Dương Thiên không phải lần đầu tiên vào bệnh viện, nhưng mỗi lần tới đây bầu không khí đều rất ngột ngạt. Đến bệnh viện, rất ít người có thể vui vẻ, nhìn từ bệnh nhân tới người nhà, không mấy khi thấy được một nụ cười thoải mái. Sống và làm việc tại môi trường này, nếu không có ý chí và nghị lực tâm trí rất dễ bị trầm cảm.
Vì thế, những người công tác tại nơi này, tính cách thường sẽ thay đổi theo hai hướng, một là một lòng cố gắng cứu người, tâm địa thiện lương, hai là sẽ tương đương vô cảm, cáu gắt, khó chịu.
Dương Thiên xưa nay không xen vào cuộc tranh luận y đức và sự cao thượng, hắn là người chủ nghĩa hiện thực, mình không cho đối phương được cái gì, cũng không yêu cầu đối phương phải tự động nhiệt tình tốt đẹp. Đi viện là để chữa bệnh, chữa khỏi bệnh là tốt rồi, trong môi trường luôn kìm nén và đau thương xung quanh, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều chỉ khiến mình dễ dàng khó chịu và bực tức mà thôi.
Thoáng cảm khái một hồi, hắn đã tới khoa thần kinh, hỏi một chút chị điều dưỡng, hắn nhìn lên bảng tên treo trên tường.
Thật may, Lý Ngọc Huyền vẫn còn ở đây.
Theo chỉ dẫn từ hành lang tiến vào phòng bệnh, Dương Thiên nhìn thoáng qua một lượt, thấy được số giường cần tìm, hắn thấy được một cô gái tóc đen dài có chút rối bời, gương mặt xinh đẹp nhưng gầy gò rất nhiều, xung quanh đôi mắt vô thần là quầng thâm rất nặng.
Ngồi bên cạnh giường của cô là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn bộc lộ vẻ đoan trang, gương mặt tràn đầy sầu lo, đôi tay gầy vỗ về bàn tay con gái. Lý Ngọc Huyền và người này nhìn qua có mấy phần tương tự, Dương Thiên đoán hẳn là mẹ cô.
Dương Thiên đi tới, rất tự nhiên nhẹ lên tiếng:
- Cháu chào cô, cháu là bạn Ngọc Huyền.
Người phụ nữ trung niên thấy vậy đứng dậy, hiền lành nói:
- Cảm ơn cháu. Cháu ngồi đi, lần sau tới không nên mang quà nhiều như vậy.
Dương Thiên nở nụ cười, hắn đặt hai túi hoa quả và sữa xuống.
- Ngọc Huyền tốt hơn chút nào chưa?
Nói xong không thấy Lý Ngọc Huyền chú ý mình, hắn thầm nghĩ cô gái này bị bệnh nặng hơn hắn tưởng tượng nhiều. Hắn quay sang hỏi mẹ cô.
- Tình hình bạn cháu thế nào rồi ạ?
Trần Thị Lan lắc đầu, trong thời gian 1 tháng trở lại đây, con gái càng ngày ngủ càng ít, tâm trí không quá tỉnh táo, nhiều khi đột nhiên giật mình kêu lên, có lúc lại nằm im ai hỏi cũng không nói. Cô sợ cứ như vậy ít thời gian nữa con gái mình có khi nào sẽ hóa điên, hoặc suy sụp mà trở thành người thực vật.
Nhìn thấy mẹ Ngọc Huyền viền mắt đã đỏ lên, hắn vội nói:
- Cô đừng lo, cháu lần này tới đây, đầu tiên là thăm Ngọc Huyền, thứ hai chính là muốn trao đổi với cô một chút về ý tưởng điều trị bệnh cho bạn ấy.
Nghe vậy, Trần Thị Lan giật mình, cô vội nắm lấy tay hắn kích động nói:
- Cháu biết cách nào chữa khỏi bệnh cho nó sao? Mau, mau nói cho cô biết.
