại đang thực tập dưới tay Lương Tụng Thịnh, bình thường không ít lần than thở với cậu.

Trong lúc đầu óc đang hỗn loạn, điện thoại của Thời An sáng lên, là đồng hồ báo thức.

Mẹ nó, suýt nữa thì quên mất chuyện chính.

Cậu mở điện thoại, đăng nhập vào phòng livestream của D trạm. Giọng điệu đáng yêu truyền ra, “Mina-san ohayo, để mọi người đợi lâu rồi ạ!”

Cảm nhận được ánh mắt của Lương Tụng Thịnh, Thời An mới phát hiện quên cắm tai nghe. Cậu vội vàng ấn tắt tiếng, “Xin lỗi chủ nhiệm Lương, tôi lập tức…”

Tôi điên mất?!

Lương Tụng Thịnh bị thu hút, đang chăm chú nhìn màn hình.

Theo lý mà nói, những sở thích của giới trẻ, mấy bác sĩ “đồ cổ” như họ sẽ không hứng thú, nhưng ông anh tri kỷ lại đang đắm chìm vào đó.

Vẻ mặt còn có chút thú vị nữa chứ.

Điều này khiến cho Thời An khó xử, cậu nên tắt điện thoại, hay là… “Bật tiếng lên.”

Thời An ngơ ngác, “Hả? Cái gì ạ?”

 

Lương Tụng Thịnh: “Âm lượng điện thoại, bật lên.”

“À à.” Thời An làm theo, đưa điện thoại đến vị trí tiện cho Lương Tụng Thịnh xem.

Lòng cậu như dậy sóng. Má ơi, cùng là bác sĩ,

Mà sự khác biệt giữa người và người lại lớn đến vậy sao?

Nếu tên ma đầu Chung Nghiêm mà thấy thì sẽ chỉ mắng cậu không lo làm việc, rảnh rỗi sinh nông nổi, rồi tịch thu điện thoại, ép cậu viết bản kiểm điểm, viết bệnh sử.

Nhìn lại chủ nhiệm Lương người ta đi, không những không phê bình mà còn cùng cậu xem!

Đây là cái gì mà bác sĩ tốt, chủ nhiệm tốt, ông anh tốt khó gặp trong năm ngàn năm chứ, anh là thần tiên trên trời, là Phật sống dưới đất.

Mình phải minh oan cho bác sĩ Lương, Trương Sảng, mày đúng là không biết điều!

Âm lượng tăng lên, giọng điệu nũng nịu vang lên. “Ba ba không có nhà vui quá đi~”

“Có thể ra ngoài livestream rồi nha!”

“Đúng đúng đúng, ba ba đang ở xa bận công việc, phải đi một thời gian dài cơ.”

“Trong khoảng thời gian này sẽ không ai quản.” “Cuối cùng cũng được tự do rồi!”

Lương Tụng Thịnh mắt không hề chớp, “Đây là cái gì?” Thời An nói: “Đây là phòng livestream của D trạm.” “Phòng livestream?”

“Đúng vậy, chính là nơi biểu diễn chương trình trực tuyến. Trong này có rất nhiều streamer, vừa biểu diễn tài năng vừa tương tác với khán giả.” Thời An chỉ vào màn hình, “Streamer này tên là Niệm Tương, cậu ta chủ yếu cos và nhảy vũ đạo otaku, nổi tiếng lắm, có hơn một triệu fan đó.” Lương Tụng Thịnh nhớ lại, “Là cosplay?”

“Đúng đúng, chính là cái đó, đóng vai nhân vật.” Thời An nói: “Giống như bây giờ, Niệm Tương đang cosplay bác sĩ.”

“Nói thật, tuy quần áo có hơi rộng, nhưng mặc lên người cậu ta cũng khá ra dáng đó.”

Giọng của Niệm Tương vẫn tiếp tục truyền ra. “Mọi người phải ngoan ngoãn nhé!”

“Hôm nay là bác sĩ Niệm Niệm nha, không ngoan sẽ bị tiêm đó.” Thời An nhìn chằm chằm vào màn hình, càng nhìn càng thấy không đúng.

 

Tuy áo blouse trắng cậu ta mặc rất bình thường, nhưng logo trên cổ áo sao mà quen mắt vậy.

Hình như…

Chủ nhiệm Chung cũng có một cái gần giống thế này.

Thời An thu lại suy nghĩ, vô cùng kích động, “Ê ê ê, bắt đầu rồi bắt đầu rồi, chủ nhiệm Lương chuẩn bị đi, Niệm Tương sắp nhảy múa rồi.” Nhạc điệu vang lên, streamer đang che đầu hình con nai đã chuẩn bị xong tư thế, chân trần nhảy một điệu nhảy vui nhộn.

Nhảy nhót tưng bừng, náo nhiệt rộn ràng.

Thấy Lương Tụng Thịnh chăm chú, Thời An dứt khoát đặt điện thoại lên bàn ăn của anh, “Chủ nhiệm Lương, Niệm Tương có phải là rất đáng yêu không?”