Thấy cô kích động như vậy, Dương Thiên cũng không chần chờ, hắn khi tới đây đã nghĩ tới nhiều cách để có thể thuyết phục người nhà cho hắn thử chữa trị cho Lý Ngọc Huyền. Nhưng bây giờ, rõ ràng có thể thấy tình hình Ngọc Huyền đã rất nghiêm trọng, người nhà cô giống như đã tìm đủ mọi cách để chữa trị nhưng không có hiệu quả. Vì thế, khi hắn nói có cách, mẹ cô đã không kịp chờ đợi muốn hắn nói ra.
- Ngọc Huyền bị mất ngủ nhiều năm rất khó điều trị, cháu cũng nghe nói cô ấy đã đi khám chữa bệnh nhiều nơi nhưng không có hiệu quả. Ở nhà, gia đình mình hẳn là cũng thử rất nhiều cách từ khoa học với dân gian rồi. Vốn lần này cháu tới đây cũng không biết cách này có hiệu quả không, nhưng nếu cô đồng ý cháu sẽ thử một lần.
Trần Thị Lan không do dự, nhìn con gái hai mắt vô thần, bàng quan với tất cả mọi thứ xung quanh, bà lập tức gật đầu:
- Tốt lắm, cháu thử một lần đi, nếu không có hiệu quả cũng không sao.
Nói xong, bà cảm thấy một chút niềm tin vừa nhen nhóm lên lại bị gió thổi tắt, người thanh niên này cũng không có bao nhiêu dám chắc, hắn chỉ là ôm tâm lý thử xem một lần mà thôi.
Đôi mắt bà dán chặt lấy Dương Thiên, chỉ thấy hắn chậm rãi lấy ra một cái loa nhỏ, còn chưa kịp hỏi cái gì, đã thấy hắn bấm nút, một nốt nhạc mang theo âm sắc piano nhẹ nhàng vang lên.
Dương Thiên quay lại ra hiệu cho Trần Thị Lan một cái thủ thế “Suỵt”, Trần Thị Lan gật đầu, cô đã nghe ra, giai điệu này hết sức nhẹ nhàng, sâu lắng, hẳn sẽ không làm con gái bà bị kích động.
Phương pháp dùng âm nhạc cải thiện tình trạng mất ngủ bà cũng tìm trên mạng, cũng nghe nhiều người nói. Thực tế, giai đoạn đầu con gái bà còn đáp ứng tương đối tốt, mất ngủ không mất đi nhưng tần suất xuất hiện ít hơn, nhưng lâu dần giống như hiệu quả càng lúc càng ít.
Nhìn thấy con gái ánh mắt vẫn thẫn thờ, Trần Thị Lan âm thầm hết hi vọng lắc đầu, nhưng không nỡ lòng tốt của người thanh niên này, cô cũng yên lặng chờ đợi một bên.
Vừa đặt xuống tâm, nhất thời Trần Thị Lan cảm thấy nhạc khúc này giống như nghe rất tốt, tâm tình bồn chồn lo lắng nhiều ngày thế mà chậm rãi rút đi, hai mắt hơi nhắm lại, tạp niệm trong đầu thoáng cái tĩnh lặng.
Dương Thiên thấy bác gái rất nhanh rơi vào trạng thái, hắn cũng không kinh ngạc, giai điệu này quả thực chính là vì tinh thần mà sinh, từng nốt đều giống như từng làn sóng nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về, khiến tâm trí dễ dàng chìm đắm vào trong.
Lý Ngọc Huyền đôi mắt vô thần giờ phút này giống như nhiều hơn cái gì, nhưng trạng thái kém cỏi khiến tâm trí cô giống như bị xơ cứng, phản ứng rõ ràng chậm chạp rất nhiều.
Từng âm thanh vang lên, xâu chuỗi, kết nối với nhau tạo thành giai điệu, như từng chất dinh dưỡng thấm dần, ngấm dần, vượt qua lớp vỏ xơ cứng, nhẹ nhàng chữa trị tâm thần tổn thương của cô.
Lý Ngọc Huyền nội tâm giống như có gợn sóng, đôi mắt trĩu nặng khép lại, thoáng cái nhịp hô hấp càng thêm nhẹ nhàng, đều đặn.
Giai điệu chuỗi khúc Thiên Không được Dương Thiên đánh ra thành liên khúc, Nhật Thực đi qua, Nguyệt Thực lại tới, Tinh Không mở ra, chuỗi âm hưởng theo thời gian thấm đẫm vào không gian yên tĩnh trong phòng bệnh.
Cũng vì Ngọc Huyền bị mất ngủ, gia đình cô thuê một phòng riêng, cách âm tương đối tốt để tránh tạp âm khiến giấc ngủ nông của con gái bị phá vỡ, điều này vô tình khiến lần trị liệu này của Dương Thiên thêm phần thuận lợi. Nếu là phòng bệnh chung, hắn đúng là không dám mở nhạc lên, vì sợ sẽ có người bất mãn mà lên tiếng phàn nàn, làm cắt đứt đợt trị liệu.
3 nhạc khúc không dài, nhưng để hiệu quả tốt nhất, hắn đã chọn chế độ lặp lại, âm thanh cũng được kết nối liền mạch bằng thủ pháp rất khéo léo.
Trần Thị Lan không rõ sau bao lâu, bà rốt cuộc tỉnh lại, thấy mình ngả người vào giường, trên người mình nhiều hơn một cái áo, bà thoáng ngẩn ra, rồi rất nhanh kịp phản ứng. Quay đầu nhìn lên, đầu giường, thấy con gái gương mặt nhẹ nhõm ngủ, bà kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn một lượt không thấy người thanh niên kia đâu, chỉ có chiếc loa nhỏ vẫn chăm chỉ phát ra nhạc khúc rất thoải mái, phía sau còn cẩn thận được cắm với dây sạc, tránh hết pin giữa chừng.
Trần Thị Lan cũng là người sành nhạc, bà rất rõ nhạc khúc này có bao nhiêu tuyệt mỹ, hơn thế nữa, công dụng của nó còn thực sự quá thần kỳ.
Đừng nói con gái bà bị bệnh, ngay cả người bình thường, khi nghe nhạc khúc này tâm tình giống như đều tốt lên rất nhiều. Rất cuốn hút, rất chìm đắm, rất say mê.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
Vì thế, những người công tác tại nơi này, tính cách thường sẽ thay đổi theo hai hướng, một là một lòng cố gắng cứu người, tâm địa thiện lương, hai là sẽ tương đương vô cảm, cáu gắt, khó chịu.
Dương Thiên xưa nay không xen vào cuộc tranh luận y đức và sự cao thượng, hắn là người chủ nghĩa hiện thực, mình không cho đối phương được cái gì, cũng không yêu cầu đối phương phải tự động nhiệt tình tốt đẹp. Đi viện là để chữa bệnh, chữa khỏi bệnh là tốt rồi, trong môi trường luôn kìm nén và đau thương xung quanh, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều chỉ khiến mình dễ dàng khó chịu và bực tức mà thôi.
Thoáng cảm khái một hồi, hắn đã tới khoa thần kinh, hỏi một chút chị điều dưỡng, hắn nhìn lên bảng tên treo trên tường.
Thật may, Lý Ngọc Huyền vẫn còn ở đây.
Theo chỉ dẫn từ hành lang tiến vào phòng bệnh, Dương Thiên nhìn thoáng qua một lượt, thấy được số giường cần tìm, hắn thấy được một cô gái tóc đen dài có chút rối bời, gương mặt xinh đẹp nhưng gầy gò rất nhiều, xung quanh đôi mắt vô thần là quầng thâm rất nặng.
Ngồi bên cạnh giường của cô là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn bộc lộ vẻ đoan trang, gương mặt tràn đầy sầu lo, đôi tay gầy vỗ về bàn tay con gái. Lý Ngọc Huyền và người này nhìn qua có mấy phần tương tự, Dương Thiên đoán hẳn là mẹ cô.
Dương Thiên đi tới, rất tự nhiên nhẹ lên tiếng:
- Cháu chào cô, cháu là bạn Ngọc Huyền.