Giọng Lương Tụng Thịnh không thể đoán được cảm xúc, “Cậu thích cậu ta?”

Thời An lắc đầu, “Cậu ta không phải gu của tôi, tôi cũng không có hứng thú gì với livestream, nếu không phải giúp Trương Sảng ghi hình, tôi cũng lười xem.”

Lương Tụng Thịnh: “Trương Sảng?”

“Ừ, cậu ấy là bạn học của tôi, dạo này đang luân chuyển ở khoa của anh.”

Lương Tụng Thịnh: “Cậu ta rất thích à?”

“Chỉ thích thôi thì chưa đủ.” Thời An tiến lại gần hơn, hạ giọng nói: “Cậu ta gần như là si mê đến phát cuồng luôn rồi.”

Trương Sảng và Thời An là bạn học từ đại học, đã bảy năm rồi, cậu ta suốt ngày ở lì trong phòng livestream của Niệm Tương, không bỏ sót một buổi nào. Ảnh nền điện thoại là ảnh của Niệm Tương, ứng dụng nghe nhạc là những bài hát Niệm Tương hát lại, đến cả báo thức và nhạc chuông cũng không tha.

Suốt ngày “Niệm Tương” trái “Niệm Tương” phải, trong mắt trong tim toàn là Niệm Tương, cứ như bị ma ám vậy.

Thời An: “Hôm nay Trương Sảng phải xem ca phẫu thuật của chủ nhiệm Trần nên bảo tôi giúp cậu ta quay video.”

“Bọn họ chơi livestream cũng điên lắm, để làm vui lòng streamer, thường xuyên quăng tiền như rác, mấy chục ngàn như gió thổi qua, nói ném là ném.”

“Nhưng mà Niệm Tương này cũng được, không mở kênh donate, nên không tốn tiền lắm để làm fan.” Thời An nhếch mép, “Mấy đứa tùy tiện đưa tiền cho người ta toàn là lũ ngốc!”

“À đúng rồi, bọn họ có cuộc thi PK, phải ủng hộ cho anh Sảng mới được.” Nói rồi, Thời An ấn nút thích ở phía dưới bên phải màn hình.

 

Phòng livestream rất náo nhiệt, độ nổi tiếng của Niệm Tương liên tục tăng cao.

Trên màn hình, các dòng bình luận liên tục hiện lên các từ như vợ, bạn trai, người yêu các kiểu.

Lương Tụng Thịnh cau mày, “Tại sao lại gọi như vậy?”

“Bây giờ là vậy đó, trào lưu gọi streamer mình thích là vợ, chỉ là đùa giỡn thôi, không có ý nghĩa gì đâu.” Thời An lại hạ giọng, “Nhưng cũng có mấy tên béo ú thích tự ảo tưởng, cũng ngốc thật.”

“Tôi thật sự không hiểu mấy người này, vợ vợ gọi nhau náo nhiệt vậy, kết quả mặt mũi cũng chưa từng thấy, ai mà biết người thật sự như thế nào.”

Thời An hừ một tiếng, “Trên mạng người ta chỉnh ảnh, làm đẹp ghê lắm, giờ thì nhìn đáng yêu, cẩn thận ngoài đời lại là một ông chú già. Mấy đứa ngốc đó còn làm chó l.iếm người ta nữa, cười chết!”

“Theo kinh nghiệm của tôi, trên mạng càng hoàn hảo thì ngoài đời càng khác biệt. Người ta thật sự đẹp thì còn muốn che mặt làm gì?”

Thời An thao thao bất tuyệt.

“Cũng không biết Trương Sảng nghĩ gì nữa, để cậu ta bị làm cho mê muội, suốt ngày như sống dở chết dở.” Thời An thêm một câu lấy lòng, “Có thời gian xem mấy đứa trẻ con đó, không bằng đi nghiên cứu bệnh án thì hơn.”

“Đi theo một chủ nhiệm tốt như vậy thì nên học hỏi thêm kinh nghiệm lâm sàng, cố gắng trau dồi bản thân.”

“Thật sự cho rằng gọi một tiếng vợ, thì người ta sẽ gọi cậu ta là chồng à?”

“Đừng thấy cậu ta trên màn hình mềm mại như vậy, lỡ đâu ngoài đời không phải như vậy.” Thời An quay đầu, “Chủ nhiệm Lương, anh nói có đúng không?”

Lương Tụng Thịnh không để ý, xung quanh đang bao trùm một áp suất thấp.

Anh nhìn chằm chằm vào bối cảnh trong video, bức tranh cổ gia truyền treo trong phòng khách nhà mình, còn có trên người streamer nhỏ, chiếc áo blouse trắng đã biến mất một cách kỳ lạ trong tủ quần áo của anh.

Tác giả có điều muốn nói:

Lương Tụng Thịnh: … [Cơn giận đang ấp ủ] Thời An: Tôi tự mắng mình, tên ngốc chính là tôi. Chúc bác sĩ Thời may mắn: )


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.