Người phụ nữ trung niên thấy vậy đứng dậy, hiền lành nói:
- Cảm ơn cháu. Cháu ngồi đi, lần sau tới không nên mang quà nhiều như vậy.
Dương Thiên nở nụ cười, hắn đặt hai túi hoa quả và sữa xuống.
- Ngọc Huyền tốt hơn chút nào chưa?
Nói xong không thấy Lý Ngọc Huyền chú ý mình, hắn thầm nghĩ cô gái này bị bệnh nặng hơn hắn tưởng tượng nhiều. Hắn quay sang hỏi mẹ cô.
- Tình hình bạn cháu thế nào rồi ạ?
Trần Thị Lan lắc đầu, trong thời gian 1 tháng trở lại đây, con gái càng ngày ngủ càng ít, tâm trí không quá tỉnh táo, nhiều khi đột nhiên giật mình kêu lên, có lúc lại nằm im ai hỏi cũng không nói. Cô sợ cứ như vậy ít thời gian nữa con gái mình có khi nào sẽ hóa điên, hoặc suy sụp mà trở thành người thực vật.
Nhìn thấy mẹ Ngọc Huyền viền mắt đã đỏ lên, hắn vội nói:
- Cô đừng lo, cháu lần này tới đây, đầu tiên là thăm Ngọc Huyền, thứ hai chính là muốn trao đổi với cô một chút về ý tưởng điều trị bệnh cho bạn ấy.
Nghe vậy, Trần Thị Lan giật mình, cô vội nắm lấy tay hắn kích động nói:
- Cháu biết cách nào chữa khỏi bệnh cho nó sao? Mau, mau nói cho cô biết.
Thấy cô kích động như vậy, Dương Thiên cũng không chần chờ, hắn khi tới đây đã nghĩ tới nhiều cách để có thể thuyết phục người nhà cho hắn thử chữa trị cho Lý Ngọc Huyền. Nhưng bây giờ, rõ ràng có thể thấy tình hình Ngọc Huyền đã rất nghiêm trọng, người nhà cô giống như đã tìm đủ mọi cách để chữa trị nhưng không có hiệu quả. Vì thế, khi hắn nói có cách, mẹ cô đã không kịp chờ đợi muốn hắn nói ra.
- Ngọc Huyền bị mất ngủ nhiều năm rất khó điều trị, cháu cũng nghe nói cô ấy đã đi khám chữa bệnh nhiều nơi nhưng không có hiệu quả. Ở nhà, gia đình mình hẳn là cũng thử rất nhiều cách từ khoa học với dân gian rồi. Vốn lần này cháu tới đây cũng không biết cách này có hiệu quả không, nhưng nếu cô đồng ý cháu sẽ thử một lần.
Trần Thị Lan không do dự, nhìn con gái hai mắt vô thần, bàng quan với tất cả mọi thứ xung quanh, bà lập tức gật đầu:
- Tốt lắm, cháu thử một lần đi, nếu không có hiệu quả cũng không sao.
Nói xong, bà cảm thấy một chút niềm tin vừa nhen nhóm lên lại bị gió thổi tắt, người thanh niên này cũng không có bao nhiêu dám chắc, hắn chỉ là ôm tâm lý thử xem một lần mà thôi.
Đôi mắt bà dán chặt lấy Dương Thiên, chỉ thấy hắn chậm rãi lấy ra một cái loa nhỏ, còn chưa kịp hỏi cái gì, đã thấy hắn bấm nút, một nốt nhạc mang theo âm sắc piano nhẹ nhàng vang lên.
Dương Thiên quay lại ra hiệu cho Trần Thị Lan một cái thủ thế “Suỵt”, Trần Thị Lan gật đầu, cô đã nghe ra, giai điệu này hết sức nhẹ nhàng, sâu lắng, hẳn sẽ không làm con gái bà bị kích động.
Phương pháp dùng âm nhạc cải thiện tình trạng mất ngủ bà cũng tìm trên mạng, cũng nghe nhiều người nói. Thực tế, giai đoạn đầu con gái bà còn đáp ứng tương đối tốt, mất ngủ không mất đi nhưng tần suất xuất hiện ít hơn, nhưng lâu dần giống như hiệu quả càng lúc càng ít.
Nhìn thấy con gái ánh mắt vẫn thẫn thờ, Trần Thị Lan âm thầm hết hi vọng lắc đầu, nhưng không nỡ lòng tốt của người thanh niên này, cô cũng yên lặng chờ đợi một bên.
Vừa đặt xuống tâm, nhất thời Trần Thị Lan cảm thấy nhạc khúc này giống như nghe rất tốt, tâm tình bồn chồn lo lắng nhiều ngày thế mà chậm rãi rút đi, hai mắt hơi nhắm lại, tạp niệm trong đầu thoáng cái tĩnh lặng.
Dương Thiên thấy bác gái rất nhanh rơi vào trạng thái, hắn cũng không kinh ngạc, giai điệu này quả thực chính là vì tinh thần mà sinh, từng nốt đều giống như từng làn sóng nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về, khiến tâm trí dễ dàng chìm đắm vào trong.
Lý Ngọc Huyền đôi mắt vô thần giờ phút này giống như nhiều hơn cái gì, nhưng trạng thái kém cỏi khiến tâm trí cô giống như bị xơ cứng, phản ứng rõ ràng chậm chạp rất nhiều.
Từng âm thanh vang lên, xâu chuỗi, kết nối với nhau tạo thành giai điệu, như từng chất dinh dưỡng thấm dần, ngấm dần, vượt qua lớp vỏ xơ cứng, nhẹ nhàng chữa trị tâm thần tổn thương của cô.
Lý Ngọc Huyền nội tâm giống như có gợn sóng, đôi mắt trĩu nặng khép lại, thoáng cái nhịp hô hấp càng thêm nhẹ nhàng, đều đặn.
Giai điệu chuỗi khúc Thiên Không được Dương Thiên đánh ra thành liên khúc, Nhật Thực đi qua, Nguyệt Thực lại tới, Tinh Không mở ra, chuỗi âm hưởng theo thời gian thấm đẫm vào không gian yên tĩnh trong phòng bệnh.
Cũng vì Ngọc Huyền bị mất ngủ, gia đình cô thuê một phòng riêng, cách âm tương đối tốt để tránh tạp âm khiến giấc ngủ nông của con gái bị phá vỡ, điều này vô tình khiến lần trị liệu này của Dương Thiên thêm phần thuận lợi. Nếu là phòng bệnh chung, hắn đúng là không dám mở nhạc lên, vì sợ sẽ có người bất mãn mà lên tiếng phàn nàn, làm cắt đứt đợt trị liệu.
3 nhạc khúc không dài, nhưng để hiệu quả tốt nhất, hắn đã chọn chế độ lặp lại, âm thanh cũng được kết nối liền mạch bằng thủ pháp rất khéo léo.
Trần Thị Lan không rõ sau bao lâu, bà rốt cuộc tỉnh lại, thấy mình ngả người vào giường, trên người mình nhiều hơn một cái áo, bà thoáng ngẩn ra, rồi rất nhanh kịp phản ứng. Quay đầu nhìn lên, đầu giường, thấy con gái gương mặt nhẹ nhõm ngủ, bà kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn một lượt không thấy người thanh niên kia đâu, chỉ có chiếc loa nhỏ vẫn chăm chỉ phát ra nhạc khúc rất thoải mái, phía sau còn cẩn thận được cắm với dây sạc, tránh hết pin giữa chừng.
Trần Thị Lan cũng là người sành nhạc, bà rất rõ nhạc khúc này có bao nhiêu tuyệt mỹ, hơn thế nữa, công dụng của nó còn thực sự quá thần kỳ.
Đừng nói con gái bà bị bệnh, ngay cả người bình thường, khi nghe nhạc khúc này tâm tình giống như đều tốt lên rất nhiều. Rất cuốn hút, rất chìm đắm, rất say mê.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều